DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Sinh Bất Sách
Chương 17

Sáng hôm sau, Tiêu Cảnh mua que thử thai, Liễu Hà bị Tiêu Cảnh dỗ đi tiểu, quả nhiên là hai vạch.

Nhìn que thử thai hiện hai vạch, Liễu Hà vui đến sắp chảy nước mắt. Khi mọi thứ dường như tồi tệ đến mức không thể nào cứu vãn được nữa thì đứa bé này đã mang lại ánh sáng cho cậu.

Tiêu Cảnh muốn đưa Liễu Hà rời đi, nhưng Liễu Hà lo lắng nếu như mình đi thì Khương Hạo rất có thể sẽ gây khó khăn cho Liễu Đạt Quốc, cậu muốn Tiêu Cảnh cứu Liễu Đạt Quốc trước, còn cậu thì sẽ ở lại căn biệt thự này.

Liễu Hà không chịu đi, mỗi đêm Tiêu Cảnh đành phải lén lút tới gặp cậu. Hắn không làm gì cả, chỉ gối đầu lên người Liễu Hà.

"Ba em đâu?" Liễu Hà hỏi hắn.

Tiêu Cảnh ôm Liễu Hà từ sau lưng, dùng tay chân dài của mình ôm Liễu Hà vào trong ngực, hắn nói: "Bé cưng đừng lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách. "

"Cách gì?"

"Bé cưng không phát hiện trong khoảng thời gian này Khương Hạo không về sao?"

"Không để ý"

Tiêu Cảnh hôn Liễu Hà một cái: "Bây giờ gã chắc hẳn đang sứt đầu mẻ trán về chuyện của ông Ngô và ông Lý. "

Nghe vậy, Liễu Hà ngồi dậy, vẻ mặt nghi ngờ hỏi hắn: "Anh nói cái gì? Ông Lý và ông Ngô? "

"Khương Hạo đổi số tiền của Liễu thị thành cổ phần, bỏ vào một tài khoản đen, đặt chúng dưới tên của ông Lý và ông Ngô, một mặt là để tránh cho lúc ly hôn sẽ bị em tranh giành, mặt khác là để đổi lấy sự hợp tác của bọn họ."

Tiêu Cảnh chống cằm, vẻ mặt tự mãn.

"Nhưng ông Lý và ông Ngô giải quyết không sạch sẽ bằng Khương Hạo, bọn họ rửa tiền, trốn thuế, gian lận trong đấu thầu, chiếm dụng công việc, cho vay lừa đảo, hối lộ, v..vv, bọn họ để lại rất nhiều bằng chứng. Bằng chứng đã được gửi đến Phòng điều tra kinh tế của Cục công an thành phố. Bây giờ mấy người bên Cục điều tra đang điều tra bọn họ. Mấy ngày nay Khương Hạo vội vàng chặt đứt quan hệ với hai người bọn họ, gã muốn cắt đứt hết để sống sót. Nhưng cho dù gã có trốn thoát hay không thì cổ phần đứng tên ông Lý và ông Ngô đều sẽ bị đóng băng, thậm chí có thể sẽ bị tịch thu. "

"Anh thật giỏi a!" Liễu Hà vỗ ngực hắn một cái, lại hỏi, "Rốt cuộc anh có lai lịch như thế nào vậy? "

Tiêu Cảnh cười tủm tỉm nói: " Nhật vật của năm 2006 của tạp chí Time*."

*Trên trang bìa của số đặc biệt về "Nhân vật của năm 2006" là một chiếc máy tính với màn hình được tráng gương, nơi mà khách hàng có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của họ trong đó. (có nghĩa là tất cả mọi người đều là nhân vật của năm)

"Nói tiếng người đi."

"Là một người tốt."

Liễu Hà đưa tay nắm tóc Tiêu Cảnh* giựt giựt khiến hắn hét lên. Nhưng Tiêu Cảnh không né tránh, hắn ôm lấy Liễu Hà, nũng nịu chen vào giữa hai ch@n Liễu Hà: "Bé cưng quyến rũ tôi..."

*raw tác giả để là Khương Hạo, không hiểu tại sao tác giả nhằm tên nhân vật hoài luôn

"Anh bị mù à?" Liễu Hà đẩy hắn ra.

Tiêu Cảnh hôn lên bàn tay Liễu Hà. Liễu Hà muốn rụt tay lại nhưng bị hắn ngậm vào miệng.

"Bé cưng đụng vào tôi thì chính là quyến rũ tôi rồi, bây giờ tôi thật sự rất muốn bắt cóc bé cưng."

"Ba em đâu?" Liễu Hà phá hư bầu không khí hỏi.

Tiêu Cảnh thở dài một hơi: "Cho tôi thêm một chút thời gian nữa, tôi sẽ để Khương Hạo tự mình đưa Liễu Đạt Quốc và bé cưng đến bên cạnh tôi. "

Kết quả, ngày đó đến rất nhanh.

Nửa tháng sau, khi Liễu Hà đang chuẩn bị bữa tối thì Khương Hạo về nhà.

Khoảng thời gian này đối với gã mà nói thật sự rất khó khăn, chỉ cần nhìn tình trạng thể chất của gã là có thể nhìn ra được. Đầu tóc bù xù, sắc mặt kém cỏi, hai mắt thâm quần, khuôn mặt hóp vào, bộ ng ực rỗng tếch, trong rất giống mấy con quái vật đang say xỉn.

Liễu Hà đặt thức ăn xuống bàn, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy gã đứng sau lưng mình, cậu sợ tới mức suýt chút nữa làm đổ đ ĩa thức ăn xuống bàn.

Khương Hạo yếu ớt nhìn bàn ăn một cái. Trên bàn có năm món ăn, đều là những món mà gã không thích ăn, nhiều dầu mỡ và cay, còn có đ ĩa thịt kho tàu bóng loáng.

Gã cười khổ, kéo một cái ghế ngồi xuống, nhìn Liễu Hà trắng trẻo và bụ bẫm hơn tháng trước.

"Em thật sự không còn yêu tôi..." Khương Hạo thở dài.

Liễu Hà tặc lưỡi. Cậu không muốn nói chuyện với Khương Hạo, cũng không muốn cho Khương Hạo cơm ăn, vì thế mang mấy đ ĩa thức ăn về lại phòng bếp.

Khương Hạo nhìn bóng lưng Liễu Hà, cầm đũa lên, gắp một cái miếng cà tím chiên bỏ vào miệng. Miếng cà tím chiên kia bên ngoài giòn rụm, bên trong thơm ngon, vừa cắn một miếng đã đánh thức cái dạ dày không thèm ăn của gã, đồng thời cũng khơi dậy cảm giác đau nhức nơi lồng ngực.

"Tôi luôn sợ sẽ có ngày này." Gã nói.

Liễu Hà ở trong phòng bếp, cậu không không quay đầu lại nói: "Đừng làm ra vẻ anh rất yêu tôi. "

"Làm sao tôi có thể không yêu em chứ." Khương Hạo lẩm bẩm, lại gắp một miếng cà tím lên.

Liễu Hà từ phòng bếp đi ra, đứng trước mặt Khương Hạo, nhìn gã gắp miếng cà tím muốn vươn tay lấy hết phần đồ ăn con lại đi.

Khương Hạo bình tĩnh nói.

"Để cho tôi ăn xong bữa cơm này, tôi sẽ dẫn em đi gặp Tiêu Cảnh."

Liễu Hà dừng lại hỏi: "Ý anh là sao? "

"Đến lúc đó em sẽ biết."

Tài xế khởi động xe, xe chạy về phía công ty bất động sản Liễu Thị.

Hai vị chồng chồng ngồi ở hàng ghế sau, khoảng cách giữa hai người xa như dải ngân hà vậy. Liễu Hà nghi ngờ nhìn Khương Hạo, không biết mình sắp phải đối mặt với cái gì, tay vô thức siết chặt dây an toàn.

"Đừng lo lắng." Khương Hạo mở miệng, "Đối với em mà nói đây là chuyện tốt. "

Liễu Hà mỉa mai gã: "Thế thì tệ cho anh quá. "

Khương Hạo không để ý phản ứng của Liễu Hà, chỉ nói: "Bất động sản Liễu thị đang bên bờ vực phá sản. Nhà nước đột nhiên đưa ra một động thái mới để hạn chế giá nhà ở, bây giờ toàn bộ ngành công nghiệp bất động sản đều đã bị ảnh hưởng. Liễu thị không bán được nhà, tiền đặt cọc mua đất không được hoàn lại, khu dân cư xây được một nửa thì ngừng thi công, dây chuyền sản xuất bị đình trệ, lỗ hàng trăm triệu, giá cổ phiếu mỗi ngày đều tăng, ngân hàng không cho vay tiền, công ty mỗi ngày đều có người tới cửa đòi nợ. Tuy nhiên, đó chỉ là một phần nhỏ của những rắc rối mà tôi gặp phải trong tháng này. "

Liễu Hà cười lạnh: "Chúc mừng. "

Khương Hạo quay đầu nhìn về phía Liễu Hà, hỏi: "Em không sợ Liễu thị phá sản à? "

Liễu Hà nhìn thẳng về phía trước, trong mắt phản chiếu ánh đèn bên ngoài cửa sổ.

"Thay vì bị anh chiếm lấy thì cứ để nó phá sản còn hơn."

Khương Hạo thở dài.

Cho tới bây giờ, Liễu Hà chưa từng thay đổi, cho dù là yêu hay không yêu thì cậu không nhượng bộ bao giờ, cậu kiêu ngạo, mạnh mẽ. Vừa là ánh nắng mặt trời, vừa là sấm chớp. Tình yêu đó đã phá hủy cậu và bắt đầu mạ vàng cậu.

...... Mà bây giờ lớp mạ vàng đó đã biến mất, lộ ra những lốp bùn bị hỏng.

"Tiêu Cảnh tìm tôi, hắn đề nghị sẽ giúp tôi vay ngân hàng, điều kiện là phải ly hôn với em." Khương Hạo hời hợt nói.

"Cái gì?" Liễu Hà sửng sốt.

Đúng lúc này, chiếc xe dừng lại. Đã đến bất động sản Liễu thị.

Khương Hạo khom lưng xuống xe.

Liễu Hà ngẩng đầu nhìn tòa nhà đầy những ánh đèn trước mặt, biểu cảm phức tạp đi xuống xe, theo Khương Hạo đi vào.

Liễu Hà đi theo Khương Hạo, đi đến hành lang dẫn tới văn phòng tổng giám đốc.

Cậu nhìn bóng lưng Khương Hạo, cậu biết mình sắp được giải thoát nhưng tâm trạng cậu đang rối bồi.

Trợ lý chủ tịch đẩy xe lăn, Liễu Đạt Quốc bị liệt nửa người đang ngồi trên xe lăn, ông đang chờ ở cửa văn phòng tổng giám đốc.

"Ba ơi!"

Liễu Hà lao về phía trước, cậu nhào tới chỗ Liễu Đạt Quốc.

Liễu Đạt Quốc không thể nói gì, ông chỉ có thể nhìn Liễu Hà, cơ thể ông không ngừng run rẩy, ngón tay giơ lên, giống như muốn nắm lấy cánh tay của Liễu Hà, nhưng lại không thể di chuyển được.

"Tiểu Hà, em vào trước đi."

Khương Hạo mở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ra, quay đầu nói với Liễu Hà.

Liễu Hà đứng lên, trấn an sờ sờ cánh tay Liễu Đạt Quốc.

"Ba, ba chờ con."

Liễu Hà đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, phát hiện Tiêu Cảnh đang đứng đợi bên cửa sổ.

Áo sơ mi trắng kết hợp với áo vest làm tôn lên bờ vai rộng lớn và vòng eo của hắn, chiếc quần tây khiến đôi chân hắn trông dài hơn. Hắn mang một đôi giày da và đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền. Hắn quay đầu lại, phía sau cặp kính gọng vàng là một đôi mắt dịu dàng. Hắn nở một nụ cười.

"Tiêu Cảnh?"

Liễu Hà đi chậm lại, trên mặt lộ ra vẻ do dự. Tiêu Cảnh đứng trước mắt cậu có chút xa lạ, trên người hắn toát ra khí chất quý tộc. Hình như hắn đang giả vờ mình là một người xuất sắc, nhưng hình như không phải là giả vờ.

"Bé cưng." Tiêu Cảnh tiến lên nắm lấy tay cậu.

Cảm giác quen thuộc lại ùa về, Liễu Hà để hắn nắm tay, đi tới bên cạnh bàn làm việc của tổng giám đốc.

"Hắn là con riêng của Trịnh Phú Khê, cổ đông lớn nhất của Ngân hàng Phong Đan." Khương Hạo mở miệng nói.

Liễu Hà trợn tròn mắt: "Là ngân hàng nước ngoài rất nổi tiếng đó hả? "

"Một đứa con hoang." Tiêu Cảnh vội vàng nhấn mạnh, "Tôi không thích thân phận này lắm, cho nên mới không nói với bé cưng. "

Liễu Hà không biết nên phản ứng như thế nào, hai mắt chớp chớp, không nói gì.

"Vui không?" Khương Hạo đi tới, "Nhà bọn họ còn nhiều tiền hơn bất động sản Liễu thị của chúng ta. "

Liễu Hà phẫn nộ quay đầu nhìn Khương Hạo: "Anh coi tôi là hạng người đó!? "

Khương Hạo nói không phải.

Trong một tháng này, gã đã trải qua năm lần bảy lượt việc mất phương hướng, không biết nên tiến hay lùi, giống như chỉ cần đi sai một bước là sẽ rơi xuống vực sâu. Không biết thế lực nào đã khiến cho gã thành ra như vậy, đây là lần đầu tiên gã cảm thấy bất lực như vậy. Gã lo lắng, gã nghi ngờ, gã cảm thấy mình có rất nhiều kẻ thù, nhưng gã nghĩ nếu như mình có tiền chắc chắn mọi chuyện sẽ quay về đúng quỹ đạo của nó.

"Tài liệu ở đây."

Tiêu Cảnh đặt tập tài liệu trước mặt Khương Hạo. Một là hợp đồng cho vay, một là thỏa thuận ly hôn. Khương Hạo nhìn hai tập tài liều kia, ngón tay bỗng nhiên nặng trĩu.

Liễu Hà nín thở nhìn gã, không biết gã đang suy nghĩ cái gì.

Có lẽ gã nên bán cổ phần của mình thay vì ký thỏa thuận. Nhưng nếu gã mất cổ phần, gã sẽ trắng tay.

"Mày không ký thì cũng không thay đổi được gì đâu." Tiêu Cảnh nhắc nhở gã.

Ngón tay gã giật giật, gã thất thần cầm tài liệu lên xem, gã đọc kỹ từng tờ từng tờ, sau đó cầm bút ký tên.

Liễu Hà không tin nổi, nhìn qua nhìn lại khuông mặt của Tiêu Cảnh và Khương Hạo, hai mắt cậu đỏ lên.

"Ký xong rồi." Khương Hạo đặt bút xuống, nhắm mắt lại.

Liễu Hà cầm bút, nhanh chóng ký tên mình vào hai bản thỏa thuận ly hôn. Động tác của cậu rất nhanh, ký xong liền cầm tờ giấy ly hôn của mình rời đi không nói lời nào.

Trong lúc Liễu Hà xoay người đi, gã đã biết mình đã đánh mất thứ gì, gã đưa tay muốn nắm lấy tay Liễu Hà, nhưng lại bị Tiêu Cảnh nhân cơ hội bắt lấy tay.

"Hợp tác vui vẻ." Tiêu Cảnh cười nói với gã, "Nói cho mày biết một tin vui. Bé cưng đang mang thai. Cái thai là của tao. "

Tiêu Cảnh nói xong, xoay người đuổi theo Liễu Hà. Hai người nhận xe lăn từ trong tay trợ lý, đẩy Liễu Đạt Quốc rời đi.

Khương Hạo đứng yên tại chỗ, gã cảm thấy sàn nhà bắt đầu vặn vẹo biến dạng, bên lỗ tai có tiếng ong ong.

Đọc truyện chữ Full