DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nơi Để Cất Lời
Chương 97: 97: Khổ Tận Cam Lai


Cậu đã quên, bản thân nói được rồi, cũng thật tự nhiên mà nói chuyện, nên khi Ngọc Trạch gọi đến cậu mới không nghĩ gì mà bắt máy.
Lúc nãy bên kia không nói gì là vì chấn kinh đây mà.
Tô Niên hơi nhoẻn miệng cười, cảm nhận được hắn thật sự vui cho mình, trong lòng cậu cũng thấy ấm áp.
Theo bản năng liếc mắt nhìn người đang nằm kia, đôi mắt hạnh lại nhuộm màu bi thương, nếu anh nghe được đầu tiên thì tốt biết mấy...
Túc Thương...!Anh mau tỉnh lại đi...
...
Ngọc Trạch nói chuyện với Tô Niên một hồi, sau khi xác định được tình huống của cậu cũng yên tâm rồi.
Hắn cũng muốn đến bệnh viện thăm cậu nhưng Lưu Hiển nói nếu người đã không sao thì đừng nên đến đó lúc này, không cẩn thận làm bại lộ vị trí của họ với truyền thông thì sẽ rắc rối.
Ngọc Trạch hiểu nên hứa hẹn với Tô Niên bản thân vẫn sẽ ở Mạc Bắc, đợi chuyện ổn định hắn sẽ đến thăm hai người.
Tô Niên cũng không muốn hắn đến đây lúc này, đơn giản là vì cậu không có nhiều tâm trạng để nói chuyện.
Cúp máy rồi Tô Niên ngồi trên giường giương mắt nhìn nam nhân, lại thấy khoảng cách của hai người quá xa...
Nhích nhích một hồi, sau khi đã ngồi sát bên người nam nhân, chân cũng chạm vào người anh rồi cậu mới thoả mãn mà ngây thơ cong cong mắt, đưa tay lên nhẹ nhàng sờ sờ mặt nam nhân.
Mẹ Túc nhìn nãy giờ đáy lòng cũng mềm mại không thôi, con dâu vẫn ngốc manh như vậy.
Con trai à, mau tỉnh lại đi.
...
Chiều hôm đó Tô Niên được đưa đi khám tổng quát lại một lần, xác định mọi thứ đều ổn.

Cả thanh quản cũng tốt rồi nhưng bác sĩ khuyên trước không nên nói nhiều, để cho thanh quản làm việc quen dần, ba mẹ Túc lúc này cũng đặt xuống một nữa tâm.
"Mẹ, con lau cho."

Tô Niên giương đôi mắt khát vọng nhìn bà.
Từ lúc nói được Tô Niên vẫn luôn gọi bà là mẹ, có lẽ trong thâm tâm cậu đã muốn gọi như vậy từ lâu mà không nói được, lúc này lại rất thuận miệng mà nói ra.
Mẹ Túc cũng nghe đến mát lòng mát dạ.
Tay đang định lau mình cho con trai cũng khựng lại, bà đưa mắt nhìn con dâu...
"Được rồi, con làm đi."
Đối diện với đôi mắt kia, mẹ Túc buông tay đầu hàng.

Bà đưa cái khăn cho cậu, đặt chậu nước bên cạnh.

Nhìn cậu cẩn thận ở bên người con trai, nhẹ nhàng chăm sóc cho nó, khoé mắt bà lại muốn ướt rồi.
Tô Niên thật ôn nhu lau chùi cho nam nhân, môi cũng cong lên từng chút một.
Lần này để em đến chăm sóc anh nha, Túc Thương.
Anh phải mau tỉnh lại đi, chúng ta còn phải đi đăng ký kết hôn đó.
Vốn dĩ lần này đến Mạc Bắc mấy ngày sau đó hai người sẽ bay ra nước ngoài làm giấy kết hôn, ai biết...
Nhưng không sao, đợi anh tỉnh lại rồi đi cũng được.
Vậy nên anh phải mau tỉnh lại đó...
Một giọt nước mắt rơi xuống nơi lòng ngực trần tr.ụi của nam nhân, thấm vào trái tim đang đập bên dưới, khiến nó thình thịch thình thịch mà nãy lên nhanh hơn.
Tô Niên giật mình vội vàng lau mắt, ép bản thân không được bi thương nữa, chuyên tâm giúp nam nhân lau mình.
Bên kia mẹ Túc cũng len lén lau nước mắt.
Lại một ngày nữa cũng muốn trôi qua...
Trong đêm tối, phòng bệnh chỉ còn lại một ngọn đèn hơi mờ, mẹ Túc cùng ba Túc ngã trên ghế sofa, đã ngủ.
Trên giường, Tô Niên lại không ngủ được.
Sau một hồi nằm nhìn nam nhân giống như đang ngủ say bên kia, Tô Niên thật cẩn thận mà nhích người lại.

Đến khi nằm sát vào người đối phương, cùng anh nằm trên một cái gối, ôm tay anh, mười ngón đan xen rồi Tô Niên mới thoả mãn mà ngây ngô cười.
Nằm một đỗi, thiếu niên cũng nhắm mắt lại, hô hô ngủ.

Tại thời điểm cậu ngủ say, mi mắt của người bên cạnh hơi rung động lên rồi mở ra thật chậm...
...
Sáng sớm hôm sau mẹ Túc như thường lệ tỉnh lại đi vệ sinh còn có giúp con dâu nhỏ vén chăn.

Nhưng vừa nhìn bà đã phát hiện không đúng.
Không đúng không phải vì con dâu từ lúc nào đã bò đến trong lòng con trai bà, mà là...
Mẹ Túc bụm chặt miệng, đôi mắt lập tức ướt.

Ở trên giường, nam nhân lớn hơn hơi hơi nằm nghiêng lại, trong lòng ôm thiếu niên nhỏ nhắn.

Môi mỏng in trên trán nhỏ, đôi tay cũng ôm thật chặt thân mình mảnh mai trong ngực, đôi mắt vẫn nhắm.
Mẹ Túc đứng một lúc lâu mới nhớ ra, bà thật cẩn thận đến bên cạnh bạn già, nhẹ nhàng lay tỉnh ông.
Ba Túc vừa mở mắt đã thấy bạn già đưa tay lên môi ý bảo đừng lên tiếng.

Đôi mắt đã có nếp nhăn lúc này dù ướt át nhưng chứa đựng niềm vui thật lớn, ông bất giác giật mình ngồi bật dậy.
Theo cánh tay của vợ mình nhìn đến trên giường, ông lập tức hiểu niềm vui trong mắt bà.
Trong gian phòng bệnh yên tĩnh, hai người trên giường ôm nhau ngủ thơm ngọt.

Hai người già cũng lặng lẽ chia sẽ niềm vui với nhau, dù khoé mắt ướt át nhưng trong tâm hạnh phúc.
Tô Niên cảm thấy giấc ngủ này của cậu đặc biệt dài, đặc biệt thơm ngọt, luyến tiếc mà ghì chặt người bên cạnh.

Giống như mỗi khi hai người ngủ chung, cậu vẫn thường như vậy, ở trong vòng tay an toàn lại ấm áp của nam nhân mà an tâm ngủ say, sau đó tinh thần sáng láng mà tỉnh lại.
Nhưng cậu nhanh chóng ý thức được lúc này cũng không phải bình thường.
Đêm qua...!Cậu chỉ là nằm bên cạnh anh thôi, sao sáng nay lại...!Chui vào lòng anh luôn rồi?
Tô Niên nhìn lòng ngực nam nhân trước mặt, thật cẩn thận mà nhúc người rời đi.
"Ngoan, đừng nhúc nhích."
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu vang lên giọng nói khàn khàn nhưng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, khiến cho Tô Niên trực tiếp cứng đờ cả người, nằm im tại chỗ thật lâu cũng chưa có phản ứng.
Mà người bên cạnh cũng không nói nữa, có một khắc khiến Tô Niên nghĩ mình nghe lầm.
Nhưng lực đạo bên hông, còn có cái hôn nhẹ nhàng trên trán...!Mặc kệ trái tim đang đập bang bang, Tô Niên thật cẩn thận ngẩng đầu lên.
Chạm đến đôi mắt phượng đang ôn nhu nhìn mình kia, Tô Niên khóc.
Túc Thương mỗi khi thấy đứa nhỏ khóc sẽ sâu sắc cảm thấy bất lực vô cùng, nhưng nhiều hơn là đau lòng.
"Ngoan, đừng khóc.


Xin lỗi, đã làm em lo lắng rồi, Niên Niên."
Anh ôm cậu thật chặt, vỗ nhẹ lưng dỗ dành.
"Hu hu...!Túc Thương..."
Tô Niên vừa khóc vừa gọi, thê thảm vô cùng.
Trong cơn mê mang Túc Thương cũng đã nghe thấy âm thanh mềm mại này gọi tên mình thật nhiều lần.

Nhưng trực tiếp nghe thấy nó vang lên, anh vẫn thấy xúc động lại hạnh phúc đến không ngờ.
Đứa nhỏ biết gọi tên mình rồi...
Thì ra tên mình nghe hay như vậy...
Túc đại tổng tài không có tiết tháo mà nghĩ.
Nhưng ngoài miệng vẫn tiếp túc dỗ dành đứa nhỏ đang nức nở nghẹn ngào trong lòng.
Ba mẹ Túc ở bên cạnh nhìn xem mà khoé mắt cũng ướt, có cảm giác khổ tận cam lai.
Một trận tai nạn chẳng ai muốn, nhưng mang đến tiếng nói cho Tô Niên.
Nếu được quay ngược thời gian, họ cũng không muốn chuyện này xảy ra lần nữa, nhưng nó đã xảy ra rồi, con trai đã tỉnh lại, họ cũng vui mừng thay cho đứa nhỏ đang khóc đến thương tâm kia.
Túc Thương sau bao nỗ lực cố gắng, anh quyết định không dỗ nữa mà đè đứa nhỏ được nước lấn tới càng dỗ càng khóc kia ra hôn.
Ba mẹ Túc che miệng, có chút cười trên nổi đau khổ của con trai.
Ừm thì...!Nam nhân ai cũng phải trải qua nhiều lần dỗ vợ để đạt đến kinh nghiệm dỗ vợ nhanh nhất sau nhiều lần bị nước mắt của vợ dìm chết chứ sao..


Đọc truyện chữ Full