DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Chương 104: Giới côn

Trì Võng từ tốn chỉnh lý lại bản thân, mặc một bộ y phục mới, che kín toàn thân từ trên xuống dưới.

Y hít một hơi thật sâu, gọi: "Sa Thạch."

Trong cánh đồng tuyết trắng – lĩnh vực của Trì Võng, Sa Thạch vẫn còn mặc cái quần cụt ngủn của nó, trong tay cầm cành cây hái xuống từ hoa viên băng tuyết của nó, dùng tư thế phòng thủ, chậm rãi dò xét một cách cảnh giác.

Ngay từ lần đầu tiên tới lĩnh vực - cánh đồng tuyết trắng của Trì Võng, nó đã biết một chuyện —— hoa viên băng tuyết của nó phải dựa vào lĩnh vực của Trì Võng mới có thể duy trì được. Nó và Trì Võng là quan hệ cộng sinh, không thể tách rời, cho nên nếu Trì Võng không tiến vào cánh đồng tuyết "lĩnh vực" này, thì mãi mãi chỉ có một mình nó trong hoa viên.

Nhưng khi nó phát hiện vậy mà lại có dấu vết đột nhập vào vùng lĩnh vực bí mật này, nó đã sợ hãi đến run cả người.

Giữa cánh đồng tuyết trắng mênh mông, có hai vết chân to lớn không phải của nó, nó run cầm cập, nắm chặt cành cây trong tay.

Mà cách chỗ hai vết chân không xa, ở biên giới của cánh đồng tuyết tựa như bị một cái lưỡi hái khổng lồ của tử thần rạch ra một vết lớn, một bên là tuyết trắng, một bên là vùng đất hắc ám không một tia sáng nào lọt qua.

Sa Thạch đã loanh quanh ở vị trí vết rạch này rất lâu nhưng không thể tới gần được. Nó chỉ đứng cạnh vết rạch thôi cũng đã cảm thấy được sức mạnh của một vùng hắc ám không có một tia sáng nào kia, gió từ trong đó thổi ra, tựa như đã có một vùng không gian bị lĩnh vực hắc ám nuốt chửng, trùng điệp lên nhau.

Lĩnh vực của Trì Võng khác với của nó, cái hoa viên nho nhỏ kia của nó chỉ đi dạo một vòng là hết, nhưng lĩnh vực của Trì Võng lại cực kỳ rộng lớn, nó vẫn luôn cố gắng tìm điểm giới hạn của cánh đồng tuyết đó, bây giờ, trước mặt nó là một vết rạch như cái lạch trời, tựa như một đường biên rõ ràng cùng với dấu chân rõ ràng không phải của nó hay Trì Võng trên mặt tuyết.

Trong suốt hơn hai canh giờ này, nó không bám theo Trì Võng, vẫn luôn ở đây để điều tra chuyện này. Cho nên khi Trì Võng gọi, Sa Thạch không lập tức trả lời ngay được, đến khi Trì Võng gọi thêm một lần nữa, nó mới vội vã trả lời: "Tiểu Trì... ta có chút việc bên này, ngươi vào đây được không?"

Sao nó lại quên mất Trì đại ca nhỉ? Cái đùi lớn này nó đã ôm lâu lắm rồi, Trì đại ca hạ sơn, một người bằng cả mớ người, đến lúc ăn vạ y động não rồi.

Sa Thạch đã sợ tới mức nhũn cả chân, "Tiểu Trì, để ta kéo ngươi vào, ngươi mau tới đây."

Nhờ có sự trợ giúp của Sa Thạch, Trì Võng tiến vào lĩnh vực của mình, Sa Thạch đã từng nói với y một lần, trên lý thuyết, y hoàn toàn có thể tự mình tiến vào lĩnh vực này, mỗi tội đến giờ Trì Võng vẫn chưa biết phải làm thế nào.

Lần này đi vào, Sa Thạch lại không có ở quanh đây. Trì Võng cau mày, năng lực hồi phục của thân thể y quá kinh người, chỉ mới hơn một canh giờ, mà đau nhức ở eo lưng và cảm giác khó chịu trên người đã giảm hẳn đi, lúc đi lại trên tuyết cũng không gặp trở ngại gì.

Sa Thạch đứng im chờ Trì Võng tới, gió đưa theo những bông tuyết tới phủ lên mọi thứ, khiến cho vết chân kia biến mất nhanh tới mức có thể nhận ra được bằng mắt thường.

Sa Thạch nhìn xung quanh, không biết cái đùi vàng của nó đang lết tới đâu rồi. Nó đã sợ đến hoảng luôn, cứ phải nhìn ngó xung quanh liên tục.

Chẳng qua cũng chỉ là một lằn ranh không biết giao với đâu thôi mà...

Sa Thạch đột nhiên nghĩ, thực ra cũng không cần phải sợ hãi như thế, ngọn núi dựa Trì Võng của nó đã vào đây rồi, chẳng chóng thì chày y cũng sẽ tìm được tới đây với nó.

Tự lên dây cót tinh thần xong, dũng khí của Sa Thạch tăng lên vù vù, nó cúi đầu nhìn cành cây đang cầm trong tay, đột nhiên lại muốn làm gì đó cho Trì Võng, thể hiện rằng mình cũng có thể giúp ích cho y. Nó vừa mới nghĩ ra một biện pháp rất hay, có thể cầm cành cây để dò xét cái lằn ranh quỷ dị này một lần nha! Như vậy thì nó cũng không cần phải đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm, đúng là siêu thông minh mà!

Vì vậy, Sa Thạch dùng cành cây vẫy vẫy sang bên kia... Nhưng mà nó tính sai rồi, cả người Sa Thạch bị hút mạnh sang bên kia, không sao chống cự lại được.

Trì Võng đột nhiên cảm thấy quá yên tĩnh, gọi to: "Sa Thạch."

Khác với những lần trước, lần này khi đi vào lĩnh vực tuyết trắng, y cảm thấy không thoải mái dù không có căn cứ gì. Nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác mà nói, sự tồn tại của nơi này rõ ràng đã là không phù hợp với lẽ thường mà, đúng không?

Y gọi mãi mà Sa Thạch vẫn không trả lời, Trì Võng đi thêm một lát thì phát hiện dấu vết trên nền tuyết.

Đó là mấy cái lá cây rơi trên tuyết, giữa một vùng tuyết trắng thuần khiến thì càng thêm bắt mắt. Đây là mấy cái lá mà Sa Thạch vừa mới hái lúc nãy.

Trì Võng lần theo dấu vết Sa Thạch lưu lại, sau một lúc lâu mới lần tới nơi Sa Thạch biến mất.

Trước mặt là một vùng hắc ám không biết dẫn tới đâu, y thấy vết tích Sa Thạch lưu lại nhiều hơn, rõ ràng hơn, tim hẫng một cái, "Sa Thạch?"

Tất nhiên Sa Thạch không thể trả lời y được, Trì Võng nhìn dấu vết hỗn loạn đang bị tuyết vùi lấp, đột nhiên tìm được manh mối.

Trì Võng nheo mắt suy nghĩ một lúc, mới vò tuyết thành cục, ném thẳng vào cái vùng hắc ám kia.

Sau khi cầu tuyết bay qua cái ranh giới rõ ràng kia thì biến mất không thấy đâu một cách vô lý.

Trì Võng nhẹ nhàng tới gần quan sát thật kỹ, nơi này quá sức quỷ dị, cầu tuyết biến mất không còn tăm hơi, lúc y tới gần hơn để quan sát, lại dẫm vào vết xe đổ của Sa Thạch, trong một khắc đó, y không khống chế được thân thể, bị hút thẳng sang bên kia.

Thời gian y mất ý thức rất ngắn, đến khi mở mắt ra một lần nữa thì nhìn thấy ánh sáng, Trì Võng phát hiện mình đã tới một nơi rất kỳ quái. Từng tấc trên thân thể y đều đang nóng lên, vô cùng lạ lùng, nhưng lại không giống như đang ốm, trong lúc y còn đang thắc mắc, thân nhiệt y đã nhanh chóng hạ xuống.

Trì Võng nghe thấy tiếng bước chân, nhận ra ở đây không phải chỉ có một mình y, y nhanh nhẹn trốn sau một cái cây, nhìn thấy phía trước có... hai con lừa ngốc đang đi tới sao?

Trì Võng lập tức lộ ra biểu tình phiền muốn chết, nhưng kiến trúc chỗ này... Trì Võng nhìn quanh bốn phía, trong lòng nảy ra một suy đoán đáng sợ.

Hai vị hòa thượng đang vội vã đi đâu đó, lúc đi qua chỗ Trì Võng đang nấp, Trì Võng nghe thấy họ nói chuyện với nhau.

"Có thật không thế? Sư huynh đang bế quan nghiêm khắc suốt một mùa đông, tại sao đột nhiên lại tới Giới Luật Đường lĩnh phạt?"

Hòa thượng kia đáp: "Ai mà biết được? Ta cũng thấy rất kỳ lạ, sư huynh luôn bế quan ở thiện phòng phía đông, sao mà phạm giới được?"

Trì Võng sửng sốt, vậy mà y lại đang ở trong chùa thật? Dựa vào kiến trúc chỗ này, hẳn là một ngôi chùa rất lớn, khắp hai miền nam bắc cũng chẳng có mấy chỗ lớn thế này.

Hai hòa thượng vẫn còn đang nói chuyện.

"Vậy ngươi có biết sư huynh phạm vào giới luật nào không?"

"Ta cũng không biết nữa, từ trước tới nay sư huynh rất được coi trọng, chỉ có chưởng môn phương trượng mới biết được."

Thấy hai người đã đi xa, Trì Võng vội vã đuổi theo, y không thông thuộc địa hình trong Thiền Quang Tự, đuổi theo cũng không dễ dàng gì, hòa thượng trong chùa này đều luyện võ, ngũ giác vô cùng nhạy bén, nên y càng phải cẩn thận hơn hẳn lúc bình thường, tránh gây chú ý.

Trì Võng cũng không ngờ, y lại theo đuôi hai hòa thượng kia chạy tới Giới Luật Đường. Lúc tới nơi, đã có rất nhiều hòa thượng đang đứng trong Giới Luật Đường, tất cả đều đang yên lặng nghiêm nghị nhìn người bị trừng phạt bên trong.

Đột nhiên gặp phải nhiều cái đầu bóng loáng thế này khiến cho Trì Võng cảm thấy hít thở không thông, y vội vàng nhảy lên tầng lầu cao nhất bên cạnh, ở trên mái nhà cách đó xa nhất, nhìn một đám lừa ngốc thành mấy điểm tròn tròn nho nhỏ.

.... Cuối cùng y cũng thấy được hai người đang đứng trong Giới Luật Đường, lại là hai con lừa ngốc duy nhất mà y biết.

Cố Hư pháp sư tự mình cầm giới côn, mà hòa thượng đang quỳ chịu đòn, chính là Tử An đã lâu chưa gặp.

Lão hòa thượng Cố Hư là chưởng môn Phật môn, cái này thì Trì Võng biết, năm ngoái, dư độc trong người lão còn chưa bị đẩy ra hết, bây giờ nhìn sắc mặt hồng nhuận, có lẽ là đã khỏi hẳn, thậm chí còn sức cầm một thanh giới côn dài thật dài, đánh từng cái một vào lưng Tử An.

Trì Võng lại sửng sốt thêm lần nữa, đây chính là đại tự đệ nhất ở nam cảnh* —— Thiền Quang Tự? Vậy hai tên hòa thượng bên dưới đang diễn trò gì thế này?

*Raw thì là phía bắc nhưng Thiền Quang Tự ở phía nam, nếu để là bắc cảnh thì không khớp với đoạn sau nên mình cứ sửa.

Dựa theo tin tức nhận được từ trước mùa đông, cái tên chậu tinh kia vẫn luôn bế quan, chỉ trong một mùa đông ngắn ngủi như thế, hắn đã kịp phạm phải giới luật mà để cho Cố Hư pháp sư phải tự mình ra tay xử phạt trước mặt chúng tăng thế này?

Ngay sau đó, lông mày Trì Võng cau chặt lại.

Tại sao y có thể từ lĩnh vực tuyết trắng chạy thẳng tới đây được?

Y đang ở thôn Tử Đằng tại bắc cảnh, mặc đù đầu xuân, khí trời đã ấm áp hơn, mặt băng trên Khoan Giang bắt đầu tan, nhưng y không thể nào không hay biết gì mà bị người khác đưa tới nam cảnh, xuất hiện ở Thiền Quang Tự cách thôn Tử Đằng cả ngàn dặm thế này được.

Đây là thực, hay là mộng?

Côn hình phía dưới vẫn chưa xong, Tử An không rên một tiếng, quỳ gối trên đất, để chưởng môn đánh từng côn thật mạnh vào tấm lưng đang ưỡn thẳng tắp của hắn, đến tận khi trên tăng bào đã loang lổ máu tươi mà Cố Hư pháp sư vẫn chưa có dấu hiệu dừng tay.

Trì Võng cau mày nhìn tình hình bên dưới, y khó mà giải thích được những gì đang diễn ra.

Sau đó, y thấy được một thứ khác khiến y càng khó tin hơn.

... Đó là Sa Thạch.

Lẫn giữa đám hòa thượng, không biết Sa Thạch kiếm đâu được một bộ tăng bào mặc lên người, cuối cùng nó cũng được mặc y phục, cho nên rất vui vẻ, đi đứng cũng thoải mái, hớn hở hơn.

Nó không hề kiêng dè đi xuyên qua đám hòa thượng, mà đám hòa thượng hình như cũng không nhìn thấy nó, nhưng đúng là họ không nhìn thấy nó thật.

Sa Thạch đã chết từ lâu rồi, sau khi biến thành thể năng lượng, trừ khi nó cố tình hiện hình, nếu không thì cũng chẳng cần lo tới chuyện bị người khác nhìn thấy.

Vì thế mà nó đi lại rất thoải mái, nhưng mà khi đi tới đây, thấy bầu không khí chỗ này thì cũng không còn phấn khích, vui vẻ như lúc đầu nữa.

Phía trước Giới Luật Đường cực kỳ yên tĩnh nghiêm trang, mặt mũi đám lừa ngốc ai nấy đều trầm mặc nghiêm nghị, khiến cho Sa Thạch cũng hiếm khi cảm nhận được không khí trầm trọng ở đây.

Họ đang nhìn cái gì thế?

Sa Thạch bay ra khỏi đám người, quyết định xem xem thế nào, nhưng khi nó tới được hàng đầu tiên, thì kinh ngạc mở to mắt.

Giới côn giáng xuống từng phát nặng nề, Sa Thạch trợn mắt há mồm nhìn đòn roi như mưa đánh lên người Tử An.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó đứng đó luống cuống một lúc, mới do do dự dự tới gần Tử An, ỷ vào việc hắn không nhìn thấy nó, chọc chọc lên cái trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh của Tử An: "Đáng đời ngươi phải ăn đòn, ai bảo ngươi dám mơ tưởng Tiểu Trì nhà chúng ta, y xinh đẹp như thế, sao mà lại cạo sạch đầu chạy đi xuất gia cùng ngươi được chứ? Không được, hôn sự này ta không đồng ý! Ngươi chết tâm đi! Nhận lấy khiêu chiến của ta đây!"

Ngay khi thanh âm của Sa Thạch vang lên, cùng lúc đó một côn nữa lại đánh mạnh vào lưng Tử An, không biết vì đau đớn kịch liệt hay vì hắn thực sự nghe thấy cái gì, hai mắt Tử An vốn đang nhắm chặt, nhẫn nại chịu phạt, lại đột nhiên mở ra, ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Tuy chắc chắn rằng hắn không thể nhìn thấy mình, nhưng trong khoảnh khắc đó, Sa Thạch cảm thấy hắn thực sự đã nhìn thấy nó.

Vì vậy Sa Thạch cuống lên, sợ đến mức nhảy dựng lên: "Mẹ ơi! Đáng sợ quá, ngươi muốn làm gì?"

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hòa thượng: Rốt cuộc thì sư huynh phá giới luật nào?

Tử An:... không nói được.

Đọc truyện chữ Full