DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi
Chương 12

Trình Văn Gia trở về ngày 15 tháng 10, nói mời khách cũng không nuốt lời, ngày hôm sau liền gọi hai người ra ngoài ăn cơm.

Bình thường hắn cũng hay liên lạc với Lâm Lâm, nhưng hai người họ lại không thường xuyên ra ngoài, không phải không quan tâm, mà là vòng tròn sinh hoạt không giống nhau, mỗi người đều có công việc bận rộn của riêng mình, rất ít có thời gian rảnh rồi trùng nhau.

Lần trước video call với Hứa Hạ Châu, Lâm Lâm cũng ở đó, hiện tại học sinh vừa thi giữa kỳ xong, Lâm Lâm có thể nghỉ ngơi vài ngày, ba người bọn họ mới có thể tụ tập ăn uống. Còn người bạn cùng phòng khác học cùng lớp với Lâm Lâm, sau khi tốt nghiệp thì trở về quê nhà làm việc.

Khi Hứa Hạ Châu đi vào, Trình Văn Gia vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài.

Sau khi ngồi xuống bên cạnh Trình Văn Gia, việc đầu tiên y làm là kề sát vào cẩn thận ngửi, sau vài giây, y lại kéo cổ áo của Trình Văn Gia ra, hít một hơi thật sâu trên cổ hắn.

“Trời đậu ông có tật xấu gì vậy?” Sâu ngủ Trình Văn Gia bị Hứa Hạ Châu dọa chạy, toàn thân nổi da gà, tóc gáy dựng đứng.

Mịa, mới mấy ngày không gặp, khẩu vị thay đổi nhiều thế à?

Trình Văn Gia kéo cổ áo lên, một bàn tay nắm chặt vạt áo trước, nhìn Hứa Hạ Châu với ánh mắt đầy sợ hãi, sợ y có ý đồ xấu với mình.

Mà Hứa Hạ Châu thì ngồi về chỗ cũ, cau mày suy nghĩ.

Nửa tháng qua y đã trải qua khoảng thời gian khó khăn, mỗi ngày đều sống trong cảnh nơm nớp lo sợ mình thích Alpha và không ngừng thuyết phục bản thân chấp nhận.

Nhưng y vừa ngửi mùi pheromone của Trình Văn Gia, mùi này vẫn khó chịu như mọi khi, hơn nữa giá trị phẫn nộ còn gần full nóc.

“Thái độ của ông là sao?” Trình Văn Gia hỏi.

Hứa Hạ Châu nhéo mũi mình, thỉnh thoảng lại buông tay ra quạt hai cái. Trên mặt toàn là sự ghét bỏ và phẫn nộ, khuôn mặt đẹp trai bây giờ lại hơi vặn vẹo.

Trình Văn Gia bật cười, rõ ràng là người này có ý xấu với hắn, thừa dịp hắn không chuẩn bị còn muốn ăn đậu hủ, bây giờ còn tỏ vẻ ghét bỏ?

Lâm Lâm đúng lúc đi vào, tìm kiếm bọn họ khắp nơi.

Hắn hừ lạnh một tiếng với Hứa Hạ Châu, chỉnh lại cổ áo rồi đứng dậy vui vẻ vẫy tay với Lâm Lâm.

Hứa Hạ Châu cũng đứng dậy, rụt rè lạnh lùng đứng sang một bên, nhìn Lâm Lâm chạy tới nhiệt tình ôm Trình Văn Gia, sau đó khách sáo gật đầu với mình rồi ngồi xuống đối diện.

Giờ phút này, tâm trạng Hứa Hạ Châu không tốt lắm, cơn tức giận vừa mới lắng xuống lại trỗi dậy, khó chịu nhìn Trình Văn Gia.

Lâm Lâm cũng cảm nhận được, khẽ nheo nheo mắt dò hỏi Trình Văn Gia.

“Đừng để ý đến cậu ta.” Trình Văn Gia cảm thấy Hứa Hạ Châu hôm nay vô cùng khó hiểu, không ngừng làm tổn thương y, “Chắc ra ngoài quên uống thuốc.”

Lâm Lâm trộm đánh giá Hứa Hạ Châu đang cố gắng kìm nén lửa giận để tránh vạ lây cá trong chậu, thật sáng suốt khi lựa chọn im lặng.

Trên bàn ăn chỉ có một mình Hứa Hạ Châu không vui, về phần nguyên nhân khiến y không vui thì quá nhiều.

Hứa Hạ Châu không uống bia, hồi liên hoan thời đại học cũng không uống. Cho nên tốt nghiệp đã lâu, mỗi lần Trình Văn Gia hẹn Hứa Hạ Châu ra ngoài, hai người chỉ đơn thuần ăn cơm, cảm thấy không có bầu không khí, trong lòng cũng không vui lắm.

Về phần Lâm Lâm, bình thường số lượng công việc còn nhiều hơn tiền lương, vậy nên cũng không có nhiều thời gian để thư giãn. Bữa cơm hôm nay anh đã xoa tay chờ đợi rất lâu, dù gì hồi đại học anh và Trình Văn Gia cũng là khách quen của quán thịt nướng cửa Nam ở trường mà.

Hai người uống bia nói chuyện hăng say, Hứa Hạ Châu ngồi bên cạnh không nói lời nào, trông rất giống một người qua đường không biết tên.

Ăn bữa cơm mất hơn ba giờ đồng hồ, từ 6 giờ hơn đến gần 10 giờ, cũng sắp đến giờ Hứa Hạ Châu đi tắm và đi ngủ luôn rồi.

Lúc trước y còn cho rằng bữa cơm hôm nay Trình Văn Gia không cần phải gọi y tới, mãi đến khi chuẩn bị rời đi y mới hiểu, mục đích tồn tại của mình có lẽ là làm một công cụ hình người, gánh vác nhiệm vụ quan trọng là đưa hai kẻ say này về nhà an toàn.

Lâm Lâm thì còn đỡ, ít ra còn hơi tỉnh táo, còn Trình Văn Gia đã say thành một miếng thịt.

Hai người cố hết sức đưa Trình Văn Gia lên ghế sau, ngay cả ngồi cũng ngồi không được, chỉ có thể nằm nghiêng.

Lúc xe khởi động Trình Văn Gia bỗng nhiên bừng tĩnh, trợn tròn mắt nhìn hai người phía trước: “Đây có phải xe của Hứa Hạ Châu không?”

“Đúng… Đúng vậy.” Lâm Lâm bị hắn dọa nhảy đựng.

“À…” Mí mắt trên dưới Trình Văn Gia lại bắt đầu đánh nhau, trước khi ngủ còn lẩm bẩm nói: “Vậy tôi không thể huệ ở đây được.”

Lâm Lâm: “…”

Anh một chút cũng không muốn biết Trình Văn Gia đã trải qua những gì.

Sau khi giải quyết xong Trình Văn Gia, Hứa Hạ Châu lái xe chở Lâm Lâm đ ến khu Văn Tây, lúc đó cũng đã 11 giờ đêm.

Chắc vừa rồi đỡ Trình Văn Gia tốn nhiều sức lực quá, hiện tại bình tĩnh liền cảm thấy mệt mỏi, Lâm Lâm vốn cho rằng mình là người có tửu lượng tốt, lúc này lại thấy hơi choáng váng.

Anh nghiêng người tựa đầu vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại mê man. Cũng không hiểu sao, đáng lý tác dụng của bia không nên mạnh như vậy, huống hồ hồi đại học anh cũng hay uống với Trình Văn Gia, đây là lần đầu tiên cảm thấy khó chịu.

Thành phố Z giữa tháng mười đã bước sang thu, nhiệt độ về đêm không còn mát mẻ như mùa hè, nhưng vẫn còn mang theo chút nhiệt độ.

Lâm Lâm nghe Trình Văn Gia nói xong, còn cố ý hạ cửa xe xuống để lộ ra một khe hở nhỏ, chỉ sợ mình uống bia xong thì say xe.

Không biết có phải vì gió lạnh hay không, mà Lâm Lâm cảm thấy đầu càng lúc càng nặng, hai bên thái dương vui sướng đập thình thịch.

Hứa Hạ Châu thấy anh nhíu mày khó chịu, còn cẩn thận điều chỉnh cửa sổ xe.

Bên tai không còn tiếng gió xẹt, chiếc xe đóng kín cửa có vẻ khá yên tĩnh.

Nhưng tình hình lại không tốt hơn chút nào.

Bên cạnh càng không có âm thanh, tâm trí sẽ càng ồn ào. Những thứ lộn xộn cứ lặp đi lặp lại trong đầu, giống như mơ mà không phải mơ, khiến cả người mê muội không thể tỉnh lại.

Anh còn có thể cảm nhận pheromone của mình đang tranh giành nhau để tỏa ra, nhưng lại không còn sức để khống chế.

Rõ ràng trước khi ra ngoài đã sử dụng một lượng nhỏ thuốc xịt ức chế, hai tháng pheromone không ổn định trước khi tới chu kỳ nhiệt thì hoàn toàn đủ. Lúc trước cũng toàn làm như vậy, sao lần này lại vô dụng.

Cái lạnh bắt đầu từ các ngón tay lan ra, chẳng mấy chốc tay chân lạnh ngắt. Nhưng nhiệt độ trên trán lại dần tăng lên, cơ thể cũng bắt đầu nóng lạnh thất thường.

Cảm giác deja vu này khiến cho đầu óc vốn đã bị bia làm cho mê muội bỗng nhiên tỉnh táo, vào một thời điểm nào đó, Lâm Lâm đột nhiên mở mí mắt chua xót, phát hiện ra một chuyện cực kỳ trí mạng: chu kỳ nhiệt của mình đã đến.

Đọc truyện chữ Full