DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Bóng Tối
Chương 85: Mảnh vỡ tính cách (4)

Kiểm tra sức khoẻ cho thấy ngoài ngón cái bị gãy xương thì còn có nhiều vết bầm tím phần mềm và có triệu chứng sốt cao, trước giờ Tạ Lam Sơn luôn giữ thái độ bị thương nhẹ thì không rời tiền tuyến, nhưng Đào Quân ép anh phải ở nhà nghỉ ngơi, cứ hấp tấp bộp chộp thế này, ông ta sợ hạt giống cuối cùng mà lão Tạ để lại sẽ hỏng mất.

Quyết không để bản thân rảnh rỗi, mặc dù Tạ Lam Sơn đã vào ở nhà Thẩm Lưu Phi nhưng vẫn không quên công việc của mình, anh yêu cầu Đào Long Dược cho xem khẩu cung của toàn bộ mấy cô gái trên thuyền, sau khi xem xong thì trầm tư nhìn chằm chằm vào một bản ghi chép lời khai.

Trong những phút cuối cùng của bảy ngày kinh hoàng, thuyền Tinh Huy rung chuyển dập dìu theo bão và sóng biển như gặp động đất, sau khi bốc cháy mọi thứ lại càng hỗn loạn hơn. Lúc được máy bay trực thăng cứu hộ đón lên, chiếc máy quay video mà Vu Dương Tử đánh rơi trước đó lại trượt ra từ trong góc, Tạ Lam Sơn tranh thủ lấy được thẻ nhớ nhân lúc không ai để ý.

Anh đã xem nội dung được quay bên trong.

Thẩm Lưu Phi đi tới từ phía sau, thấy Tạ Lam Sơn mân mê chiếc thẻ nhớ, lại đọc lướt qua cái tên trên bản ghi chép lời khai: “Trâu Nhược Kỳ? Vụ án này còn điểm gì lạ thường à?”

Tạ Lam Sơn đau đầu ra vẻ khó xử: “Cũng không phải lạ thường, mà có nhiều điểm tôi chưa nghĩ ra.”

Thấy người này đang cố ý giấu giếm chi tiết vụ án, Thẩm Lưu Phi lại rất khoan dung chia sẻ phát hiện của mình: “Tôi đã đọc hồ sơ mất tích của Diêu Dao năm đó, để điều tra xem cô bé có bỏ nhà ra đi vì yêu qua mạng hay không, cảnh sát đã kiểm tra địa chỉ IP của cậu bạn mạng Phạm Tây Bình của cô bé, nhưng hóa ra lại là một quán cà phê net.”

Tạ Lam Sơn khẽ gật đầu: “Tôi biết.”

“Còn một chuyện cậu không biết, có một trường học ở gần quán cà phê net đó.” Thẩm Lưu Phi ngừng một lát rồi nói, “Trâu Nhược Kỳ học cấp hai ở trường đó.”

Tạ Lam Sơn nghe ra ý khác trong câu nói này, chắc chắn Thẩm Lưu Phi vẫn chưa nói hết, anh nhìn y và chờ người này nói tiếp.

Thẩm Lưu Phi đi tới trước mặt Tạ Lam Sơn, y vươn tay nâng cằm anh lên, cụp mắt kiểm tra vết thương trên mặt anh: “Sau khi giới truyền thông tiết lộ nội dung bức thư đe dọa của Diêu Thụ Tân, phụ huynh của mấy cô bé đều đã tới cục thành phố làm ầm lên, về cơ bản thì không thể thuyết phục được, nhưng trong sáu cô gái này, chỉ có phụ huynh của một người không hề xuất hiện từ đầu tới cuối.”

Ánh mắt Tạ Lam Sơn lại quay về bản ghi chép khẩu cung, đáp án đã rõ ràng, chỉ có Trâu Nhược Kỳ xuất thân từ gia đình đã ly dị, cha và mẹ cô bé tái hôn xong đều đã có con riêng, mặc dù cô bé này sống với mẹ nhưng gần như ở trong trạng thái nuôi thả không ai trông nom.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết thương trên mặt Tạ Lam Sơn, đã đóng vảy nên có lẽ sẽ không để lại sẹo. Thẩm Lưu Phi nói tiếp: “Hoàn cảnh gia đình tương tự, vậy thì sự nhạy cảm, cô đơn, không vui vẻ cũng giống nhau, giả sử trước đây Trâu Nhược Kỳ đã quen Diêu Dao rồi thì tôi nghĩ hai người sẽ rất hợp nhau nhờ vào sự đồng cảm này.”

Tạ Lam Sơn khẽ biến sắc, anh nhanh chóng đưa ra phán đoán, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Lưu Phi đầy nghiêm túc: “Nhưng những điều này đều không được viết trong tài liệu.”

“Những điểm này cũng không thể gọi là bằng chứng…” Thẩm Lưu Phi cúi thấp đầu rồi hôn lên trán Tạ Lam Sơn, “Vết thương khép miệng ổn lắm.”

Như được khai sáng, Tạ Lam Sơn nhét thẻ nhớ máy quay camera vào túi áo rồi đứng bật dậy: “Tôi phải đi thăm bệnh.”

Trời lạnh nên tối sớm, thời tiết đã vào thu, gió lạnh lay động cành khô bên ngoài cửa sổ, Thẩm Lưu Phi nhắc anh: “Hết giờ thăm bệnh rồi.”

“Hết mới tốt.” Tạ Lam Sơn đi vào phòng làm việc của Thẩm Lưu Phi, chọn một cuốn “Đen Trắng Chưa Phân” trên giá sách của y, sau đó anh đi tới nói với y, “Cho tôi mượn cuốn sách này của anh nhé.”

Anh quay đầu định đi, nhưng lại bị người phía sau gọi.

“Tạ Lam Sơn.”

Tạ Lam Sơn nghe tiếng quay đầu lại, Thẩm Lưu Phi khẽ nhíu mày, y nhìn thẳng vào mắt anh: “Dù chuyện xảy ra với Diêu Dao khiến người ta vô cùng tiếc nuối, nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng một câu, rằng ‘Chỉ có một con người toàn vẹn mới đủ tư cách ném đá vào kẻ có tội, mà vốn không có con người nào toàn vẹn cả’.” Im lặng chốc lát, y lại nói tiếp bằng thái độ vô cùng kiên định và giọng nói trầm và lạnh lùng, “Tôi từng nói với cậu rồi, nếu nói ‘lòng tốt’ là một món quà trời ban để thể hiện tính người của chúng ta, chẳng thà nói thứ đó là một khế ước hạn chế tính con trong chúng ta. Bất kỳ hành động độc ác nhân danh lòng tốt nào rồi cuối cùng đều sẽ dẫn tới sự rối loạn khủng khiếp vì phá vỡ khế ước mà thôi.”

Tạ Lam Sơn hiểu ý trong lời nói của y, anh mỉm cười đi tới, ghé mặt hôn Thẩm Lưu Phi rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Sau giờ thăm bệnh, mỗi tầng của khoa điều trị nội trú sẽ có y tá giám sát, bọn họ rất có trách nhiệm, gặp ai cũng sẽ hỏi thăm giống như lễ tân trong công ty. Tạ Lam Sơn nhìn thấy chiếc xe dọn dẹp của y tá bệnh viện ở góc hành lang, anh nảy ra ý tưởng mượn gió bẻ măng, lập tức khoác bộ đồng phục màu xanh vắt trên xe lên người.

Giờ anh chính là y tá ở đây, có thể nghênh ngang bước vào phòng bệnh.

Trâu Nhược Kỳ nằm trên giường bệnh có sắc mặt tái nhợt, người vẫn còn yếu nhưng vết thương hồi phục rất ổn, đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Cô vừa thấy Tạ Lam Sơn đã lập tức ngồi dậy khỏi giường, khi thấy anh ăn mặc kỳ quặc rồi lại nhìn tấm thẻ nhân viên in tên trên ngực anh, cô bèn ghẹo: “Anh là Vạn Hùng Cương à?”

Chưa kịp xem tên trước khi mặc đồ, đúng là chẳng hợp với anh tí nào. Tạ Lam Sơn phản ứng nhanh, anh đáp chẳng buồn nghĩ ngợi: “Hùng tâm tráng trí, luyện lâu sẽ thành sắt thép, ba tôi cảm thấy tên đó rất hay, tôi thì thấy rõ là xoàng.”

“Dù hết giờ thăm bệnh thì anh cũng không việc gì phải mặc như thế mà.” Trâu Nhược Kỳ nhìn ra thủ đoạn của anh, cô cười nói, “Anh xuất trình thẻ rồi nói mình là cảnh sát thì sẽ được vào lấy khẩu cung còn gì.”

“Em biết tôi không tới vì vụ án.” Tạ Lam Sơn thả tay ra để lộ bộ quần áo y tá trên người, anh nở một nụ cười đầy dịu dàng và hiền hòa với Trâu Nhược Kỳ, “Tôi chỉ muốn tới thăm cô bé dũng cảm nhất nhà mình thôi.”

Nụ cười này lập tức tháo gỡ hết phòng bị, kéo gần khoảng cách của hai người, Trâu Nhược Kỳ cảm thấy ấm áp vui vẻ trong lòng, cũng may mình và vị cảnh sát họ Tạ này chỉ tình cờ gặp nhau, nếu như sớm chiều bầu bạn có khi lại nảy ra ý tưởng ngu ngốc nếu không phải người này thì nhất quyết không lấy chồng trong đầu mất. Cô nhìn anh, chẳng bao lâu sau lại nghĩ đến bản thân, nhận ra được khoảng cách trời vực giữa hai người, bọn họ vốn không phải cùng một loại người. Mà một khi người như vậy xuất hiện bên cạnh, bạn sẽ không tránh được h@m muốn nhìn thêm đôi lần, giống như thực vật luôn hướng về ánh sáng hay đàn chim sẽ mãi di cư về phương nam.

“Thực ra em cũng chỉ cố gắng chút thôi, mẹ của Lục Vi Vi có tới thăm em hai lần, lần nào cũng mang quà tới, bà ấy nói cảm ơn em vì đã chăm sóc cho Vi Vi bệnh nặng, nếu không có em thì chắc chắn Vi Vi sẽ không qua khỏi.” Cô bé bắt đầu tự phổng mũi, sau đó ngượng ngùng cười nói, “Đương nhiên là người ta tuân thủ nội quy hơn cảnh sát như anh nhiều, lần nào cũng tới vào giờ thăm bệnh.”

Tạ Lam Sơn ngồi bên giường Trâu Nhược Kỳ, anh hỏi cô đầy quan tâm: “Vết thương còn đau không?”

Phẫu thuật cắt bỏ một đoạn ruột, còn mất luôn một bên thận, Trâu Nhược Kỳ rất dũng cảm, vẫn còn có thể nói đùa: “Có lúc đau, có lúc ngứa, lúc đau thì còn chịu được, nhưng lúc ngứa thì khó chịu lắm luôn, thực ra mọi thứ khác đều ổn, nhưng mà vì chỉ còn mỗi một bên thận, sau này không thể bán lấy tiền mua điện thoại di động được rồi.”

Tạ Lam Sơn quan sát một hồi, quả nhiên không thấy cha mẹ của Trâu Nhược Kỳ: “Không ai trông qua đêm à, ba mẹ em đâu?”

Sắc mặt Trâu Nhược Kỳ chợt trầm xuống, nhưng rồi vẫn gượng cười đáp: “Bọn họ bận lắm, dù sao thì với em bọn họ có trông đêm hay không cũng chẳng khác nhau.”

Mẹ của Lục Vi Vi không tiếc thứ gì để cảm ơn ân nhân cứu mạng, tủ đầu giường chất đầy quà cáp, hoa quả đủ màu và rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng, trong bình hoa còn có một đóa ly vẫn còn đọng sương sớm, từng cánh hoa lấp lánh ánh bạc tao nhã.

Tạ Lam Sơn cởi bộ đồng phục trên người rồi lấy cuốn sách bí mật giấu trong ngực ra, anh đưa cho Trâu Nhược Kỳ: “Cho em một cuốn sách để giết thời gian khi rảnh.”

Cuốn sách này tên là “Đen Trắng Chưa Phân”, tất nhiên không thể tách rời khỏi cờ vây, có một bức tranh tên là “Đấu hồn”, mô tả một trận đấu nổi tiếng trong giới cờ vây Nhật Bản nửa đầu thế kỷ 20. Trong tranh có người có cờ, tuy chỉ có vài quân cờ ít ỏi nhưng có thể nhìn ra thế trận đen trắng giằng co, nước lửa không thể dung hòa. Phần nội dung bằng chữ cũng có giải thích chi tiết về ván cờ, cô bé mở cuốn sách ra đã lập tức bị thu hút.

Tạ Lam Sơn bỗng cúi đầu lên tiếng, hàng mi dài không thể giấu được ánh sáng lấp lánh trong mắt anh, đôi phần ngượng ngùng hiếm thấy cũng hiện ra: “Thực ra anh ấy là người vẽ bức tranh này.”

“Anh ấy? Anh ấy nào?” Chẳng biết là do trực giác chuẩn xác từ khi sinh ra hay là sự nhạy bén được hun đúc sau này, Trâu Nhược Kỳ lật tập tranh trong tay rồi lại nhìn phản ứng của Tạ Lam Sơn, cô chợt hiểu ra, “Đừng bảo là ‘người ấy’ của anh nha?”

Tạ Lam Sơn nhún vai thừa nhận, anh cười nói: “Anh ấy là họa sĩ, phần nội dung bằng chữ thì là do ban biên tập viết.”

Trâu Nhược Kỳ lại lật thêm một trang rồi tấm tắc khen: “Thế thì anh ta đỉnh thật đó, đẹp trai không?”

Tạ Lam Sơn gật đầu cười.

Con sâu tham lam trong bụng bắt đầu ngọ nguậy, hai mắt Trâu Nhược Kỳ bừng sáng: “Đẹp trai thế nào? Hơn cả anh à?”

“Ừ… Để tôi nhớ lại cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy…” Ngón tay nhảy múa ở mép giường, Tạ Lam Sơn cố gắng suy nghĩ, nỗ lực tìm được cách hình dung chính xác nhất, “Có cảm giác kiểu… em đang ở điểm khởi nguồn của hỗn mang, lạc lõng trong bóng tối, và khi nhìn thấy anh ấy, em lập tức thấy được đất trời tách ra thành một đường ranh giới rực rỡ chói mắt.”

“Phô trương vậy sao? Đâu ra người đẹp trai như thế chứ!” Tạ Lam Sơn đã đẹp trai lắm rồi, người có thể khiến anh phải đưa ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng như vậy chẳng nhẽ là thần tiên trên trời? Trâu Nhược Kỳ ngạc nhiên, tế bào hóng hớt bắt đầu rục rịch, “Vậy… sau khi trở về, hai người làm chưa?”

Tạ Lam Sơn bị sặc, anh ho nhẹ một tiếng chứ không đáp lời.

Trâu Nhược Kỳ liên tục gặng hỏi, câu nào câu nấy đều đồi trụy xảo quyệt, cuối cùng cô cười đến độ run rẩy, phải ôm lấy vết thương ở bụng mà r3n rỉ: “Ôi ôi, mặt anh đỏ bừng rồi.”

“Được rồi được rồi, chúng ta có thể bỏ qua vấn đề này không, nói về mấy bức tranh không được sao?” Như thể thật sự rất ngượng vì bị hỏi, Tạ Lam Sơn nâng tay đỡ trán, vội vàng chuyển chủ đề, “Anh ấy nói với tôi rằng bức ‘Đấu hồn’ này được lấy cảm hứng từ ván cờ sát phạt nổi tiếng giữa Eio Sakata và Hideyuki Fujisawa, Hideyuki Fujisawa thích đánh tiếp cận, trong khi đó Sakata lại thích bố cục đường dài hơn…”

“Không không không, anh nói ngược rồi.” Vừa nãy Trâu Nhược Kỳ đã cười đến độ quên sạch sành sanh, cô bé quả quyết cắt lời anh, “Xét về phong cách đi cờ thì Eio Sakata giỏi cận chiến, Hideyuki Fujisawa mới là…”

Trâu Nhược Kỳ đang nói thì chợt im bặt, máu toàn thân cô đông cứng lại và lòng bàn chân lạnh toát ngay khi nhận ra mình vừa lỡ miệng, cô không khỏi rùng mình, ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cô lập tức hiểu được ý nghĩa ánh nhìn của Tạ Lam Sơn.

Ngay từ lúc tiến vào phòng bệnh, người đàn ông này liên tục tỏ ra yếu thế, pha trò không ngừng, tất cả chính là nhằm hoàn thiện một đòn trí mạng cuối cùng này, gậy ông đập lưng ông.

Sau một khoảng lặng, Tạ Lam Sơn khẽ thở dài: “Một người không biết gì về cờ vây có lẽ sẽ biết ‘goke’ là gì, nhưng chắc chắn không thể biết được hai kỳ thủ bậc thầy của Nhật Bản sau thời Ngô Thanh Nguyên*, đúng chứ, Phạm Tây Bình?”

*Ngô Thanh Nguyên, thường được biết đến với tên gọi Go Seigen, là một kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp nổi tiếng của Nhật Bản, với xuất xứ là người Trung Quốc. Ông được nhiều người đánh giá là kỳ thủ cờ vây nổi tiếng nhất thế kỷ XX.

Trâu Nhược Kỳ không giống những nghi phạm trong tất cả những vụ án trước đó, cô không hung ác cùng cực như Lý Duệ, cũng không âm mưu sâu xa như Đường Triệu Trung, thậm chí ngay cả khi bị vạch trần thẳng mặt, cô bé cũng không tìm cách chống chế ngụy biện, sau khi sửng sốt thì lập tức thừa nhận mình chính là người bạn trên mạng Phạm Tây Bình của Diêu Dao. Cô bé giả làm con trai nói chuyện phiếm trên mạng với Diêu Dao, chẳng bao lâu sau đã trở thành bạn thân vì tính cách hợp nhau. Cô vốn chỉ muốn xoa dịu cảm giác cô đơn của mình, ai mà ngờ có một ngày cảnh sát lại có thể tìm tới quán cà phê internet đó. Khi ấy cô cũng chỉ là một đứa trẻ con, sợ dính vào vụ án phức tạp mà quyết định im lặng. Nhưng sau khi sự việc xảy ra, Diêu Dao lại thực sự biến mất.

Cho đến khi cuối cùng Diêu Thụ Tân cũng tìm được cô sau khoảng thời gian điều tra không ngừng nghỉ, một người cha già nước mắt lã chã, sắc mặt héo hon khiến cảm giác tội lỗi bấy lâu của cô bỗng bùng lên. Cô bị lay động, bị thuyết phục. Tiếc là khi đó Diêu Thụ Tân đã gần đất xa trời, không còn cách nào khác mới buộc phải tìm tới người vợ cũ Trương Tố Vân, cũng chính là Tiêu Cốc.

Trâu Nhược Kỳ tái mặt, run rẩy hỏi: “Anh nghi ngờ em từ lúc ăn cơm rồi sao?”

“Không, chỉ là tôi đã nhận ra từ rất sớm, sự sắp đặt này phụ thuộc quá nhiều vào thiết lập tinh vi và thời cơ hợp lý, nếu không có ai trong đám con gái phối hợp dẫn dắt thì một mình Tiêu Cốc không thể làm gì được.” Bọn họ cùng mắc kẹt giữa một đống nghi vấn không thể thoát ra, Tạ Lam Sơn nhíu mày, “Nhưng có một điều tôi nghĩ mãi mà không hiểu, nếu em hợp tác với Tiêu Cốc thì tại sao lại muốn giết cô ta? Một cô bé như em đã sử dụng mánh khóe gì để có thể ngụy tạo hiện trường Tiêu Cốc bị siết cổ đến chết thành một vụ thắt cổ tự tử?”

“Quả nhiên bọn em đã qua mặt được anh.” Giọng Trâu Nhược Kỳ rất nhỏ, tuy trên mặt có nụ cười nhưng lại chẳng có tí đắc ý khi chiến thắng nào, “Đương nhiên anh không hiểu được mánh khóe này, vì cô giáo Tiêu vốn thật sự tự sát.”

Tạ Lam Sơn không tin nổi, anh mở to mắt: “Nhưng từ vết cào trên cổ, đầu lưỡi bị cắn nát đến một loạt dấu hiệu giãy giụa đều cho thấy…”

Bỗng nhiên, Tạ Lam Sơn chợt hiểu ra. Anh muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện bản thân đã bị tình yêu thương bi ai sâu nặng của người mẹ ấy bóp chặt cổ họng, anh cảm thấy đau buồn, cảm động và cả khiếp sợ.

Đây là một cái bẫy mà mồi nhử chính là một người mẹ bằng lòng trả giá cả mạng sống vì con gái mình. Trước khi treo cổ tự tử, Tiêu Cốc cố ý làm quần áo trên người lộn xộn, dùng móng tay cào lên cổ mình, tạo ra đủ những dấu hiệu giả dối để người ta nghĩ chị ta bị kẻ khác bóp ch3t, dùng cách này để làm nhiễu loạn tư duy của anh.

Chẳng chờ Tạ Lam Sơn đặt câu hỏi, tự Trâu Nhược Kỳ đã đưa ra đáp án, cô lắc đầu cười khổ, khóe môi cong lên dịu dàng nhưng trong mắt lại chỉ toàn nước mắt đau đớn: “Vì không kịp nữa, vẫn chưa trừng phạt kẻ đầu sỏ gây tội thì đã không kịp nữa rồi. Vu Dương Tử đã phát hiện thuốc bị đánh rơi dưới giường, chúng em cũng biết chẳng bao lâu sau anh sẽ tìm ra sự thật, vậy nên chúng em chỉ có thể đánh cược một ván, chỉ có thể khuấy cho nước đục, gây trở ngại cho việc phá án của anh, mong chờ rằng những điều đó có thể tạo ra hỗn loạn đủ để Bành Nghệ Tuyền phải trả giá.”

Vẻ mặt Tạ Lam Sơn rất nghiêm túc: “Những gì cơn bão mang lại cũng đủ loạn rồi, ngay cả ông trời cũng giúp em.”

Trâu Nhược Kỳ nói tiếp: “Hơn nữa hôm đó Bành Nghệ Tuyền đã ăn nói hàm hồ, cái câu cậu ta sẽ mãi mãi không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật đã chọc giận cô giáo Tiêu. Cô Tiêu cho rằng với một kẻ không có bất cứ sự tôn trọng nào với mạng người như Bành Nghệ Tuyền, cái chết hoàn toàn không đủ để cậu ta phải sợ hãi, những đau đớn và sợ hãi mà cái chết mang tới còn lâu mới đủ để triệt tiêu tội ác của cậu ta. Vậy nên cô Tiêu muốn cậu ta phải chịu sự dạy dỗ của pháp luật, năm nay Bành Nghệ Tuyền đã mười tám tuổi, cậu ta sẽ phải vào tù trong độ tuổi đẹp nhất của đời mình, để cho mười năm lao lý trui rèn mài giũa, từ một tiểu thư ngàn vàng không biết đến khó khăn và không biết tôn trọng sẽ trở thành một tội phạm chỉ có thể lấy nước mắt rửa mặt sau song sắt. Nếu như có thể đổi lấy sự hối cải của cậu ta, vậy thì việc này vẫn mang tới thu hoạch bất ngờ.”

“Còn một chuyện nữa.” Tạ Lam Sơn nhíu mày, anh vẫn ngờ vực, “Em biết rõ tôi là cảnh sát, tại sao còn muốn dẫn tôi lên thuyền? Rõ ràng em có thể để cho Lục Vi Vi chết vì nhiễm toan ceton, tại sao còn chăm sóc cô bé đó cả đêm?”

Trâu Nhược Kỳ cúi đầu, ngón tay vặn vẹo góc chăn, cô không trả lời câu hỏi này.

Đáp án quá rõ ràng, Tạ Lam Sơn nhếch môi: “Xem ra em vẫn chưa phải một tội phạm chuyên nghiệp, hoặc nói đơn giản hơn một chút, em không phải kẻ ác.”

Trâu Nhược Kỳ cố giải thích: “Cô giáo Tiêu… mẹ của Diêu Dao cũng không phải kẻ ác, cô ấy chỉ muốn biết sự thật năm đó, chỉ muốn đòi lại công bằng thay con gái mình thôi. Cô ấy có rất nhiều cơ hội để gi3t chết mọi người lúc ở trên thuyền…”

Tạ Lam Sơn gật đầu: “Vậy nên cô ấy mới muốn lôi em vào vụ án này, cô ấy không dặn em giết Bành Nghệ Tuyền nhân lúc hỗn loạn, mà bảo em k1ch thích con chim đã sợ hãi tột độ kia, và rồi thế là xong, Bành Nghệ Tuyền đã đâm em bị thương đúng như em mong muốn.”

“Cô Tiêu hi vọng cô ấy sẽ kết thúc vụ án này bằng cách ‘sợ tội tự sát’, cô ấy còn hi vọng em có thể tới thăm mộ Diêu Dao hàng năm, đồng thời cố gắng sống thật tốt cùng với tâm nguyện chưa hoàn thành của cô ấy…” Trâu Nhược Kỳ lại nức nở, cô bé bắt đầu khóc thảm thiết, “Giờ em phải làm gì? Tự thú sao?”

Cô bé này không hề nhận ra vị cảnh sát đối diện cũng không có bằng chứng xác thực trong tay, cũng không thể định tội mình vì khẩu cung qua lời nói của anh. Cô cũng không sợ việc phải đền tội, chỉ là cô không khỏi tuyệt vọng, nghĩ tới bản án giết người có chủ ý của Bành Nghệ Tuyền sẽ thay đổi sau chuyện này, sự hi sinh của Tiêu Cốc sẽ trở nên vô nghĩa.

Đương nhiên Tạ Lam Sơn cũng nghĩ tới.

“Trước khi tới đây hôm nay, có người đã nói một câu với tôi, anh ấy nói bất kỳ hành động độc ác nhân danh lòng tốt nào rồi cuối cùng đều sẽ dẫn tới sự rối loạn khủng khiếp vì phá vỡ khế ước mà thôi.” Nhìn chằm chằm vào đôi mắt bi thương bất lực của cô gái, Tạ Lam Sơn im lặng chừng năm phút, sau đó khóe môi mới cong lên đầy dí dỏm, “Nhưng mà tôi không đồng tình.”

Trâu Nhược Kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe một lời tuyên án như giảng đạo, nhưng ai ngờ kết quả lại khác xa so với tưởng tượng của cô.

“‘Không thiện không ác là cái thể của tâm, có thiện có ác là sự động của ý, biết thiện biết ác ấy là lương tri, làm thiện xua ác là rời xa cám dỗ’, súc sinh xâm hại tình d*c trẻ em thoát khỏi trừng phạt nhờ quyền thế, kẻ khốn kiếp bạo lực gia đình và lạm dụng trẻ em thì thoát vì luật pháp không quản việc nhà, một kẻ giết người xảo trá ti tiện làm giả một tờ giấy giám định bệnh nhân tâm thần thì được miễn tử hình, còn con quỷ nhỏ chưa đầy mười bốn tuổi này lại có thể làm việc ác trắng trợn giữa ban ngày, không gì có thể kiểm soát… Thế giới này vốn chẳng có trật tự gì đáng kể, vậy thì đảo lộn trật tự ở đâu ra?” Tạ Lam Sơn lấy một chiếc thẻ nhớ của máy quay ra rồi ném cho Trâu Nhược Kỳ nằm trên giường bệnh, anh nói cùng với một nụ cười mỉm ẩn ý, “Tôi tình cờ nhặt được máy quay kỹ thuật số của Vu Dương Tử, trong đó có quay lại được một ít… sự thật, tôi nghĩ hẳn là em muốn tự mình giữ nó hơn.”

Anh nói xong thì xoay người rời đi.

Trâu Nhược Kỳ không tin nổi phản ứng của đối phương, cô gọi anh dừng bước rồi kinh ngạc hỏi: “Anh… là cảnh sát thật sao?”

Ánh mắt hai người chạm nhau, cô chợt phát hiện ánh nhìn của người đàn ông này đang chảy trôi, đang thay đổi, từ đôi mắt trong veo mang cảm giác ngập tràn thương xót trở nên sâu không thấy đáy, dường như anh không còn là cảnh sát Tạ tự bẻ gãy ngón cái của mình để cứu người khi ở trên thuyền, dường như anh không còn là chính anh.

Cuối cùng, trước khi quay đầu đi, Tạ Lam Sơn đặt một ngón tay lên môi và xuỵt một tiếng.


Hết chương 85.

Lời tác giả: “Không thiện không ác là cái thể của tâm, có thiện có ác là sự động của ý, biết thiện biết ác ấy là lương tri, làm thiện xua ác là rời xa cám dỗ”  trích từ học thuyết triết học của Vương Dương Minh.

*Vương Dương Minh là nhà chính trị, nhà triết học, nhà tư tưởng xuất sắc thời nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc. HẾT HỒI 3.

Đọc truyện chữ Full