DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc
Chương 46: 46: Thích Dưa Hami


Thích dưa Hami
Chuyển ngữ: Diên
Tám giờ sáng Tiểu Cảo đã đến bệnh viện thú y, xác định mục tiêu rõ ràng, đi thẳng lên tầng hai.

Lúc trông thấy La Chú đứng trước lồ ng thủy tinh, cô còn chưa kịp chào đã thấy hắn đặt ngón trỏ lên môi ra ý đừng nói chuyện.

La Chú liếc về một phía, Tiểu Cảo nhìn theo thì thấy Đường Ngật đang nằm trên giường xếp trong phòng, trên người đắp thảm len, vùi nửa mặt vào trong thảm ngủ ngon lành.

May là phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú là khu riêng, chó mèo bị bệnh căn bản không có hơi sức đâu mà kêu, thêm vào tầng hai cách âm khá tốt nữa.

Tiểu Cảo thấy may vô cùng, nếu không thì để mấy đứa được gửi nuôi kia mà nghe thấy chắc chắn không ai ngủ nổi ở đây.

Tiểu Cảo đi xuống tầng một làm công tác chuẩn bị khác, chờ người khác tới rồi mới đi lên tầng chỉ chỉ mấy cái lồ ng khác: “Bác sĩ La ơi, em phải chuẩn bị đồ ăn và hốt phân rồi.”
La Chú xem đồng hồ, thấy sắp đến giờ Đường Ngật thức dậy thì gật đầu rồi để Tiểu Cảo làm công việc thường ngày của cô.

Khu nội trú của mấy em chó vừa mở ra là tiếng gâu gâu vang lên liền, Tiểu Cảo áy náy cười cười với La Chú, cô biết lầ kiểu gì cũng vậy mà.

Đường Ngật đang ngủ hơi giật người, con ngươi giãy dụa, mày nhíu lại, càng thêm vùi mặt sâu vào thảm len.

Mấy giây sau, cậu ngồi dậy, mở mắt nhìn chằm chằm thảm len trên người.

La Chú quay người lại, nhìn cậu qua ô cửa trong suốt, đoạn khép cửa chuồng lại rồi mới đi tới cạnh giường xệp, khẽ gọi cậu: ‘Đường Ngật à.’
Đường Ngật ‘ừm’ một tiếng, nghiêng nghiêng đầu.

Khuôn mặt trắng nõn hiền lành còn mang theo chút ngơ ngác khi vừa ngủ dậy, tựa như không biết mình đang ở đâu.


Khóe miệng La Chú cong lên, rồi lập tức đè nó xuống, nghiêm túc hỏi cậu: “Em tỉnh chưa?”
“Ưm… bác sĩ La?” Đường Ngật gật đầu, vừa mở mắt ra đã trông thấy La Chú khiến cậu có cảm giác như vẫn đang trong mơ vậy.

Lúc này cậu mới chính thức tỉnh táo, dụi dụi con mắt: “Mấy giờ rồi anh?”
La Chú bật sáng màn hình điện thoại: “Tám giờ rưỡi.”
Đường Ngật giật thót vội vàng xỏ giày vào: “Ơ, tám giờ rưỡi rồi à?! Tại sao báo thức của em không kêu thế?”
“Có kêu hai lần nhưng em không tỉnh nên anh tắt rồi.” La Chú đứng bên cạnh thưởng thức dáng vẻ luống cuống tay chân của cậu.

“Chết rồi, muộn làm mất thôi, em còn chưa đi muộn bao giờ.” Đường Ngật khom lưng buộc dây giày, giọng ảo não vô cùng: “Tại sao lại đang ngủ… bác sĩ La ơi, Khỏe Mạnh sao rồi ạ?”
Tuy là tối qua cậu ở lại đây nhưng chủ yếu vẫn là La Chú chăm sóc mèo con, ngoại trừ dọn dẹp lúc Khỏe Mạnh nôn một lần ra thì cậu không giúp được gì thêm.

Đã hẹn là hai người thay phiên nhau ngủ một hồi, thế mà qua nửa đêm xong La Chú không hề gọi cậu dậy.

La Chú tóm tắt lại tình hình đêm qua cho cậu: “Tối qua Khỏe Mạnh chỉ nôn lần đó thôi, sau không nôn nữa nhưng vẫn hơi đau bụng.

Sáng nay có hạ sốt nhưng khả năng chỉ là tạm thời.

Tin tốt là số lượng bạch cầu trong cơ thể nó đã tăng lên rõ rệt, để chống lại virus thì vẫn phải dựa vào hệ miễn dịch của chính mèo con thôi.”
Biết được Khỏe Mạnh đang có chuyển biến tốt, trái tim luôn nhấc cao của Đường Ngật cuối cùng cũng coi như về lại lồ ng ngực.

Hôm qua Khỏe Mạnh truyền dịch tám tiếng liên tục, nếu truyền quá liều có thể dẫn tới tràn dịch màng phổi nên La Chú tạm thời rút kim, lát nữa còn phải lấy ven lại.

Suốt đêm qua, cứ cách hai tiếng là La Chú lại đo thân nhiệt và kiểm tra số lượng bạch cầu cho Khỏe Mạnh một lần, tình hình tương đối ổn định, không có chuyển biến xấu.

Hắn cũng yên tâm đôi phần, thế nên bây giờ mới có thể thoải mái nói chuyện với Đường Ngật.


Đường Ngật nhìn La Chú: “Bác sĩ La, vất vả cho anh rồi.”
La Chú lắc đầu: “Em cũng vất vả mà, thức canh tới muộn như thế là giỏi lắm rồi, em đã bao giờ ngủ muộn vậy đâu.”
Hắn còn nhớ lần đầu tiên mình phát khùng chạy nhảy điên cuồng trong nhà Đường Ngật, khi đó cậu đuổi theo hắn đến một hai giờ sáng, mệt đến ngủ thẳng dưới nhà luôn.

“Sao anh biết?” Đường Ngật tròn mắt ngạc nhiên.

“… Anh đoán.

Nhìn em ngoan thế này, chắc chắn là bé ngoan mỗi ngày đi ngủ đúng giờ ngủ sớm dậy sớm nhà người ta.” La Chú mặt không đổi sắc bịa chuyện.

“Không được gọi người trưởng thành là bé ngoan.” Đường Ngật nghiêm túc sửa chữa lời này của La Chú.

La Chú không trêu cậu nữa, nói: “Anh mua bàn chải mới cho em rồi, để ở trên bàn.

Em vệ sinh cá nhân xong trong mười phút, anh lái xe đưa em tới thư viện, đảm bảo tới trước chín giờ.”
Việc nửa đêm bị gọi dậy tới bệnh viện khám, phẫu thuật là chuyện thường, có khi bận xong ngủ luôn ở bệnh viện, ngả lưng đâu tầm hai tiếng lại thức dậy tiếp tục đi làm, vì thế nên đồ vệ sinh cá nhân luôn chuẩn bị sẵn một bộ ở đây.

“Ừm.” Đường Ngật cầm lấy bàn chải, cốc và kem đánh răng trên bàn đi vào phòng rửa tay.

Tiểu Cảo cầm xẻng len lén thò lại, tránh tránh tầm nhìn của cậu, nói: “Bác sĩ La, nếu em không nhìn sai thì, đó là cốc của anh đúng không?”
“Cốc anh đấy, làm sao?” La Chú hỏi lại.

Có sao đâu.

Chẳng sao cả.


Tiểu Cảo cầm xẻng đường ngang bò về tiếp tục ‘đào kho báu’.

“Lát nữa anh phải chở Tiểu Đường đi làm, em để ý tí nhé, chăm sóc cho Khỏe Mạnh.” La Chú cởi áo blouse trắng, tiến hành khử trùng tiêu độc cho mình.

Hai mắt Tiểu Cảo sáng rực: “Bác sĩ La! Hóa ra anh quan tâm đ ến em thế à!”
La Chú nhìn sang Tiểu Cảo, vẻ mặt khó hiểu, em đang nói gì thế?
“Anh bảo em tự chăm sóc cho khỏe mạnh, tuy rằng sức khỏe em vẫn tốt nào giờ nhưng tự nhiên được anh quan tâm thế này em hạnh phúc gần chết.” Tiểu Cảo kích động như chộp được vàng.

“Ý anh là con mèo.” La Chú nói, “Con mèo bò sữa nhỏ kia, tên nó là Khỏe Mạnh.”
“…”
Tiểu Cảo: “À.”
Đường Ngật nhanh chóng vệ sinh xong, cùng La Chú đi xuống tầng.

Vương Băng Ngu hiếm khi đi làm sớm.

Thế là hai bên đụng độ nhau trên cầu thang, còn rất ăn ý cùng nhau sang trái rồi lại cùng nhau sang phải, chặn đứng ở đó.

Vương Băng Ngu chớp mắt, đầy vẻ ẩn ý: “Đêm qua hai người ngủ chung một giường à?”
Đường Ngật rất thành thực: “Đúng, em và bác sĩ La thay phiên nhau…”
La Chú ngăn Đường Ngật lại, bảo cậu không cần để ý tới Vương Băng Ngu: “Kệ hắn đi, cái chỗ thuần khiết trong sạch nhất trên người hắn chính là mụn nước đơn thuần đấy.”
Đường Ngật lại nghe được một danh từ mới: “Mụn nước đơn thuần là gì?”
“Một loại mụn nước tên là đơn thuần.” La Chú cảm giác mình nói một câu phí công vô cùng, nhắc nhở: “Sắp muộn rồi.”
Đường Ngật cuống quýt đẩy Vương Băng Ngu qua một bên: “Xin lỗi, xin nhường đường chút!”
Sắp tới thư viện, Đường Ngật ngồi trên ghế phó lái chợt nhận ra một chuyện: “Bác sĩ La à, không phải xe anh đang sửa hả?”
Hơn nữa, xe của bác sĩ La màu đen, không phải màu xám bạc.

La Chú nhìn gương chiếu hậu kiểm tra tình hình giao thông phía sau rồi mới dừng xe, trả lời: “Đúng là đang sửa, nên anh kiếm xe khác đi.”
Chuyện này chạm tới điểm mù tri thức của Đường Ngật.

“Xe này mà hư là không có đổi nữa đâu.” La Chú cười, “Em nhìn đường trước đã rồi hẵng mở cửa xe, chú ý an toàn.”

“Cảm ơn anh! Bác sĩ La, tối gặp nhé.” Đường Ngật mở hé cửa, xác định bên ngoài không có xe đi tới mới mở cửa xuống xe, chạy về phía thư viện.”
“Tối gặp.” La Chú chợt thấy nhức nhức đầu, ai mà biết đêm nay sẽ thành thế nào chứ?
Sau khi chấp nhận chuyện mình sẽ biến thành mèo mỗi đêm, chợt có đêm không biến hắn thấy hoang mang lắm.

Có lẽ, tối qua đã có một yếu tố mấu chốt nào đó xuất hiện.

Lẽ nào, chỉ cần hắn và Đường Phú Quý ở chung một chỗ thì sẽ không biến nữa?
Năm giờ tan tầm, Đường Ngật lập tức chạy tới bệnh viện thú y, trên đường đi ngang qua cửa hàng hoa quả còn ghé vào mua một ít.

Lúc cậu tới thì vừa lúc trong bệnh viện xong một đợt bận rộn, mấy cô y tá giúp đỡ cầm hoa quả đi rửa rồi cắt gọt, mang ra chia sẻ.

Tiểu Cảo nói với Đường Ngật, cả ngày hôm nay Khỏe Mạnh có nôn thêm một lần nhưng tình trạng đã tốt hơn dự đoán rất nhiều.

Tỉ lệ sống của mèo con mắc bệnh giai đoạn này thấp đến đáng thương, nhiều lúc bác sĩ sẽ đề nghị dừng liệu trình, có lẽ thật sự là cái tên Khỏe Mạnh này mang tới điều kì diệu.

Bởi vì Đường Ngật làm việc và nghỉ ngơi quá quy luật, không thể thức đêm nên La Chú từ chối lời xin ở lại gác đêm của cậu.

Đường Ngật thất vọng lên tầng, ngồi xổm chơi đập tay với Đường Phú Quý ngoài lồ ng kính.

La Chú cười cười nhìn theo cậu đi lên tầng xong mới ngồi xuống lấy một miếng hoa quả ăn.

“Ôi chao, ôi chao, ôi chao…” Ăn miếng dưa Hami Đường Ngật mang đến, Vương Băng Ngu một năm dọa chạy ba đối tượng xem mắt ghen tị vô cùng.

La Chú liếc hắn, cầm tiếp một miếng dưa cho vào miệng, cười thành tiếng: “Tiểu Đường sao lại biết tôi thích ăn dưa Hami nhờ?”
Vương Băng Ngu ngơ ra: “Cậu thích ăn dưa Hami hồi nào?”
“Em ấy mua tới, tôi cực kì thích.” La Chú bình tĩnh nói.

“La Chú, cậu biết không?” Vương Băng Ngu ngồi thẳng lại, giọng nghiêm túc: “Trang trại heo bây giờ muốn giết heo cũng rất rất nhân tính, không còn thịnh hành ngược đãi động vật nữa đâu.”
Đây là chút tôn nghiêm còn sót lại của Hoàng tử trang trại heo hắn!.


Đọc truyện chữ Full