DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng
Chương 17: Chương 17


Cúp điện thoại, Sở Thức Sâm giơ tay day day thái dương, đang đèn đỏ ngay ngã tư, cậu nhân lúc yên tĩnh nói: “Hôm nay tôi còn có việc.”
Tiền Hoa: “Đừng có bịp tôi, cậu thì có chuyện c*t gì được.”
Sở Thức Sâm nghe không quen lời lẽ thôi thục nên cau mày, Tiền Hoa đến Hạng Việt chặn cậu tan làm, có thể sẽ không dễ thoát thân, cậu lùi bước lặp lại lần nữa: “Vậy trước tiên nói cho xong đi, tôi sẽ không đi hộp đêm.”
“Có phải là cậu…”
Sở Thức Sâm như đinh đóng cột mà bổ sung: “Cũng không cần sủng vật gì cả.”
Tiền Hoa ngoác miệng, bị biểu tình nghiêm túc trịnh trọng của Sở Thức Sâm làm cho sững sờ, trong lòng dấy lên nỗi sợ khó hiểu, đem hết những lời phản bác nóng nảy lên tới miệng rồi cũng không thốt ra được.
Biểu tình đó vô cùng khôi hài, Sở Thức Sâm cảm thấy như mình đang hù doạ một kẻ ngốc nói: “Tôi mời cậu ăn cơm tối vậy.”
Tiền Hoa tươi cười trở lại, lại bắt đầu đắc ý: “Để tôi mời đi, gần đây tôi đang đầu tư một nhà hàng, đang trong thời gian thử nghiệm, khi nào chính thức đi vào kinh doanh tôi sẽ cho cậu biết.”
Xe Hummer đi giữa đường thì đổi hướng, Tiền Hoa chở Sở Thức Sâm tới một nhà hàng nằm ở một đoạn đường vô cùng phồn hoa, bố trí vô cùng có phong cách, đủ không khí, nhân viên phục vụ mặc tây trang đeo cà vạt, người nào người nấy nhìn cứ như model.
Nhà hàng hiện tại chưa khai trương với người ngoài, tối nay không có khách nào khác, bọn họ chọn một chỗ ngồi tốt bên cạnh cửa sổ.

Con phố kinh doanh bên dưới vô cùng náo nhiệt, màn hình quảng cáo khổng lồ đã đổi thành áp phích quần áo may đo mùa mới.
Sở Thức Sâm cảm thấy bảng hiệu trước cửa có chút quen mắt nên quan sát kỹ một lúc.
Tiền Hoa nói: “Tôi nhớ là cậu không thích mặc hiệu này, cuối tháng bọn họ sẽ tổ chức show diễn, bao trọn chỗ tôi một tuần để làm tiệc.

Nếu cậu có hứng thú thì chúng ta có thể đến show diễn xem náo nhiệt.”
Sở Thức Sâm có ấn tượng rồi nên hỏi: “Căn hộ Ba Mạn Gia ở gần đây đúng không?”
“Đúng rồi, chỉ cách một con phố, giành được một vị trí ở đây tốn sức lắm.” Tiền Hoa nói, “Sao thế, cậu có một tiểu tình nhân ở Ba Mạn Gia à? Điều kiện sinh hoạt dư dả nhỉ.”
Lông mày Sở Thức Sâm vừa giãn ra được ba phút đã cau trở lại: “Không phải.”
Tiền Hoa quan tâm nói: “Vậy gần đây cậu đang cặp với ai thế?”
Sở Thức Sâm trong phút chốc đã hiểu ra thứ gọi là “không nên mong đợi lời tốt đẹp nào từ một kẻ vô lại”, cậu phải nói một chút chuyện đàng hoàng mới được: “Vì sao cậu đầu tư nhà hàng?”
Tiền Hoa đột nhiên tịt ngòi, lắp bắp không nói ra được một lý do, câm miệng một hồi lại cười khà khà rồi phất tay để thúc giục quản lý nhà hàng phục vụ đồ ăn nhanh hơn.
Sở Thức Sâm trong lòng cảm thấy quái dị nhưng cũng không truy vấn, đồ ăn được đem lên bàn, món chính là thịt bò nướng thơm phức, nhiều dầu mỡ, nhìn một cái đã cảm thấy no đến bảy tám phần.

Đang lúc uống rượu vang thì trước cửa nhà hàng có tiếng huyên náo.
Giám đốc cao giọng ngăn cản: “Tiên sinh, nhà hàng tạm thời chưa mở cửa cho người ngoài, ngài không thể đi vào!”
Một người đàn ông trung niên chật vật đi vào, quần áo chỉnh tề nhưng vẻ mặt tuyệt vọng như thể được ăn cả ngã về không, có vài nhân viên phục vụ ở đó những lại không thể giữ được ông lại.
Người đàn ông trực tiếp đi đến bên bàn, nhìn thấy Sở Thức Sâm liền sững sò: “Sở tiên sinh…”
Sở Thức Sâm chưa bao giờ gặp đối phương, Tiền Hoa đặt dao nĩa “bộp” một tiếng xuống bàn nói: “Ông đến đây làm gì? Ông muốn làm gì?”
Người đàn ông họ Tề, là giám đốc của công ty du thuyền, đang gần đến bờ vực phá sản không còn đường lui, ông đã chờ đợi ở gần nhà hàng này một tuần, cuối cùng cũng đợi được Tiền Hoa xuất hiện.
Giám đốc Tề gập người: “Tiền tổng, Tiền công tử, cậu hãy cho tôi một cơ hội nữa đi!”
Chuyện phát nổ hồi đầu xuân đó đã khiến cho danh tiếng của công ty du thuyền bị huỷ hoại, khách hàng đều huỷ toàn bộ hợp tác, Tiền Hoa vốn dĩ là người đầu tư cũng đã rút lại vốn rồi.
Hắn khó chịu đáp: “Đừng phí công vô ích nữa, không còn cứu được đâu.”
Giám đốc Tề nói: “Hãy cho tôi thêm chút thời gian nữa đi, Tiền công tử…”
“Tôi không thiếu thời gian, cũng không thiếu vài phân tiền đó.” Tiền Hoa đáp, “Xảy ra chuyện lớn như vậy ai còn dám dùng thuyền của mấy người nữa? Nếu không phải anh em tôi mệnh lớn thì cũng chính là chết yểu rồi!”
Giám đốc Tề quay đầu sang cầu xin Sở Thức Sâm: “Sở tiên sinh, chúng tôi đã quản lý du thuyền tận tâm tận lực lâu như vậy rồi, lần nào cũng khiến cho ngài vô cùng hài lòng, lần này thực sự là chuyện ngoài ý muốn!”
Sở Thức Sâm đoán ra được toàn bộ câu chuyện, cậu không vấn đề gì mà vẫn ngồi ở đây, nhưng “Sở Thức Sâm” thật sự đã… cậu mặt không biểu tình nói: “Vậy chính là trả giá cho sự cố bất ngờ.”
Giám đốc Tề sụp đổ: “Nguyên nhân của vụ tai nạn có thể không phải do chúng tôi, lúc đó cũng không điều tra đến nơi đến chốn…”
Tiền Hoa tức giận đứng dậy: “Nhảm nhí, du thuyền tiêu tùng rồi thì ông nói gì mà chẳng được! Sở gia dàn xếp ổn thoả chính là tránh gây phiền phức lớn rồi, ông muốn làm lớn chuyện lên cũng được thôi, xem ai không chịu được trước!”
Nhà hàng báo cảnh sát, giám đốc Tề bị mang đi.
Xe cảnh sát dưới lầu chớp lên ánh đèn đỏ xanh, Sở Thức Sâm rũ mắt xuống nhìn một lúc, trong lòng có một cỗ nghi ngờ không thể giải thích rõ.
Tự nhiên không còn khẩu vị để ăn nữa, cậu muốn cứ thế kết thúc, nâng mắt lên thì phát hiện Tiền Hoa ở đối diện bàn đang lén lút nhìn cậu, ánh mắt như đang chột dạ mà né tránh.
Sở Thức Sâm trực tiếp nhìn vào mắt đối phương.
Tiền Hoa chống đỡ không nổi: “Ầy, là tôi có lỗi với cậu.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Tại sao lại nói vậy?”
Tiền Hoa bộc bạch, hắn thích chơi du thuyền, vì thế nên đầu tư vào một công ty du thuyền.


Sở Thức Sâm vì muốn ủng hộ anh em tốt, từ việc mua du thuyền đến bảo trì hằng ngày đều do công ty này ôm đồm hết.
Sau khi xảy ra chuyện Tiền Hoa trong lòng bất an nên quyết định rút vốn, đổi thành đầu tư nhà hàng, hắn định mượn cớ Sở Thức Sâm mất trí nhớ mà che giấu chuyện này nhưng ai mà ngờ được ở đâu ra lại xuất hiện một giám đốc Tề này chứ.
Tiền Hoa thương tiếc nói: “Đội chịu trách nhiệm bảo trì du thuyền chắc chắn là đội ngũ hàng đầu, tôi dám cam đoan, không hiểu tại sao lại xảy ra sự cố.

Điều quan trọng là sau này tôi đã kiểm tra lại ghi chép, trước đó một ngày việc bảo trì không hề có vấn đề gì cả.”
Sở Thức Sâm không rõ sự tình cụ thể liền nói: “Vậy đã bén lửa và phát nổ như thế nào?”
“Ai mà biết được chứ, phiền chết tôi rồi.” Tiền Hoa lau mặt, “Thức Sâm, may mà cậu không có mệnh hệ gì, nếu không cả đời này tôi sống không nổi mất.”
Yết hầu Sở Thức Sâm di chuyển, sự việc lúc đó do Lý Tàng Thu xử lý, chỉ muốn vội vàng làm lắng lại mọi chuyện, vạn nhất thật sự giống như giám đốc Tề nói, nguyên nhân của vụ tai nạn có thể không phải do bọn họ…
Điều cấm kỵ nhất trong mọi việc là do dự lưỡng lự, Sở Thức Sâm sinh ra nghi ngờ, thuận tiện nhờ Tiền Hoa điều tra lại chi tiết ghi chép và tư liệu của du thuyền.
Bữa tối nhỏ hôm nay lên xuống trập trùng, thịt không ăn, rượu không uống, Sở Thức Sâm an ủi Tiền Hoa một hồi.

Tạm biệt ở nhà ăn, cậu muốn hứng gió đêm hít thở chút không khí.
Xoay chân đổi hướng sang một con phố khác, Sở Thức Sâm đi qua phía toà nhà lớn của căn hộ Ba Mạn Gia, cậu dừng lại để nhìn về phía cửa sổ kính trong suốt sát sàn của căn hộ A trên tầng 40, một mảng đen kịt, chủ nhà khả năng cao là vẫn chưa về nhà.
Cậu vẫy tay gọi một chiếc taxi trở về nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Thức Sâm mặc một bộ đồ đen ra khỏi nhà, trên đường mua một bó hoa cúc trắng nở rộ.
Nghĩa trang Viễn Tư, bóng râm che phủ một ngôi mộ, trên bia không khắc tên cũng không có ảnh, Sở Thức Sâm quỳ một gối xuống trước mộ, nhẹ nhàng đặt bó qua xuống.
Cậu đối diện với bia mộ nói chuyện, nói về trạng thái gần đây của bà Sở và Sở Thức Hội, nói về tình thế của Diệc Tư.
Sau đó nhắc đến chuyện phát nổ du thuyền, cậu duỗi tay đặt lên bia mộ nói: “Có lẽ là tôi nghi ngờ quá mức, mặc kệ thế nào tôi vẫn muốn tiếp tục điều tra, nếu như không chỉ đơn giản là sự cố ngoài ý muốn, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu.”
Ở nhà, Sở Thức chọn che giấu việc này, chủ yếu là sợ bà Sở lo lắng.
Hơn nữa, sự việc lúc đó do Lý Tàng Thu xử lý, đội ngũ luật sư của Sở gia, môi giới bảo hiểm và kế toán đều được phái đi, Sở Thức Sâm phải xác nhận xem những người này có đáng tin cậy hay không.
Việc này không thể vội vàng, thời gian kéo dài bao lâu tạm thời không thể tính được.
Sở Thức Sâm mặt ngoài tỏ ra như thường lệ, toàn tâm chuẩn bị cho chuyến đi công tác vào thứ hai.

Thời tiết ngày càng nóng lên, Sở Thức Sâm mang theo hai bộ tây trang mỏng.

Nam Kinh cách đây không xa, đi cao tốc một buổi sáng là tới, lái xe tới Nam Kinh thì đi lại cũng tiện hơn.
Thứ hai, tài xế đi đón Sở Thức Sâm trước, sau đó đến căn hộ đón Hạng Minh Chương.
Thời gian vẫn còn sớm, lái xe là công việc cần thể lực, Sở Thức Sâm để tài xế ăn một chút, cậu lên lầu giúp Hạng Minh Chương kiểm tra đối chiếu tài liệu cần cho buổi hội thảo.
Lên đến tầng 40, Sở Thức Sâm dừng lại ở ngoài căn hộ A, vẻ mặt khinh thường của Hạng Minh Chương ngày hôm đó lại hiện lên trong tâm trí cậu, cậu hơi dùng lực nhấn chuông.
Hạng Minh Chương vừa mới đánh răng rửa mặt xong, mở cửa ra, mùi kem cạo râu mát lạnh phả vào mặt, anh đang thay quần áo, trên người vẫn đang mặc một chiếc áo thun ở nhà.
Hai người không ai lên tiếng, một người mở cửa, một người bước vào, cửa đóng lại “rầm” một tiếng.
Lần trước Sở Thức Sâm đến đây là buổi tối, hôm nay còn chưa tới 8 giờ, ánh sáng chiếu rọi một nửa phòng khách, cậu đi theo Hạng Minh Chương vào phòng ngủ.

Vali đã được sắp xếp xong rồi, cặp đựng giấy tờ bị quăng ở cuối giường.
Cậu vẫn còn muốn kiểm kê văn kiện, cặp hồ sơ được chuyển đi, Sở Thức Sâm nghi hoặc hỏi: “Mấy thứ này cần phải đem sao?”
“Không cần.”
Hạng Minh Chương vừa nói vừa cởi áo thun, nửa người trên để trần lộ ra, cơ bắp rõ ràng, màu da khoẻ mạnh, nhưng trên vai có vài mảng tím xanh khó có thể bỏ qua, hai bên lưng càng nghiêm trọng hơn, hiện ra máu bầm màu tím sẫm.
Sở Thức Sâm kinh ngạc hỏi: “Anh làm sao lại bị thương rồi, có sao không?”
“Không sao cả.” Hạng Minh Chương ngữ khí bình thản, cầm rượu thuốc đổ ra một chút, xoa bóp lên vai.
Sở Thức Sâm đã soạn xong cặp văn kiện, nhìn Hạng Minh Chương trái tay bôi thuốc ở phía sau không thuận tiện, cậu mở nút tay áo xắn lên hai vòng, giành lấy bình thuốc nói: “Để tôi giúp anh.”
Cậu vòng qua sau lưng Hạng Minh Chương, ngửa bàn tay đổ ra một ít rượu thuốc, ma xát cho nóng lên, đưa lòng bàn tay lên và ấn vào vùng da thịt sau lưng của Hạng Minh Chương, từ từ xoa theo từng vòng.
Ngày trước ở nhà phụ thân xương khớp không tốt, mỗi khi bị đau có sư phụ thường xoa bóp cho, cậu nhìn nhiều lần nên cũng học được một nửa ngón nghề.
Máu bầm cần phải dùng lực nặn cho tan, Sở Thức Sâm ngày càng mạnh tay hơn, nói: “Ráng nhịn chút.”
Hạng Minh Chương đáp: “Không đau.”
Sở Thức Sâm yên tâm, lại tiếp tục dùng hết mười phần lực đạo trên tay.

Hạng Minh Chương không phòng bị nên đột nhiên bị ngã về phía trước nửa bước, anh đứng ổn định lại, xoay mặt về phía sau, dư quang nhìn được nét cười nhàn nhạt của Sở Thức Sâm.
Bất thình lình, Hạng Minh Chương hỏi: “Hôm qua làm gì với Tiền Hoa?”
Sở Thức Sâm không ngờ tới Hạng Minh Chương sẽ hỏi đến, dù sao cũng là việc riêng của cậu, bàn tay tạm dừng lại, cậu trả lời: “Ăn cơm.”
Hạng Minh Chương nói: “Chỉ ăn cơm thôi?”

“Nếu không thì sao nữa?” Sở Thức Sâm lại đổ thêm một ít rượu thuốc, “Anh nghĩ tôi sẽ làm gì?”
Hạng Minh Chương châm biếm: “Trí tưởng tượng của tôi nghèo nàn, không mô tả được cuộc sống về đêm sặc sỡ của cậu.”
Sở Thức Sâm tiếp tục phát lực, lòng bàn tay tê rần, không nhịn được mà lẩm bẩm: “Anh cũng không chịu thua kém gì, muộn như vậy còn không về nhà, chơi đến mức toàn thân xanh tím cơ mà.”
Vừa dứt lời, Hạng Minh Chương đột nhiên quay người lại, Sở Thức Sâm không kịp rút tay lại, tát mạnh vào cơ bụng của Hạng Minh Chương.
Lần này tới lượt Hạng Minh Chương đứng hình, hỏi ngược lại: “Làm sao cậu biết tôi không về nhà?”
Sở Thức Sâm một mặt thẳng thắn: “Nhà hàng cách đó một con phố, tôi đi qua thì thấy không mở đèn.”
Hạng Minh Chương đã tin lời nói chỉ ăn cơm kia rồi, nhưng không đủ hài lòng: “Tiền Hoa ăn chơi có tiếng, cậu sau này ít tiếp xúc với cậu ta đi.”
Trải qua tối qua, suy nghĩ của cậu đã thay đổi rồi: “Cậu ấy là bạn tôi.”
Hạng Minh Chương trả lời: “Kết bạn phải biết lựa người.”
Sở Thức Sâm sẽ không giải thích về chuyện riêng tư của mình cho người khác, cậu cũng không thích bị kiểm soát.
Mỗi người đều có một thành trì riêng, tốt nhất không nên vượt qua ranh giới đó.
Nhưng công việc thư ký này giành được cũng không dễ, cậu không muốn làm không khí trở nên căng thẳng, cũng không phản bác mà khéo léo nói: “Tôi biết chừng mực, nhìn mắt chọn sếp của tôi là biết rồi đó.”
Hạng Minh Chương đã nghe quen những lời đường mật nên sớm đã miễn dịch rồi, nhưng không hiểu tại sao mấy lời nói đẹp đẽ của Sở Thức Sâm nghe vào lại thuận tai lạ thường.
Anh giữ nét mặt, không muốn thừa nhận mình đã bị lấy lòng: “Cậu thì có chừng mực gì chứ? Ấn tôi đau chết rồi này.”
Rượu thuốc dính đầy lòng bàn tay, Sở Thức Sâm dùng mu bàn tay đẩy nhẹ Hạng Minh Chương quay người lại.

Cậu tiếp tục xoa bóp, giảm nhẹ lực đạo hỏi: “Làm sao lại bị vậy? Anh bị đánh à?”
Hạng Minh Chương nói: “Đấu vật, hiểu không?”
Sở Thức Sâm không hiểu lắm, nghe Hạng Minh Chương giải thích vài câu đã hiểu ra tám chín phần.
Bôi rượu thuốc xong, Sở Thức Sâm đi vào nhà vệ sinh rửa sạch tay, đợi cậu đi ra Hạng Minh Chương đã mặc xong quần áo.
Thời gian vừa đẹp, tài xế đi lên phụ bê hành lý.
Lúc đi ra ngoài, Sở Thức Sâm dặn dò: “Hôm nay lái ổn định một chút, trên người Hạng tiên sinh bị thương.”
Tài xế vội vàng hỏi: “Tại sao lại bị thương?”
Sở Thức Sâm lần đầu nghe nên không nhớ rõ, cái gì ấy nhỉ… hai người đứng gần cùng nhau đánh đấm, chủ yếu là ra quyền, vô cùng kịch liệt, còn lợi hại đến mức sẽ lên võ đài đánh…
Cậu nghĩ rồi nghĩ: “Hình như là luyện Vịnh Xuân Quyền.”.


Đọc truyện chữ Full