DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi
Chương 22

Mí mắt Lâm Lâm vừa hé mở, đã bị ánh sáng chói lóa làm cho nhắm mắt lại.

Anh lười biếng trở mình, dùng một chân tung mình ra khỏi chăn, hiên ngang đạp chăn như thường lệ.

Đầu gối như đụng phải thứ gì đó, Lâm Lâm di chuyển chân qua lại kiểm tra hồi lâu, vẫn không cảm giác được đó là vật gì, hơi bực bội mở mắt ra.

Hứa Hạ Châu vẫn nằm nghiêng, mặt không thay đổi nhìn anh.

Cái chân bên ngoài chăn lập tức nhấc lên, chui vào trong chăn duy trì tư thế ngoan ngoãn, sau đó vươn tay vuốt phẳng chỗ nhăn nhúm trên chăn.

Nhìn nhau một lúc lâu, hai người ăn ý nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Lúc Lâm Lâm tỉnh dậy đã gần 12 giờ trưa, Hứa Hạ Châu thì đang nghe điện thoại ở phòng khách. Anh ngồi xếp bằng trên mép giường, dành 10 phút không nhúc nhích nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Thật ra không cần suy nghĩ, đầu óc mất trí nhớ có chọn lọc nhưng tứ chi bủn rủn thắt lưng không thể thẳng được đều đang tố cáo hành vi phạm tội của hai người.

Ôi…

Lâm Lâm vuốt mái tóc bồm xồm của mình, vẻ mặt u sầu.

Hứa Hạ Châu gọi điện xin nghỉ phép với mẹ Hứa, tình huống hiện tại của Lâm Lâm, bất kể thế nào cũng không thể ra ngoài.

Ở đầu bên kia điện thoại, mẹ Hứa mắng Hứa Hạ Châu gần như không ngớt lời, Hứa Hạ Châu mấy lần há miệng muốn giải thích nhưng đều không được. Cuối cùng mắng xong, mẹ Hứa dùng vận tốc ánh sáng cúp điện thoại, từ đầu đến cuối Hứa Hạ Châu chỉ kịp nói một câu.

Chẳng qua Hứa Hạ Châu đã rất quen với chuyện này, y đặt điện thoại xuống mà không có chút gánh nặng nào trong lòng, quay người lại thì thấy Lâm Lâm đang ở trong phòng ngủ, một tay đặt trên đầu gối, bàn tay kéo má, ánh mắt mông lung, không biết đầu óc đã bay đến nơi nào.

Hứa Hạ Châu chỉ tỏ vẻ bình tĩnh, dù sao y cũng không có kinh nghiệm, không biết nên nói gì để an ủi Omega vào lúc này, để người ta an tâm trong khoảng thời gian nhạy cảm và chu kỳ nhiệt.

Nhưng y cũng không ngốc, cũng hiểu để Lâm Lâm ngồi ở đó mãi cũng không tốt, là một Alpha, dưới tình huống này y vẫn nên chủ động thì hơn.

Cho nên Hứa Hạ Châu lại đi vào phòng ngủ, thái độ đối với Lâm Lâm dịu dàng khác thường, giọng nói cũng rất mềm mại, nhưng lời nói lại hơi khô khan.

“Giữa trưa ăn chút gì đó không?” Hứa Hạ Châu hỏi

“…”

Những bong bóng màu hồng mộng mơ bao quanh hai người họ lần lượt vỡ ra, nhìn thế nào cũng thấy bầu không khí không đúng, nhưng lại không biết kỳ lạ ở đâu.

Anh còn rất nghiêm túc suy nghĩ, Hứa Hạ Châu không biết nấu ăn, thôi thì không làm khó y, hôm qua đi chợ có mua chút đồ ăn liền.

“Mì vằn thắn đi anh, hôm qua có mua một hộp, đun với nước sôi rồi chế vào là được, trong bì có gia vị hết rồi á.”

“Vâng.”

Hứa Hạ Châu đáp một tiếng, nhưng chân không nhúc nhích, tự hỏi có nên nói gì nữa không?

Lâm Lâm cũng tưởng như vậy, trong lòng anh có hơi chờ mong. Nhưng Hứa Hạ Châu chỉ đứng như vậy, không bày tỏ cũng không hành động.

Đợi nữa ngày rốt cuộc Lâm Lâm không chịu được nữa, do dự mở miệng, hỏi thử một câu: “Còn có chuyện gì ạ?”

“Ừm…” Hứa Hạ Châu nghe vậy thì nhíu mày, có vẻ hơi đắng đo, giống như có chuyện quan trọng muốn nói.

Lâm Lâm cũng khá hồi hộp, mím môi vì sợ tiếng hít thở sẽ cắt đứt lời y muốn nói.

Suy nghĩ nửa ngày, Hứa Hạ Châu ngước mắt nhìn thẳng Lâm Lâm, ánh mắt nóng bỏng chân thành, mở miệng nói: “Có muốn ăn hành lá không?”

Lời này vừa nói ra, không khí lập tức ngưng tụ thành băng.

Tay Lâm Lâm mò đến góc gối, mạnh mẽ nắm chặt.

Anh rất rất rất muốn đánh vào đầu Hứa Hạ Châu một cái, làm y tỉnh táo lại.

Ba chữ “Gì, cũng, được” được phát ra từ kẽ răng cắn chặt của Lâm Lâm.

Tình hình không ổn.

Lúc này Hứa Hạ Châu đáp một tiếng rồi xoay người thật nhanh, không quay đầu lại mà chạy vào phòng bếp, để lại Lâm Lâm tức giận ngồi ở đầu giường, cáu kỉnh vò loạn đầu mình.

Không cứu nổi, xứng đáng ế đến giờ.

Nồi niêu xoong chảo bị Hứa Hạ Châu làm cho leng keng, Lâm Lâm duỗi hai chân nằm nghiêng trên giường, đầu tựa vào cuối giường, nhìn ra ngoài từ cửa phòng ngủ, nhìn bóng lưng Hứa Hạ Châu bận rộn đến mức để lộ ra hai chữ ‘mới lạ’.

Thế nhưng Lâm Lâm không có ý định giúp đỡ cũng không muốn động đậy. Đây là lần đầu tiên anh không sử dụng bình xịt ức chế trong chu kỳ nhiệt, tất cả cảm giác đều xa lạ, bao gồm cả chuyện xảy ra sau khi bị đánh dấu, đều khiến anh cảm thấy kinh ngạc.

Vốn dĩ pheromone của Hứa Hạ Châu sẽ khiến cả người anh run rẩy, nhưng bây giờ trong không khí đều đầy ấp pheromone hòa quyện vào nhau, khiến anh rất an tâm.

Cảm giác ỷ lại của anh với Hứa Hạ Châu rõ ràng đã tăng lên, khi rảnh rỗi, ánh mắt của anh sẽ bất giác tìm kiếm Hứa Hạ Châu, mặc dù chỉ là đánh dấu tạm thời một lần.

Lâm Lâm vươn tay sờ cổ mình, đôi mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm người trong bếp.

Có hơi khó hiểu, chẳng phải đánh dầu tạm thời nhiều lần mới dần dần tạo ra cảm giác ỷ lại Alpha à?

Tư thế bắt vằn thắn xuống của Hứa Hạ Châu khiến người ta kinh hồn bạt vía, nhưng dù có vô dụng đến đâu thì vẫn là người trưởng thành, thường thức vẫn nên có, có điều trông khá đáng sợ.

Lâm Lâm thở dài, xoay người xuống giường, xỏ dép đi vào phòng bếp, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi: “Sáng nay em chưa uống thuốc, bây giờ có cần uống bù không?”

“Anh liên hệ với bác sĩ rồi, bác sĩ bảo đợi hết chu kỳ nhiệt rồi bắt đầu uống là được”.

Hứa Hạ Châu nhìn mì vằn thắn trong nồi, nói chuyện với Lâm Lâm cũng không muốn mất tập trung.

“Dạ vâng.” Lâm Lâm trả lời xong liền đứng bên cạnh Hứa Hạ Châu không di chuyển.

————

Kỳ nghỉ tết dương lịch kết thúc, chu kỳ nhiệt của Lâm Lâm vẫn chưa hết hẳn, nhưng cơn sốt cao cũng đã giảm bớt, nhiệt độ cơ thể có xu hướng trở lại bình thường.

Ngày 2, anh xin nhà trường nghỉ thêm một ngày, may mắn nhà trường biết anh là Omega, tỏ vẻ đã hiểu, bảo anh mau chóng điều chỉnh rồi đi làm.

Hứa Hạ Châu hết kì nghỉ nên đi làm như lẽ thường, chỉ có thể để một mình Lâm Lâm ở nhà.

Buổi sáng trước khi ra ngoài, Lâm Lâm đứng cách cửa ra vào không xa, nhìn Hứa Hạ Châu thay giày lấy chìa khóa, đứng đó không nhúc nhích. Mãi cho đến khi Hứa Hạ Châu mở cửa, anh mới tiến lên hai bước.

Hứa Hạ Châu cảm thấy anh như có chuyện muốn nói, liền nghiêng đầu nhìn Lâm Lâm, vẫn giữ nguyên tư thế nắm chốt cửa. Thấy anh gãi tai gãi má hồi lâu vẫn không mở miệng.

Vô cùng bất ngờ, Hứa Hạ Châu có thể hiểu được ý của Lâm Lâm.

Y vẫy vẫy tay với người trong nhà, Lâm Lâm chạy bước nhỏ tới, đế dép lê phát ra tiếng ‘lạch cạch’.

Hứa Hạ Châu giang hai tay ôm người vào lòng, giơ tay xoa xoa gáy Lâm Lâm vài cái, sau đó còn hôn anh một cái.

Lâm Lâm ngoan ngoãn nép mình trong vòng tay của Hứa Hạ Châu, lén lút hít mũi để hấp thụ mùi pheromone Alpha.

Mấy ngày nay anh đều ở trong phòng ngủ Hứa Hạ Châu, bởi vì anh phát hiện buổi tối chỉ cần không có Hứa Hạ Châu, ngay cả ngủ anh vẫn cảm thấy bất an.

Chỉ cần nghĩ đến Hứa Hạ Châu không ở bên cạnh, đã cảm thấy mất mát bất an, cảm xúc này thay đổi rất trực tiếp, rất rõ ràng. Cho dù hiểu rằng thái độ này trong chu kỳ nhiệt của Omega là bình thường, nhưng đến lúc muốn hỏi Hứa Hạ Châu một việc gì đó, vẫn rất khó mở lời.

Cho nên đối mặt với Hứa Hạ Châu không biết vì sao lại giác ngộ, Lâm Lâm vẫn cảm thấy không quen.

Đọc truyện chữ Full