DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 3: Hỗn loạn

Giang Tư chống tay lên cái gì đó có lông xù xù, anh bực bội đẩy một cái, sau đó nghe được Thẩm Phương Dục hừ hừ vài tiếng.

"Bình thường nhìn cậu ốm như vậy, sao lúc ôm lên lại... nặng thế hả."

"Đờ mờ cậu... mới nặng." Giang Tự kéo đầu Thẩm Phương Dục lên. Dưới tác dụng của cồn nên hai người nói chuyện cứ lắp bắp.

"Cậu không được... Giang Tự." Thẩm Phương Dục nằm nhoài lên gối đầu, cánh tay buông thõng bên mép giường.

"Cậu mới uống có chút xíu... đã say rồi. Chẳng trách Chung Lam... ghét cậu.."

Giang Tự say thật, nghe hắn nói vậy bàn tay đáp lên mặt Thẩm Phương Dục che miệng hắn lại: "Mặt cậu... nóng tới mức có thể chiên trứng gà luôn.. Bộ cậu nghĩ... cậu không say à?"

"Tôi không có say..." Con ma men lắc lắc tay

"Tôi ngàn ly không say."

Có lẽ là do đang say rượu nên Giang Tự cũng nói nhiều hơn. Anh nghe vậy "xì" một tiếng: "Ai thèm quan tâm cậu ngàn ly không say hay một ly đã ngã chứ. Dù sao Chung Lam... cũng không thích cậu."

Thẩm Phương Dục bị giết người giết tâm, chà chà mặt: "Chung Lam..."

Hắn lẩm bẩm như chìm vào trong hồi ức nào đó: "Đột nhiên tôi nhớ ra, Giang Tự... mẹ nó bởi vì cậu mà năm đó tôi đã từ chối lời tỏ tình của hoa khôi khoa mình."

"Cậu cho rằng... có mình cậu thảm chắc." Giang Tự nói

"Lúc tốt nghiệp... tôi nhận được tới mấy chục bức thư tình, nhưng vì ganh đua với cậu... mà thời gian trả lời tôi cũng không có."

"Vậy cuối cùng vì sao cậu lại muốn đấu đá với tôi hả?"

"Sao cậu không hỏi... không hỏi bản thân mình á?"

2

Hai người đàn ông phí thời gian vì đấu đá anh sống tôi chết càng nói càng điên, thêm ảnh hưởng của cồn, cuối cùng cũng không biết là ai ra tay trước, đột nhiên lại đánh nhau thành một chùm, hận không thể thẳng tay đưa đối phương đến Tây Thiên luôn.

2

Đầu óc nặng trĩu, đôi mắt mơ màng, hai người mười lần hết chín lần chẳng đánh trúng đối phương. Hành nhau nửa ngày cà vạt của Giang Tự bị kéo lỏng từ lúc nào, nút ảo cũng chẳng biết rơi ở đâu, lộ ra cần cổ trắng ngần.

Giang Tự dựa vào đầu giường, khi có khi không vuốt vuốt sóng mũi. Thẩm Phương Dục đánh nửa ngày vào không khí cũng híp mặt nằm dài trên giường thở dốc.

Sau một lúc, Thẩm Phương Dục cảm thán nói: "Tình cảm đúng là khó hiểu, trước giờ tôi không nghĩ tới... Chung Lam là đồng tính luyến ái

Thẩm Phương Dục nhắm mắt lại, có vẻ hắn cảm thấy đèn trần khách sạn quá chói mắt nên vươn tay "cạch" một tiếng tắt đèn, chỉ chừa lại hai ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp trên đầu giường.

Thẩm Phương Dục nghiêng đầu nhìn Giang Tự, bỗng nhiên nhớ tới cậu chàng trong quán bar: "Tôi nói chứ... chắc cậu không phải đồng tính luyến ái đâu ha."

Một đấm nện trên bụng hắn, Giang Tự bẻ khớp xương híp mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Tôi cao 1m88, cho dù là đồng tính luyến ái thì... tôi cũng là 1."

5

Giang Tự quá say nên cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì. Nếu anh tỉnh táo lại, có lẽ anh sẽ nhận ra bản thân đã bị mấy lời nói xà lơ của Thẩm Phương Dục dụ xuống hố.

Cũng may Thẩm Phương Dục cũng say đến nửa mê nửa tỉnh, nên không có phát hiện lỗ hổng trong lời nói của anh. Hắn chỉ nhạy cảm bắt được con số, theo bản năng đáp trả: "Tôi cao 1m88,4 đấy."

Giang Tự: "Tôi cao 1m88,43."

1

Ai mà không biết tính số lẻ chứ.

"Ha~" Thẩm Phương Dục cười ra tiếng

"Tôi cao 1m88,44."

16

"Đệch..." Giang Tự trừng mắt liếc hắn.

Thẩm Phương Dục càng ngày càng quá đáng: "Không chỉ tôi cao hơn cậu, mà cậu tin không con hàng của tôi cũng dài hơn con hàng của cậu."

13

"Tôi không tin!"

Dụ/c vọng thắng thua của đàn ông giống như được khắc vào DNA, đặc biệt dưới tác dụng của cồn vào như nuốt sạch lý trí.

Thẩm Phương Dục thẳng tay c/ởi quần, rồi giơ tay cởi luôn quần Giang Tự. Quần tây cắt may vừa người che khuất đi đôi chân cao dài của anh, trông đặc biệt cảnh đẹp ý vui.

Đại khái Giang Tự cũng uống đến đần người ra rồi, trong đầu chỉ đầy câu không thể thua Thẩm Phương Dục, vậy mà lại để hắn tuỳ tiện c/ởi quần ra.

Hai người cuối đầu nhìn cùng lúc, sau đó nhìn nhau trăm miệng một lời nói: "Tôi dài hơn cậu!"

"Không thể nào." Thẩm Phương Dục trực tiếp kéo tay Giang Tự qua, đè lên thằng em của mình

"Tự cậu dùng tay đo đi."

3

Tay Giang Tự rất trắng, ngón tay thon dài, còn có một vết chai mỏng. Bởi vì bàn tay không có nhiều thịt nên còn có thể thấy mạch máu màu xanh nhạt nổi trên mu bàn tay.

Có thể là do vừa uống rượu xong nên máu đều dồn lên trên đầu, ngược lại bàn tay anh có chút lạnh. Lúc đụng vào Thẩm Phương Dục, hắn hơi run lên một chút.

"Cậu đừng nhúc nhích!"

Trong đầu Giang Tự chỉ còn lại mỗi suy nghĩ đo đạc dài ngắn, bàn tay của anh cứ cọ tới cọ lui trên hàng họ của Thẩm Phương Dục. Thẩm Phương Dục rối loạn cúi đầu, k/ích thích thị giác khiến đầu óc của hắn đần ra.

Đôi tay ngày thường luôn hoàn thành tuần tự từng bước phẫu thuật đang xoa nắn trên người hắn, trong lòng hắn đột nhiên hoảng hốt chẳng hiểu vì sao.

"Đập cái gì mà đập." Một bên hắn ghét bỏ trái tim chưa hiểu sự đời của mình, một bên sờ s/oạng nắm tay Giang Tự.

Giang Tự bị cắt ngang nên khó chịu giương mắt nhìn hắn, bởi vì động tác ngẩng đầu mà vài sợi tóc mái rủ xuống che trước mắt anh. Lúc này Thẩm Phương Dục mới nhận ra mắt kính của Giang Tự không biết rớt lúc nào rồi.

Mắt Giang Tự là mắt hai mí, có lẽ bởi vì cận thị nên khi không có mắt kính trông hơi mơ hồ. Đôi mắt dưới cặp kính có vẻ sắc bén lúc này lại như dịu dàng dưới ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp.

Giang Tự như này làm Thẩm Phương Dục cảm thấy xa lạ. Chất cồn khiến đầu óc đến thân thể Thẩm Phương Dục cứ lâng lâng giống như đang đi trên mây, rồi giống đang trong giấc mơ vậy.

Thẩm Phương Dục ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Giang Tự một lúc, bỗng nhiên hắn phát hiện bên dưới đuôi mắt của Giang Tự có một nốt ruồi nhỏ.

Nốt ruồi đó rất nhỏ, bình thường bị mắt kính che mất nên hắn cũng chẳng thèm để ý. Hiện tại đột nhiên phát hiện khiến Thẩm Phương Dục như bị nghiện, cứ nhìn chằm chằm vào nó không thể nào dời mắt được.

Kỳ lạ mà Thẩm Phương Dục cảm thấy nốt ruồi đó có chút quyến rũ.

Mặt Giang Tự là kiểu trắng lạnh, một nốt ruồi màu đen như vậy xuất hiện trông đặc biệt rõ ràng. Thẩm Phương Dục nhìn nốt ruồi đó đến hoa mắt, yết hầu lên xuống một cái, bỗng nhiên quên mất người nằm trên giường là ai.

Vì thế một giây sau, ma xui quỷ khiến Thẩm Phương Dục nhẹ nhàng đặt môi lên nốt ruồi nhỏ đó.

7

Lông mi Giang Tự run run, hơi mờ mịt híp mắt. Ý thức của anh mơ màng, sau một lúc Giang Tự mới hơi nghiêng đầu.

Một tay Thẩm Phương Dục chống trên gối cúi đầu nhìn Giang Tự. Trong nháy mắt anh nghiêng đầu, Thẩm Phương Dục nhạy bén phát hiện trên cổ anh cũng có một nốt ruồi đen nhỏ.

1

"Mẹ tôi nói những người trắng trẻo rất dễ có nốt ruồi, đúng thật nhỉ?"

10

Hắn nói xong rồi lại cúi đầu hôn xuống, giống như một cái bình đi thu thập nốt ruồi vậy.

3

Môi Thẩm Phương Dục rất lạnh, bất chợt chạm vào cần cổ đang nóng khiến Giang Tự ngẩng đầu theo bản năng. Đường nét cằm của anh vô cùng xinh đẹp, bởi vì ngửa đầu ra nên trông rất rõ ràng.

Thẩm Phương Dục còn muốn hôn xuống, lại bị Giang Tự chặn lại.

"Nóng." Giang Tự nhắm hai mắt, cọ ra nếp nhăn trên gối đầu, không thèm khách sáo nói

"Đi mở điều hoà đi."

Thẩm Phương Dục nghe lời đi mở điều hoà xong quay lại, một tay hắn chống đầu rũ mắt nhìn xuống Giang Tự đang nằm. Vừa nãy hai người bọn họ lăn lộn ở trên giường một lúc, áo sơ mi của Giang Tự đã bị cuốn lên khỏi eo rồi

Vẫn là Giang Tự trong mơ đáng yêu hơn, Thẩm Phương Dục nghĩ. Anh không quậy không phá, tuy dưới ánh đèn màu vàng ấm áp trông có vẻ không chân thật lắm nhưng nhìn cũng thấy vui lòng.

Ánh mắt Thẩm Phương Dục xẹt qua vòng eo thon mịn màng của Giang Tự, quần nhau nãy giờ nên trên áo sơ mi chỉ còn sót vài cái nút. Bởi vì không có tiếp xúc với ánh mặt trời nên làn da trên ngực Giang Tự rất trắng, Thẩm Phương Dục liếc mắt liền thấy một nốt ruồi ở giữa.

Khác với hai nốt ruồi lúc nãy, nốt ruồi này là màu đỏ. Trông giống như cất giấu một giọt máu bên trong vậy.

Bác sĩ Thẩm - bình thu thập nốt ruồi - Phương Dục nhìn chằm chằm nó nửa ngày, sau đó xoa xoa đôi mắt, trong lòng nóng tới hoảng.

Hắn giơ ngón tay đè xuống nốt ruồi son đó như ấn chốt mở, phía trên bỗng truyền đến một tiếng rên không rõ lắm.

Đỉnh đầu Thẩm Phương Dục đã tê rần.

"Đệch, cậu đừng có đè tôi..."

Thẩm Phương Dục hít sâu một hơi muốn ngồi dậy, Giang Tự cũng hốt hoảng như nhận ra điều gì đó. Anh cảm thấy phiền trong lòng, giơ chân dùng sức đạp Thẩm Phương Dục một cái: "Biến."

Nhưng một chân này cũng chỉ đá vào không khí. Lúc Thẩm Phương Dục né cú đá của anh đã thuận tay nắm được mắt cá chân Giang Tự.

Mắt cá chân của Giang Tự rất nhỏ, làn da cũng mịn màng. Thẩm Phương Dục không nhịn được vuốt ve thêm một lát.

+

Lại một tiếng rên rỉ nhỏ truyền ra.

Không giống như trong phim, giọng nói của đàn ông có hơi trầm, xen kẽ một chút lãnh đạm, nhưng lại như đang đổ thêm dầu vào lửa.

Bỗng nhiên Thẩm Phương Dục cúi đầu, ánh mắt tối tăm không rõ nhìn về điểm cuối của đôi chân kia.

Giấc mơ này cũng k/ích thích quá rồi đó!

Đọc truyện chữ Full