DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Chương 36: 2??? (1)

Tất cả những lời Lương quản sự vừa nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu y như một cơn ác mộng.

Cũng không phải là Tiểu Trì không hiểu hàm ý trong lời nói của lão, nhưng khi đến thời điểm đó thì y vẫn không khống chế được mà sợ hãi.

Lương quản sự sai người đưa tới một kiện y phục, so với bộ y phục cho tôi tớ mà y vừa mặc thì khác một trời một vực, là một bộ hồng sa vừa nhẹ vừa khi3u gợi, sa mỏng đến mức không che nổi thân thể, mặc lên người có thể thấy rõ da thịt bên dưới, hiệu quả thế nào không cần nói cũng biết.

Tiểu Trì nhìn bộ y phục ấy, xấu hổ đến run cả người, cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng mặc lên người, leo lên giường Trang Diễn, chờ hắn trở về.

Thế gian không có ai cho không ai cái gì, đạo lý này Tiểu Trì hiểu rất rõ.

Nhận được sự bảo hộ của Trang Diễn thì phải trả cái giá tương xứng. Y nghĩ, ít nhất so với những thiếu niên, thiếu nữ đồng tộc không biết ngày mai thế nào, được đi theo Trang thiếu gia đã là kết cục tốt nhất rồi.

Đúng như Lương quản sự nói, buổi chiều Trang Diễn tham dự tiệc rượu, lúc hắn trở về thì toàn thân đã nhiễm đầy mùi rượu.

Khác với buổi sáng, buổi chiều Trang Diễn mặc một bộ y phục bằng gấm vóc thêu mây cuộn, khác hẳn với bộ khôi giáp lạnh lẽo, dưới ánh nến ấm áp, thoạt nhìn gương mặt hắn lại càng anh tuấn hơn, giống một vị thế gia công tử phong độ nhẹ nhàng, khí chất nho nhã.

Khi Trang Diễn về phòng đã cảm thấy trong phòng rất nóng.

Không hiểu sao chậu than trong phòng lại đốt vượng hơn hẳn mọi khi, mà hắn thì vừa mới uống rượu xong, khí huyết cuồn cuộn cả người, bèn cởi y phục cho đỡ nóng.

Nhưng khi hắn bước vào phòng ngủ, lại thấy trên giường có người đang chờ mình, tay đang cởi nút áo đột nhiên dừng lại.

Thiếu niên dị tộc mặc một bộ hồng sa mỏng tang dụ hoặc, eo buộc đai lưng màu vàng lấp lánh, eo y rất nhỏ, chỉ một vòng tay là ôm được hết, da dẻ trắng như tuyết lộ ra bên dưới lớp sa mỏng màu hồng, tóc dài đen nhánh rủ trên người.

Y cẩn thận quỳ trên giường, đầu cúi thấp, tư thế ngoan ngoãn. Trang Diễn không nhìn thấy rõ vẻ mặt của y, nhưng cũng có thể đoán được thời khắc này y cực kỳ bất lực, lại như một đóa hoa nhu nhược, mặc người đến hái, Trang Diễn chỉ cần đưa tay ra là có thể dễ dàng hái xuống, tùy ý dẫm đạp.

Trong một khắc ấy, Trang Diễn đột nhiên cảm thấy hơi nóng xông thẳng lên đầu.

Hơi nóng bất thình lình xông lên, xa lạ khiến hắn buồn bực, thấy canh giải rượu trên bàn, hắn bèn đi qua rót cho mình một bát.

Nhưng khi canh giải rượu chảy xuống họng, Trang Diễn lại ngửi thấy mùi khác thường. Lưỡi hắn nếm một chút, thì đã hiểu ra.

Đây mà là canh giải rượu à? Là canh trợ hứng thì có.

Lại nhìn đến thiếu niên La Ngạc trên giường đang trong tư thế mặc người chà đạp, tim Trang Diễn như hẫng một nhịp.

Nhưng khi hắn nhìn lại thêm một lần nữa, lại chú ý đến vết thương trên mặt Tiểu Trì, vết thương bị móng tay Vương công tử cào lúc ban ngày, mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng cũng kịp lưu lại một vết đỏ dữ tợn trên làn da trắng như tuyết của y, trên nền hồng sa mỏng lại càng thêm nổi bật.

Ánh mắt Trang Diễn thanh tỉnh trở lại, thở dài một hơi, tự bưng bát canh giải rượu đi ra ngoài.

Nhưng hắn quay lại rất nhanh.

Tay hắn cầm một cái hộp sứ nhỏ, trong đó có bách hoa cao mà hắn đã dặn ban ngày. Hắn vốn định tự mình ra tay, nhưng khi nhìn đến thiếu niên trên giường, dung nhan mà hắn không tưởng tượng ra nổi, còn có đường cong eo mông dụ hoặc, đột nhiên cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.

Trang Diễn không còn cách nào khác, đành phải quay đi, không tự nhiên nói: "Ngươi... trước tiên cởi y phục ra."

Thân thể Tiểu Trì cứng ngắc một cái, rồi lập tức thuận theo, tháo đai lưng của mình, hồng sa mỏng tang trượt từ trên vai xuống.

Không còn tầng sa mỏng cuối cùng che đậy, mỹ cảnh chân thực nhất từ trên trời hạ xuống nhân gian, nở rộ giữa tơ lụa gấm vóc đắt giá trên giường, hình ảnh ấy cực kỳ phiến tình.

Nhưng trên lưng y có một một vết roi xanh tím khiến người ta phải tiếc hận.

"Két" một cái, Trang Diễn đóng tủ quần áo lại, hắn lại gần Tiểu Trì nhưng không dám nhìn thẳng, nhắm mắt lại, quay người phủ áo xuống.

Đó là ngoại bào của Trang Diễn, thuần một màu vàng, chất vải dày dặn che kín thân thể Tiểu Trì.

Tiểu Trì đang quỳ trên giường hơi run lên, ngẩng đầu nhìn hắn.

Trang Diễn lập tức buông y ra, còn lùi về sau mấy bước, quay lưng lại nói: "Ngươi mặc y phục cho tử tế trước đi đã."

Mắt không thấy, tai lại trở nên đặc biệt nhạy cảm.

Phía sau an tĩnh lập tức vang lên tiếng vải lụa cọ trên người, Trang Diễn không nhìn y, lại dựa theo tiếng động mà tưởng tượng ra trình tự và động tác của y khi mặc y phục, đợi đến khi tiếng động dừng hẳn, rồi lại đợi thêm một lát mới quay người lại nhìn y.

Tiểu Trì đã mặc xong y phục, chỉ là y thấp hơn hắn nhiều lắm, y phục của Trang Diễn quá dài, quá rộng so với y.

Lúc Trang Diễn quay người lại, thì thiếu niên trên giường đang dùng hết sức để duỗi tay ra khỏi ống tay áo dài thượt, thấy Trang Diễn đột nhiên quay lại khiến y cứng đờ cả người.

Sau khi mặc y phục của hắn lên, gương mặt của y lộ ra trong lớp quần áo lại càng thêm nhỏ xinh.

Trang Diễn nhìn y một lát, đột nhiên hỏi: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

Tiểu Trì cúi đầu đáp: "Mười lăm."

Trang Diễn nở nụ cười, hắn đi tới bên giường, ôm lấy eo Tiểu Trì, bế y xuống giường. "Mới mười lăm tuổi, vẫn còn là nhóc con... Thiếu gia lớn hơn ngươi gần mười tuổi, sẽ không bắt nạt ngươi."

Nữ tử mười lăm tuổi, đã qua lễ cập kê, đến tuổi gả chồng.

Nhưng trong mắt Trang Diễn, mười lăm tuổi vẫn còn quá nhỏ, hắn không ra tay nổi.

Sau khi bị ôm xuống, Tiểu Trì câu nệ đứng cạnh giường, tay chân luống cuống không biết để đâu.

Y rất hoảng hốt, tay áo vất vả lắm mới cuốn lên được lại rũ xuống.

Trang Diễn nhìn y mặc y phục của mình, rõ ràng là không vừa, vạt áo chấm đất. Ống tay áo cũng quá dài, y muốn đưa tay ra cũng phải chiến đấu mãi.

Dáng vẻ như vậy lại có mấy phần ngốc nghếch đáng yêu, Trang Diễn nhìn mà phì cười: "Ta sẽ nói chuyện với lão Lương, ngươi chỉ cần hầu ta đọc sách là được rồi, ta đưa ngươi về... là vì ngươi có duyên với mẫu thân của ta, cũng không phải để làm chuyện đó."

Trang Diễn đưa lọ cao trong tay cho Tiểu Trì, dặn dò: "Phải bôi thuốc cẩn thận lên vết thương trên mặt, đừng sợ thuốc bôi lên làm xấu mặt. Cả vết thương sau lưng cũng phải bôi, ta vừa mới nhìn qua, đối với mấy vết thương loại này thì sáng bôi một lần, tối bôi một lần là được, đừng có làm biếng."

Tiểu Trì giơ tay ra, lúc Trang Diễn đưa thuốc mỡ cho y thì chạm nhẹ vào tay y.

Bàn tay y mỏng manh, nhưng lạnh và ướt như băng, mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay còn chưa khô hết.

Trang Diễn buông tay y ra, trong chớp mắt đó chợt sinh lòng thương tiếc.

Hắn nghĩ, hóa ra y đã sợ đến như vậy.

Hắn nhìn thiếu niên yêu kiều trước mặt, trong lòng hơi trầm xuống.

Là người La Ngạc nhưng thiếu niên này lại nói được tiếng Hán, có lẽ trước đây cũng xuất thân từ thế gia hiển hách, mới có cơ duyên học chữ Hán và đọc sách của người Hán.

Bây giờ y mới chỉ mười lăm tuổi mà đã phải lưu lạc đến ngày hôm nay, không biết tư vị trong lòng như thế nào.

Nghĩ vậy, Trang Diễn càng thêm thương tiếc y hơn, hắn vừa rời khỏi phòng ngủ, vừa nói với y: "Đêm nay không cần ngươi ở đây, ngươi cứ về nghỉ trước đi, lão Lương đã sắp xếp chỗ ở cho ngươi chưa?"

Tiểu Trì nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Âm cuối của y lên cao, không giống như cách nói của tiếng Hán tiêu chuẩn, nhưng lại êm tai đến khó hiểu, trong lòng Trang Diễn lại dậy lên mong muốn được ôm y vào lòng nói chuyện, muốn nghe theo d*c vọng bản thân.

Nhưng bây giờ đã khuya, lại mới xảy ra chuyện như vậy, nếu giữ y lại nói chuyện thì thế nào cũng thấy không phù hợp, Trang Diễn do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi, giờ mão ngày mai cùng ta đi nghe tiên sinh giảng bài."

Tiểu Trì đáp một tiếng "Vâng", Trang Diễn liền cố nhịn không quay lại nhìn y nữa, hắn đi vào thư phòng, thắp nến, ở dưới ánh nến nhặt bừa một quyển sách lên xem.

Trong thư phòng của hắn có rất nhiều giá sách, trên đó bày đủ các loại thư tịch, vừa nhìn là biết hắn học rộng thế nào.

Trang Diễn cầm sách đọc trông như cực kỳ chăm chú, thế nhưng hắn luôn dành một phần tâm tư trên người thiếu niên đang mặc y phục của mình.

Nhưng hắn đã chờ nửa ngày cũng chưa thấy Tiểu Trì rời đi.

Tại sao y còn chưa đi?

Trong lòng hắn có một cái móc câu nhỏ không an phận, cứ chọc vào lòng Trang Diễn, dụ hắn nhìn theo nhất cử nhất động của thiếu niên.

Tiểu Trì cuối cùng cũng bước ra, tim của Trang Diễn còn chưa buông xuống, đã nghe thấy tiếng bước chân đang hướng về phía mình của y.

Trang Diễn: "..."

Hắn im lặng lên không tiếng, hít sâu một hơi, đè nóng nảy trong lòng xuống, cau mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Thấy sắc mặc bình thản của hắn, Tiểu Trì đột nhiên lại hơi hoảng hốt, Trang Diễn nhận ra mình đã dọa sợ y, vội vàng thả lỏng mặt mày, an ủi: "Đã khuya lắm rồi, để sáng mai không bị muộn thì ngươi về nghỉ ngơi đi."

Tiểu Trì che kín y phục rộng rãi, trong mắt lộ ra một tia khát vọng, sợ sệt thỉnh cầu hắn: "Thiếu gia, ta có thể... có thể đọc sách không?"

Trang Diễn lộ ra kinh ngạc: "Ngươi muốn đọc sách gì?"

Tiểu Trì nhìn quyển sách trong tay trang Diễn, tựa như đang sợ hãi, lại không dám lên tiếng.

Dáng vẻ cẩn thận này của y đánh mạnh vào tâm can của Trang Diễn, mỹ nhân yếu đuối, tinh xảo lại ngoan ngoãn nhu thuận như vậy đã khơi dậy ý muốn bảo hộ của nam nhân trong hắn.

Thương tiếc trong lòng như sóng lớn cuộn trào, Trang Diễn đang cầm sách trong tay, trong nháy mắt không biết biết phải làm sao.

Hắn vội vã ho khan một tiếng để che giấu cảm xúc, đi tới trước mặt Tiểu Trì, đưa quyển sách mình đang xem cho y.

Tiểu Trì ngoan ngoãn nhận lấy sách từ tay hắn, lật tới trang bìa, ngoài ý muốn mà thấy "Nguyên nhân và triệu chứng của các loại bệnh", hỏi: "Thiếu gia... học y ạ?"

Trang Diễn giả vờ nhìn xa xăm, thần sắc trấn định trả lời: "Ngươi cũng đã biết khuê danh của nương ta là Thiện nương, lúc sinh thời người là đại phu nổi danh thiên hạ, sau khi gả vào Hầu phủ thì không thể ra ngoài được nữa, cũng không có cơ hội thu đồ đệ, truyền thừa y bát, ta không nỡ để cho y thuật của người bị thất truyền, ngoài luyện binh, đọc sách, thì sẽ bớt chút thời gian nghiên cứu y thuật của người, tiện tay thay người quản lý Lan Thiện Đường trải khắp hai miền nam bắc, đó là tâm huyết nửa đời của người."

Tiểu Trì nghiêm túc lắng nghe. Khi Trang Diễn quay lại nhìn y, thì không còn muốn dời mắt đi nữa.

Nhìn thiếu niên mặt mày tinh xảo, xinh đẹp tự nhiên như tranh vẽ, thanh âm của Trang Diễn cũng trở nên dịu dàng hơn: "Nếu ngươi muốn đọc sách của ta, có phải ngươi cũng muốn học y thuật không? Nghề này không dễ học, để ta lấy cho ngươi mấy quyển sách khác... Trước đây ngươi đã đọc qua sách gì rồi?"

Tiểu Trì bất an nói: "Ta chưa đọc được nhiều sách, mới chỉ đọc được "Tăng quản hiền văn", "Thi từ"..."

Trang Diễn nghe tên sách y từng đọc đã nắm được học thức của y, thiếu niên mới chỉ học qua Hán thư cơ bản, đây đều là sách vỡ lòng Trang Diễn được tiên sinh cho đọc lúc ba bốn tuổi.

Suy cho cùng thì La Ngạc không thể giống như trung nguyên được, bằng tuổi đó hắn đã đọc qua rất nhiều sách rồi.

Nhưng Trang Diễn cũng không nhiều lời, chỉ đứng dậy đến bên cạnh giá sách, lấy ra hai ba quyển phù hợp với khả năng đọc sách bây giờ của y, nhét vào tay Tiểu Trì: "Ngươi cứ xem mấy quyển này trước đã, nếu có chữ không đọc được..."

Tiểu Trì ngẩng lên nhìn, mắt y tựa như đang phát sáng.

Trang Diễn vừa nhìn thấy ánh mắt ấy, vốn định nói y có thể hỏi hắn hoặc hỏi thư đồng đã hầu hắn học tập từ trước, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại sửa thành: "Chữ nào không biết thì cứ đến hỏi ta."

Tiểu Trì không lên tiếng, y chỉ ngượng ngùng cười một cái, nụ cười chỉ thoáng qua nhưng lại rực rỡ như sao giữa trời đêm.

Y trân trọng ôm lấy quyển sách, hành lễ với Trang Diễn rồi lui xuống.

Trang Diễn cũng không nói gì thêm.

Đợi đến lúc y đã đi khuất hẳn, trái tim của hắn mới hậu tri hậu giác mà nhảy nhót tưng bừng.

Trái tim nóng bỏng đã không còn kìm lại được nữa, hắn đặt quyển sách trong tay xuống, chạy ra khỏi thư phòng.

Tiểu Trì không có ở ngoài sân, chỉ còn Lương quản sự vẫn luôn chờ bên ngoài, máu nóng trong người dần nguội lại, hắn vẫy tay gọi lão lại gần.

Lão Lương thấy Tiểu Trì đi ra, lòng cũng không rõ trong phòng đã xảy ra chuyện gì, nhưng thiếu gia thân thể khỏe mạnh, nếu tính tính thời gian từ lúc thiếu gia vào phòng đến bây giờ thì cũng không đúng lắm.

Lúc thấy Trang Diễn y phục chỉnh tề, đứng ở cửa gọi mình, Lương quản sự lập tức biết được rằng mình đoán sai rồi, vội vã chạy tới trước cửa thỉnh tội.

Nhưng nhìn Trang Diễn thì không thể đoán nổi hắn có nổi giận hay không, hắn chỉ ôn hòa phân phó: "Ta nói lại lần nữa, ta mang Tiểu Trì về là để y làm thư đồng cho ta, không phải luyến đồng. Sau này y sẽ hầu ta đi nghe giảng, không cho phép ngươi tùy tiện sắp xếp sự vụ liên quan đến y."

Lão Lương vội vàng thưa vâng.

"Y tuổi còn nhỏ, đang độ phát triển, để ý đến đồ ăn thức uống của y một chút, không cần phải để ý đến phí dụng của y. Tay y bị lạnh, đây là do thân thể bị hàn khí ứ tắc, khí huyết không đủ, dặn nhà bếp làm thêm cá chép củ cải, dạ dày hầm hạt sen cho y ăn, ta nhớ trong cống phẩm năm trước có nhung hươu, lấy một đoạn hầm canh cho y."

"... Còn nữa, năm nay có một ít gấm thêu hoa màu vàng đậm chuyển từ nam cảnh tới, chắc là chưa dùng tới đâu nhỉ?"

Lão Lương trả lời: "Mấy khúc gấm thêu hoa ấy màu sắc thuần khiết, tú nương trong phủ không dám tùy tiện dùng, đang chờ thợ may nam cảnh tới làm thành y phục cho thiếu gia..."

Trang Diễn nghĩ tới Tiểu Trì, lập tức ngắt lời nói: "Không cần đâu, dùng số gấm hoa đó làm thành y phục cho y, y mặc màu sắc đó rất ưa nhìn."

Thanh âm của lão Lương hơi khàn, lão ngẩng đầu quan sát thần sắc của Trang Diễn, "Dù sao cũng chỉ là một tên nô bộc La Ngạc, thiếu gia cũng quá thương yêu y rồi."

Trang Diễn lắc đầu nói: "Lúc còn ở quê nhà, y có lẽ cũng là đời sau của danh môn thế gia. Mới mười lăm tuổi đã rơi vào hoàn cảnh này... Rất đáng thương, nếu có thể quản được thì quan tâm y một chút."

Lão Lương tò mò hỏi: "Sao thiếu gia biết y xuất thân danh môn?"

"Lúc La Ngạc chưa bị diệt quốc, cũng chỉ có vương thất và quý tộc mới mời tiên sinh đến dạy chữ Hán cho con cháu, gia thế của y hẳn là không tầm thường."

Nói tới đây thì dường như Trang Diễn nhớ ra điều gì: "Y từng nói nhà ngoại tổ mẫu của y có duyên với mẫu thân ta, trong nhà lại có tài lực mời tiên sinh tới dạy học... Dựa theo manh mối này, cho người đi tra xét một chút xem y là con cháu nhà nào."

Trang Diễn quay người về phòng, vừa bước một bước thì lại quay về chỗ cũ, lần thứ hai trịnh trọng phân phó: "Tiểu Trì là người của ta, làm cái gì, không được làm cái gì đều chỉ nghe theo phân phó của một mình ta, hiểu chưa?"

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ayzo: Làm sao để giữ được lòng của nam nhân? Ngươi có kinh nghiệm gì tâm đắc để chia sẻ với đám nấm mốc không?

Trì Võng: Nam nhân có người thích cay, có người thích ngoan ngoãn. Nắm bắt sở thích của hắn, lại đúng bệnh hốt thuốc thì có thể làm ít ăn nhiều.

Ayzo: Vậy ngươi tự thấy mình là loại người nào?

Trang Diễn: Y ở trên giường vừa cay lại vừa ngoan...

Trì Võng:....

Đọc truyện chữ Full