DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Bóng Tối
Chương 153: Một cánh cửa phía sau Mặt Trời (4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn là một đêm đông chẳng khác gì dĩ vãng, gió lớn, trăng mờ, mây mù giăng kín bầu trời, cảnh sát hình sự Tiểu Lương trực ở cục thành phố Hán Hải rót một cốc cà phê rồi quay lại bàn làm việc, đang định tiếp tục chơi Solitaire* giết thời gian thì lại phát hiện máy tính trước mắt đã treo.

Sau khi đặt cốc cà phê xuống, Tiểu Lương hí hoáy một hồi, chưa đầy một phút sau, một video bỗng nhảy ra giữa màn hình máy tính, bên dưới video có hiển thị hai mốc thời gian gồm thời gian hiện tại và thời gian đếm ngược bảy mươi hai giờ.

Tiểu Trương lập tức ngộ ra, mạng nội bộ của cục thành phố đã bị hacker xâm nhập. Thỉnh thoảng chuyện này cũng sẽ xảy ra nhưng thường là ở các đơn vị và công ty khác, đây chắc chắn là lần đầu tiên có kẻ dám ăn gan hùm mật gấu tấn công vào cục công an thành phố. Tiểu Trương tập trung quan sát, trong video là một căn phòng giống như kho hàng tối tăm trống rỗng, có một chàng trai trẻ bị trói chặt vào một cái ghế giữa màn hình, trông có vẻ chi chít vết thương cực kỳ thê thảm.

Tiểu Trương chụp lại hình ảnh trên màn hình, sau khi phóng to thì trợn mắt lên không tin nổi, vậy mà lại là thành viên Lăng Vân của Lam Hồ đã mất tích nhiều ngày.

Tiểu Trương lập tức báo cho lãnh đạo cục thành phố, lãnh đạo lại gọi lên tỉnh, tin tức kinh động toàn bộ Lam Hồ. Tất cả đội viên tập hợp khẩn cấp với đội trưởng Tùy Hoằng dẫn đầu, từng chiếc Land Rover của Lam Hồ lao nhanh về phía cục thành phố Hán Hải.

Rõ ràng bên kia đã áp dụng vài mánh khóe phản trinh sát, nhân viên kỹ thuật trong cục thành phố cố gắng định vị nhưng lại nhận ra đây là đường link dark web* ở nước ngoài. Sau khi Mục Côn tiếp quản địa bàn của Quan Nặc Khâm, tất cả những hoạt động kinh doanh phi pháp của lão ta đều đã nằm trong tay gã.

*Dark web là những nội dung mạng World Wide Web nằm trong darknet trực tuyến nhưng không thể truy cập bằng những cách thông thường mà phải sử dụng các phần mềm chuyên biệt. Dark web là một phần nhỏ của deep web, một thế giới mạng mà các công cụ tìm kiếm như Google hay Bing không hiển thị ra.

Bốn giờ sáng, cuối cùng hình ảnh trong video cũng thay đổi, một vài gã đàn ông có vũ trang bước vào nhà kho, tên cầm đầu ra lệnh cho tay sai mang ghế đến, rồi sau đó kẻ này ngồi xuống cạnh Lăng Vân.

“Phóng to hình ảnh gã này lên.” Vụ án này đã được Lam Hồ trực tiếp tiếp nhận và điều tra, Tùy Hoằng yêu cầu chuyên gia máy tính Tôn Kiếm của đội xử lý bức hình.

Chẳng mấy chốc màn hình đã chỉ còn lại một gương mặt đàn ông, khuôn mặt đó vừa anh tuấn vừa dữ dằn, vừa hoang dại phóng túng vừa tà ác tàn bạo, ánh mắt gã để lộ ra vẻ quái gở không thuộc về thế giới này mà chỉ tồn tại ở những kẻ điên.

Tùy Hoằng nhận ra gã, tất cả đội viên Lam Hồ đều nhận ra gã, kẻ này chính là trùm buôn thuốc phiện mà Lam Hồ đã truy đuổi suốt ba năm, Mục Côn.

Gã đàn ông nhếch môi cười, khóe môi mấp máy như đang nói gì đó.

Video có tạp âm nên không nghe rõ được tiếng Mục Côn nói chuyện, Tùy Hoằng nhíu mày: “Tăng âm lượng lên.”

Có vẻ như Mục Côn chắc chắn đã có rất nhiều người nhìn vào mình lúc này, gã chậm rãi lên tiếng: “Đội trưởng Tùy, lâu rồi không gặp.”

Sau đó gã đứng dậy rút một con dao găm bên hông ra và đi tới phía sau Lăng Vân. Gã giữ cổ họng Lăng Vân bằng một tay, tay còn lại cầm dao cắt vành tai cậu. Rõ ràng lưỡi con dao này rất sắc, nhưng xuất phát từ tâm lý trả thù tàn bạo, gã cố tình kéo dài thời gian tra tấn, cứ thế từ từ cứa từng chút một.

Lăng Vân biết chắc chắn đội trưởng và đồng đội của mình đang nhìn qua màn hình, để tránh làm bọn họ lo lắng, cậu cố gắng chịu đựng không kêu lên, không cầu xin và cũng không rơi nước mắt. Nhưng suy cho cùng cơ thể chỉ là máu thịt, rất khó có thể chịu được màn tra tấn lột da lóc xương như thế, tiếng r3n rỉ “ư ư” phát ra từ trong cổ họng, cậu bắt đầu run rẩy và co giật không kiểm soát, ngay đến chiếc ghế cậu đang ngồi cũng rung lên theo.

Một lát sau, tai của Lăng Vân đã bị cắt xuống, miếng thịt mềm nhoe nhoét máu vẫn còn đang nảy lên trong lòng bàn tay, Mục Côn cười hềnh hệch.

Dường như cách một màn hình vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh tưởi tràn ngập kho hàng, tất cả thành viên Lam Hồ đều không thể xem nữa, Đồ Lãng mắt đỏ hoe, phẫn nộ nện xuống bàn, Tùy Hoằng thì nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy.

Trì Tấn đứng sau lưng bọn họ cũng đang run như cầy sấy. Cậu ta có thể đồng cảm được với những đau đớn mà Lăng Vân đang phải chịu đựng, chỉ trong một giây thôi, cậu ta đã định dốc hết những hối hận và đau đớn kia ra, nhưng khi nhìn Tùy Hoằng, cậu ta vẫn rụt rè sợ hãi.

“Đội trưởng Tùy, tao tưởng Lam Hồ sẽ không bỏ rơi người nào của Lam Hồ mà, sao đến tận giờ vẫn không có ai đến cứu đội viên của mày thế?” Sau màn tra tấn, Mục Côn cảm thấy khoan khoái cả thể xác lẫn tinh thần, gã li3m máu trên lưỡi dao như kẻ bi3n thái, sau đó lại lạnh lùng nhìn màn ảnh và ra lệnh, “Bảo Tạ Lam Sơn tới tìm tao. Nếu không khi thời gian đếm ngược về không, tao sẽ giết đội viên của mày.”

Trong khi nói chuyện, Mục Côn di chuyển tay cầm dao cứa thêm một đường trên mặt Lăng Vân. Máu tươi trào ra từ vết thương chảy xuống khóe miệng rồi xuống cằm, cậu trai nhiệt thành xán lạn đã bị tra tấn đến độ không ra hình người, xương trên đầu gối đã nát bấy, da thịt dính vào vải quần, cậu biết lần này mình sẽ không thoát được, dù có may mắn sống sót thì chắc chắn cũng sẽ tàn phế.

Nhưng ánh mắt của cậu vẫn lấp lánh ánh sáng, từ đầu đến cuối vẫn không có dấu hiệu khuất phục hay khiếp hãi nào.

Mục Côn nói với Tùy Hoằng rằng gã sẽ phát trực tiếp hình ảnh Lăng Vân bị tra tấn, và sau bảy mươi hai giờ, gã sẽ cắt cổ họng xử tử Lăng Vân.

Gã căm thù toàn bộ thành viên Lam Hồ tới tận xương tủy, ngoại lệ duy nhất chỉ có Tạ Lam Sơn.

Sự việc đã bị nâng lên cấp độ ngoại giao, cảnh sát Thái Lan không dám lơ là nữa, cuối cùng cũng dừng cái trò trì hoãn dùng dằng như trước đó. Sau một hồi thương lượng, cuối cùng bên Thái cũng gửi cho cục thành phố Hán Hải tất cả bằng chứng bao gồm cả lời khai của tài xế, ngay cả những thứ còn sót lại ở hiện trường sau vụ tai nạn ô tô cũng được gửi sang. Trong một đống vật chứng, Đào Long Dược liếc mắt đã nhận ra chiếc vòng cổ xâu viên đạn nhuốm máu kia thuộc về Tạ Lam Sơn.

Có lẽ anh đã tự tay đưa cho Thẩm Lưu Phi.

Lời khai của tài xế đã nói rõ hôm đó ông ta chở Lăng Vân đi theo chàng trai tóc ngắn, khi đối chiếu thời gian thì chính là lúc Lăng Vân nhắn tin cho Đồ Lãng, cũng là ngày cậu mất tích.

Manh mối bên Thái cung cấp quá ít, Đồ Lãng cực kỳ tức giận: “Bên bọn họ không có chuyên gia mô phỏng chân dung à? Chỉ nói là bám theo một thanh niên tóc ngắn thì biết tìm ai giữa biển người mênh mông này?”

Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn đó là rõ ràng Tạ Lam Sơn không phải chàng trai tóc ngắn trong mô tả của tài xế, vì hiện tại tóc anh đã dài qua vai, mà phân tích từ lời nói của Mục Côn thì anh vốn chưa bao giờ bỏ rơi đồng đội của mình để nương nhờ tên trùm buôn ma t úy.

Tùy Hoằng nhớ lại Tạ Lam Sơn đã từng rơi nước mắt chất vấn, tại sao tôi làm gì cũng là sai, tại sao các người chưa bao giờ tin tưởng tôi?

Sau đó anh ta lại nhớ đến việc Tạ Lam Sơn cũng đã từng bộc bạch với đôi mắt đỏ hoe, Lam Hồ mãi mãi là nhà của em, anh mãi mãi là đội trưởng của em.

Tùy Hoằng ho khan liên tục, anh ta đau đớn nhắm hai mắt lại, tự trách bản thân không dành một trăm phần trăm tin tưởng cho người cấp dưới yêu quý của mình, lớp vỏ ngoài của một tên giết người đã trở thành nguồn gốc tội lỗi của Tạ Lam Sơn, vậy mà Tùy Hoằng lại mặc cho nó xóa sạch và hủy hoại toàn bộ vinh quang và chiến tích của anh.

“Chúng ta đã hiểu lầm A Lam rồi,” Tùy Hoằng ho khù khụ rồi thở dài, “tất cả chúng ta đã hiểu lầm về A Lam rồi…”

Trì Tấn vẫn đang lo lắng bản thân sẽ bại lộ. Hiện giờ cậu ta đang sống trên mũi dao, đi bước nào tính bước đó, sống ngày nào hay ngày đó, cậu ta chỉ có thể nói: “Nếu tin nhắn gửi cho Đồ Lãng là giả vậy thì việc Lăng Vân nói có kẻ phản bội trong đội chúng ta lúc đầu cũng đều là kế ly gián của Mục Côn. Có lẽ Lăng Vân đã phát hiện ra nơi Mục Côn ẩn náu nên mới bám theo một cách bất cẩn, cuối cùng rơi vào tay gã.”

Tùy Hoằng mở mắt và nhìn chằm chằm cậu ta, vẻ mặt khó nói thành lời hiếm thấy hiện ra trên mặt anh ta. Trì Tấn cảm thấy tinh thần tê liệt trước cái nhìn của người này, chỉ có thể cố gắng kiềm chế để bản thân không mất bình tĩnh.

Sau đó có tiếng gõ cửa phòng họp, Đào Long Dược chủ động tiến vào báo cáo, hắn nói chúng tôi có kế hoạch để dụ Tạ Lam Sơn lộ mặt.


Hết chương 153.

*Solitaire

unnamed

Đọc truyện chữ Full