DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Cầu Xâm Nhập
Chương 223: 223: Chương 225


Cuối thời đã lâu như vậy, cũng tới thời điểm làm cho bọn họ biết cách sử dụng thạch anh, người của căn cứ trấn Bạch Loan sớm biết thạch anh trọng yếu, khi bọn họ đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, đều chú ý tìm kiếm thạch anh.

Kiêu Thập Thất hỏi:
- Điều kiện sử dụng năng lượng thạch anh là cái gì?
Quý Hủ nhìn về phía hắn, cười cười không nói.

Kiêu Thập Thất hiên ngang lẫm liệt:
- Hiện giờ cả Thanh Giang thị chỉ có ba đại căn cứ chúng ta, chúng ta chỉ có cùng nhau trông coi mới không làm cho bọn quái vật chiếm cứ thượng phong.

Quý tiên sinh cùng.

.

Tần tiên sinh trợ giúp hai căn cứ chúng tôi, chúng tôi khắc trong tâm khảm, ngày sau nếu có điều cần, chúng tôi nhất định sẽ không chối từ!
Liêu Võ:
* * *
Con mẹ nó lấy lời kịch của hắn sao?
Kiêu Thập Thất nheo mắt cười:

- Nghĩ tới thạch anh trong Thanh Giang thị hẳn cũng không còn thừa bao nhiêu, Quý tiên sinh cũng muốn cho chúng tôi một cơ hội, đi địa phương khác chiếm trước tiên cơ a.

Thạch anh quan trọng như vậy, Quý Hủ là người biết sử dụng trước tiên, hắn không vơ vét thạch anh mới là không bình thường.

Quý Hủ nói:
- Chỉ có tinh thần dị hóa nhân mới có thể sử dụng thạch anh.

Một câu làm hai người thay đổi sắc mặt, bởi vì bọn họ đều không phải tinh thần dị hóa.

- Đương nhiên, không phải toàn bộ tinh thần dị hóa nhân đều có thể sử dụng thạch anh, cường độ tinh thần năng lượng không đủ, không thể hoạt hóa thạch anh.

- Muốn tiếp cận cường độ này, đầu tiên phải vượt qua toàn dị thái, trở thàn hoàn mỹ dị thái, mới có thể biết cường độ tinh thần năng lượng của mình có đủ hay không.

Nếu còn chưa đủ, vậy không cần giãy dụa, không thể nào hoạt hóa được thạch anh rồi.

Liêu Võ:
* * *
Kiêu Thập Thất:
* * *
Quả nhiên, lực lượng cường đại như thế không phải ai cũng có thể khống chế, coi như là tinh thần dị hóa, phỏng chừng người có thể hoạt hóa được thạch anh cũng không bao nhiêu.

Nghĩ tới đây hai người đột nhiên giật mình, nếu quả thật đúng như lời của Quý Hủ, đây chẳng phải là nói – hắn đã là hoàn mỹ dị thái sao?
Quý Hủ xoay người leo lên lưng đọa biến thú, chuẩn bị rời đi, hắn cần trở về đi tắm rửa.

- Chuyện còn lại giao cho các anh, tôi muốn đi về trước.

.

- Đợi một chút!
Hai người đồng thời mở miệng, lại nhìn nhau, đều hiểu được đối phương muốn hỏi điều gì.

- Quý tiên sinh, tôi có thể hỏi thăm làm sao vượt qua toàn dị thái không?

Kiêu Thập Thất giành mở miệng trước.

- Bảo vệ cho ý thức của nhân loại, không nên bị bản năng toàn dị thái thao tác, đừng ăn thịt người, đừng giết người, nếu không rất khó quay đầu lại.

Không cho bọn hắn cơ hội tiếp tục hỏi chuyện, đọa biến thú mang theo Quý Hủ bay lên không trung, bay về phía nam.

Tuy hai đại căn cứ chỉ là bồi chạy, nhưng hai người cũng thu hoạch tràn đầy, chỉ riêng Quý Hủ báo cho bọn họ biết tin tức này, so với điều gì càng thêm trân quý.

Bọn họ thật sự không phải tinh thần dị hóa nhân, nhưng có thủ hạ, chỉ cần bồi dưỡng, xuất hiện một hai người có thể hoạt hóa thạch anh cũng không phải là không thể nào.

Cách mấy ngày Quý Hủ cùng đọa biến thú lại đi Thanh Giang thị một chuyến, được một tin tốt lành, hủ bệnh mất đi tính truyền bá, người bị cuồng thi thối rữa thương tổn cũng chỉ lưu lại miệng vết thương, không tiếp tục thối rữa, sống vài ngày miệng vết thương cũng khép lại.

Chứng minh cách nói lúc đó của Quý Hủ là đúng, đích thật là ác nguyên biến mát, do dị hóa vật tạo thành dị thường cũng sẽ biến mất.

Gần đây Quý Hủ mỗi ngày đều đi vào căn cứ, mang theo hoa dịch làm sạch lấy nhà ấm của dì Thu làm luyện tập, muốn xem một giọt hoa dịch có thể làm sạch bao nhiêu đất đai.

Quý Hủ vừa quan sát vừa ghi chép, mà tiểu đọa biến thú uốn trong lòng hắn ngủ suốt ngày.

Rau dưa cách vài ngày liền lớn lên, một mảnh xanh nhạt, ba người Quý Hủ, dì Thu cùng Trương thúc quỳ rạp dưới đất quan sát, cũng không phát hiện trên rau dưa có điểm đen hay là đen ti nào.

Dì Thu suy nghĩ biện pháp:
- Ăn một bữa nếm thử hương vị thì sẽ biết.


Rau dưa đã cao hơn bàn tay, ăn vào có cảm nhận được hương vị của ngày xưa hay không thì sẽ hiểu.

Quý Hủ cũng cảm thấy tốt lắm, giúp dì Thu hái rau dưa.

Dì Thu chợt trầm mặc, nói:
- Tiểu Hủ a, mẹ của Trịnh bác sĩ cùng Đào bác sĩ, có lẽ không quá thích hợp lưu trong căn cứ.

Quý Hủ khựng lại:
- Vì sao vậy?
Dì Thu thở dài:
- Trình độ ăn mòn của bọn họ quá cao, xung quanh ánh mắt của Dương Mỹ Anh cũng xuất hiện chấm đen, mấy ngày nay làm việc trong nhà ăn nàng luôn thất thần, ánh mắt nhìn người đều là chằm chằm, tôi nhìn đồng tử của nàng còn nhỏ hơn những người khác.

Mẹ của Trịnh bác sĩ là Dương Mỹ Anh, lúc được cứu về căn cứ trình độ ăn mòn đã vô cùng nghiêm trọng, sống tới bây giờ đã không dễ dàng.

Trình độ ăn mòn của nàng vượt chỉ tiêu cũng là nằm trong dự liệu.

Trình độ ăn mòn của Đào Thanh Ngô thấp hơn Dương Mỹ Anh, hơn nữa mấy tháng nay hắn chỉ ăn thực vật trong veo, vì sao còn bị ăn mòn nhanh như vậy?.


Đọc truyện chữ Full