DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Bóng Tối
Chương 82: Mảnh vỡ tính cách (1)

Tối ngày thứ sáu, Thẩm Lưu Phi lại tới nhà họ Bành lần nữa, lần này y đi một mình chứ không có Đào Long Dược đi cùng.

Bành Hoành Bân và Trình Nhã thân là cha mẹ cũng biết con trai “phạm tội”. Vụ án buôn bán ma t úy đầu tiên trong lịch sử Hán Hải có giá trị hàng lên tới năm mươi triệu, Vận tải biển Tinh Hối đã bị niêm phong, có tám người dính líu tới vụ án bao gồm cả Bành Trình, tất cả đều đã bị triệu tập tới cục thành phố tiếp nhận điều tra.

Chỉ còn vài tiếng cho đến thời điểm con thuyền sẽ bị cho nổ tung theo như lời Diêu Thụ Tân đe dọa trong bức thư, con gái đang trong thế chỉ mành treo chuông, con trai lại liên quan tới một vụ án nghiêm trọng như vậy. Trình Nhã nhớ hai đứa con của mình mà khóc tới kiệt sức, hôm đó sau khi Thẩm Lưu Phi rời đi, bà ta đã cãi nhau gay gắt với chồng, Bành Hoành Bân lo lắng tới danh tiếng của tập đoàn Tinh Hối, nhưng bà ta chỉ là một người mẹ mà thôi.

“Bà còn có tư cách khóc à? Nếu không phải bà dung túng nuông chiều chúng nó bất chấp thì chúng nó sẽ trở thành loại người như thế hay sao?” Bành Hoành Bân vừa lo vừa giận, lão móc nối tất cả những người có quan hệ để hỏi thăm vụ án của con trai ở cục thành phố, sau đó chỉ nhận được một câu trả lời bi quan, hỏi chi tiết hơn nữa thì không có thông tin gì.

Thẩm Lưu Phi hờ hững nói: “Con của ông nhất quyết không thừa nhận có tham gia vào việc buôn lậu ma t úy, nhưng những giấy tờ cho tàu chở hàng của Thường Minh chuyển hướng không rõ lý do mấy lần ở khu vực Tam Giác Vàng đều do cậu ta tự tay ký tên, đồng thời có rất nhiều khoản tiền không minh bạch được chuyển vào tài khoản của cậu ta, hiện tại việc điều tra và thu thập chứng cứ vẫn đang được tiến hành, nhưng tình hình rất bất lợi đối với cậu ta.”

Sắc mặt Bành Hoành Bân rất nặng nề nhưng lão vẫn nhất quyết không khai ra sự thật, vẫn thoái thác bằng luận điệu trước đó: “Cá nhân tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của cậu, tôi không tin con trai mình tham gia vào việc buôn lậu thuốc phiện. Doanh thu một năm của Tinh Hối lên tới vài trăm triệu, nó không thiếu tiền, chẳng lý do gì để tham gia vào hoạt động kinh doanh trái pháp luật như thế.”

“Vậy à, xem ra chủ tịch Bành thật sự bận rộn làm ăn, hoàn toàn không hiểu gì về con mình.” Thẩm Lưu Phi chìa vài bức ảnh chụp ra trước mặt Bành Hoành Bân, sau đó phất tay ra hiệu “mời xem” đầy phong độ.

Trong ảnh, Bành Trình đang ôm ấp kề sát hai người mẫu trẻ, bọn họ cùng nhau “trượt băng”, trước mặt gã chính là cóng và ống hút. Có vẻ như Bành Trình đã bị ai đó chụp lén được bức hình này khi đang chơi bời ở quán bar, nhưng hình chụp vẫn đủ rõ ràng. Trong suốt quá trình hít thuốc phiện, Bành Trình nhả khói trắng từ miệng, vẻ mặt phê pha, gương mặt anh tuấn trông méo mó và xấu xí lạ thường.

Bành Hoành Bân không chịu nổi mà chửi một tiếng “súc sinh”, lão bóp chặt ảnh chụp, thấy vợ vẫn đang khóc lóc thì lại càng nổi giận, lão chửi bà ta: “Đừng có khóc nữa! Khóc như nhà có tang thế à!”

Trình Nhã chẳng buồn nghe lời, vẫn cứ khóc ré lên, bà ta vừa nức nở vừa kêu gào: “Ông nghĩ cách đi, nghĩ cách đi…”

“Tôi có cách gì được?” Có lẽ bị tiếng khóc đến khản cổ của vợ k1ch thích, Bành Hoành Bân thở dài thườn thượt, lão trút bỏ tất thảy lạnh lùng và đề phòng của một doanh nhân thành công, để lộ ra sự mệt mỏi và yếu đuối của một người cha già. Lão nói với Thẩm Lưu Phi, “Tôi muốn mời luật sư cho con trai tôi, mời luật sư tốt nhất.”

“Tất nhiên là được,” Thẩm Lưu Phi hiểu rất rõ về quy trình tố tụng hình sự, y bình tĩnh nói, “nhưng ngay cả những luật sư giỏi nhất cũng không được phép xem hồ sơ trong giai đoạn điều tra. Ông có thể yêu cầu luật sư nộp đơn bảo lãnh xin tại ngoại cho con trai mình, nhưng với một vụ án buôn bán ma t úy lên tới cả năm mươi triệu nhân dân tệ thì không dễ vậy đâu.”

“Cái này không được, cái kia cũng không xong, tôi hoàn toàn không biết gì về việc làm của con trai, tôi không biết các người tới tìm tôi làm gì!” Vì chưa bao giờ phải trải qua cảm giác bất lực và phẫn nộ như vậy, Bành Hoành Bân chợt nhận ra sự khác biệt so với thường lệ, “Chẳng phải có hai cảnh sát phụ trách xử lý vụ án hay sao? Đội trưởng Đào kia đâu rồi?”

Thẩm Lưu Phi nói: “Tôi không phải cảnh sát, tôi chỉ là cố vấn đặc phái của cục thành phố, thực ra tôi hoàn toàn không có tí hứng thú nào với vụ án con trai ông buôn lậu ma t úy, tôi chỉ muốn biết cô bé kia bị chôn ở đâu.”

Bành Hoành Bân nhạy bén hiểu được ý khác trong lời nói của người này, ông ta lập tức hỏi: “Đây là giao dịch à?”

Thẩm Lưu Phi khẽ gật đầu: “Có thể nói là vậy.”

Bành Hoành Bân ngờ vực: “Tại sao cậu lại có hứng thú với chuyện của cô bé kia như thế?”

Thẩm Lưu Phi nhíu mày, sắc mặt y vừa chân thành vừa nghiêm túc: “Lần trước tôi đã nói rồi, tôi cũng có một người rất quan trọng với mình ở trên con thuyền đó, đến tận hôm nay vẫn chưa có tin tức gì, tôi không muốn mạo hiểm tính mạng của người đó vì bất cứ điều gì.”

Bành Hoành Bân vẫn chưa yên tâm: “Ý cậu là?”

“Nói cho tôi biết địa điểm giấu xác của Diêu Dao, làm vậy có thể cứu được tính mạng của những cô gái trên thuyền bao gồm cả con gái ông.” Thẩm Lưu Phi nghiêng người tới trước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt già nua nhơ nhuốc của lão, “Cung cấp manh mối trọng yếu, ngăn chặn sự cố nghiêm trọng, lập công có thể giảm hình phạt.”

Thẩm Lưu Phi vừa nói hết câu thì Trình Nhã đã kêu lên: “Ông mau nói đi, mau nói đi!”

“Nhưng hình như lập công… chỉ chính đối tượng mới có thể thực hiện, người nhà không thể thay mặt…” Rõ ràng Bành Hoành Bân đã bắt đầu dao động giữa tiếng kêu gào thúc giục của vợ.

“Đơn giản thôi, tôi có thể sắp xếp cho Bành Trình gọi điện thoại cho các vị sau khi nhận được sự đồng ý của phía cảnh sát, sau đó ủy thác cho người nhà cung cấp manh mối.” Trời vẫn đang bão, có lẽ vì ở ngay vị trí mắt bão nên ánh Mặt Trời có thể rót xuống một khoảng thời gian ngắn ngủi. Bên ngoài cửa sổ lúc này, Mặt Trời đang lặn xuống, ánh nắng chiều nhuộm những ngọn cây trong sắc vàng và đỏ, khung cảnh hòa lẫn giữa đỏ và xanh báo hiệu lại một ngày nữa đã trôi qua. Thẩm Lưu Phi nhìn đồng hồ rồi nói, “Các vị chỉ còn vài tiếng thôi, chuyện liên quan tới mạng sống của con gái, tương lai của con trai hai vị, tôi không biết còn điều gì đáng để hai vị do dự nữa.”

Trình Nhã đã hoàn toàn suy sụp, bà ta gần như đã dập đầu xuống đất để cầu xin chồng mình: “Ông cũng biết mà, ông bảo Thường Minh chôn mà… ông nói đi!”

Mặt Trời lại ngả thêm một đoạn về phía Tây, sắc trời cũng tối hơn, tiếng khóc của vợ làm ông ta kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần. Cuối cùng Bành Hoành Bân nhắm mắt lại, sau khi hít một hơi thật sâu, ông ta nói: “Sau khi Nghệ Tuyền gặp chuyện, tôi đã quyên tặng cho trường con bé một sân vận động ngoài trời, cô bé kia… được chôn ở đó.”

Thẩm Lưu Phi hơi sửng sốt, dù y vẫn luôn hi vọng có thể tìm thấy địa điểm giấu xác của Diêu Dao, nhưng trong tiềm thức y vẫn mong chờ Bành Hoành Bân phủ nhận đến cùng, ít nhất như vậy có nghĩa là cô bé đáng thương kia vẫn còn một tia hi vọng sống. Y cũng nhắm mắt lại, thầm rơi nước mắt thay cho cô bé chết thảm giữa độ tuổi tuyệt vời nhất của cuộc đời, thay cho người cha và người mẹ đã dùng sai cách để giải oan cho con gái, sau đó y xoay người rời đi rất nhanh.

Cửa lớn mở ra, Bành Trình đứng ngay ngoài cửa. Gã vẫn mặc quần áo chỉnh tề, sắc mặt huênh hoang, mãi đến khi va phải ánh mắt của Thẩm Lưu Phi mới để lộ ra sự kinh ngạc và nghi ngờ, gã nhìn y và hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Đổi lại chính là ánh mắt kinh hãi của ông bố, Bành Hoành Bân lắp ba lắp bắp mất hết cả sự ưu tú và phong độ: “Sao, sao mày đã về rồi?”

“Thì con có tham gia vào đường dây vận chuyển ma t úy đâu, phối hợp với cơ quan công an hoàn thành thẩm vấn điều tra xong thì đương nhiên là được về rồi.” Bành Trình đá giày rồi đi vào sảnh phòng khách với thái độ vênh váo, thấy mẹ mình giàn giụa nước mắt vẫn còn đang quỳ dưới đất thì chẳng hiểu ra làm sao, “Mẹ, mẹ quỳ làm gì thế? Sao mẹ lại khóc? Mẹ lo cho em gái à, đừng lo, con vừa mới nghe bên công an nói đúng là có cảnh sát trên thuyền đấy, mà còn giỏi lắm luôn, hôm trước mới liên lạc được, ngoài Thường Minh chết rồi thì mấy đứa con gái khác chẳng bị sao hết…”

Bành Hoành Bân nhận ra mình vừa bị chơi xỏ, thậm chí lão còn không thốt ra nổi một câu chất vấn nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn Thẩm Lưu Phi chằm chằm.

“Ảnh chụp là sản phẩm photoshop, cậu cả Bành hút xì gà rất giỏi, trình độ photoshop của cục cảnh sát chúng tôi cũng giỏi không kém.” Bắt giữ con cáo già này là việc chẳng hề dễ dàng, màn trình diễn “gậy ông đập lưng ông” vừa rồi cực kỳ hoàn hảo, Thẩm Lưu Phi hờ hững cười, “Tôi đã nói từ trước rồi, tôi không phải cảnh sát.”

Sau đó y đi thật.

Vở kịch hay vừa kết thúc, Thẩm Lưu Phi đã vội vàng đi về phía trước, y rút điện thoại ra gọi cho Đào Long Dược, nói ngắn gọn với hắn bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Hỏi được rồi, giờ huy động máy xúc và máy ủi tới sân vận động ngoài trời trường trung học nữ sinh Thánh Nặc đi.”

Đào Long Dược còn đang tăng ca vì vụ án ở cục thành phố, không ngờ trò này của Thẩm Lưu Phi lại thật sự có hiệu quả, hắn vui vẻ nói: “Xem ra đúng là gần mực thì đen, thầy Thẩm cũng bị lây thói hư tật xấu từ thằng nhãi khốn kiếp kia rồi.”

“Ừ.” Mặc dù ý tưởng này không phải cho chính miệng Tạ Lam Sơn đề xuất nhưng cũng là cách đúc kết từ mấy trò “đường ngang ngõ tắt” trước đây của anh. Thẩm Lưu Phi buộc phải thừa nhận, câu “kẻ ác sẽ bị kẻ ác trừng trị” là sự thật, logic và lý do đối xử với “kẻ ác” của Tạ Lam Sơn thoạt nhìn thì có vẻ vô lý và chẳng hề đáng tin, nhưng thực chất lại khá hữu hiệu.

Trì Tấn và Lăng Vân cũng đang đứng ngay cạnh đội trưởng Đào. Cũng nhờ sự nỗ lực của hai vị sĩ quan ưu tú từ trên tỉnh này, bọn họ đã thu giữ được ma t úy, niêm phong Tinh Hối kịp thời, hơn nữa còn phối hợp diễn một vở kịch. Cả hai lúc thì tỏ ra khó xử và lúng túng, lúc lại nói năng cẩn trọng dè dặt đối với người tới hỏi thăm vụ án, vừa không trái với các quy định và điều lệ công an nhân dân, lại vừa chừa lại sự thấp thỏm và dễ liên tưởng, lúc đó mới có thể hoàn toàn đánh lừa lòng tin của con cáo già Bành Hoành Bân kia. Đào Long Dược quay đầu lại nhìn hai người Trì, Lăng, thấy vẻ mặt sốt ruột và khó chịu của Trì Tấn, ánh mắt toát lên sự chính trực và minh bạch, hắn vội quay đầu đùa với Thẩm Lưu Phi bên kia đầu dây: “Nhưng cũng chỉ có anh mới có thể dùng mấy thủ đoạn như thế, nô bộc nhân dân chúng tôi mà làm vậy thì quá là hèn hạ.”

Lúc này Thẩm Lưu Phi chẳng hề bận tâm, y chỉ nói: “Đợi đến khi tìm được thi thể Diêu Dao thì lập tức chuẩn bị máy bay trực thăng để tiến hành cứu hộ trên biển.”

Thực ra trong lòng Đào Long Dược cũng lo lắng cho an nguy của Tạ Lam Sơn, nhưng lại vướng thời tiết cản trở: “Dự báo thời tiết nói sáng mai vẫn còn bão, có lẽ không thể cứu người ngay được.”

Chợt có tiếng ho khan vang lên bên cạnh.

Đào Long Dược cầm điện thoại rồi quay đầu nhìn sang, Lăng Vân là người phát ra tiếng ho này, cậu nắm tay và đặt bên môi, nụ cười ranh mãnh lại đắc ý lộ ra trên gương mặt, thấy ánh mắt Đào Long Dược quét qua, cậu lại giả vờ như chỉ vừa ho một tiếng.

Đội đột kích Lam Hồ danh tiếng lẫy lừng được người ngoài truyền tai nhau rằng bọn họ vô cùng tài giỏi, có thể lên trời đánh ưng cũng có thể xuống biển đánh rồng, như thể ai cũng là cao thủ đầy đủ kỹ năng, nghe có vẻ thần kỳ nhưng thực ra lại chẳng hề nói quá. Lăng Vân cười đầy xán lạn rạng rỡ, bên khóe môi cậu là nét trẻ trung đầy sức sống: “Đội trưởng Đào, về máy bay trực thăng ấy, tôi giỏi lắm nha.”

“Cậu biết lái máy bay trực thăng?” Đào Long Dược vừa chứng kiến tư thế oai phong khi Trì Tấn lặn xuống biển, không ngờ chàng trai mặt như trẻ con này cũng có kỹ năng nổi bật của riêng mình.

“Đâu phải chỉ biết, kỹ năng lái của tôi cũng như tên tôi vậy…” Cậu giơ ngón cái lên, hô một tiếng rõ vang, “Lăng Vân*!”

*Xông lên mây xanh.

Sân vận động ngoài trời của trường trung học nữ sinh Thánh Nặc đã bị đào xới suốt một đêm, cả máy xúc lẫn máy đào đều được huy động làm việc, rung động ầm ầm.

Gió rất mạnh, khi thổi qua sân thể dục còn phát ra âm thanh rít rít như rắn đang thè lưỡi. Đêm đen sắp tàn, Mặt Trời bắt đầu rục rịch nơi đường chân trời, bãi cỏ xanh đều bị nhuộm thành màu máu. Thẩm Lưu Phi, Đào Long Dược, Trì Tấn và Lăng Vân đều có mặt ở đây, không một ai cảm nhận được chút vui vẻ nào khi bản án cũ sắp được giải quyết. Trái lại, sắc mặt bọn họ vô cùng nặng nề, ai cũng cảm thấy tiếc nuối, đau lòng thậm chí là lạnh sống lưng. Kẻ giết người vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, kẻ bạo lực chẳng mảy may tổn thương, người báo thù thì liều mạng đánh cược, những kẻ đứng xem thì thờ ơ như cũ…

Sau khi đào được vài mét đất, cuối cùng thi thể cô bé được đựng trong một chiếc bọc nilon màu đen cũng lộ ra, cô bé đã bị bùn đất ăn mòn, bị giòi bọ ăn sạch sẽ, chỉ còn lại đống xương trắng lổn nhổn.

Thẩm Lưu Phi quay đầu lại thì thấy Mai Thục Mẫn đang đứng trên khán đài của sân vận động. Bà ta vẫn nhìn chằm chằm chiếc máy xúc đang hoạt động cho đến tận khi thi thể của cô bé được đào ra, không thể thấy rõ buồn vui trên gương mặt ấy.

Cuối cùng quả cầu lửa cũng nhô lên từ chân trời, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp mọi nơi, toàn bộ tội ác năm xưa và bóng tối đã không còn nơi náu mình lẩn trốn nữa.

Đọc truyện chữ Full