DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Bóng Tối
Chương 167: Kết thúc (1)

“Tôi xin tuyên thệ: Tôi tự nguyện trở thành cảnh sát nhân dân của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, cống hiến hết mình cho sự nghiệp cao cả của công an nhân dân, kiên quyết trung thành với Đảng, phục vụ nhân dân, thực thi pháp luật công bằng và kỷ luật nghiêm minh…”

Xuân về hoa nở, cục thành phố Hán Hải vui mừng trong không khí chào đón người mới với hai mươi cảnh sát nhân dân gia nhập. Theo thông lệ, các sĩ quan cảnh sát mới phải tuyên thệ nhậm chức, song toàn tỉnh đang triển khai mạnh mẽ công tác truy quét ma t úy vào thời điểm đó, cục thành phố là cơ quan chịu trách nhiệm tuyến đầu, vậy nên truyền thống này đã bị gác lại.

Bây giờ tình hình ở Tam Giác Vàng đã lắng xuống, Mục Côn và tàn dư của gã đều đã bị quét sạch, thế nên lãnh đạo cục thành phố mới đột nhiên nhớ ra chuyện này trong buổi họp cán bộ, suy cho cùng thì đây cũng là nghi thức cần có. Sau khi triển khai xong xuôi các hạng mục công việc gần đây, cục trưởng đã dặn dò trưởng phòng nhân sự sắp xếp cho toàn thể các sĩ quan cảnh sát của cục thành phố đến thăm cơ sở giáo dục công an mới hoàn thiện, tiện thể tiến hành giáo dục lòng yêu nước, để cảnh sát mới nhậm chức tuyên thệ và cảnh sát cũ thì ôn lại lời tuyên thệ này.

Tháng sáu vào hạ, bầu trời quang đãng, trong phòng triển lãm anh hùng của cơ sở giáo dục công an, hướng dẫn viên đang kể cho tất cả các cảnh sát về những chiến công anh dũng trong lịch sử truy quét tội phạm ma t úy của tỉnh Hán Nam. Các sĩ quan cảnh sát cũ và mới đều mặc đồng phục màu xanh thẫm phẳng phiu, bọn họ đứng thành hàng và lắng nghe với vẻ mặt vừa xót xa vừa nghiêm túc.

Lãnh đạo của công an tỉnh và thành ủy cũng đến. Hiện tại Lưu Diễm Ba không còn là người đi theo những hoạt động kiểu này nữa, kể từ khi lão phát hiện ra con trai đã cài phần mềm nghe lén vào điện thoại di động của mình, lão đã hợp tác với Tùy Hoằng để dàn dựng một vở kịch “kế lồ ng trong kế”. Đợi đến khi Mục Côn bị bắn chết và Thang Tĩnh Lan bị bắt sống, lão đã đích thân tố cáo Lưu Minh Phóng. Tuy nhiên dù có hành động vì nghĩa diệt thân như thế nhưng tiếp tục ở lại Hán Hải đã không còn ý nghĩa gì, vậy nên lão đã tìm một cái cớ và chủ động xin điều chuyển đến một thành phố khác.

Người đi thị sát và trao đổi với lãnh đạo bây giờ luôn là Đào Quân, cục trưởng Bành nhìn lướt qua hàng cảnh sát đứng ngay ngắn rồi nghiêng đầu ghé lại vào tai Đào Quân: “Tạ Lam Sơn đâu?”

Đào Quân cũng nhìn theo ánh mắt Bành Hoài Lễ, quả nhiên thằng nhãi kia không có mặt.

Sau khi chào hỏi vài lãnh đạo, Đào Quân đi tới cạnh Đào Long Dược, ông ta không chửi được Tạ Lam Sơn nên chỉ có thể mắng con mình: “Tạ Lam Sơn đâu? Không báo cho thằng bé à?”

Đào Long Dược giải thích: “Con nói với cậu ta rồi, nhưng mà cậu ta…”

Đào Quân nhăn mặt: “Làm sao?”

Thấy mặt già của ông bô mình còn dài hơn cả mặt ngựa, Đào Long Dược chỉ có thể khai thật: “Cậu ta nói tùy xem tâm trạng.”

“Tùy xem tâm trạng? Vừa được đề bạt lên đội phó mà đã vô tổ chức vô kỷ luật thế rồi!” Quả nhiên Đào Quân tức giận, ông ta mắng con trai bằng giọng lên tận quãng tám, “Lấy điện thoại của anh ra đây, tôi gọi điện cho nó!”

“Lão Đào à, chẳng phải tôi đã bảo cậu là tùy xem tâm trạng mà…”

“Tâm trạng cái gì? Tâm trạng cái con khỉ!” Ngay khi giọng Tạ Lam Sơn vang lên, Đào Quân thật sự chỉ muốn bò theo tín hiệu viễn thông để bẻ ngược hai tay thằng nhãi này ra sau lưng rồi giải thẳng người đến hội trường. Ông ta cầm điện thoại, giận dữ thở hồng hộc và quát lớn, “Giờ cậu tới đây ngay cho tôi!”

“Tôi… Vết thương cũ của tôi tái phát…” Vừa nãy nghe giọng còn khỏe re, giờ đã lập tức vào vai rồi, Tạ Lam Sơn yếu ớt nói với Đào Quân, “Tôi thật sự muốn tới mà, nhưng lại không tới được…”

Tại ngôi chùa trên đỉnh núi ngày hôm đó, khi Tạ Lam Sơn được đưa lên trực thăng cứu hộ thì anh đã thoi thóp sắp chết. Anh được cấp cứu trong viện bảy ngày bảy đêm mới có thể vớt lại được mạng mình trước quỷ môn quan.

Nhưng trong lần trở lại này, máu và tổn thương anh đánh đổi không hề vô nghĩa, anh lại được trao tặng bằng khen cá nhân hạng hai lần nữa, sau khi bị thương trở về thì được trực tiếp đề bạt lên làm đội phó đội trọng án.

“Còn vờ vịt trước mặt tôi hả? Tôi cảnh cáo cậu, mau tới đây…”

“Hình như sóng ở đây hơi chập chờn, tôi thấy hoa mắt chóng mặt, còn có cảm giác như ốm nghén nữa… cúp trước đây sếp.”

“Tạ Lam Sơn? Tạ Lam Sơn cậu dám cúp máy hả! Cậu…”

“Alo… Tín hiệu bị sao ấy nhỉ… Alo?” Tạ Lam Sơn giả vờ “Alo” hai tiếng rồi cúp máy một cách nghiễm nhiên. Anh thở hắt một hơi, sau đó tắt luôn điện thoại tránh cho có người lại gọi đến gây rối.

Hai người vừa mới xuống máy bay và lúc này đang ngồi trên xe khách, điểm đến của họ là một thị trấn nhỏ phía nam tên là Quế Đường.

“Vừa lên đội phó đã phải làm kiểm điểm,” Thẩm Lưu Phi nói, “không tốt đâu.”

“Anh họ ơi, anh cũng biết thừa cái trò giáo dục yêu nước này chán thế nào mà.” Thẩm Lưu Phi không phải công an nên đương nhiên không việc gì phải chịu tội, nhưng Tạ Lam Sơn thì thật sự không chịu được. Anh lấy một lon bia trong ba lô ra, cười tủm tỉm điều chỉnh lại ghế ngồi để dựa về phía sau, “Nghe lãnh đạo nói chuyện, nghe sự tích anh hùng thì thôi đi, lại còn phải đồng thanh hát cái bài ‘Công an nhân dân tiến về phía trước’, boring chết đi được.”

Dọc đường xe khách chạy lúc nhanh lúc chậm, đôi khi còn tròng trành lắc lư. Tạ Lam Sơn lấy bia ra định giật nắp lon thì lại bị Thẩm Lưu Phi đưa tay ngăn cản và lấy đi.

Thẩm Lưu Phi rất cẩn thận, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ vào đáy lon để CO2 hòa vào trong bia, tránh việc giật nắp lên thì bia bên trong sẽ phun ra khắp mặt.

Đây là kỹ năng sống, không phải Tạ Lam Sơn không biết nhưng chẳng qua là anh lười. Anh nhìn Thẩm Lưu Phi chằm chằm không chớp mắt, lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa vui vẻ: Anh hai Tiểu Thẩm của mình vừa đẹp ngầu vừa dịu dàng.

Thẩm Lưu Phi gập ngón tay giữ chặt nắp lon rồi kéo ra, sau đó đưa cho Tạ Lam Sơn…

“Cảm ơn…”

Tạ Lam Sơn còn chưa nói xong chữ “ơn” thì dường như người kia lại có ý muốn trêu anh, y gập khuỷu tay lấy bia lại, sau đó tự ngửa đầu uống một ngụm.

Nuốt một ngụm hương lúa mạch ngọt ngào, Thẩm Lưu Phi bình thản nói: “Em không được đụng vào cồn.”

“Tại sao?” Hôm nay rất nóng, Tạ Lam Sơn không hiểu.

“Vừa nãy em nói đang ốm nghén còn gì?” Thẩm Lưu Phi quay lại nhìn anh rồi nghiêm nghị đáp, “Cân nhắc đến sức khỏe của con tôi, em uống nước lọc đi.”

“Em nói vậy để làm ông già buồn nôn mà…” Thấy Thẩm Lưu Phi lại ngửa đầu uống một ngụm rõ to, ánh mắt Tạ Lam Sơn không kiềm chế được mà bị yết hầu gồ lên khi y ngẩng đầu hấp dẫn, “Anh họ Tiểu Thẩm… ưm…”

Thẩm Lưu Phi quay đầu lại, không chờ Tạ Lam Sơn phản ứng đã cúi đầu phủ lên đôi môi kiều diễm kia, rót hết bia trong miệng sang cho anh.

Chất cồn chảy qua giữa môi và răng, có chút ít còn tràn ra ngoài khóe miệng, Tạ Lam Sơn vừa nuốt chất lỏng trong miệng Thẩm Lưu Phi vừa nhiệt tình đáp lại, triền miên lưu luyến cuốn lưỡi vào nhau. Vị đắng nhẹ của bia hòa cùng với nụ hôn ngọt ngào làm cho người ta vừa dễ chịu vừa mê đắm. Tạ Lam Sơn bị hôn đến mức mềm cả eo, cả người cũng vô thức trượt xuống, Thẩm Lưu Phi bèn vòng tay còn lại ra đỡ lưng anh và nhấn sâu nụ hôn của mình.

Bình thường hai người bọn họ tỏ ra rất đứng đắn ở cục thành phố và không có những hành động thân thiết quá đà trước mặt mọi người. Nhưng ở bên ngoài thì khác, không cần phải để ý đến thân phận của mình, cũng chẳng việc gì phải cân nhắc ánh mắt của người ngoài. Sau nụ hôn dài nhưng còn chưa thỏa nguyện, Thẩm Lưu Phi giữ cằm Tạ Lam Sơn, tỉ mỉ li3m bia chảy ra từ khóe môi anh.

Có hành khách xung quanh không thể nhìn nổi nữa nên bắt đầu tặc lưỡi một cách kỳ quái. Tạ Lam Sơn hoàn toàn không để tâm, đuôi mắt anh lướt qua một gã đàn ông trung niên đang tỏ thái độ ghê tởm, sau đó anh lại nhoẻn cười cắn lên lưỡi Thẩm Lưu Phi.

Hôn qua hôn lại chừng mười phút mới coi như vơi cơn nghiện.

Thẩm Lưu Phi buông Tạ Lam Sơn rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là một thị trấn miền quê chưa phát triển thương nghiệp, trời xanh thẳm cỏ xanh biếc, đèn lồ ng đỏ treo trên mái hiên thuyền bè, phóng tầm mắt chỉ thấy những ngôi nhà với cầu vắt qua sông. Ngành du lịch đã bắt đầu phát triển trong hai năm qua nhưng chưa có nhiều khách du lịch, nơi này vẫn rất thanh tịnh.

Hôm nay y đi cùng Tạ Lam Sơn tới Quế Đường không phải để du lịch mà là để tìm mẹ của mình.

Đoàn Lê Thành đã đoán đúng, di chứng sau ca phẫu thuật kia hết sức phức tạp, một trong số đó chính là người tiếp nhận phẫu thuật sẽ nhớ lại một ít ký ức ngủ sâu bên trong khi cận kề cái chết, ví dụ như y đã nhớ lại chuyện bị bạo hành thời thơ ấu, còn Tạ Lam Sơn thì nhớ lại toàn bộ trải nghiệm của Diệp Thâm.

Y đã trông bên giường bệnh đủ bảy ngày bảy đêm, khi Tạ Lam Sơn mở mắt, anh nói với y hai câu.

Câu đầu tiên là em yêu anh.

Câu thứ hai là mẹ anh còn chưa chết, em đã nhớ lại tất cả rồi, em biết bà ấy đang ở đâu.

Đọc truyện chữ Full