DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Chương 139: Tìm một người cho ta

Trì Võng bị dằn vặt quá kinh dị, thân thể cực kỳ mệt mỏi, khiến y chìm vào một giấc ngủ sâu thật sâu, cuối cùng lại bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

Bên ngoài có ai đó đang hô to gọi nhỏ cái gì đó, y mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ động nhẹ cái mà toàn thân đã đau tận óc.

Cửa sổ trong phòng đóng chặt, không có bao nhiêu tia nắng có thể lọt được vào trong phòng, không biết được giờ đã là canh giờ nào rồi. Trì Võng miễn cưỡng ngồi dậy, cảm thấy từ phần eo trở xuống không còn tí sức lực nào.

Một bộ y phục đặt ở đầu giường, Trì Võng chỉ cần ở trong chăn giơ tay ra là có thể với được, từ tiết y cho đến ngoại bào đều được gấp gọn gàng, ở trên cùng là ngọc bội "Bạch thủ bất tương ly", Trì Võng cũng chẳng khó khăn gì đã đoán được những thứ này là do ai chuẩn bị.

Hình xăm trên người y đã bị vết thương lần này hủy mất, còn ngọc bội chân chính... lại một lần nữa quay về trên tay y.

Ngọc bội có lẽ được hòa thượng dùng một cái dây nhỏ xuyên qua, độ dài vừa đủ để đeo trước ngực. Trì Võng không thể nào từ chối tín vật đã chứng kiến quá nhiều chuyện giữa hai người, cẩn thận đeo lên cổ.

Nhưng khi nhớ về sự tình vừa mới xảy ra trên cái giường này.... Tim y nhảy nhảy mấy cái, không thấy tên dâm tăng kia đâu, bèn vội vàng mặc y phục.

Thân thể chịu dằn vặt quá mức, hiển nhiên không thể khôi phục lại như cũ chỉ trong một, hai ngày, y mặc y phục, lúc hai chân chạm đất, cảm thấy phần thân thể từ eo trở xuống như nhũn ra, vừa tê vừa xót, đau đến khó chịu.

Trước đây khi võ công chưa bị phế, thể lực của y rất tốt, không thể nào bị làm tới mức này, cũng chưa bao giờ bị làm cho thành ra thế này.

"Có ai ở đây không?... Chậu tinh?" Trì Võng tốn bao công sức vịn tường đi ra, tên dâm tăng kia làm y đến mức không đứng lên được, bây giờ chơi xong lại chuồn mất, ý gì đây?

Bên ngoài truyền tới âm thanh, y cố hết sức đi tới cạnh cửa, mở cửa ra.

Trạch viện này thế mà lại là cứ điểm của Vô Chính Môn... Trì Võng vừa nhớ tới hỗn loạn kiều diễm vừa diễn ra trong căn phòng nhỏ tối hù kia, phản ứng đầu tiên chính là muốn xách mông đi trốn, bây giờ y không có mặt mũi nào nhận hành lễ của người trong môn phái.

Nhưng tất cả mọi người trong viện đều không lập tức chú ý tới y, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, chăm chú nhìn nơi chân trời xa xôi. Trì Võng nhìn theo tầm mắt của họ, ánh sáng trên trời chói lòa đập vào mắt, khiến cho Trì Võng không chịu được phải nheo mắt lại.

Cầu vồng ngũ sắc chói lòa là cảnh tượng kỳ dị hiếm gặp.

Nhưng mà chùm sáng quỷ dị thế này, cho dù là Trì Võng đã sống bảy trăm năm, cũng chỉ mới thấy được một lần vào ba ngày trước khi Vi Tháp vừa mới khôi phục kết nối.

Chùm sáng mỹ lệ đồ sộ... chiếu về phía chân núi Bạn Sơn.

Trong chớp mắt đó, có lẽ là do trực giác, sợ hãi âm thầm tràn đầy trí óc Trì Võng, y quay đầu tìm kiếm trong đám người đứng trong sân, "Chậu... Tử An!"

Người trong sân nhìn thấy y, dồn dập hành lễ.

Trì Võng miễn cưỡng trấn định hỏi: "Hòa thượng kia đâu?"

Đám người nhìn nhau: "Chưởng môn, chúng ta cũng không biết..."

Trì Võng đi một bước, đau đớn trên người buộc y phải dừng lại, y ra lệnh: "Dắt ngựa ra đây."

Trong lúc y nôn nóng chờ đợi, đã thấy chùm sáng ngũ sắc ở phía xa đang từ từ rút khỏi mặt đất, nhanh chóng bay lên, chìm vào biển mây, Trì Võng kinh ngạc nhìn, dường như đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng bi thương.

Y nhấc tay áo lau giọt nước mắt đang rơi xuống, bất an trong lòng tựa như muốn xông ra ngoài, thời khắc này, y cực kỳ chắc chắn đang có chuyện nào đó diễn ra mà y không biết được.

Ngựa được đưa tới, Trì Võng nhịn xuống khó chịu trong người, cắn răng nhảy lên ngựa, nhanh chóng phi đi.

Đến khi y tới được chân núi Bạn Sơn, chùm sáng như xé rách bầu trời kia đã biến mất rồi, không có ai biết được chỗ này từng xảy ra chuyện gì.

Trì Võng lảo đảo nhảy xuống ngựa, giữa đồng ruộng không một bóng người, mê man gọi to: "... Trang Diễn?"

Một tiếng gọi này thế mà lại gọi ra một thứ.

Một quầng sáng hình người từ từ tụ lại trước mắt y, chính là thứ đã cưỡng chế trói định Trì Võng hơn bảy trăm năm qua - Chân Gà, nàng phát ra thanh âm mà y không thể nào quen thuộc hơn.

Chùm sáng Vi Tháp chuyển từ mờ ảo tới rõ dần, khó khăn lắm mới thành hình, nhưng khi nàng vừa lên tiếng lại khiến cho Trì Võng càng kinh ngạc hơn.

Ngữ khí nàng vốn chưa bao giờ ôn hòa: "Chặn điểm này đã bị Thời Hoàn phân tách thành công thoát khỏi tuyến thời gian vốn có. Ta đã bị vứt bỏ lại đây, đến khi hết năng lượng, sẽ triệt để tiêu tan. Trước khi ta biến mất, Úy Trì Vọng, ta phải xin lỗi ngươi một tiếng."

Trì Võng khó lòng tin nổi: "Ngươi đang nói gì thế?"

"Vì ta đưa ra kết luận sai lần, từng phán định rằng ngươi là Superbug gây ra toàn bộ lỗi nghịch biện ở chặn điểm này, cho đến vừa rồi khi Thời Hoàn đến đây, ngài đã phát hiện ra nội gián, ngươi bị phán định sai lầm như vậy là do Superbug đã ngụy trang ngươi thành Superbug, đẩy ngươi lên trước, làm sai lệch kết luận của chúng ta. Trong suốt bảy trăm năm qua, nếu như ta tiến hành điều tra sâu hơn, thì đã có thể tìm ra căn nguyên thực sự, không để ngươi phải chịu hàm oan."

Thanh âm Vi Tháp bắt đầu đứt quãng: "Ngươi bị Superbug thực sự sửa đổi hình thái sinh mệnh, có được tuổi thọ lâu dài, ảnh hưởng tới kết luận của chúng ta, bởi vì ngươi sống quá lâu, ảnh hưởng tới mọi mặt trên khắp thế giới, nhưng khi Thời Hoàn tiến hành đánh giá cuối cùng, ngài phán định là những ảnh hưởng này không mang tính phá hoại, phán định cuối cùng của ngài chính là những ảnh hưởng này đều mang tính tích cực, vượt xa khả năng gây nhiễu loạn. Đặc biệt là —— số lượng lớn người mà ngươi đã từng cứu, chính tích tích lũy được đủ đề bù đắp cho sức phá hoại của ngươi. Hết sức xin lỗi, những năm qua để tiêu diệt được ngươi, ta đã từng nghiêm khắc hạn chế việc cứu người của ngươi, đây là lỗi của ta."

"Thời Hoàn đã tìm được kẻ gây ra nhiều lỗi nghịch biện và lỗi sai nhất trong chặn điểm này, đã bắt lại và thanh trừ Superbug chân chính."

"... Trang Diễn đâu?" Hoang mang trong lòng Trì Võng khiến y cảm thấy khó thở, y nhìn chằm chằm dư ảnh của Vi Tháp, truy hỏi không buông: "Ai mới là Superbug chân chính? Bây giờ người đó ở đâu?"

Vi Tháp chỉ tiếp tục nói: "Vì kết luận sai lầm rất nhiều năm trước, ta chính thức xin lỗi vì những bất công mà ngươi đã phải chịu suốt bảy trăm năm qua, dựa theo nguyên tắc bồi thường nhân đạo của thời đại tinh tế, ta sẽ trả lại toàn bộ nội lực của ngươi cho ngươi. Bồi thường cuối cùng cho ngươi, ta sẽ sửa lại điểm yếu đặc thù trong võ công Tiểu Nghệ của ngươi, từ nay về sau, nội lực của ngươi sẽ được nâng cao nhanh chóng, cũng không còn bất kỳ trở ngại nào nữa."

Tất cả những chuyện này xảy ra mà không có bất kỳ dấu hiệu nào, Chân Gà mà Trì Võng chưa bao giờ tin tưởng, chỉ hận không thể bóp ch3t được nàng cũng có một ngày vô tư trả lại nội lực cho y, khi kinh mạch khô héo của y lại một lần nữa căng tràn nội lực quen thuộc, lòng y lại trở nên nguội lạnh.

"Tồn tại của ta ở chặn điểm này sắp biến mất." Chùm sáng của Vi Tháp tối dần. "Tuy rằng trên người ngươi vẫn còn rất nhiều bí mật chưa được giải đáp, nhưng ngươi sẽ không bị chúng ta quản chế và trừng phạt nữa, chặn điểm này đã triệt để thoát ly khỏi lịch sử, ngươi đã tiến hóa đến một hình thức tồn tại chưa từng có từ trước tới nay, theo kết luận cuối cùng của ta, ngươi đã bước một chân vào nền văn minh của chúng ta, sắp trở thành người thống trị trật tự nơi đây. Úy Trì Vọng, chúc mừng ngươi... Tạm biệt.".

Tất cả mọi chuyện phát sinh khiến y không kịp chuẩn bị, Trì Võng lao tới, cố hết sức bắt lấy quang ảnh đang từ từ tan biến trong không trung của Vi Tháp: "Ngươi nói rõ ràng cho ta! Superbug bị các ngươi tiêu diệt là ai? Trang Diễn đâu... Hắn đi đâu rồi!?"

Y nỗ lực bắt lấy quang ảnh đang tan biến, nhưng quang ảnh không phải thực thể, y tất nhiên không thể bắt được nó.

Đầu gối nặng nề đập xuống đất, điểm sáng vàng kim yếu ớt cuối cùng biến mất trên đầu ngón tay y.

Năng lực của y có hạn, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ đến rồi đi, chưa bao giờ giữ lại được gì.

Cuối cùng, tay trắng lại hoàn trắng tay, y không nắm giữ được bất kỳ thứ gì.

Nội lực trong người cuối cùng cũng quay lại mức 100% mà trước giờ chưa từng có, toàn bộ nội lực bị Vi Tháp rút đi trong suốt những năm vừa qua đã quay về, nhưng Trì Võng lại chỉ ngơ ngác quỳ dưới đất, rất lâu sao đó mới lại thét lên: "Vi Tháp?"

Ngoại trừ tiếng gió, y cũng không nghe thấy được âm thanh nào khác.

"... Sa Thạch? Sa Thạch!"

Trì Võng chưa bao giờ cảm thấy yên tĩnh như vậy, không có âm thanh, không có ai hồi đáp, cũng không còn vết tích tồn tại của sự sống.

Y đứng lên, lảo đảo chạy lên đ ỉnh núi Bạn Sơn.

"Tử An... Không, Trang Diễn!"

Ở nghĩa địa bị bỏ hoang sau lưng ngôi chùa trên núi, mộ Trang Diễn vẫn còn như lúc mới bị đào lên, trong quan tài trống rỗng, chỉ còn một lớp đất bị gió hất tung lên, nhưng không còn tung tích của bất kỳ ai.

Chỉ còn một khối bia đá bị gãy đôi, cuối cùng lộ ra chữ đề trên bia —— "Tăng Tử An chi mộ".

Trì Võng ngồi xổm trước mộ, ghép lại bia đá đã vỡ đôi, cẩn thận đặt xuống.

Y chậm rãi ôm bia đá kia, sờ từng chữ khắc trên bia mộ, tựa như đang nỉ non: "Các người... đã đi đâu mất rồi?"

Nửa tháng sau.

Trong ngục tối của hoàng cung ở hoàng đô, Trì Võng đẩy mở đại môn to lớn chỉ bằng một tay, đi thẳng tới phòng giam ở tận cùng bên trong như đi vào chốn không người.

Phòng Lưu đang bị xích cả tay lẫn chân cũng bị âm thanh này làm kinh động, nhưng cậu còn chưa kịp đứng dậy khỏi giường để ra xem, song sắt giam giữ cậu đã bị người vừa tới bẻ gãy như bẻ một cọng cỏ.

Phòng Lưu cực kỳ khiếp sợ: "... Tiểu Trì ca ca!?"

Trì Võng bước tới, liếc nhìn Phòng Lưu, mắt cậu vẫn còn tròn xoe, lại nhìn xuống lớp giấy ố vàng trải dưới nền phòng giam.

Chữ viết trên đó nhìn rất quen, Trì Võng cúi người nhặt một tờ lên, nhận ra đây chính là những phương thuốc y từng viết ra từ mấy trăm năm trước.

Hình như đùi Phòng Lưu bị thương, chỉ có thể chậm chạp đi tới bên cạnh y, giọng khàn khàn: "Bộ Nhiễm tìm được mật thư qua lại giữa Kế thừa tướng và Trọng Minh đế, Phòng Nhị, những thứ này... đều là chứng cứ liên quan đến ngươi do Kế thừa tướng tìm được từ trăm năm trước, sau khi ta bị giam vào đây, Bộ Nhiễm đã phái người đưa tới cho ta."

"Ngươi đã rất cẩn thận, cứ mỗi mấy chục năm sẽ thay đổi bút tích trong phương thuốc trên đường hành nghề y... Nhưng bảy trăm năm thực sự quá dài, cũng có lúc ngươi quên mất bút tích từng dùng, Kế thừa tướng... Ông ấy chắc là bằng hữu của ngươi, đúng không? Năm đó ông ấy cứ tưởng ngươi chỉ là một đại phu, cho nên thường xuyên tìm y tịch cổ, muốn làm ngươi vui vẻ. Nhưng mà có một ngày, ông ấy tìm được một phương thuốc rất cổ nhưng lại có bút tích của ngươi, lúc này ông ấy mới bắt đầu nghi ngờ, truy theo manh mối tìm được mà lần ra chân tướng... Thảo nào tửu quán ở chân núi Thiên Sơn của ông ấy không bao giờ đóng cửa, ông ấy biết có thể chờ được ngươi."

Thần sắc Trì Võng nhàn nhạt nói: "Ngươi đã biết hết rồi, thế ta cũng không cần phải giải thích thêm gì nữa."

Y thẳng thắn như vậy, nhưng lại khiến cho Phòng Lưu hoảng hốt đến đỏ cả mắt. Trì Võng tới trước mặt cậu, muốn chặt đứt dây xích trên tay chân cậu.

Phòng Lưu nhanh chóng hoàn hồn, cản y lại: "Đừng, đây là huyền thiếc, ngươi dùng tay không thì không..."

Còn chưa dứt câu, Trì Võng đã bóp xích sắt thành bột phấn, giống như đập vỏ hồ đào.

Phòng Lưu: "..."

"Còn đi được không?" Trì Vòng xem xét đùi của Phòng Lưu một chút, "Kinh mạch ở đầu gối bị tổn thương à? Để ta đỡ ngươi."

Y đỡ Phòng Lưu: "Những người còn lại của Vô Chính Môn bị giam ở đâu?"

Ngày hôm đó xảy ra sự kiện cướp ngục ly kỳ nhất trong toàn bộ lịch sử của Trọng triều. Mấy trăm người dễ dàng vượt ngục sao có thể là chuyện nhỏ được? Nhưng sau khi cân nhắc, hoàng đế đương triều lại đưa ra một quyết định khiến tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi, không chỉ không truy bắt những kẻ vượt ngục, mà ngược lại còn ép việc này xuống, không cho ai dị luận.

Sau khi những người Vô Chính Môn được cứu ra, đã phân tán, ẩn nấp ra khắp nơi. Vì còn muốn chữa thương cho Phòng Lưu, Trì Võng liền đưa cậu tới thẳng bắc cảnh.

Lúc ở trên thuyền, Trì Võng khơi thông ứ tắc trên vết thương của Phòng Lưu, để cậu không phải cà thọt cả đời. Nhưng lần này gặp lại, Phòng Lưu cảm thấy Trì Võng đã thay đổi, tất cả cảm xúc sinh động trên mặt y dường như đã bị cưỡng ép lột đi mất, chỉ còn lạnh lùng xa cách khiến người ta hoảng hốt.

Cậu do dự rất lâu, cuối cũng vẫn không nhịn được hỏi: "Mấy năm nay ngươi chiếu cố ta như vậy, còn cố tình chạy tới cứu ta, là vì ta... là hậu nhân của ngươi sao?"

Trì Võng nhìn cậu một lúc rồi mới đáp: "Mẫu thân của ngươi là người Phòng gia, phụ thân của ngươi là dòng chính của cữu cữu ta... Ngươi là người thân có huyết thống gần với ta nhất trong suốt những năm vừa qua. Đặc biệt là khi ngươi cười rộ lên... thậm chí còn giống muội muội song sinh của ta đến năm phần."

Phòng Lưu cúi đầu, rất lâu sau cũng không lên tiếng. Trì Võng xoa đầu cậu: "Huống hồ lần này cứu ngươi ra, còn cần ngươi chấn chỉnh Vô Chính Môn, giúp ta một việc."

"... Ngươi nói đi."

"Ta muốn ngươi giúp ta tìm một người." Trì Võng nghiêm túc nói: "Cho dù có phải lên trời xuống đất, phát động toàn bộ lực lượng trong môn phái, ngươi cũng phải giúp ta... Tìm bằng được tên hòa thượng kia."

Đọc truyện chữ Full