Lâm Lâm kể ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện với hai người, kể lể một hồi tâm trạng cũng khá hơn, nhưng phòng thì vẫn phải tìm.
Vừa nói đến chuyện tìm phòng, Trình Văn Gia đột nhiên nhớ tới, nói: “Nhà Hứa Hạ Châu không phải gần Trường trung học cơ sở số 8 lắm à? Nếu không thì học kì này em ở nhà ông ấy đi, dù sao cũng chỉ còn có mấy tháng. Huống hồ hồi đại học cũng từng chung phòng mà, có gì lạ đâu.”
Nói xong hắn còn thấy mình nghĩ ra một ý kiến rất hay, thế là cười to vài tiếng.
Hứa Hạ Châu nhìn thoáng qua phản ứng của Lâm Lâm, cảm thấy rất thú vị.
Y thì không sao cả, cũng chẳng để ý gì, trong nhà còn một phòng trống, Lâm Lâm cũng không phải ai khác, ở cũng không sao. Cho nên y không tỏ vẻ gì trước, giao quyền quyết định cho Lâm Lâm.
Mới đầu Lâm Lâm nghe Trình Văn Gia nói, con ngươi còn bị dọa cho co lại, nhưng nghe một hồi lại hơi lung lay.
Từ nhà Hứa Hạ Châu đến trường trung học cơ sở số 8 mất chưa đến 20 phút đi bộ, kết thúc tiết tự học buổi tối, anh còn có thể nhàn nhã đi bộ về nhà, là cuộc sống hằng ngày trong mơ của Shachiku*. Hơn nữa, Hứa Hạ Châu biết hoàn cảnh của anh, cho nên anh cũng không cần giấu diếm làm gì.
*hachiku hay Xã súc (社畜): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc), chủ yếu dùng để chế giễu những người vì lợi ích mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân. Hiểu theo nghĩa thuần Việt là “làm con trâu bị hành sml”.
Thời tiết bên ngoài lạnh lẽo, nhưng sự nhiệt tình của Trình Văn Gia lại như lửa.
Hắn thấy Lâm Lâm im lặng không nói gì, nhớ tới hồi đại học ai ai cũng không dám lại gần Hứa Hạ Châu.
Sau đó hắn cười, nói với Lâm Lâm: “Hay là em ở nhà của anh này? Mặc dù nhà anh không gần bằng nhà Hứa Hạ Châu, nhưng vừa ra khỏi cửa là trạm tàu điện ngầm, chỉ cách trường trung học cơ sở số 8 ba trạm dừng, gần hơn nhiều so với ở đây!”
Vừa nói, hắn vừa lấy chìa khóa ra, định dẫn Lâm Lâm đi xem nhà.
“Không không không đừng đừng đừng!” Lâm Lâm vội vàng đè tay Trình Văn Gia, dưới tình thế cấp bách buột miệng thốt ra, “Em ở chỗ anh Hứa!”
Ha, mình không chỉ là một con ma nghèo, mà còn là một con ma nghèo không có khí phách.
Nói xong anh nhìn Hứa Hạ Châu. Người ta còn chưa nói gì, mình đã nhanh miệng đồng ý, đúng là không biết xấu hổ.
Thế là người lấy chìa hóa ra biến thành Hứa Hạ Châu.
Lâm Lâm: “…”
Đồng ý dễ dàng vậy sao…
Lâm Lâm nhìn chìa khóa trong lòng bàn tay, rối rắm cả một giây đồng hồ.
“Vậy tiền thuê nhà…”
Hứa Hạ Châu hiển nhiên không nghĩ tới vấn đề này, y lấy điện thoại di động ra xem giờ, nói “Cậu tự tính đi”, sau đó kéo Trình Văn Giai chạy đi.
Trong xe y còn chìa khóa dự phòng, nên liền đưa chìa khóa đang mang theo trên người cho Lâm Lâm, lúc nào chuyển vào cũng được.
Tuy rằng có chìa khóa, nhưng nếu lặng lẽ chuyển vào thì không ổn lắm. Suy đi nghĩ lại Lâm Lâm nghĩ vẫn nên chờ có Hứa Hạ Châu ở nhà rồi chuyển, nhưng Hứa Hạ Châu vẫn cứ bận suốt, mãi đến một ngày nghỉ vào cuối tháng, Lâm Lâm mới chính thức dọn vào nhà Hứa Hạ Châu.
Hứa Hạ Châu không có khái niệm gì về tiền thuê nhà, cuối cùng Lâm Lâm liền lấy giá tiền thuê nhà ở Khu Văn Tây cộng thêm chút tiền trả cho y.
So với chi phí trung bình ở đây, Lâm Lâm vẫn khá lời. Nhưng chịu thôi, túi tiền của anh còn sạch hơn cả mặt, móc thêm chút tiền nữa anh chỉ có thể một ngày ba bữa ăn bánh bao với dưa muối.
Tiền đào không ra, sức lực phải có. Nhất là khi anh dọn đến đây, rút gọn được thời gian đi lại, mỗi ngày đi làm tinh thần đều vui vẻ, còn muốn hóa thân thành cậu bé ốc đồng báo đáp đại ân đại đức với Hứa Hạ Châu.
Nhưng nhà Hứa Hạ Châu có một dì dọn dẹp, đúng giờ tới quét tước. Thế là Lâm Lâm rất hụt hẫng, không có đất dụng võ, thật đáng tiếc.
Hứa Hạ Châu khá bận rộn, giờ tan tầm bình thường là 5 giờ, nhưng ngày nào về đến nhà cũng tối muộn. Có đôi khi tan làm còn trùng với giờ kết thúc tiết tự học của Lâm Lâm, lúc đó y sẽ lái xe từ công ty đến trường, đón Lâm Lâm xong thì tiện đường ra ngoài ăn tối, sau đó lại cùng nhau về nhà.
Giữa tháng 12, Lâm Lâm nhận lương, bởi vì nhận thêm lớp tốt nghiệp, trường học còn tăng thêm phí dạy học ngoài giờ.
Ở nhà Hứa Hạ Châu một tháng, ngay cả tiền điện nước cũng chưa tính, tiền thuê nhà hằng tháng cũng không nhiều lắm, Lâm Lâm vẫn cảm thấy băn khoăn. Cho nên sau khi nhận lương, anh muốn mời Hứa Hạ Châu ăn cơm, tuy rằng ăn xong bữa cơm này, tháng sau anh sẽ phải ăn bánh bao với dưa muối.
Thứ năm không có tiết tự học buổi tối, Hứa Hạ Châu cũng hiếm khi tan làm đúng giờ, liền hẹn một bữa cơm.
Đầu tiên y lái xe về nhà, sau đó đi bộ đến trường học.
Sắp đến giờ tan học, phụ huynh chờ đón con xếp thành mấy lớp vòng tròn ở cổng trường, xe đậu ven đường cũng chật như nêm cối.
Trước kia Hứa Hạ Châu đi đón Đỗ Trạch Vũ sẽ không đi đường này, ra vào tốn rất nhiều công sức.
Trường hợp này có khả năng sẽ để lại bóng ma cho Hứa Hạ Châu, cho nên sau khi đến nơi, y liền im lặng đứng bên gốc cây.
Người đến đầu tiên không phải Lâm Lâm, mà là Đỗ Trạch Vũ không buông tay. Mới ra khỏi cổng trường liền chạy như một con ngựa điên, thấy Hứa Hạ Châu liền phanh gấp.
“Cậu!!” Đỗ Trạch Vũ hô to một tiếng, giọng to lớn vang dội, thu hút sự chú ý của nhiều người.
Hứa Hạ Châu không chút biến sắc xoay người, đổi thành tư thế đưa lưng về phía Đỗ Trạch Vũ, làm bộ như không biết nhau.
“Cậu ơi! Cậu! Cậu! Cậu!” Đỗ Trạch Vũ bị vui sướng làm cho choáng đầu, không ngừng la hét chạy vòng quanh Hứa Hạ Châu, như thể đang chuẩn bị tiến hành nghi thức thần bí nào đó.
Cứ chạy mấy vòng như thế, đầu Đỗ Trạch Vũ mới bình tĩnh lại, vẻ mặt vui sướng hỏi: “Sao tự dưng cậu lại đến đón cháu thế?”
Hứa Hạ Châu: “…”
Mặc dù có thể làm tổn thương một trái tim bé nhỏ, nhưng Hứa Hạ Châu từ khi sinh ra cho đến bây giờ vẫn giữ vững quan niệm sống của mình, đó là ăn ngay nói thật.
“Cậu không đến đón cháu.”
“Dạ?” Đỗ Trạch Vũ rõ ràng không tin, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, còn tưởng cậu đang trêu chọc mình, “Ngoài cháu ra thì cậu có thể đón ai được nữa?”
Hứa Hạ Châu duỗi tay chỉ chỉ, lạnh nhạt mở miệng: “Chủ nhiệp lớp cháu.”
Đỗ Trạch Vũ chậm rãi quay đầu theo hướng ngón tay y, khuôn mặt cậu chuyển từ phấn khích sang chán nản rồi bối rối, Lâm Lâm có thể thấy rõ sự thay đổi cảm xúc nhanh chóng chỉ trong vài giây của cậu.
Ôi, kỹ năng thay đổi sắc mặt! Cao thủ ở nhân gian!
Đỗ Trạch Vũ hơi khó hiểu, mà nhiều hơn thì là khiếp sợ. Cậu vì muốn mở cửa sau với giáo viên giúp mình, thế mà còn có thể làm đến mức này? Đây là cậu mình thật à?
“Không đến đón cháu thật ạ?” Đỗ Trạch Vũ quay đầu hỏi, giọng nói so với trước bình tĩnh hơn nhiều.
“Ừ.” Hứa Hạ Châu trả lời
“Thế cháu phải làm sao?”
“?” Hứa Hạ Châu cau mày, vấn đề gì nữa đây.
Nên làm gì thì làm, đến từ đâu thì đi từ đó.
Đỗ Trạch Vũ lại nói tiếp: “Cậu tiện đường chở cháu về luôn được không, không là cháu đi bộ về nhà luôn ý.”
“Không.” Hứa Hạ Châu mở miệng, “Cháu có thể chọn cách lăn về.”
Đỗ Trạch Vũ: “…”
Lâm Lâm: “…”
Một câu hai ý nghĩa, không làm giáo viên ngữ văn thật đáng tiếc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi
Chương 16
Chương 16