DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc
Chương 61: 61: Phiên Ngoại 2 Lời Nguyền Của Mèo Con


Chuyển ngữ: Diên
Ngày hè chói chang đã tới được một khoảng thời gian, từ rạng sáng năm giờ bắt đầu nóng lên, chưa đến tám giờ bên ngoài đã thành lồ ng hấp.

Đứng trong bóng râm từ những tòa nhà cao tầng hoặc cây cối còn thấy mát mẻ, một khi ra khỏi đó đi vào vùng quản lí của nắng hè gay gắt thì chỉ mấy giây thôi đã đủ khiến người ta cảm thấy bỏng cháy đau nhói.

Cũng may trong thời tiết khắc nghiệt này, Đường Ngật được La Chú lái xe đưa đi làm, đỡ được một đường phơi nắng.

Điều hòa trong xe phải mất một lúc mới giảm nhiệt được, Đường Ngật đổi từ áo dài tay sang áo ngắn tay, hai cánh tay trắng mịn mềm mại cầm cốc nước mát lạnh, đón nhận không khí mát mẻ.

La Chú nhìn sang, nhắc nhở: “Lát nữa nhớ mặc áo khoác vào, trong thư viện có điều hòa với tủ lạnh, em nhớ cẩn thận.”
“Ừm.” Đường Ngật gật đầu, nhưng trong lòng chỉ muốn chuyển nhà vào tủ lạnh, bên ngoài nóng không chịu được.

Thư viện chỗ Đường Ngật làm việc, vào mùa hè luôn bật điều hòa mười sáu độ.

Điều hòa trung ương điều tiết không khí xung quanh, chăm sóc đến từng góc hẻo lánh, có thể xem là thắng địa nghỉ mát thời hiện đại.

Các học sinh được nghỉ hè, khu vực sách Khoa học Tự nhiên của Đường Ngật ngày nào cũng tụ tập vô số bạn nhỏ, vừa đọc sách vừa ké điều hòa, cuộc đời thật tươi đẹp.

La Chú thả Đường Ngật xuống trước cửa thư viện, nhìn chằm chằm cậu mặc áo khoác xong mới yên tâm đi làm.

Đường Ngật mới đầu còn rất tự giác, thấy lành lạnh là mặc áo khoác vào ngay.

Chỉ là chưa được bao lâu thì chị gái đồng nghiệp nhờ cậu đi dời sách, mặc áo khoác vào bê sách được một lúc thì càng bê càng nóng, Đường Ngật chịu không nổi bèn cởi áo khoác ra.

Vừa cởi áo một cái là mát mẻ ào đến, bê sách cũng dễ dàng mau lẹ hơn.

Dưới điều hòa không khí lạnh như vậy mà Đường Ngật vẫn ra một thân mồ hôi, cậu nhìn chằm chằm điều hòa đang phả gió mát gần cậu nhất, nghĩ thầm: mình chỉ đứng một lúc, một lúc thôi.

Cậu cất bước đi tới dưới điều hòa, đứng ngay trước quạt gió, mồ hôi bị gió lạnh thổi tới thoáng chốc lạnh đến bốc hơi biến mất, mang đi cả nhiệt độ bên ngoài, càng thêm mát mẻ.

Không muốn rời đi chút nào…
Đường Ngật tham luyến làn gió mát lạnh nơi đây, đứng hóng gió mải mê đến khi bắt buộc phải quay lại làm việc mới rời đi.

Áo khoác á? Áo khoác là cái gì, căn bản không tồn tại.

Vả mặt tới nhanh lắm, sắp hết giờ làm, Đường Ngật cứ thấy mình đầu nặng chân nhẹ, chóng mặt nhức đầu, cả người lạnh toát.


Lúc này cậu mới nhớ đến áo khoác bị mình vứt bỏ, vội vàng đi tìm mặc vào, sau đó đau khổ nhận ra có lẽ cậu bị cảm rồi.

Cậu gọi điện cho La Chú, thành thật khai báo đầu đuôi ngọn ngành, có lẽ phải về nhà nghỉ ngơi luôn, không tới bệnh viện được.

La Chú rất bất đắc dĩ, nghe giọng Đường Ngật đáng thương quá nên cũng không nỡ mắng cậu, dặn dò cậu đi về nhớ mua thuốc, uống nước ấm, đêm nay hắn sẽ về sớm.

Cúp điện thoại, La Chú nhanh chóng gửi tên thuốc cho cậu, hiệu thuốc trước chung cư có bán.

Đường Ngật mua thuốc xong đi lên nhà, vừa tới gần cửa đã nghe thấy tiếng Phú Quý meo meo ra đón, chuyện này đó giờ không hề thay đổi.

lúc cậu đi làm không ở nhà thì mèo con cũng đang nhớ cậu đó!
Bởi vì bị cảm nên người không có sức mấy, Đường Ngật vuốt v e mèo con một lát rồi đi nấu nước uống thuốc.

La Chú nói trong thuốc có chlorpheniramine, tác dụng phụ là dễ gây chóng mặt hoa mắt nên Đường Ngật uống thuốc xong thì đi ngủ ngay.

Đường Ngật ngoan ngoãn làm theo, chưa đến sáu giờ rưỡi đã dụi mắt lên giường nằm, nhắm mắt không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Lúc sắp tan tầm thì bệnh viện thú y đón một bệnh nhân Collie biên giới bị thương ở chi sau, các bác sĩ khác đều đang bận nên La Chú không chần chừ lập tức bắt tay vào xử lí vết thương.

Chờ hắn xong việc lái xe về đến nhà đã hơn chín giờ.

Trong phòng yên tĩnh không bật đèn, La Chú lặng lẽ đổi giày đi vào phòng ngủ.

Đường Ngật đang ngủ say lắm, nằm tư thế tiêu chuẩn, đầu gối hơi thấp, tóc mái chấm chân mày, cằm lùi vào trong chăn, chỉ hé ra đôi môi màu đỏ nhạt.

Mèo con Đường Phú Quý nằm ở cuối giường, cuộn người bên chân cậu ngủ khì.

La Chú ngồi xuống mép giường, đặt tay lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ, hơi âm ấm, may mà không lên cơn sốt.

Vỉ thuốc trên tủ đầu giường thiếu đi ba viên, cốc nước còn sót lại một ít dưới đáy cốc, thì ra đã ngoan ngoãn uống thuốc và nước ấm rồi.

La Chú quay sang nhìn chăm chú người đang say ngủ, cúi người tựa trán với cậu, hôn nhẹ lên môi cậu.

“Tiểu Đường à,” Hắn nói rất khẽ, “em có muốn dậy ăn gì đã rồi hẵng ngủ tiếp không?”
Người đang ngủ không có phản ứng gì, La Chú gọi thêm hai tiếng, nghĩ nếu cậu đang mê man thiếp đi thì để cậu ngủ tiếp vậy, nửa đêm tỉnh dậy ăn sau cũng được.

Ngủ say ghê, La Chú nhéo nhéo chóp mũi đường ngật, lại hôn nhẹ lên trán cậu một cái nữa.


Đường Ngật không tỉnh nhưng mèo nhỏ nằm cuối giường thì tỉnh lại, nó kêu khe khẽ, vươn vai trở người.

Sau đó, nó nhìn thấy La Chú hôn người trên giường.

“… Meo!”
Mèo con loạng choạng đi lên phía trước hai bước, kinh ngạc phát hiện mình đang đi bằng bốn chân, sau dó khiếp sợ nhìn mình chằm chằm hai móng vuốt toàn lông.

La Chú nghe thấy tiếng kêu, nghiêng đầu nhìn lại: “Phú Quý dậy rồi à? Nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn đến em ấy.”
Mèo con theo tiếng nhìn lại, kích động kêu ầm lên.

Nó không để ý tới mình đang chạy bốn chân nữa, lao đến bên người La Chú, mặt lông tràn đầy bối rối.

Sau đó, nó trông thấy người nằm trên giường —— đó là chính nó!
Giờ phút này, trong thân thể mèo con chính là linh hồn Đường Ngật.

Đường Ngật hoang mang lo sợ, cậu không rõ vì sao mình lại biến thành một sinh vật có móng vuốt, La Chú còn gọi cậu là Phú Quý!
“Meo meo meo!”
Đường Ngật nói năng lộn xộn giải thích cho La Chú nhưng bất kể cậu nói như thế nào thì tiếng ra khỏi miệng đều là tiếng mèo kêu.

Cậu cuống hết cả lên mà La Chú vẫn chỉ ngồi yên nhìn cậu, không hề hiểu cậu đang nói gì.

Mèo con trước mặt cứ nhào vào lòng hắn không ngừng, tiếng kêu gấp gáp như muốn nói gì đó với hắn.

Ngoài mặt La Chú tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng ầm ầm.

Chẳng lẽ… Không thể nào, sao lại thế… Nhưng, cũng không phải không có khả năng…
La chú lẳng lặng nhìn con mèo trước mặt, muốn tìm kiếm chứng cứ, hắn nói thật chậm: “Mày, có phải là, Tiểu Đường…”
Mèo con rõ ràng càng kích động, lớn tiếng meo vài tiếng đáp lại.

Đúng là vậy thật.

La Chú chợt không biết phải làm sao nhưng hắn nhanh chóng nghĩ rõ ràng, không thể nào khống chế được việc biến thành mèo, Tiểu Đường có lẽ cũng giống như hắn, ngủ một giấc tỉnh lại là sẽ khôi phục nguyên dạng.

Nhưng cũng không thể bỏ qua khả năng cậu không khôi phục lại làm người, trong tình huống này hắn bắt buộc phải tìm cách giải quyết.


Nhưng bất kể là có khôi phục được hay không thì hiện tại Đường Ngật biến thành mèo con là sự thật không thể chối cãi.

La Chú cúi xuống, trong mắt nảy sinh biến hóa vi diệu.

Hắn tiếp tục chậm rãi nói: “Có phải vì Tiểu Đường ngủ thiếp đi, không ai chơi với mày, cho nên mới tới tìm tao không?”
Đường Ngật sững sờ, meo rất to.

Không phải thế!
Đệm thịt đập vào cánh tay, không đau không ngứa.

La Chú đưa tay che miệng mèo con: “Nhỏ giọng một chút.”
Đường Ngật lắc đầu muốn hất tay hắn ra, một giây sau liền bị La Chú ôm trọn vào trong lòng.

“Tiểu Đường bình thường chơi với mày thế nào?” La Chú một tay nâng m ông mèo con, một tay đắp lên đầu nó, vuốt vuốt, “Tao nhớ ra rồi, em ấy hôn đầu mày trước.”
Hôn nhẹ l3n đỉnh đầu, La Chú thấp giọng nói: “Sau đó, khẽ cắn tai mèo.”
Đường Ngật trợn tròn mắt, hai tai dựng đứng hoảng hốt, thẳng đến khi bị cắn nhẹ mới lắc lư không dừng.

La Chú một tay cầm chi trước mèo con, x0a nắn đệm thịt co dãn mười phần: “A, còn có bụng mềm mại xù xù nữa.”
Hắn buông ra vuốt mèo, bàn tay thò tới phần lông bụng mềm mại, ngón tay ấn xuống, càn rỡ vuốt v e dưới sự khiếp sợ của mèo con.

Hai chi trước Đường Ngật bất lực ôm lấy cánh tay La Chú, mặc cho hắn tùy ý làm bậy, có chút tủi thân, lại nghĩ tới bình thường cậu cũng làm như vậy với Phú Quý.

Ngón tay gãi gãi, bụng mềm núng nính, dưới lòng bàn tay như có sóng vỗ.

La Chú khẽ cười một tiếng: “Mày có bụng nước lèo này.”
Đường Ngật đỏ mặt, meo meo lớn tiếng kêu la: Em không có bụng nước lèo, đây không phải là em!
“Ừ ừ ừ, mày không có.” La Chú dỗ dành cậu, động tác trên tay không dừng lại, gãi gãi cằm mèo con.

Mang chút tâm tư khó nói, La Chú xoa nhẹ từ đầu tới đuôi mèo con mấy lần.

Toàn bộ quá trình Đường Ngật đều không có phản ứng quá khích nào, bị ép tới quá đáng thì xoay người bỏ chạy rồi lại bị La Chú bắt trở về, dịu dàng trấn an.

Mọi chuyện phải có chừng mực, hăng quá hóa dở.

Đường Ngật nhận ra Đường Ngật trong lòng đã mệt đến không đáp lại mấy nữa, tuy chưa đã thèm nhưng vẫn thả người ra.

Đường Ngật chạm xuống giường là lập tức chạy tới thân thể mình, khổ sở nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc hơn hai mươi năm kia, cơ thể co lại thành một nắm, vừa đáng thương vừa bất lực.

Ngay cả La Chú, người duy nhất cậu có thể dựa vào cũng không giúp được cậu.

La Chú cuối cùng vẫn là không đành lòng, khẽ thở dài rồi nói: “Đừng sợ, có lẽ sáng mai sẽ bình thường lại thôi.”
Đường Ngật mờ mịt nhìn hắn, nhất thời không hiểu La Chú đang nói gì, hắn đang nói với cậu ư?

“Sáng mai không bình thường lại cũng không sao, anh sẽ chăm sóc tốt cho cả em và cơ thể của em.

Sau đó, cố gắng tìm mọi cách để em khôi phục.” La Chú vuốt v e đầu mèo con, “Đừng lo, có anh ở đây.”
Lúc này Đường Ngật mới biết thì ra La Chú biết cậu là Phú Quý!
Đôi mắt nọ lấp lánh trở lại, trong mắt tràn ngập tin tưởng và ỷ lại.

La Chú chợt thấy hối hận vì mới rồi không nói cho cậu ngay, biết cậu lo lắng mà còn trêu ghẹo.

Ban đêm, La Chú ôm mèo con ngủ.

Đường Ngật trông thấy bên giường còn có cơ thể của mình thì không được tự nhiên.

La Chú ôm cậu, cậu bèn lừa mình dối người mà chôn đầu trong ngực La Chú, nhắm mắt làm ngơ.

Sáng hôm sau, Đường Ngật mở mắt, nhìn thấy bàn tay năm ngón của mình thì thở phào một hơi.

La Chú bên cạnh đã dậy từ lâu, chống đầu nhìn cậu.

Đường Ngật vươn tay ôm mặt La Chú, tốt quá, hết thảy đã bình thường trở lại! Hưng phấn qua đi, Đường Ngật hỏi: “Bác sĩ La, sao anh biết đến sáng sẽ bình thường trở lại?”
La Chú trả lời: “Vì anh có kinh nghiệm.”
“À… Hả?” Đường Ngật tròn mắt.

La Chú bình tĩnh gật đầu: “Ừ, đúng như em nghĩ.”
“Ý anh là, anh cũng từng biến thành mèo rồi á? Lúc nào! Ở đâu?”
Mặc kệ Đường Ngật hỏi như thế nào, La Chú đều nói năng thận trọng không hé nửa lời, đây là bí mật nhỏ của hắn.

Về phần mèo con Đường phú quý, đến nay La Chú vẫn không giải thích được nguyên nhân biến thành mèo, chuyện Đường Ngật cũng xảy ra như vậy làm hắn có chút bất an.

Chuyện biến thành mèo xưa giờ chưa từng xuất hiện tựa như một lời nguyền ma chú lên người hắn và Đường Ngật vậy, mà lời nguyền này do Đường Phú Quý mang tới.

Chẳng lẽ nó là một con mèo có phép thuật?
Hay là, nó là một con mèo chấp hành nhiệm vụ bí mật từ hành tinh mèo?
Nhưng La Chú nhìn đôi mắt tràn ngập trí tuệ của nó thì cảm thấy chuyện kia rất không có khả năng.

Cũng may là từ đó về sau, không còn xảy ra chuyện như vậy nữa, Đường Ngật cũng không biến thành mèo thêm lần nào.

Về phần La Chú… Vẫn cứ mỗi lần đi công tác hoặc ra khỏi nhà vào ban đêm thì sẽ lấy thân phận mèo con ở bên cạnh Đường Ngật.

La Chú cảm thấy, lời nguyền kiểu này hình như cũng không tệ lắm.

Vẫn còn 2PN nữa nha ~.


Đọc truyện chữ Full