DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuẩn Điểm Thư Kích
Chương 110: Ám hiệu

Tới khi loạt suất ăn được giới thiệu xong, trong bốt gác lặng như tờ, cô nhân viên phục vụ đầu bên kia còn “A lô” mấy tiếng nữa, song không được trả lời thì mới cúp máy.

Trước khi bị tóm đi, Tô Hạc Đình ôm lấy ống nghe cố gắng giãy giụa: “Khoan, tôi còn chưa gọi món mà, Tạ Chẩm Thư—”

Tuyết rơi lả lướt bên ngoài, xoay vòng giữa không trung. Tạ Chẩm Thư mang Tô Hạc Đình về, ra khỏi phạm vi tầm nhìn của bốt gác. Bên đường có một chiếc xe đang đỗ, anh mở cửa ra, nhét Tô Hạc Đình vào trong rồi đi vòng sang bên kia. Trong xe bật máy sưởi, “ruỳnh” một tiếng, Tạ Chẩm Thư cũng ngồi vào.

Tô Hạc Đình móc hai ngón tay kéo khóa áo, lấm lét liếc sang ghế bên cạnh, hỏi: “Không đi làm à?”

Tạ Chẩm Thư đưa tay gạt công tắc chiếc đài dạng hộp trong xe xuống. Loại đài dạng hộp này đã bị liên minh phía Bắc đào thải từ lâu rồi, nó là một dụng cụ nghe lén rất hữu hiệu trong chiến tranh Nam Bắc ngày xưa với khả năng chặn các cuộc trò chuyện ghi chép ở từng khu vực nhất định, sau đó phát sóng đi.

“Xin chào, chúng tôi là quán ăn nhanh Quạ Đen Booboo, quý khách cần gì ạ…”

Đài dạng hộp có hiệu quả ngang máy thu âm, lúc phát nó còn lẫn cả những âm thanh “loẹt xoẹt” khe khẽ.

Tô Hạc Đình nhận ra đây là quán đồ ăn nhanh mà cậu vừa gọi tới. Cậu trưng ra vẻ mặt vỡ lẽ: “Anh nghĩ tôi vừa liên lạc với nội ứng hoặc là các gián điệp nằm vùng khác nên mới quay lại bắt tôi ư?”

Tạ Chẩm Thư không chối.

Song nội dung cuộc trò chuyện trong đài hộp lại vô cùng bình thường, giọng nữ niềm nở nọ liên tục nhận đơn, chứng tỏ cô ta chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường thôi.

Tô Hạc Đình bỏ khóa kéo ra, ngón tay gõ thoăn thoắt lên đùi. Nghe ghi âm một hồi, khóe miệng cậu mới dần nhếch lên: “Đáng tiếc thật, tôi có định liên lạc với ai đâu, tôi đặt đồ ăn thật mà.”

Tạ Chẩm Thư tắt chiếc đài hộp đi, nói: “Cậu cạy hỏng khóa cửa rồi.”

Tô Hạc Đình nói: “Không cạy khóa thì làm sao tôi xuống tầng được, chờ anh đi làm về có mà đến khuya.”

Tạ Chẩm Thư nhìn cậu, cậu cũng nhìn Tạ Chẩm Thư, ánh mắt ấy sáng lóe vẻ tinh quái.

Cậu đang nói dối – nhưng thế thì sao nào? Bằng chứng cho thấy rành rành rằng cậu chỉ đang đặt đồ ăn thôi mà.

Mắt Tạ Chẩm Thư đen láy, sâu hun hút. Hồi lâu sau anh mới đáp: “Ừ, cậu nói đúng.”

Anh nói câu ấy rất chậm, ẩn chứa chút nguy hiểm khiến Tô Hạc Đình cảm thấy áp lực.

Tô Hạc Đình muốn xuống được tầng chẳng hề là việc gì dễ dàng cho cam. Đầu tiên, trên khóa cửa có còi báo động, dù cậu dùng cách nào, chỉ cần cậu bước ra khỏi cửa nhà là Tạ Chẩm Thư đều sẽ biết ngay. Thứ hai, xung quanh dày đặc trạm gác, thời gian thay ca ở chòi canh với thời gian Tạ Chẩm Thư ra ngoài đi làm cách nhau rất gần, Tô Hạc Đình mà xuống tầng, khả năng cao là chưa đi qua bốt gác đầu tiên đã bị Tạ Chẩm Thư quay lại tóm tại trận rồi, mà cậu lại còn không thể chui xuống đất nên vô phương mất tăm mất tích.

Bởi vậy phen này chắc chắn không chỉ để đặt đồ ăn, cơ hội là thứ quá quan trọng với Tô Hạc Đình, dù cậu chỉ gọi điện thoại có mấy giây ngắn ngủi thì trong mấy giây ấy, chắc chắn đã có ám hiệu mà cậu muốn truyền ra ngoài, hiềm nỗi phương thức truyền đạt này phức tạp hơn nội dung mà họ nghe được từ trong đài nhiều.

Tạ Chẩm Thư nói: “Cậu muốn ăn gì? Tôi dẫn cậu ra quán.”

Cảm giác áp lực vô hình chợt tan biến, anh đã trở lại làm người Chỉ huy lịch sự lễ độ, như thể nãy giờ chỉ là giả mà thôi. Xe bắt đầu lăn bánh, lúc bấy giờ Tô Hạc Đình mới phát hiện ngón tay đang gõ đùi của mình hơi vã mồ hôi.

—Ghét quá đi, vừa nãy không những bị nhìn chòng chọc, mà cậu còn cảm tưởng như bị anh ta đập thành trăm mảnh rồi ăn tươi nuốt sống vậy.

Tô Hạc Đình nắm tay nhét vào trong túi áo, cố ra vẻ bình thản: “Tôi muốn ăn suất ăn trẻ em, trên quyển truyện bảo suất ăn trẻ em còn tặng kèm cả bóng bay đấy.”

Tạ Chẩm Thư hỏi: “Cậu thích bóng bay à?”

Tô Hạc Đình đáp: “Thích chứ, tôi thích lúc sinh nhật có bóng bay bay khắp nơi, trông vui dã man. Nói mới nhớ… Tôi hơi tò mò, anh có tổ chức sinh nhật bao giờ không?”

Chiếc xe băng qua tầng tầng bốt gác, lao vun vút qua làn tuyết sương mịt mùng.

Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi không.”

Tô Hạc Đình: “Ủa—?”

Cậu hiếu kỳ ngắm Tạ Chẩm Thư.

Tạ Chẩm Thư tập trung rất cao độ khi lái xe, anh không nhìn Tô Hạc Đình, song quả thực rất khó để mà lờ đi ánh mắt ấy, bởi vậy lát sau anh lại giải thích thêm: “Nhà tôi không đón sinh nhật.”

Tô Hạc Đình hỏi: “Sao lại thế?”

Mặt nghiêng Tạ Chẩm Thư điềm tĩnh: “Không có truyền thống đó, ba mẹ tôi đều rất bận rộn.”

Tô Hạc Đình nói: “Trùng hợp thật, ba mẹ tôi cũng bận rộn lắm.”

Cậu lại nói dối, cậu đã bao giờ gặp mẹ mình đâu, ông Tô cũng chẳng biết bận là gì, không ai đón sinh nhật cho cậu là bởi hai ba con suốt ngày phải chăm chăm chạy trốn mà thôi.

Tạ Chẩm Thư “Ừ” tiếng, không nói chuyện phiếm nữa. Anh gần như chẳng bao giờ nói chuyện về bản thân, kể cả khi nhắc đến quá khứ của mình anh cũng kín như bưng. Tô Hạc Đình không đoán được không khí gia đình anh, song từ việc anh dọn sạch nhà ở cũ có thể thấy một chút sự căng thẳng.

Chẳng mấy chốc đã đến quán ăn nhanh Quạ Đen Booboo, Tạ Chẩm Thư đỗ xe rồi mở cửa như bình thường, còng tay Tô Hạc Đình lại. Hai người xuống xe, vì giờ này chưa đến giờ ăn trưa nên trong quán rất thưa thớt.

Tạ Chẩm Thư gọi suất ăn trẻ em với nước đá, hai người ngồi xuống cạnh cửa sổ.

Tô Hạc Đình bỗng trở nên im lặng hẳn, cậu dùng ngón tay chọt ngã món đồ chơi đi kèm suất ăn trẻ em, nói: “Tôi 19 tuổi rồi nè.”

Áo choàng của Tạ Chẩm Thư hơi phanh ra để lộ đồng phục với cà vạt bên trong. Anh cầm cốc nước đá lên, nói: “Ừm.”

Tô Hạc Đình hỏi nghiêm túc: “Anh mà làm ba tôi thì có trẻ quá không nhỉ?”

Tạ Chẩm Thư tí sặc nước, anh nhíu mày nhìn cậu bằng ánh mắt sửng sốt. Tô Hạc Đình phá ra cười, cầm chiếc thìa cho trẻ em lên xúc một miếng cơm thật bự.

Tô Hạc Đình nói: “Anh dẫn tôi đến đây là muốn xem có gián điệp nào nhận được ám hiệu của tôi không đúng không? Cơ mà xin lỗi Chỉ huy nha, để anh phải thất vọng rồi, không có ai đâu.”

Tạ Chẩm Thư cầm cốc nước, mặt không cảm xúc. Một hồi sau anh bảo: “Tôi nghĩ bây giờ gián điệp đang tính chuyện giết cậu nhiều hơn là cứu cậu đấy.”

7-006 đã mất tích được nửa tháng, hẳn gián điệp phải đoán được cậu đã sa lưới rồi. Dù sao nếu như cậu chết thì chắc chắn liên minh phía Nam phải làm rùm beng lên, chộp lấy cơ hội ấy để kh ủng bố tinh thần của Báo Đen cùng liên minh phía Bắc mới phải.

Tô Hạc Đình dửng dưng: “Chiến tranh thì phải có hy sinh mà.”

Tạ Chẩm Thư nói: “Dù cậu liên lạc được với gián điệp thì cũng không mọc cánh bay đi được đâu.”

Tô Hạc Đình cười: “Chuyện đó phải nhờ anh đấy, bắt hắn ta sớm đi để tôi khỏi phải lo nghĩ. Nhưng mà tôi cũng tò mò thật nha, sao anh cứ nhất quyết phải bắt kỳ được gián điệp vậy?”

Tạ Chẩm Thư nói: “Vì liên minh.”

Đưa ra câu trả lời ấy nhưng lòng anh lại trống rỗng, dường như anh đã học thuộc làu cái đáp án này rồi, đến lúc nói ra thì chẳng còn chút xúc cảm nào nữa.

Tiếng xe ngựa “lọc cọc” băng qua bên ngoài, những người đánh xe mặc áo bông dày, quấn khăn quàng với đội mũ da. Lúc ấy tuyết dần nặng hạt, chẳng mấy chốc đường phố đã hóa thành một khung cảnh mông lung.

Ăn xong bữa cơm, không có biến cố nào xảy ra. Lúc Tạ Chẩm Thư thanh toán, Tô Hạc Đình ngồi chồm hỗm ở cửa chọc một chú chó con.

Tạ Chẩm Thư bảo nhân viên thu ngân: “Một tiếng trước tôi gọi điện đặt đồ ăn, quán có ghi lại không?”

Giọng nhân viên thu ngân niềm nở, đây rõ ràng là cô gái đã nghe máy. Cô gái mở sổ ra nói: “Tên anh là gì ạ?”

Tạ Chẩm Thư dõi nhìn Tô Hạc Đình qua tấm gương nhỏ ở quầy thu ngân, tiện miệng đáp: “Tôi họ Tô.”

Người nhân viên hỏi: “Xin hỏi anh Tô, không có ghi lại tên anh ạ, anh gọi tới máy này à?”

Tạ Chẩm Thư nói: “Ừ.”

Tô Hạc Đình trong gương ngẩng mặt lên chào hỏi nhóc con ở gần đó. Tay đứa nhóc cầm một quả bóng bay, Tô Hạc Đình vuốt vuốt cằm vẻ rất khoái chí.

Tạ Chẩm Thư hỏi: “Số 6, số 06, hai biệt danh này cũng không có hả?”

Người nhân viên đáp: “Không có ạ, khách đặt đồ ăn ở chỗ bọn tôi cần phải đưa tên thật chứ không được dùng biệt danh.”

Xem ra đây cũng không phải ám hiệu của 7-006, vậy rốt cuộc cậu gọi điện thoại để truyền đạt gì?

Sau một hồi trả hỏi công cốc, Tạ Chẩm Thư tạm thời bỏ qua. Anh liếc một cái, Tô Hạc Đình trong gương đã đi búng quả bóng bay của đứa nhóc con, Chỉ huy bèn bảo: “Nãy tôi thấy trong suất ăn trẻ em không có kèm bóng bay nhỉ.”

Nhân viên phục vụ quay lại nhìn thực đơn, đoạn bảo: “Xin lỗi anh Tô, giờ phải đặt hai suất ăn trẻ em thì mới được tặng kèm một bóng bay phiên bản giới hạn.”

Tạ Chẩm Thư móc ví ra, ngón tay dài ấn vào bức tranh nghuệch ngoạc bên trong, anh rút ra tờ tiền, nói: “Cho tôi thêm một suất nữa đi.”

Tô Hạc Đình bưng má nghe đứa nhóc thổi bóng bay. Cậu còn hăng hái kêu “Oa” để cổ vũ thật lực.

Đứa nhóc nói: “Mẹ em mua hai suất ăn trẻ em mới được một quả bóng bay này đó.”

Tô Hạc Đình đáp bằng giọng ngưỡng mộ: “Hóa ra phải đặt hai suất hả, mẹ em đỉnh ghê. Đây là bóng bay phiên bản giới hạn đó hả? Một chú mèo ma màu hồng ư.”

Đứa nhóc huơ huơ quả bóng bay trước mặt Tô Hạc Đình, ưỡn ngực ngẩng đầu rất tự hào: “Năm ngoái là thỏ trắng tinh nghịch, em cũng có…”

Cửa mở ra, Tạ Chẩm Thư ra ngoài, một tay cầm bóng bay, một tay xách một suất ăn trẻ em. Tà áo choàng đen của Chỉ huy bị gió lộng vào, mặt anh lạnh như tiền, những sợi tóc bay tán loạn phất phơ cạnh quả bóng bay ma mèo hồng.

Tô Hạc Đình vui như mở cờ, cậu ra chiều đắc ý với đứa nhóc. Cậu đứng dậy rồi cũng ưỡn ngực ngẩng đầu nhận lấy quả bóng như đang thực hiện một nghi thức kết giao nào đó, sau đó khoan khoái vẫy tay chào tạm biệt nhóc con.

Lên xe, Tô Hạc Đình nhét bóng bay vào trong áo khoác, tẩn mẩn bọc nó lại, nhưng cứ chốc chốc lại không kiềm được sờ nó một cái. Chú mèo ma màu hồng cọ cọ lên mặt áo len cậu nghe “kin kít kin kít”.

Đến khi xe tới nhà, Tạ Chẩm Thư cởi dây an toàn ra, bảo: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ ở chung mọi lúc.”

Tô Hạc Đình hỏi: “‘Mọi lúc’ là sao? Ngủ cũng ngủ chung à? Thế anh không đi làm chắc?”

Tạ Chẩm Thư mở cửa xe, nói: “Nhiệm vụ của tôi chính là cậu.”

Tô Hạc Đình theo anh vào nhà, lại hỏi: “Thế tôi cần đi vệ sinh thì sao? Đi tắm thì sao? Anh cũng định nhìn tôi chắc?”

Tạ Chẩm Thư nói: “Ừ.”

Tô Hạc Đình: “Không phải chứ, anh bi3n thái vậy!”

Tạ Chẩm Thư quay lại tịch thu quả bóng bay mèo ma hồng của Tô Hạc Đình rồi chỉ vào khóa cửa, nói: “Mời,” anh nhấn giọng, “hãy sửa trong vòng năm phút.”

Tô Hạc Đình kêu lên: “Anh đừng có mà làm nó bị thương!!!”

Cậu thật sự rất thích quả bóng bay này, không, phải nói là rất trân trọng nó mới đúng. Tối đánh răng rửa mặt xong cậu còn muốn ôm nó lên giường cơ mà.

Tạ Chẩm Thư ngồi ở mép giường nhặt khối rubik lên, nhìn Tô Hạc Đình quấn sợi dây bóng bay quanh ngón út, ánh mắt anh mang một vẻ mà cậu không hiểu nổi.

Tô Hạc Đình hết nằm nghiêng lại trở mình nằm ngửa, đủ các kiểu tư thế. Cậu lo lắng hỏi: “Tôi mà trở mình thì có làm nổ nó không nhỉ?”

Tạ Chẩm Thư cụp mắt xoay rubik, nói: “Không biết.”

Tô Hạc Đình nhìn chú mèo ma hồng lơ lửng dưới ánh đèn, nói: “Tôi muốn ôm nó ngủ.”

Tạ Chẩm Thư nói: “Kiểu gì cũng nổ cho xem.”

Tô Hạc Đình lại lẩm nhẩm xì xầm một đống lời nữa với chú mèo ma hồng. Cho tới khi cậu sắp chìm vào giấc ngủ, Tạ Chẩm Thư tắt đèn. Chẳng bao lâu sau, Tô Hạc Đình chỉ còn nói mớ giữa giấc mơ.

Lúc bấy giờ Tạ Chẩm Thư mới ngước nhìn giường, Tô Hạc Đình ngủ rất say, dường như chuyện hôm nay chẳng khiến lòng cậu day dứt chút nào, nhưng còn Tạ Chẩm Thư, ngón tay xoay rubik của anh dần dừng lại, đến khi cúi đầu—

Anh mới phát hiện khối rubik đã lộn xộn.

Tạ Chẩm Thư chau mày, trước giờ anh xoay rubik chẳng tốn bao nhiêu công sức, nhưng dạo này lại suốt ngày lơ đễnh xoay sai. Tuyết lặng lẽ rơi ngoài cửa sổ, anh dựa lưng vào ghế nhìn Tô Hạc Đình đăm đăm như đang thiền.

Khoảng hai giờ đêm, Tạ Chẩm Thư nghe thấy tiếng “tít tít” trong phòng ngủ của mình. Anh bèn đứng dậy nhặt điện thoại không dây mình dùng để liên lạc với nội thành lên.

“Lực lượng đặc vụ… Chỉ huy Tạ, Chỉ huy Tạ nhận được xin hãy trả lời.”

Tạ Chẩm Thư thấp giọng: “Tôi đây.”

Phía bên kia: “Tin tức mới nhất từ tổ tác chiến tình báo, ‘con chuột’ ở nội thành đã biến mất.”

“Con chuột” là biệt danh đặt cho một nhân viên tình báo của liên minh phía Bắc đã bị bại lộ, nhưng vẫn chưa bị bắt mà bị giữ lại làm mồi nhử. Khả năng cao “con chuột” trong nội thành là cấp dưới của 7-006, là tấm lưới mà cậu nắm giữ.

Tạ Chẩm Thư nắm chặt chiếc điện thoại không dây, lặp lại: “Biến mất rồi ư?”

Phía bên kia điện thoại không dây nói: “Vâng thưa Chỉ huy! Sau 10 giờ sáng hôm nay bọn chúng đã có kế hoạch đào tẩu rồi, tổ tác chiến nghi bọn chúng đã nhận được ám hiệu từ 7-006… Chỉ huy?”

Quả nhiên là cuộc điện thoại sáng nay.

Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi biết rồi.”

Anh cúp máy, dành mười mấy phút kiểm tra toàn bộ những ngóc ngách có thể bị nghe lén trong nhà một lần, rồi cuối cùng anh quay lại phòng Tô Hạc Đình.

Tạ Chẩm Thư gọi: “Tô Hạc Đình.”

Anh đóng cửa phòng rồi khóa trái cửa lại.

Đọc truyện chữ Full