DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Chương 131: Trả nợ

Bất chấp Vi Tháp buông lời dụ dỗ, hòa thượng vẫn mặc kệ, giả như không nghe thấy, chuyên tâm xử lý những người đang vây quanh Trì Võng.

Những người này ở khắp hai miền nam bắc bị cưỡng ép tới đây, trước khi Vi Tháp kết nối lại được, hắn đã cố hết sức để cưỡng ép những người có thể bị ảnh hưởng nhất chìm vào hôn mê, nhưng có lẽ do thời gian quá ngắn, sức lực một người cũng chỉ có hạn, cuối cùng vẫn còn sót lại người khó đối phó nhất —— Phong Vân Tranh.

Những con rối chiến đấu bằng cả mạng sống của mình, nguy cơ tứ phía giữa ánh đao bóng kiếm, Tử An nhẹ giọng nói: "Tiểu Trì, cố gắng đừng giết người."

Trì Võng không lên tiếng, y biết rõ những người này chỉ là những con rối, thân bất do kỷ, mà y cũng đã rất gần với mục tiêu rồi... Y bây giờ đã có thể khống chế bản thân tốt hơn bất cứ lần nào trước đây.

Sa Thạch bận trong bận ngoài còn rống bên tai Trì Võng: "Không được giết người, không được giết người! Ngươi phải giữ bình tĩnh đấy!"

Trì Võng rất tỉnh táo, ngữ khí trầm ổn: "Ta sẽ không giết người đâu, bởi vì... Ta không còn đủ thời gian."

Tử An vừa chiến đấu vừa tranh thủ nhìn Trì Võng, trong mắt có ý muốn nói lại thôi.

Thanh âm Vi Tháp lại vang lên đều đều: "Trang Diễn, vì hành động hôm nay của ngươi, ngươi sẽ mất tư cách gia nhập với chúng ta, trong số những người bị tuyến thời gian hút tới chặn điểm này, ngươi là người có tiềm năng tiến hoá nhất."

"Tuyến thời gian nghịch biện". Trì Võng lặng yên ghi nhớ từ ngữ lạ lùng này, còn đủ bình tĩnh để phân tích thêm: "Nếu đã là nghịch biện, tức là sai rồi, thế thì cái văn minh kia của các ngươi cũng chả ra làm sao, mỗi ngày đều có cả mớ vấn đề không giải quyết được, chạy đông chạy tây sửa cũng không hết, ngược lại, càng sửa càng loạn... Nói đi nói lại, sửa lỗi sai và Bug chính là lý do ngươi và Thời Hoàn chạy tới đây, đúng không?"

Vi Tháp không lên tiếng, Tử An lại bật cười: "Tiểu Trì, em đúng là... vô cùng nhạy bén và thông tuệ."

Đối với lời khen này, Trì Võng chọn không thèm phản ứng.

Bởi vì sau lưng y chính là núi Bạn Sơn.

Cho dù con lừa ngốc trước mặt này lớn lên có giống Trang Diễn đến mức nào, thì hắn cũng không phải là người ấy.

Trang thiếu gia của y còn đang cô đơn nằm dưới mộ, ở nơi tối tăm lạnh lẽo mà ánh mặt trời không chiếu tới được, thân thể người ấy đã bị chôn sâu dưới đất, làm bạn với côn trùng dưới đó.

Cho nên Trì Võng không lên tiếng, y chỉ chuyên tâm nghênh chiến với Phong Vân Tranh trước mắt, nỗ lực tìm cách thức tỉnh những người đang bị điều khiển tâm trí.

Thanh âm Vi Tháp mang theo ác ý, từ trên cao truyền xuống: "Ngươi tưởng ngươi và cái tên Mộc Sa này bày mấy trò mèo, quỷ kế nọ kia mà có thể qua được mắt ta sao? Văn minh An Tháp nắm giữ những dữ liệu bí mật nhất, gồm tất cả những sự việc từng xảy ra, chúng ta có thể dựa theo thuật toán hoàn mỹ nhất để theo quỹ tích thời gian mà can thiệp, chỉnh lý tuyến thời gian."



Tình huống bên phía Sa Thạch nhìn qua cũng không mấy lạc quan, lượng ánh sáng màu lam đại biểu cho nó đang không ngừng giảm xuống. Trì Võng nhíu mày, vì tình hình của y bên này cũng không khá hơn bao nhiêu, Vi Tháp vừa mới thay đổi chiến thuật khống chế, tách hai người đang tựa lưng hỗ trợ nhau ra.

Càng ngày càng có nhiều người vây công bên phía hòa thượng hơn, hòa thượng không giết người, chỉ có thể từ trong ánh đao bóng kiếm tìm cơ hội đánh kẻ địch trọng thương, tước bỏ năng lực hoạt động của họ. Nhưng dường như những người bị Vi Tháp điều khiển đều không hề cảm thấy đau đớn, bị trường kích đâm vào người cũng không phản ứng.

Tử An chiến đấu rất khó khăn, nhưng lại giúp giảm bớt áp lực bên phía Trì Võng, chỉ chừa lại một mình Phong Vân Tranh bên phía y. Mà sự bình yên trước mặt này lại càng giống khoảng lặng trước cơn bão lớn.

Thanh âm Sa Thạch vang lên trong đầu Trì Võng: "Tiểu Trì, nàng mạnh quá, ta không thể nào thắng được nàng."

"Cố hết sức có thể, tận lực bảo vệ bản thân." Trì Võng nói ngắn gọn, vừa dứt lời một thanh âm quen thuộc khác mà y tuyệt đối không muốn nghe cũng vang lên.

Thanh âm nữ nhân lạnh lẽo của Chân Gà, vô cảm vang lên trong đầu Trì Võng: "Khôi phục cài đặt ban đầu, thu lại quyền hạn đang có, Úy Trì Vọng, ta chuẩn bị trừng phạt ngươi."

Trì Võng cả kinh trong lòng: "Sa Thạch?"

"Ta vẫn ở đây." Sa Thạch khó khăn đáp: "Cái thứ đồ quỷ quái nhà ngươi, mới không gặp ba năm, sao đột nhiên lại mạnh lên nhiều thế... gần như là bất khả xâm phạm!"

Đúng lúc này, Tử An đột nhiên lên tiếng giải thích: "Thời gian của nàng không giống chúng ta, cho dù nơi này của chúng ta mới qua có vài năm, nhưng ở chỗ Vi Tháp có thể chỉ là mấy giây, mà cũng có thể là mấy ngàn năm."

Dường như Vi Tháp cười một tiếng, vẫn quyết tiệt không tha như trước đây: "Thu hồi quyền hạn thành công, tổng hợp các hạng mục Úy Trì Vọng vi phạm quy tắc... Số lượng người cứu được không phù hợp với quy tắc, thực hiện trừng phạt, khấu trừ nội lực còn lại trong cơ thể, lập tức tiêu diệt."

Đau đớn đã lâu không gặp lan tràn khắp cơ thể, động tác của Trì Võng chậm lại trong nháy mắt. Nội lực trong cơ thể y bắt đầu bị rút đi, giống như trước khi y gặp được Sa Thạch, bởi vì ra tay cứu chữa cho những người không phù hợp với quy tắc mà phải chịu trừng phạt khắc nghiệt.

Tử An phẫn nộ quát: "Sa Thạch!"

Sa Thạch đang triền đấu với Vi Tháp lập tức tập trung năng lượng còn lại, đẩy ngược lại vào thân thể Trì Võng.

Tốc độ nội lực bị rút ra nhanh chóng giảm xuống, nhưng vẫn không khống chế được mà tiếp tục giảm xuống.

Thanh âm Sa Thạch bắt đầu đứt quãng: "Nội lực của ngươi còn lại 10%...9%, Tiểu Trì, ta không ngăn được nàng, nhanh!"

Sức chiến đấu của Phong Vân Tranh không hề yếu đi chút nào, cái rìu trong tay hắn uy vũ sinh uy, nhưng tốc độ của Trì Võng đang chậm đi đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Cho dù là người không biết võ công, chỉ cần quan sát cũng có thể nhận ra với nội lực hiện giờ của Trì Võng, việc bị thua cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Hòa thượng nhìn mà lo lắng, nhưng lại không dứt được khỏi kẻ địch bên này, trường kích của hắn chiêu chiêu tràn đầy tính công kích, dưới tình thế cấp bách, đấu pháp ôn hòa của hắn đã thay đổi thành những chiêu thức hung mãnh, nôn nóng hơn.

"8%....7%, xin lỗi.... tại ta không đủ mạnh!" Thanh âm Sa Thạch mang theo tiếng khóc nức nở chậm rãi biến mất.

Một rìu mang theo sức mạnh lôi đình rạch trời giáng xuống, song kiếm Trì Võng đồng thời giơ lên đỡ đòn. Nội lực không ngừng bị rút đi khiến y không thể nào chống lại kình lực, bị khí kình của đòn này đánh bay ra ngoài, cách chỗ hòm thuốc của y không xa.

Cũng khiến cho y cách Tử An càng xa hơn.

Thanh âm Vi Tháp tiếp tục vang lên: "5%, 4%, Úy Trì Vọng....A."

Phong Vân Tranh đã đuổi tới, hòa thượng biến sắc xoay người đuổi theo, lưng bị chém một đao cũng mặc kệ, vội vàng đuổi theo hai người.

Trì Võng rất bình tĩnh nhận ra, bản thân không có khả năng đối chiến chính diện với Phong Vân Tranh, y xoay người chạy về phía hòm thuốc, nhanh chóng lấy một bình thuốc màu đen ra, đập tan sáp niêm phong, nước thuốc xanh đen trong bình tràn ra ngoài, chảy xuống đất, ăn mòn toàn bộ cỏ mọc xung quanh trong nháy mắt, Trì Võng rút ngâm châm trong bao ra.

Khi đếm ngược tới "3%", ngân châm bay khỏi tay Trì Võng.

Phong Vân Tranh dùng rìu chặn đứng châm đầu tiên, nhưng vẫn còn mấy cái châm khác phóng tới những vị trí khác, Phong Vân Tranh vung rìu che chắn, cũng che luôn tầm mắt của mình.

"2%."

Phong Vân Tranh vừa chặn được ngâm châm đang bắn về phía đầu gối mình, lại thấy có người vọt tới trước mặt, liền thuận thế vung rìu lên.

Tử An đã phi thân đuổi theo, hắn vô cùng lo lắng hét lên: "Tránh ra —— Tiểu Trì!"

"1%." Thanh âm Vi Tháp lãnh khốc, "Úy Trì Vọng, ngươi chết đi."

Tử An túm cổ Phong Vân Tranh từ phía sau, kéo mạnh thân thể hắn, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Trì Võng không tránh né, vào thời khắc nội lực chỉ còn lại 1%, y giơ ngân châm cuối cùng trong tay lên, mũi châm ánh lên ánh sáng màu xanh đen.

Cùng lúc rìu chém vào ngực trái của y, ngân châm kia cũng c ắm vào sau gáy Phong Vân Tranh.

Tử An ném mạnh Phong Vân Tranh ra sau, thân thể Tiểu Trì lùi về sau một bước, khi cái rìu bị rút khỏi người y, máu b ắn ra trong nháy mắt.

Máu tươi trào ra dường như giống hệt như khi Tiểu Trì bị một kiếm đâm xuyên tim vào bảy trăm năm trước, hai vết thương trùng lên nhau.

Trường kích rơi xuống đất, hắn ngơ ngẩn đỡ lấy thân thể Trì Võng, lại chỉ đỡ được máu tươi đầy tay.

Trì Võng ngồi quỳ dưới đất, mặc dù rất đau, nhưng vẫn bình tĩnh như trước, y nhẹ giọng nói: "Hành tẩu giang hồ bảy trăm nay...Thứ ta dựa vào, xưa nay cũng không phải là võ công. Chân Gà... Sa Thạch đâu? Tại sao ta lại thấy... giống như ta đã từng thấy cảnh này?"

Tử An bỗng nhiên hoàn hồn, lập tức muốn lấy thuốc từ trong hòm thuốc ra... Nhưng đúng lúc này, ngay cả chút thời gian ngắn ngủi để hắn lấy hơi còn không có.

Những gương mặt mơ hồ sau lưng đang nhào tới muốn giết Tử An. Hắn không thể không nhặt trường kích lên, quét mạnh về phía sau.

Vô số con rối, lớp trước ngã xuống lớp sau tiến lên, hắn liên tục chiến đấu, muốn lấy khăn vải sạch sẽ trong hòm thuốc ra, đắp thuốc cầm máu, xử lý vết thương cho Trì Võng nhưng một khắc cũng không rảnh tay.

"Tiểu Trì! Nhanh cầm máu! Đừng bỏ cuộc, cái hòm thuốc ở ngay bên cạnh em!"

Hắn chưa bao giờ lo lắng đến mức này, "Nhanh —— mau đi! Em còn chờ gì nữa?"

Máu tươi chói mắt phủ lên mặt đất, nhiệt độ thân thể Trì Võng theo máu tươi chảy ra ngoài, còn Phong Vân Tranh đã ngã xuống bên kia, hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh.

Trì Võng quỳ dưới đất, trong đầu có một ít hình ảnh vỡ nát chợt lóe lên, không chỉ có Tử An đang kinh hoàng, ngay cả chính y cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt hết sức quen thuộc.

Giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi, không... Không phải chỉ là nhìn thấy.

Những hình ảnh bắt đầu ghép lại với nhau, mùi hương trong vườn trà giống như vẫn phảng phất quanh người, Trì Võng ngơ ngác nhìn thân ảnh Tử An đang quyết đấu, thanh âm cực kỳ yếu ớt, hỏi: "Năm đó... thật ra ngươi đã tới vườn trà tìm ta rồi, đúng không?"

Tử An sừng sờ, máu nóng trong người như đông lại: "—— đừng nhớ lại nữa!Tiểu Trì! Trước tiên xử lý vế thương của em đã..."

Hòa thượng cầm trường kích, một người chặn lại thế tấn công của ngàn người.

Hắn nghe thấy thanh âm người mà mình yêu thương tha thiết vang lên sau lưng, khiến cho cõi lòng tan nát chỉ trong chớp mắt: "Có phải là ta... đã chết rồi không?"

Một rìu kia vẫn chưa xuyên thủng cơ thể y, nhưng sau lưng Trì Võng lại bắt đầu chảy máu. Vị trí máu chảy ra giống như vết thương do một lưỡi kiếm mỏng tạo ra trên ngực y, không chệch một ly.

Nhìn thấy mọi chuyện, Tử An cuối cùng cũng không thể duy trì lý trí được nữa.

Trường kích của hòa thượng hung bạo đâm tới, đâm thủng cuống họng của người đầu tiên. Khi mũi kích rút ra, một đường máu hình vòng cung b ắn ra giữa không trung, lúc rơi xuống đất vẫn còn nóng ấm.

Đó là người đầu tiên bị giết.

Đệ tử nhà phật, biết rõ trong các giới luật, giết người là nặng nhất.

Trong số công đức, không giết đứng đầu.

* Trích từ: "Đại Trí độ luận" - Cưu ma la thập (Kumarajiva) do Long Thụ Bồ tát dịch - Đông Tấn.

Nếu như không tránh được sát sinh, thì sẽ bị quả báo hủy diệt mà không được bất cứ đền đáp nào.*

*Trích từ "Đại thừa toàn tập" do Đường Huyền Trang dịch.

Thời khắc này, Tử An không sợ quả báo.

Hắn xuất gia không phải để được thoát khỏi luân hồi, càng không phải để tu thành chánh quả.

Chẳng qua là hắn đang chiến đấu với sức mạnh vô biên không biết đến từ đâu, dốc toàn lực đánh cược sẽ tạo ra được kẽ hở, phản kháng lại vận mệnh nhỏ bé như con kiến của mình, đoạt lại được một chút hy vọng sống cho người mà hắn yêu thương nhất đã rơi vào tử cục.

Chỉ cách nơi máu chảy thành sông có vài bước, lúc này y muốn ngẩng đầu quan sát cũng quá khó khăn, Trì Võng không còn khí lực dư thừa để lãng phí nữa.

Y chỉ cảm thấy rất lạnh, từng khắc trôi qua, sức lực của y đang chảy ra khỏi cơ thể từ miệng vết thương sau lưng, y run rẩy lần mò tới hòm thuốc bên cạnh, lại nhìn sang Phong Vân Tranh bị y hạ độc đã lộ ra tử khí trên mặt.

Trì Võng nhìn hắn trong chốc lát, phun ra bọt máu trong lúc ho khan, "... Ta không nên giết ngươi, nếu ngươi chết, là tội của ta."

"Tiểu Trì, tự cứu lấy em! Trong hòm thuốc có thuốc cứu mạng, trước tiên phải bảo vệ tâm mạch của em, chờ ta xử lý xong đám người này, sẽ lập tức tới cứu em."

Trì Võng móc thuốc cứu mạng ra, cũng móc luôn một viên thuốc giải độc, y bóp nát sáp phong ngoài viên thuốc, khóe mắt hòa thượng quét qua, cuối cùng cũng yên tâm.

Thuốc cứu mạng kia vô cùng quý giá, phải dùng dược liệu trăm năm hiếm có luyện chế thành, mà trong suốt mấy trăm năm qua, hòm thuốc này cũng chỉ có duy nhất một viên, cho dù phải chịu thương tích nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cần ăn vào là có thể bảo vệ tâm mạch, kéo người từ quỷ môn quan về.

Thanh âm bên tai thật quen thuộc, mọi thứ trước mắt dần mờ đi, trong lúc hoảng hốt, Trì Võng nhìn thấy Trang Diễn lúc gặp y lần đầu tiên, mỉm cười chìa tay về phía y.

"Không đủ thời..." Trì Võng lẩm bẩm nói.

Thanh âm quá yếu ớt, Tử An không nghe rõ y đang nói cái gì.

Ánh mắt Trì Võng bắt đầu dại ra, không biết y đang nói chuyện với ai, trong giọng nói còn mang theo ấm ức: "Trang Diễn, là người bắt em phải đáp ứng người... nhưng em không kịp... cứu thêm một trăm người nữa..."

Dùng hết khí lực cuối cùng để đến bên cạnh thân thể Phong Vân Tranh, Trì Võng nằm đè lên người hắn, đút cả hai viên thuốc vào trong miệng Phong Vân Tranh.

Sau khi tiêu hết chút sức lực cuối cùng, y vô lực ngã xuống đất, trước mắt là chân núi Bạn Sơn, y cũng không còn khí lực ngẩng đầu nhìn lên đ ỉnh núi.

Y đã yếu quá rồi, câu cuối cùng, y thậm chí còn không biết là bản thân có thể nói cho cố nhân trên đỉnh núi Bạn Sơn nghe thấy hay không.

Y muốn nói: "Trang Diễn, người nói em đã dùng y thuật của mẫu thân người giết quá nhiều người, thì phải kế thừa y thuật của ngài ấy, dùng quãng đời còn lại để chuộc tội. Giết một người, thì phải cứu trăm người để đền tội, đến bao giờ trả hết nợ mới thôi."

"Đó là thư tuyệt bút của người, em đáp ứng người, cứ như vậy lay lắt suốt bảy trăm năm... Cuối cùng em cũng làm được rồi, người có nhìn thấy không?"

____________

Tác giả có lời muốn nói:

→_→

  ←_←

  (╯ -)╯?

 ...

 ...

  (ノ°Д°)ノ彡┻━┻

Đừng có đánh ta, hay mai thử lại lần nữa được không?

Đọc truyện chữ Full