DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Chương 122: Chậu tinh chết tiệt!

Khi Phòng Huân và Bộ Nhiễm phá cửa mộ, Tử An vừa mới lên bờ ở bắc cảnh, đang tìm đường tới chỗ Phong Vân Tranh, cho nên khi hắn biết được hai vị cô nương ở nam cảnh đang làm trò ma quỷ gì, hắn đành phải bỏ qua kế hoạch trước đó, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới lăng mộ Thủy hoàng đế.

Trong lăng của Mộc Bắc Hy toàn là bẫy rập, không cẩn thận một chút là mất mạng, cho dù các nàng có thể lông tóc vô thương mà vượt qua mấy cái bẫy này cũng phải mất mấy canh giờ mới có thể tới được mộ thất của Mộc Bắc Hy.

Tử An đứng ngồi không yên khi nghĩ tới việc.... Trì Võng còn chưa biết gì hết.

Thực ra bắc cảnh đã ở trước mặt rồi, chỉ cần nửa ngày là hắn có thể tìm được tới chỗ Phong Vân Tranh, hoàn thành bước cuối cùng.

Nhưng bây giờ không còn thời gian nữa, nhất định phải chọn một trong hai, Tử An đã lựa chọn xong.

Bây giờ ở bắc cảnh đã là cuối hạ đầu thu, hắn nhìn đủ loại lá vàng, lá đỏ rơi rụng trước mặt... Lại nhớ tới cánh đồng tuyết bằng phẳng, mênh mông vô bờ kia.

Đó là cách nhanh nhất để tới chỗ Trì Võng, dù có những nguy hiểm không thể lường trước được.

Trong khi Phòng Huân và Bộ Nhiễm gian nan lắm mới đi được nửa đường, Tử An mạo hiểm đi xuyên qua cánh đồng tuyết đã tới bên cạnh Trì Võng, hắn còn chưa kịp bắt đầu mà đã tới đúng nơi.

Nhưng lĩnh vực là một chiều không gian kỳ quái, có thể ảnh hưởng tới giới hạn không gian và thời gian. Khi Tử An rơi xuống bên cạnh Trì Võng, trong nhất thời không nhận ra hôm nay là ngày nào, tình cảm và ý thức của Trang Diễn từ bảy trăm năm trước cũng đồng thời thức tỉnh trong thân thể hắn, khiến cho hắn mất đi khái niệm về thời gian.

Hắn thấy Trì Võng trong quan tài đã thay sang một bộ y phục khác, còn đeo một cái đai lưng mà hắn chưa từng thấy, đai lưng được thêu hết sức tinh xảo, lộ ra toàn bộ đường cong thân thể, mang theo vẻ yếu đuối tinh tế mê người, y vẫn còn đang ngủ say, gò má ngoan ngoãn yên tĩnh khiến Tử An còn tưởng vẫn còn trong những ngày tháng sống tại tổ trạch ở thôn Tử Đằng, theo bản năng mà lại gần vuốt v e y.

Khi thấy hoa tuyết trên tay mình, Tử An mới giật mình tỉnh lại.

Hắn lập tức lùi lại hai bước, đồng thời có một điểm nghi ngờ nhảy ra trong tim hắn, hắn đột nhiên nhiên nhớ tới chuyện đã làm trong giấc mộng khác thường kia —— trong lúc hắn đang muốn thăm dò chiều không gian lĩnh vực kì quái ở chặn điểm, không hiểu chạm vào cái gì mà đột nhiên lại thức tỉnh một đoạn ký ức của Trang Diễn, nhưng hôm nay, khi đi qua vùng lĩnh vực đó, hắn tới được bên cạnh Trì Võng, vậy thì lần trước....

Không thể nào.

Nếu giấc mộng đó là thật... Chắc chắn Tiểu Trì sẽ đánh chết hắn, không thể nào có chuyện mộng xuân của hắn lại thực sự cuốn Tiểu Trì vào trong đó được.

Quả nhiên là do bản thân vọng tưởng không thanh tịnh, mới có dâm niệm như vậy, đúng là khiến người ta phải xấu hổ.

Tử An lập tức lắc đầu một cái, bây giờ là lúc nào rồi còn nghĩ tới mấy chuyện không đứng đắn? Nhiệt độ trong mộ thất vô cùng thấp, cũng khiến hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.

May mà hắn là người luyện võ, cũng không sợ lạnh, hắn quan sát mộ thất, rón rén đi tới cái cửa ở chỗ xa nhất mà hắn nhìn thấy được.

Nhưng vừa mới mở cửa ra, Tử An nhìn thấy rõ ràng bích họa trên vách tường, trong nháy mắt tâm tình vốn đang bình tĩnh vui vẻ đã bị đập tan không còn sót lại chút nào.

Thế mà trong mộ của Mộc Bắc Hy... lại vẽ Trì Võng?

Tử An nổi điên luôn.

Chân dung Úy Trì quốc sư không truyền xuống hậu thế. Ngoại trừ bức tranh trong mộ cổ ở Tây Nhạn Quan bị thất lạc do ngoài ý muốn ra, thế nhân sẽ không thể nào có được chân dung của y, để xác nhận việc y có trường sinh bất lão hay không.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc trong lăng mộ của Mộc Bắc Hy lại vẽ Trì Võng, mỗi một bức bích họa đều tinh tế xinh đẹp, vẽ lại chân thực thần thái của Úy Trì quốc sư với đủ loại trang phục khác nhau.

Xem bích họa trong lăng mộ Mộ Bắc Hy, lại nhìn mộ thất mà gã cố tình chuẩn bị cho Trì Võng, đây là ý muốn hợp táng à?

Đây là quân thần hợp táng? Hay là phu thê hợp táng?

Rốt cuộc thì Mộc Bắc Hy có ý gì!

Năm đó sau khi hắn rời đi, Mộc Bắc Hy đã làm gì Trì Võng? Cả những bích họa này nữa?... Y phục bó sát trên cơ thể thon dài, lộ ra cái eo nhỏ nhắn, đôi chân xinh đẹp, phong thái mê người, khiến người khác không rời mắt được, đúng là không ra gì mà!

Tử An càng xem càng điên tiết, khiến hắn nhớ lại ước hẹn với Tiểu Trì ở vườn trà ngoài thành.

... Đó cũng là lần đầu tiên hắn động sát ý với Mộc Bắc Hy.

Năm ấy sau khi chia ly với Tiểu Trì, tuy rằng hắn luôn lo lắng trong lòng, nhưng lại nhịn xuống kích động, không chạy đi gặp y ngay lập tức, hắn không muốn bị Tiểu Trì bắt thóp, trở thành kẻ gọi là đến, đuổi là đi, cho nên hắn kiên trì đợi, còn phái tâm phúc của mình tới phụ cận vườn trà, giám thị cả ngày lẫn đêm.

Ở một góc vườn trà có một phòng nhỏ, Tiểu Trì tạm thời ở trong căn phòng đó, tin tức mà tâm phúc mang về lại khiến cho lòng đố kị của hắn dâng lên ngập trời, giận đến tím cả mặt —— cùng ngày hắn gặp lại Tiểu Trì, ngay đêm hôm đó, Mộc Bắc Hy cũng đi theo Tiểu Trì vào trong vườn trà, gã không hề khách khí mà ở luôn phòng Tiểu Trì... Liên tiếp ba ngày ba đêm sau đó, hai người đều không ra ngoài.

Trong lúc tình nồng ý mật, hắn cũng từng ở bên Tiểu Trì lâu như thế, nhưng khi đó hai người vừa mới thành thân, hắn đã khiến cho Tiểu Trì mấy ngày liền không ra được khỏi phòng... Vật đổi sao dời, người có thể một tấc không rời với người hắn yêu thương, giờ đã là một nam nhân khác.

Mộc Bắc Hy là hào kiệt nổi danh nhất ở bắc cảnh, ngoài ba mươi chính là đang độ anh tuấn, lại có mị lực nhất, còn nắm đại quyền ở nam cảnh, với phong thái khí chất như vậy, chẳng lẽ Tiểu Trì chưa từng động tâm sao?

Chỉ cần nhớ tới chuyện này, trong lòng hắn lại như bị một cái dằm đâm xuống, sau đó là vại dấm vừa chua vừa đắng vừa thối tràn ra ngoài, khiến cho hắn thống khổ bất kham.

Nhìn mộ thất chung một lăng trước mặt, lại nhớ tới chuyện không thể nào chịu được từ bảy trăm năm trước, Tử An đột nhiên cảm thấy không muốn phải nhẫn nại nữa.

Hắn quay về mộ thất của Trì Võng, nhặt bừa một khối gạch vàng thô lậu lên, bắt đầu bò lên tường hủy sạch bích họa. Gạch vàng cọ trên bích họa, phát ra âm thanh kin kít khiến người ta phải rợn tóc gáy trong lăng mộ tối đen như mực.

Đột nhiên có người tới chơi nhưng Trì Võng vẫn còn chưa tỉnh lại, có lẽ vì hơi thở đó dịu dàng vô hại, không có ý gây hại cho y, mới không làm y cảnh giác.

Nhưng lúc này, có tiếng ken két truyền vào trong mộ thất, giống như có cái gì đó ở bên ngoài đang... cào tường?

Ở chỗ mà mọi âm thanh đã bị lòng đất nuốt chửng, thì Trì Võng khó lòng mà bỏ qua âm thanh ken két này.

Bình thường, sau khi Trì Võng rơi vào giấc ngủ sâu, còn cần phải có một ít thời gian mới có thể hoàn toàn tỉnh táo lại. Bây giờ y lại còn bị đánh thức, đành phải ở trong quan tài, chậm rãi mở mắt ra trước đã, tứ chi cứng nhắc từ từ ấm dần lên.

Đã bao lâu rồi nhỉ? Bây giờ là năm nào rồi? Tại sao cái đám người mù mắt kia lại cứ thích đi trộm mộ thế nhỉ?

Tiếng động kia... Người bên ngoài đang làm cái trò gì thế?

Y đã thay Mộc Bắc Hy trông coi lăng mộ này hơn bảy trăm năm, từng có lúc muốn nói cho thế nhân biết, trong lăng mộ của Mộc Bắc Hy cũng chẳng có bao nhiêu bảo bối có giá trị liên thành, không có gì phải đáng kinh ngạc, phí bao nhiêu công sức tâm tư mới vào được tới đây, cái được không đủ bù cái mất, rất vô nghĩa, thậm chí cả thi thể của Mộc Bắc Hy cũng không có trong lăng mộ của hắn.

Ngay cả Trì Võng cũng không biết thi thể của Mộc Bắc Hy được an táng ở đâu, y đã ở trong mộ lâu như vậy rồi, những chỗ có thể tìm đều đã tìm, cũng không phát hiện ra chỗ nào khác thường. Sở dĩ y hay quay về nơi lạnh lẽo này, một là vì ước định với Mộc Bắc Hy, hai là vì chỗ này rất hữu dụng với tâm pháp Tiểu Nghệ mà y đã luyện, có thể giúp ổn định tâm tình.

Nhưng y chưa từng có cơ hội nói ra điều này, trong lúc nội lực lưu chuyển trong kinh mạch một vòng, y cũng thử đoán thân phận của người ở bên ngoài, có thể không bị thương mà chạy thẳng vào trong hoàng lăng của Mộc Bắc Hy, tuyệt đối không phải người tầm thường.

Chỉ là khi Trì Võng nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, âm thanh vội vã bên ngoài đã dừng lại, còn có tiếng bước chân rất nhẹ đang hướng tới mộ thất, Trì Võng cố gắng hoạt động tứ chi của mình, lại phát hiện vì nhiệt độ thân thể quá thấp, bắp thịt vẫn còn cứng đơ đến mức không thể nào cử động được.

Không ổn rồi, trong tình trạng thế này, y tạm thời không có cách nào đối phó với kẻ địch, chỉ có thể cố gắng khôi phục lại cử động trong thời gian ngắn nhất.

Cánh cửa tầng dưới cùng mở ra.

Trên đỉnh mộ thất và vách tường nạm vô số dạ minh châu đang phát ra ánh sáng dìu dịu lạnh lẽo, có người đi vào, chân đạp trên sương tuyết, đầu phát sáng.

Hắn đi thẳng tới trước quan tài của Trì Võng, thấy hai mắt của mỹ nhân bên trong đã mở ra, tức giận trong lòng hòa thượng đã bị ánh mắt này làm cho tan thành mây khói.

Trì Võng: "..."

Lưỡi y vẫn còn cứng đờ, chưa nói được thành lời, nhưng tại sao hòa thượng này lại ở đây?

Cảnh tượng bị hắn từ chối trước đó vẫn còn hiện rõ trước mắt, nhưng bây giờ biến thành thế này khiến Trì Võng không thể nào hiểu được.

Có lẽ hiểu được nghi hoặc của Trì Võng, Tử An trầm như nước nói: "Trước đó có rất nhiều việc gấp phải làm, chưa kịp giải thích với em. Nhưng hôm nay ta có lý do nên mới tới đây, chỉ là tới sớm một bước thôi... Thế mà lại nhìn thấy em ở trong lăng mộ của Mộc Bắc Hy, bên ngoài còn thấy bích họa của em, chuyện này đúng là..."

Hắn cúi người, ôm Trì Võng ra khỏi quan tài... "Tiểu Trì, năm đó sau khi ta rời đi, có phải em đã ở bên cạnh Mộc Bắc Hy không?"

Trước đây khi Trì Võng dò hỏi hắn có phải là Trang Diễn hay không, Tử An đều lờ đi, đây là lần đầu tiên hắn gián tiếp thừa nhận thân phận của mình, con ngươi Trì Võng đột nhiên co lại, nghẹn ngào một tiếng ở cổ họng, nhưng bây giờ y lực bất tòng tâm, không làm sao nói được một câu.

"Ở cùng em lâu như vậy, ai lại không bị em mê hoặc chứ? Em còn sớm chiều ở chung với gã mấy chục năm, gã có thể chống lại được sự cám dỗ của em sao?... Gã đã chạm vào em chưa?"

Tử An ngồi trên đống kim ngân châu báu, đặt Trì Võng gối lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt tóc y, "Có lúc ta từng nghĩ, sau khi ta rời đi, có phải là đã thành toàn cho em và gã không, thì đau khổ đến mức không chịu nổi... Cho nên nhiều năm như vậy rồi, nghĩ cũng không dám nghĩ."

Ngón tay Tử An thuận theo lọn tóc đen huyền, vuốt qua sống mũi cao vút, từ ngón tay cảm nhận được làn da lành lạnh, mềm mịn như lụa, hắn biết mình không nên thế này, nhưng khi ôm người thân thiết nhất vào lòng khiến cho hắn không thể khống chế được vò dấm chua lâu năm đổ tràn ra khắp nơi.

Ngón tay của hắn dừng lại trên đôi môi nhạt màu của Trì Võng, nhẹ nhàng xoa xoa: "Gã đã từng làm thế này với em chưa?"

Tay của Trì Võng đã bắt đầu có lực lại, nắm tay hơi vặn vẹo, ngón tay bắt đầu linh hoạt trở lại.

Trong đầu nam nhân này đang nghĩ cái quái gì thế? Chờ đến lúc y có thể khống chế được thân thể, sẽ đánh cho hắn mọc tóc luôn.

Tử An nhìn thấy phẫn nộ trong mắt Trì Võng, không biết đã bịa thành cái gì, mi tâm nhíu lại, áp sát y nói: "... Có phải vì đang ở trong lăng mộ của Mộc Bắc Hy, cho nên em mới miễn cưỡng như vậy không? Nửa tháng trước lúc ở ngoài Tây Nhạn Quan, em còn chủ động đến mức đấy cơ mà."

Trì Võng càng điên tiết hơn, y chớp chớp mắt ra hiệu cho Tử An đừng có tiếp tục tự biên tự diễn nữa, chờ y một chút, y cũng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhất định phải hỏi rõ cái chậu tinh này.

Nhưng Tử An hoàn toàn không hiểu ý của Trì Võng, thần sắc hắn xoắn xuýt, trong chốc lát dường như do dự, nhìn ánh mắt của Trì Võng trong ngực hắn trở nên đẫm nước vì phẫn nộ, thần sắc càng thêm thâm thúy.

Hắn khàn giọng nói: "... Mộc Bắc Hy, gã có từng hôn em giống như ta hôn em không?"

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

—— Ngươi đã nghe chưa? Trong lăng mộ Thủy hoàng đế có ma đó!

—— Không phải ma quỷ đâu, yêu tinh yêu quái đánh nhau thôi.

Đọc truyện chữ Full