DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng
Chương 109-110-111



Ba ngày sau, các chỉ số cơ thể của Thẩm Nhược Trăn trở lại bình thường, đã có thể xuất viện rồi.
Hạng Minh Chương mang một bộ quần áo tới, chủ yếu là quần thể thao thoải mái và áo lông vũ, Thẩm Nhược Trăn thay đồ xong ngồi bên giường, duỗi chân ra, Hạng Minh Chương ngồi xổm trên đất để buộc dây giày cho cậu.
Tóc đã dài ra rồi, ngọn tóc có hơi che mắt, Thẩm Nhược Trăn lần cuối cắt tóc là do dì Đường làm cho, bà Sở cho ý kiến tham khảo, kết quả cậu rất hài lòng.
Hạng Minh Chương đứng dậy, giơ tay lên búng một cái: “Buộc xong rồi, đang nghĩ gì thế?”
Thẩm Nhược Trăn đang nghĩ về … nhà, cậu mỉm cười: “Không có gì.”
Hứa Liêu lái xe đến đón bọn họ, đợi ở cổng khu điều trị nội trú.
Đêm qua trời đổ mưa, sương mù ẩm ướt kéo dài rất lâu chưa tan, khi vừa bước ra ngoài, Thẩm Nhược Trăn hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành đã ​​lâu không được hưởng thụ.
Chiếc xe việt dã lái ra khỏi bệnh viện, hướng đến nghĩa trang Viễn Tư, trên đường đi ngang qua cửa hàng hoa Hạng Minh Chương xuống xe mua một bó hoa lan tuyết trắng.
Ở vùng ngoại ô vẫn còn mưa lất phất, tiết trời se lạnh, ngôi mộ của “Sở Thức Sâm” nằm dưới bóng râm xanh tươi, cây cỏ xung quanh sau khi lập xuân đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Đáng tiếc sức sống bên cạnh mộ là vô dụng nhất, Hạng Minh Chương bước lại gần đặt bó hoa xuống, bia mộ không có tên, anh lấy ra khăn tay lau sạch lá rơi và cỏ vụn trên đó.
Thẩm Nhược Trăn cầm ô nói: “Sau khi trở thành “Sở Thức Sâm”, em đã bí mật mua ngôi mộ này, để làm nơi an nghỉ của cậu ấy.”
Lúc đầu Thẩm Nhược Trăn cho rằng “Sỏ Thức Sâm” cũng giống như cậu, đều gặp phải một tai nạn bất ngờ trên biển.
Không ngờ sau khi bóc kén, đã phát hiện ra được huyền cơ thật sự.
Hạng Minh Chương đứng dậy, trên mặt áo khoác đen còn đọng một tầng những hạt nước nhỏ, mưa phả vào mặt khiến cho người như thanh tỉnh, anh quyết định: “Tuy rằng đã muộn rồi, nhưng anh muốn bồi thường một chút.”
Thẩm Nhược Trăn bước tới trước, nghiêng mép ô để che đỉnh đầu của Hạng Minh Chương, hỏi: “Anh muốn làm thế nào?”
“Người đã chết rồi không thể sống lại, chẳng qua là an ủi người sống mà thôi.” Hạng Minh Chương nói, “Tiền bạc sẽ mất giá, nhà họ Sở cũng không thiếu thứ gì khác.


Mối quan hệ của anh và “Sở Thức Sâm” bắt nguồn từ việc thu mua cổ phần, vì vậy anh định đem cổ phần đã thu mua trao lại cho nhà họ Sở.”
Ngay từ đầu Lý Tàng Thu đã nắm giữ quyền ngôn luận, Diệc Tư đã u ám nhiều năm, trong một năm bị Hạng Việt thu mua về mọi mặt đều đã được cải thiện, nói là thay hình đổi dạng cũng không phải nói quá.
Bây giờ giá trị của Diệc Tư đã tăng lên rất nhiều, tràn đầy tiềm năng, nếu cổ phần trở về với nhà họ Sở, bà Sở và Sở Thức Hội trở thành đại cổ đông, hai mẹ con họ từ nay về sau sẽ có đầy đủ sự bảo hộ.
Thẩm Nhược Trăn nói: “Trong kinh doanh phải nói về kinh doanh, khoản bồi thường này là thiết thực nhất.”
Hạng Minh Chương nói: “Bất quá nếu cổ phần trao lại cho nhà họ Sở, Hạng Việt và Diệc Tư liền không còn quan hệ gì nữa, Hạng Việt cũng không có lập trường để can thiệp vào sự phát triển của Diệc Tư.”
Tục ngữ có câu dựa vào một cái cây lớn để tận hưởng bóng mát, những thay đổi về kỹ thuật và nghiệp vụ của Diệc Tư không thể đạt được nếu không có sự giúp đỡ của Hạng Việt.

Thẩm Nhược Trăn nói: “Sau khi hai bên cắt đứt, Diệc Tư hẳn là sẽ khó khăn hơn một chút, phải cần kinh doanh thận trọng hơn mới được.”
Hạng Minh Chương chính là để tâm đến phương diện này: “Bà Sở không quan tâm đến mọi thứ, Sở tiểu thư vẫn đang đi học, nhất thời không thể đảm đương trọng trách lớn.

Hơn nữa tình hình của Diệc Tư mới cải thiện chưa đầy một năm, việc kinh doanh công ty, quản lý nhân sự và người đứng đầu rất quan trọng.”
Người này nhất định phải có thể gánh vác một mặt, nhưng tuyệt đối không được trở thành Lý Tàng Thu thứ hai.
Thẩm Nhược Trăn được thăng chức làm giám đốc kinh doanh của Diệc Tư vào đầu năm, Hạng Minh Chương đã từng nói với cậu, đây chỉ là bước đầu tiên.

Cậu hiểu được, mục tiêu cao hơn là vị trí của Lý Tàng Thu, người đứng đầu của Diệc Tư, giám đốc điều hành.
Cậu khiêm tốn, nhưng không xấu hổ khi thể hiện dã tâm, hỏi: “Anh có cân nhắc đến em không?”
Người đầu tiên Hạng Minh Chương cân nhắc đến là Thẩm Nhược Trăn, anh trả lời: “Khoản bồi thường mà anh đưa cho nhà họ Sở là cổ phần, không phải là em.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Có ý gì?”
Hạng Minh Chương quay về phía cậu, cướp lấy tay cầm của chiếc dù nói: “Diệc Tư thuộc về Hạng Việt, em chỉ là chuyển từ tầng 9 lên tầng 12.

Đợi đến khi Diệc Tư rời khỏi Hạng Việt, anh không hy vọng em sẽ cùng rời đi.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Anh không phải là người lẫn lộn giữa công và tư, chúng ta bận rộn ở hai nơi, sau khi tan làm thì gặp nhau, lẽ nào mọi cặp đôi đều phải làm việc cùng nhau sao?”
Hạng Minh Chương trịnh trọng giải thích: “Em hiểu làm rồi, anh đang không nói chuyện tư.

Anh là đang dựa vào thân phận là tổng tài của Hạng Việt, cấp trên của em cũng như quan hệ cộng tác làm việc với em, nghiêm túc giữ em lại.”
Thẩm Nhược Trăn chưa kịp phản ứng, Hạng Minh Chương đã nói một cách rõ ràng: “Anh cần năng lực của em, không liên quan gì đến việc anh có yêu em hay không.”
Thẩm Nhược Trăn hiểu ra rồi, không khỏi có chút cảm động, có chút vui vẻ, như thể là tất cả hồi đáp cho chính cậu, cho những gì cậu đã làm trong thời đại này.
Dựa vào đó để chứng minh rằng, Thẩm Nhược Trăn cậu có thể thích nghi với xã hội mới, với ngành công nghiệp mới, hơn nữa còn đang làm rất tốt.
Thẩm Nhược Trăn ngước nhìn những tán dù nói: “Hạng tiên sinh, cảm ơn anh đã đưa cho em một cành ô liu.”
Hạng Minh Chương có dự cảm: “Em muốn từ chối sao?”
“Muốn bồi thường không chỉ có một mình anh.” Thẩm Nhược Trăn trả lời, “Em đã đánh cắp thân phận của “Sở Thức Sâm”, cũng hy vọng có thể làm nhiều hơn cho nhà họ Sở, trong tương lai mới có thể cảm thấy bớt đi sự áy áy.”

Diệc Tư khó mà có được sự khởi sắc, cậu không thể bỏ mặc không quan tâm: “Anh trả lại cổ phần cho Diệc Tư, em tiếp tục giúp đỡ Diệc Tư mọi thứ đều đi đúng hướng, sự đền bù của chúng ta mới được xem là có đầu có đuôi.”
Bọn họ đã ước định bên bờ biển, sau khi sự tình kết thúc Thẩm Nhược Trăn sẽ từ biệt danh tính “Sở Thức Sâm”, Hạng Minh Chương không nỡ, nói: “Vậy e rằng em phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Thẩm Nhược Trăn là một người có kế hoạch nghiêm ngặt, nhưng nếu đã bị phá vỡ bởi trường hợp bất khả kháng cũng sẽ không ép buộc, cậu rộng rãi nói: “Cũng không thiếu gì mấy ngày này, em tin mọi thứ đều xảy ra theo ý trời.”
Hạng Minh Chương tôn trọng mong muốn của Thẩm Nhược Trăn, mưa tạnh rồi, anh thu dù lại rồi cúi đầu trước bia mộ.
Thẩm Nhược Trăn đã từng hứa trước ngôi mộ rằng cậu sẽ cho “Sở Thức Sâm” một lời giải thích về vụ tai nạn du thuyền, cuối cùng cậu nói: “Alan kẻ giết hại cậu đã bị chôn vùi trong biển lửa, những người khác cũng sẽ phải trả giá.”
Con đường đá ướt sũng trơn trượt khó đi, Hạng Minh Chương dẫn Thẩm Nhược Trăn rời khỏi nghĩa trang.
Chiếc xe việt dã chạy dọc theo đường cao tốc ở vùng ngoại ô, đến sân bay sau một tiếng rưỡi.
Du lịch trái mùa, cửa đón các chuyến bay quốc tế không có nhiều người, không lâu sau bà Sở và Bạch Vịnh Đề tay trong tay bước ra ngoài, bên cạnh còn có vài vệ sĩ.
Sở Thức Hội tụt lại ở phía sau nhưng tinh mắt, hét lớn: “Anh! Sở Thức Sâm!”
Thẩm Nhược Trăn phất tay, cậu bệnh nặng vừa mới khỏi, sắc mặt không được tốt lắm, nhưng may mắn trông vẫn thoải mái và thư thái trong bộ quần áo bình thường.
Bà Sở đội mũ rộng vành vội vàng đi tới, quan sát cậu một vòng, nói: “Gầy đi rồi, tiều tuỵ đi rồi, có phải là con bị thương phải nhập viện không?”
Thẩm Nhược Trăn cười nói: “Mẹ, bây giờ không có chuyện gì nữa, con đây rất khỏe.”
“Con đừng có lừa mẹ.” Bà Sở nói, “Người lừa mẹ mẹ không thèm để ý đâu.”
Thẩm Nhược Trăn sửng sốt một chút, Hạng Minh Chương giơ tay đỡ lưng cậu, thay cậu trả lời: “Bác gái, bác trách con đi, là do con làm việc không chu toàn.”
Bà Sở sao có thể tính toán với tiểu bối được, nói: “Vậy Bạch tiểu thư nhất định sẽ rất khó chịu, aiya, con còn đứng canh nó làm cái gì, giúp mẹ con xách hành lý đi.”
Bạch Vịnh Đề đứng ở một bên, hành lý và túi xách đã sớm nằm trên tay Hứa Liêu, đợi đến khi Hạng Minh Chương đi qua, bà nói: “Trang trại ở New Zealand rất đẹp, có mang mật ong cho con.”
Lời này bình thường nói chuyện phiếm khó mà nghe được, Hạng Minh Chương khoác vai Bạch Vĩnh Đề: “Đi thôi, chúng ta quay về rồi nói tiếp.”
Hứa Liêu muốn đưa Hạng Minh Chương và Bạch Vịnh Đề trở lại Mạn Trang, nhà họ Sở có tài xế đến đón, hai gia đình chia tay bên ngoài nhà ga, hẹn gặp lại vào một ngày khác.
Biệt thự trong nhà đã bỏ trống hơn nửa tháng, may mà ở cạnh bờ sông (*) nên bụi bặm không nhiều, vừa vào cửa, bà Sở liền quăng mình lên sofa trong phòng khách, kêu ca rằng nhà là thoải mái nhất.
(*) bản gốc là 江岸 (Giang Ngạn), nếu dịch ra như thường thì có nghĩa là bờ sông, nhưng mình tra thì có thấy ở Vũ Hán có một quận tên là Giang Ngạn nữa nên từ đầu đến giờ đều dịch là quận Giang Ngạn xong đến bây giờ mới biết dùng theo nghĩa bờ sông mới đúng, hoặc có thể là quận Giang Ngạn này cũng sát bên sông ai biết được nên thôi kệ nha mọi người =))))
Thẩm Nhược Trăn đặt chìa khóa lên khay, Sở Thức Hội nhìn chằm chằm vào mu bàn tay tím tái của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Do truyền dịch sao, anh thực sự bị thương hả?”
“Tinh mắt thật.” Thẩm Nhược Trăn vân đạm phong kinh nói, “Bệnh nhẹ mà thôi, không thành vấn đề, em và mẹ ở New Zealand chơi có vui không?”
Sở Thức Hội nói: “Rất nhàn nhã, giữa chừng thì bị thất tình.”
Thẩm Nhược Trăn không cảm thấy ngạc nhiên, cậu không muốn bình luận về đoạn tình cảm này hay Lý Hành, xoa đỉnh đầu của Sở Thức Hội nói: “Vẫn còn nhiều việc đáng để em làm hơn.”
Sở Thức Hội nhún vai, chạy về phía ghế sofa: “Mẹ, gọi cho dì Đường và chị Tú tới đi, con muốn ăn đồ họ nấu.”
Bà Sở nói: “Biết rồi, quà mua cho bọn họ đâu, con chuẩn bị trước đi.”
Thẩm Nhược Trăn nghe thấy tiếng cười trong phòng, nhận thức được cậu không chỉ sinh ra trách nhiệm với gia đình này, mà đã sớm có sự lưu luyến.
Trước khi xuất viện, bác sĩ căn dặn Thẩm Nhược Trăn về nhà tĩnh dưỡng, cậu thế nhưng lại nghỉ ngơi không được, ngày hôm sau đã sớm đến công ty.
Suốt thời gian này đều mặc bộ đồ bệnh viện mềm mại và rộng rãi, Thẩm Nhược Trăn mặc lên bộ tây trang vừa vặn thế nhưng lại cảm thấy hơi không quen, cả đoạn đường đi đều muốn nới lỏng cà vạt.
Dì Đường đã cắt tỉa mái tóc cho cậu, độ dài vừa phải, tài xế giúp cậu xách hai thùng trái cây và mứt hoa quả lớn từ New Zealand, sau khi đến công ty thì phân phát cho đồng nghiệp.
Cúp làm lâu như vậy, văn phòng giám đốc gần như chất thành phòng hồ sơ luôn rồi, Thẩm Nhược Trăn siêng năng trả nợ suốt một buổi sáng, sau giờ nghỉ trưa lập tức tổ chức cuộc họp của phòng ban.
Bởi vì có quá nhiều việc tích tụ lại, thời gian họp hết lần này đến lần khác kéo dài, ngôn từ Thẩm Nhược Trăn được tinh giản, không chịu được thảo luận những chi tiết vụn vặt, ly nước trắng trong tay đổ đầy ba bốn lần.

Sau khi xử lý xong một mục, cậu liếc nhìn đồng hồ và nói: “Vẫn còn một số vấn đề nhỏ, chúng ta làm liền một mạch đi, thêm mười phút nữa.”
Trợ lý gõ cửa phòng họp, ngắt lời nói: “Giám đốc, Hạng tiên sinh hỏi khi nào cuộc họp kết thúc?”.

Ủng hộ chính chủ ⅴào nga???? -- Т ????Umt????u????ện.Vn --
Thẩm Nhược Trăn nói: “Hạng tiên sinh tìm tôi sao?”
Trợ lý nói: “Vâng, đã được một lúc rồi.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Giúp tôi gọi nội tuyến, mười phút nữa tôi sẽ đến tầng 9.”
Trợ lý lộ ra vẻ lúng túng: “Hạng tiên sinh đang ở văn phòng của ngài.”
Thẩm Nhược Trăn cuối cùng cũng tan họp, trở lại văn phòng, Hạng Minh Chương ngồi sau bàn làm việc của cậu, đem tất cả các tài liệu cậu cần ký ký xong, hơn nữa còn dựa theo thói quen làm thư ký của cậu mà sắp xếp thành một hàng.
Chạm vào cửa, Thẩm Nhược Trăn đi vòng qua bàn: “Đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo sao?”
“Kiểm tra định kỳ.” Hạng Minh Chương nói, “Giám đốc Thẩm cúc cung tận tuỵ họp liền tù ti ba bốn tiếng không ngừng nghỉ, lồng ngực không đau, cổ họng chắc cũng đau rồi đi.”
Thẩm Nhược Trăn nghe ra lời quở trách: “Anh đây là đang tra cương (*) sao?”
(*) tra cương: bạn gái tra hỏi đường đi nước bước của bạn trai để phòng ngừa ngoại tình =))))
Hạng Minh Chương đã đoán được Thẩm Nhược Trăn một lòng tập trung vào công việc, nói: “Nếu như em bận rộn không biết chừng mực, anh chỉ đành cưỡng chế cho em nghỉ ốm.”
Quan lớn ức hiếp người, Thẩm Nhược Trăn thế nhưng lại không sợ, hỏi: “Có trả lương nghỉ không?”
Hạng Minh Chương nói: “Không trả, hết tiền rồi.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nhược Trăn nghe thấy người này than nghèo: “Sao vậy?”
Hạng Minh Chương di chuyển bản báo cáo trên bàn, bên dưới có một tấm thiệp giống như thiệp chúc mừng, để cảm ơn đội cứu hộ và các bác sĩ, anh đã gửi tặng hai lô thiết bị nói: “Em viết lời cảm ơn đi, có thành ý hơn.”
Thẩm Nhược Trăn vui vẻ hạ bút, vừa lẩm bẩm vừa viết kín hết chỗ trống.
Điện thoại vang lên, Hạng Minh Chương ở bên cạnh bắt máy, không nói cụ thể gì mà trầm giọng “ừm” hai tiếng.
Sau khi cúp máy, Thẩm Nhược Trăn cũng vừa viết xong nói: “Xem ra xảy ra chuyện rồi.”
Hạng Minh Chương phỏng đoán chuyển lời: “Tình huống của Hạng Hành Chiêu không tốt lắm.”
Lại là cách nói này, là thực sự không tốt, hay là không thể ngồi yên nữa rồi?
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Cho nên?”
Hạng Minh Chương nói: “Chuẩn bị đi bệnh viện.”
Sắp đến giờ tan làm, Thẩm Nhược Trăn đậy nắp bút lại, bình tĩnh nói: “Nếu đã không cho tăng ca, vậy thì em cũng đi xem náo nhiệt.”.

--------

Trong trung tâm điều dưỡng của một bệnh viện tư nhân cao cấp, trợ lý của Hạng Minh Chương đứng ở cửa nghênh đón, đợi đến khi xe dừng lại thì bước lên trước mở cửa.


Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn xuống xe, đồng thời thoáng nhìn biển số của vài chiếc xe xung quanh.


Trí nhớ của Thẩm Nhược Trăn thật đáng kinh ngạc, chỉ nhìn qua một lần trong bữa tiệc trần bì, lâu như vậy rồi vẫn có thể đối chiếu với con số trong đầu, nói: “Các thành viên quản trị cũng ở đây, trận đánh không nhỏ.”


Hạng Minh Chương cài lại những cúc áo tây trang đã cởi ra khi ngồi trong xe, hỏi trợ lý: “Tin tức chủ tịch Hạng bị bệnh ai là người đầu tiên thông báo vậy?”


Trợ lý dẫn đường đi trước, nghiêng người trả lời: “Là bác trai của ngài.”


Hạng Minh Chương bố trí nhân lực gần dinh thự Tĩnh Phổ, biết được Hạng Côn và Hạng Hoàn rất chịu khó chạy đến, con cái đến thăm cha là lẽ đương nhiên, anh không có lý do gì để ngăn cản.


Tầng 7 của trung tâm điều dưỡng được nhà họ Hạng bao trọn quanh năm, sẵn sàng trị liệu hoặc điều dưỡng cho Hạng Hành Chiêu bất cứ lúc nào, bên ngoài khu điều dưỡng là khu tiếp khách rộng lớn, đang ngồi đông nghịt người.


Hạng Minh Chương quét lông mày qua, có thành viên quản trị và thành viên cao tầng của Hạng Việt cũ, các nguyên lão của công ty đã nghỉ hưu, đội luật sư của Hạng Hành Chiêu, vài người thân bên ngoại, tất cả đều được tập hợp trong một thời gian ngắn, hẳn là đã chào hỏi nhau rồi.


Anh cười thầm trong lòng, những người không biết còn cho rằng Hạng Hành Chiêu đã chết, có nhiều người đến khóc thương thế này.


Sau vụ án bắt cóc, đây là lần đầu tiên Hạng Minh Chương xuất hiện, vì vậy mọi người liên tục đứng dậy vây quanh anh, người lớn tuổi hơn, địa vị cao hơn thì đứng ở phía trước, nhất thời âm thanh quan tâm vang lên không ngớt.


Một nhóm giám đốc đã gặp ở bữa tiệc trần bì cũng nằm trong số đó, sau khi hàn huyên xong, chú Luân hỏi thêm: “Thư ký Sở, nghe nói cậu đã đỡ cho Hạng tiên sinh một phát súng, thân thể đã bình phục tốt chưa?”


Hạng Minh Chương sửa lại: “Chú Luân, cậu ấy bây giờ là giám đốc của Diệc Tư, không phải thư ký của con nữa.”


Bác Phương nói: “Sở tiên sinh làm thư ký là lãng phí nhân tài, sau này tiền đồ vô lượng, càng cần phải giữ gìn sức khỏe.”


Thẩm Nhược Trăn cười nhạt, để lại đường lui nói: “Cảm ơn chú Luân và bác Phương quan tâm, tôi vừa mới xuất viện, vẫn đang trong quá trình hồi phục.”


Trước cửa phòng bệnh, Hạng Như Tự đang đút tay vào túi quần, hắn buổi chiều nhận được điện thoại của Hạng Côn đã vội vã chạy đến, hướng về bên trong nói: “Minh Chương đến rồi.”


Hai vợ chồng Hạng Như Cương từ trong phòng bệnh đi ra, theo sau là bác gái, rồi đến dượng, Hạng Hoàn, mọi người đều nhìn sang, cuối cùng Hạng Côn đẩy Hạng Hành Chiêu ra ngoài.


Với khoảng cách hơn mười mét, đám đông tự động mở ra một con đường, Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn đứng ở chỗ cũ, một bước cũng không tiến lên.


Trên xe lăn, Hạng Hành Chiêu mặc một chiếc áo len và áo may ô, thân hình gầy gò đến mức như thành một người khác, nước da tiều tuỵ, cái cổ và cổ tay lộ ra đầy những nếp nhăn già nua.


Hơn nửa tháng nay, Hạng Hành Chiêu có lẽ cả đêm không ngủ được, bọng mắt rủ xuống chuyển sang màu thâm đen, cứ xem như không phải bệnh nặng thì tình trạng cũng không khá hơn là bao.


Chiếc xe lăn dừng lại, Hạng Hành Chiêu ngẩng đầu lên, biểu tình vẫn như bình thường, có hơi nghiêm túc, hai tay đặt lên tấm chăn đan vào nhau, đây là động tác tay ông thường dùng trong các cuộc họp.




Đột nhiên ông giơ tay áp lên tóc bạc ở thái dương, chỉ một động tác nhất thời này tự mang theo phong độ trầm ổn.


Hạng Minh Chương đương nhiên nhận ra điều kỳ lạ, anh thay vì ngồi xổm trước đầu gối của Hạng Hành Chiêu như bình thường, lại giữ tư thế đứng thẳng tắp rồi nói: “Tại sao không nằm trong phòng bệnh đi, đẩy ông nội ra làm gì?”


Hạng Côn nói: “Ông nội nóng lòng muốn gặp con.”


Hạng Minh Chương hỏi: “Bác sĩ đã khám chưa, nói thế nào?”


Hạng Côn không trả lời, thông báo với mọi người: “Chủ tịch Hạng sau khi đột quỵ vẫn luôn hồ đồ, thỉnh thoảng sẽ tỉnh táo được một lúc, gần đây tình trạng đã được cải thiện, chúng tôi là con trai và con gái thực sự rất kích động, liền vội vàng gọi mọi người đến.”


Bất kể là chân tâm hay giả ý, tất cả các thành viên cao tầng đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, một vị nguyên lão của Hạng Việt chống gậy đến gần hỏi: “Chủ tịch Hạng, ông có nhận ra mọi người không?”


Hạng Hành Chiêu hơi thở yếu ớt nhưng nói rõ từng chữ, mở miệng không có chút lắp bắp nào: “Nhân sinh vô thường, ôm bệnh hơn hai năm đã khiến cho các vị lo lắng rồi.”


Thẩm Nhược Trăn cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của Hạng Hành Chiêu, sau đó nhìn phản ứng tha thiết của đám đông, không khó để ước lượng uy nghiêm của đối phương trong quá khứ.


Xung quanh đều là chúc mừng và quan tâm, bác Phương nói: “Hai năm nay vất vả nhất là Minh Chương, trong nhà lẫn công ty đều phải chăm sóc.”


Nghe vậy Hạng Hành Chiêu buông tay, giơ một tay lên không trung gọi: “Minh Chương, đến đây.”


Hạng Minh Chương đưa tay nắm lấy, cảm thấy rằng trên xương cốt của Hạng Hành Chiêu chỉ còn lại gân và da, anh giả vờ thân thiết: “Ông nội, con vẫn luôn mong ông khỏe lại.”


Hạng Hành Chiêu nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng nói: “Ông không khoẻ lại được rồi, e rằng chỉ là hồi quang phản chiếu.”


“Ba, sao có thể chứ.” Dượng tiếp lời, “Minh Chương xảy ra chuyện đại nạn không chết, bệnh tình của người có chuyển biến tốt, cho thấy rằng gia đình chúng ta nhất định có phúc lớn.”


Hạng Minh Chương hỏi: “Ông nội, ông nhận ra mọi người, vậy những chuyện đã phát sinh qua có còn nhớ không?”


Hạng Hành Chiêu nói: “Những chuyện gì?”


Hạng Minh Chương nói: “Ông là vì đột quỵ nên mới trở nên hồ đồ, vậy những tình hình trong hai năm đột quỵ có còn nhớ không?”


Anh lúc đó thấy chết không cứu, hiện tại nếu như chân tướng bại lộ sẽ dẫn đến cục diện gì đây?


Hạng Hành Chiêu sắc mặt không thay đổi, như thể giơ ra thẻ bài, nói: “Nhớ chứ.”


Tuy nhiên hai ông cháu đều có điểm sơ hở, Hạng Minh Chương sắc mặt không thay đổi: “Vậy ông hẳn là cũng nhớ chú Tề, ông ấy ngày đêm chăm sóc ông, đã bao giờ xảy ra sơ sót gì chưa?”


Hạng Hành Chiêu rút tay về, phất tay, lắc đầu thở dài: “Là ta đã nhìn lầm hắn.”


Hạng Minh Chương nâng cao giọng: “Mọi người hẳn là đã nghe nói rồi, chú Tề bắt cóc tôi, với ý đồ tống tiền nhà họ Hạng. Tôi vừa vượt qua được trận này, hôm nay đúng lúc gặp được các vị trưởng bối nên muốn hỏi một chút, cô, bác cả, lúc chuyện xảy ra chú Tề có liên lạc với mọi người không?


Hạng Hoàn nói: “Không có, về sau cô mới biết.”


“Cũng không liên lạc với bác.” Hạng Côn nói, “Lúc phối hợp với cảnh sát điều tra chúng ta đã nói rõ với nhau rồi.”


“Con đương nhiên tin tưởng hai người.” Hạng Minh Chương nhìn khuôn mặt của Hạng Hành Chiêu, “Ông nội, chú Tề không liên lạc với cô và bác cả, vậy ông ta có liên lạc với ông không?”


Hạng Côn nói: “Lúc đó ông nội của con còn đang hồ đồ, chú Tề gọi ông nội con có ích gì.”


Hạng Minh Chương nghi hoặc nói: “Chú Tề bắt cóc con nhưng không liên lạc với nhà họ Hạng để đòi tiền, sao lại xem là tống tiền được? Ông nội, lẽ nào chú Tề là muốn mạng của con?”


Hạng Như Cương cướp lời nói: “Ông nội vừa mới tốt lên một chút, cậu đừng kích thích ông.”


Hạng Minh Chương nói: “Tôi làm sao có thể kích thích ông nội chứ, chỉ là tôi quá kích động thôi. Ông nội cuối cùng cũng tỉnh, chú Tề đã ở sau lưng làm những gì có thể lộ ra chân tướng.”


Hạng Hoàn phản bác: “Có lộ ra chân tướng hay không đã có cảnh sát xử lý, con muốn thẩm vấn ông nội con à?”




Bác gái theo đó nói thêm: “Chú Tề nổi lên ý xấu, ông mới là người khó chịu nhất. Minh Chương, con không thể trút giận lên người ông nội con được, ông ấy thương con nhất mà.”


Hạng Minh Chương nhìn một tốp người nhà đang tấn công nói: “Sớm muộn gì sự thật cũng sẽ có kết luận, con không ngại chờ đợi, nhưng các vị đừng quên, Sở Thức Sâm vô tội đã bị liên luỵ suýt chút nữa bỏ mạng, nhà họ Hạng có uy tín danh dự, không thể nào dây dưa mà không có lời giải thích.”


Hạng Côn và những người khác im lặng, Hạng Minh Chương lại nói: “Thứ cậu ấy phải chịu là một phát súng, mới xuất viện chưa đến hai ngày. Buổi tối thế này còn qua đây với con, đừng nghĩ là người ta có tâm tình cùng chúng ta nói chuyện gia đình đấy chứ?”


Thẩm Nhược Trăn đứng im lặng một lúc lâu, sau khi xem kịch được một lúc, Hạng Hành Chiêu “tỉnh táo”” lại rồi, nhưng số người giả vờ hồ đồ trong khi hiểu rõ đã tăng lên gấp bội.


Rất nhiều ánh mắt đánh tới, Thẩm Nhược Trăn chỉ nhìn vào mắt Hạng Hành Chiêu nói: “Tục ngữ có câu chịu khổ chính là may mắn, nhưng vụ án bắt cóc liên quan đến tính mạng, tôi cũng muốn một lời giải thích.”


Hạng Hành Chiêu chậm rãi mở miệng nói câu “Xin lỗi”, nhưng vẫn không trả lời các câu hỏi liên quan đến chú Tề.


Dựa theo mạch suy nghĩ thông thường, Hạng Hành Chiêu sau khi tỉnh táo phải phối hợp điều tra càng sớm càng tốt, để loại bỏ hiềm nghi, thế nhưng cả gia đình đều đoàn kết bảo hộ, ngay cả hỏi cũng không cho hỏi.


Thẩm Nhược Trăn thầm suy đoán, Hạng Hành Chiêu tám phần là đã ngả bài rồi, Hạng Côn và Hạng Hoàn biết rằng ông là kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường, như những gì đã đoán trước, vì lợi ích mà lựa chọn hộ tống trái phải.


Nhưng Hạng Hành Chiêu không thể trì hoãn quá lâu, một khi thông báo chứng não thoái hoá đã cải thiện, bên phía cảnh sát nhất định sẽ tìm ông để điều tra.


Trước đó, Hạng Hành Chiêu cần phải triệu tập tất cả các thành viên quản trị.


Hạng Minh Chương cử người trông coi dinh thự Tĩnh Phổ, cấm người ngoài ra vào, vì vậy Hạng Hành Chiêu đã nói dối tình trạng trở nên tồi tệ để đến bệnh viện, còn xem như đó là lý do để gọi mọi người tới.


Sau đó trước rất nhiều cặp mắt, Hạng Hành Chiêu đã hồi phục lại như bình thường.


Hạng Minh Chương trong lòng có tính toán, một ông già ngu ngốc mới có thể dễ dàng thoát tội, Hạng Hành Chiêu thế nhưng lại chủ động không giả vờ nữa, nhất định còn có lý do quan trọng hơn.


Hạng Côn đi vòng qua xe lăn bên cạnh, ngồi xổm xuống: “Ba, ba cũng xem như đã thanh tỉnh rồi, đã chậm trễ hai năm, ba muốn làm gì bọn con nhất định sẽ dốc hết sức xử lý.”


Hạng Hành Chiêu nhìn cố định Hạng Minh Chương nói: “Ta có một tâm nguyện mà chỉ có Minh Chương mới thoả mãn được.”


Hạng Minh Chương hỏi: “Ông nội, ông muốn gì?”


Hạng Hành Chiêu tiết lộ mục đích, trả lời: “Ông muốn Hạng Lung quay lại.”


Chú Tề vẫn chưa mở miệng, Hạng Hành Chiêu vẫn chưa có đủ chứng cứ để định tội, ông muốn lợi dụng dư quang của quá khứ, lợi dụng mặt nạ hiếu thuận của Hạng Minh Chương vẫn chưa cởi xuống, trước mặt mọi người đánh một trận cuối cùng.


Các thành viên quản trị thảo luận với nhau, có người hỏi: “Hạng Lung có tung tích rồi sao?”


Hạng Côn nói: “Minh Chương tài giỏi, ở nước ngoài đã tìm thấy ba nó, vào dịp Tết đã từng nhắc đến, chủ tịch Hạng liền phản ứng rất mạnh. Chưa biết chừng là do “Hạng Lung’ kích thích nên chứng não thoái hoá của chủ tịch Hạng mới tốt lên.”


Hạng Như Cương nói: “Chú út (*) nếu trở về nhà, bệnh tình của ông chắc là sẽ khỏi hẳn.”


(*) mình đang không rõ lắm về cơ cấu gia đình bên Trung, sếp Hạng có bác cả và cô nên mình cứ nghĩ Hạng Lung là con giữa, ai ngờ ở đây lại bảo là chú út, nên đang không biết út này là nhỏ hơn cả cô hay là do là con trai nhỏ nhất sau Hạng Côn nên mới gọi là chú út nữa @@


Hạng Hành Chiêu vẫn luôn nhìn Hạng Minh Chương, nói lại lần nữa: “Để Hạng Lung trở lại đi.”


Hạng Hoàn cũng nói: “Minh Chương, đây là tâm nguyện duy nhất của ông nội con, nếu con biết ba con ở đâu rồi thì đáp ứng đi.”


Cửa sổ ở cuối hành lang đang mở, gió lạnh thổi vào, Thẩm Nhược Trăn nhẹ nhàng khoanh hai tay. Cậu vẫn chưa quên, những người này trước đây căn bản không muốn Hạng Lung quay lại, bây giờ thái độ lại thay đổi mạnh mẽ, sợ rằng Hạng Minh Chương sẽ sử dụng lá bài Hạng Lung này để đổi lấy nhiều hơn.


Những trưởng bối trong nhà cố gắng khuyên can, các vị nguyên lão của công ty kia cũng theo đó phối hợp, Hạng Minh Chương bày tỏ thái độ: “Hạng Lung có gia đình ở bên ngoài, sức khỏe cũng không tốt, không phải nói quay lại là quay lại được.”


“Đây tính là lý do gì?” Hạng Côn nói, “Nhà họ Hạng chỉ nhận mẹ của con, gia đình của nó đều ở đây.”


Bác gái nói: “Là nó không trở về, hay là con không cho?”




Không đợi Hạng Minh Chương trả lời, Thẩm Nhược Trăn đột nhiên cười lên.


Mọi người nhìn qua, chú Luân giọng điệu tò mò: “Sở tiên sinh, cậu đang cười gì vậy?”


Thẩm Nhược Trăn tiếc nuối nói: “Tự cười mình lãng phí thời gian chạy đến đây một chuyến, tôi đã đoán sẽ không nhận được lời giải thích rồi.”


Hạng Côn nhíu mày nói: “Vụ án còn chưa kết thúc, chúng ta cũng bó tay không có cách. Luật sư nhà họ Hạng đều ở đây, có thể bàn chuyện bồi thường trước, cậu cứ việc đề ra yêu cầu.”


Thẩm Nhược Trăn nói: “Các vị ở đây đều là người nhà nhưng lại hà khắc với Hạng tiên sinh, tôi không dám tin lời hứa của mấy người.”


Hạng Hoàn hỏi: “Nói như vậy là có ý gì?”


Thẩm Nhược Trăn nói: “Bạch tiểu thư trốn tránh sự đời đi ở ẩn, các người lôi bà ấy ra để nói chuyện, là quên mất rằng người đã bỏ rơi bà ấy là Hạng Lung sao? Còn nữa, Hạng tiên sinh vừa mới bị bắt cóc, thiếu điều là con tin suýt nữa bị giết, phải dựa vào mệnh lớn mới nhặt về được một cái mạng, vụ án còn chưa khép lại, hung thủ còn chưa bị tuyên án, thế nhưng lại bị một đám thân nhân ép buộc chỉ trích.”


Xung quanh á khẩu không nói được gì, Thẩm Nhược Trăn đột nhiên hỏi: “Chủ tịch Hạng, chú Tề theo ông nhiều năm, ông ta làm ra chuyện như vậy có phải là ông vô cùng đau đớn hay không?”


Hạng Hành Chiêu nói: “Đúng vậy.”


“Bị thân tín không có huyết thống phản bội, chủ tịch Hạng đã khó mà chịu đựng được, vì vậy các vị còn hỏi thêm Hạng tiên sinh nữa.” Mạch suy nghĩ của Thẩm Nhược Trăn rõ ràng, “Vậy Hạng Lung thân là ba ruột lại bỏ rơi con trai hơn hai mươi năm, nỗi đau mà Hạng tiên sinh phải chịu có phải chỉ nhiều chứ không ít hay không? Các vị sao lại có thể cây ngay không sự chết đứng mà đề ra yêu cầu với anh ấy chứ?”


Hạng Côn sắc mặt có hơi đỏ lên: “Mọi người chỉ là—— ”


Hạng Hành Chiêu giơ tay cắt ngang, dùng đôi mắt đục ngầu đánh giá tình hình, ông sửa miệng khẩn cầu: “Minh Chương, ông làm gì cũng được, chỉ cần con để Hạng Lung quay lại.”


Hạng Minh Chương gần như nói rõ ràng: “Ông nội, ông thực sự muốn ông ta quay lại, bất kể điều kiện là gì sao?”


Hạng Hành Chiêu chống xe lăn đứng lên, tấm chăn tuột khỏi chân, hai đùi ông run lên, lưng còn còng hơn cả lần trước họ gặp nhau.


Dưới làn da suy kiệt chỉ còn lại đôi mắt là lộ ra tinh quang, chuyện đã đến nước này, ông sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích: “Ta đáp ứng, chỉ cần Hạng Lung về nhà. Nếu nó bị bệnh thì đem về chữa trị, còn nếu nó bệnh chết rồi thì ta muốn nhìn thi thể của nó.”


Thân thể Hạng Hành Chiêu lảo đảo, những người xung quanh đến đỡ ông, ông phất tay, cố gắng hết sức để vươn tay về phía trước.


Hạng Minh Chương tiến lại gần một bước, bị Hạng Hành Chiêu nắm lấy vai, khoảng cách giữa hai ông cháu gần đến như vậy, anh có thể ngửi thấy hơi thở nồng nặc mùi thuốc của đối phương.


“Ông nội.” Anh nhẹ giọng nói, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, “Tôi còn chưa nói qua điều kiện.”


Hạng Hành Chiêu hơi cúi đầu, giọng nói trở nên yếu ớt và mơ hồ, giống như đang nhận thua: “Giới hạn của ta đã đến rồi, không còn nhiều ngày nữa.”


Hạng Minh Chương mặt không biểu tình, cuối cùng cũng đáp ứng: “Được, Hạng Lung có thể quay lại, nhưng chỉ là chăm sóc lúc lâm chung.”

-----

Không ai nghe thấy mấy lời cuối cùng giữa hai ông cháu, chỉ chú ý đến Hạng Hành Chiêu thể chất mệt mỏi, hai tay buông khỏi vai Hạng Minh Chương, cả người như núi lớn đổ xuống.


Hạng Minh Chương nhanh tay lẹ mắt nắm được khuỷu tay gầy guộc của Hạng Hành Chiêu, mỏng như thế, chỉ còn lại một nắm xương khô, anh đặt Hạng Hành Chiêu trở lại xe lăn, khom người đỡ tay vịn hai bên nói: “Ông nội là người thân nhất của con, nếu đã là tâm nguyện của ông nội, con nhất định sẽ thực hiện.”


Hạng Côn hỏi: “Con đã đáp ứng rồi, vậy Hạng Lung khi nào thì trở về?”


“Xem ra bác cả rất nhớ anh em ruột của mình.” Hạng Minh Chương nói, “Có nhiều người chứng kiến như vậy, con cũng không thể thất hứa, cứ yên tâm đi, Hạng Lung sẽ quay lại sau khi hoàn tất các thủ tục.”


Bác gái nói: “Cuối cùng gia đình chúng ta cũng có thể đoàn tụ rồi.”


Hạng Hành Chiêu ngồi tê liệt, sắc mặt xám xịt tồi tệ có thể thấy rõ bằng mắt thường, Hạng Hoàn nói: “Được rồi, để ba về phòng nghỉ ngơi đi.”


Hạng Côn đưa tay ra định đỡ nhưng Hạng Minh Chương đã trực tiếp quay xe lăn lại, đẩy Hạng Hành Chiêu trở lại phòng bệnh, những người còn lại trong nhà họ Hạng cũng đi theo.


Sau vụ bắt cóc, Hạng Hành Chiêu suýt nữa đột quỵ lần thứ hai, có nhiều chỉ số nguy hiểm, ăn không được, chiều cao ngang ngửa Hạng Minh Chương thế nhưng lại gầy đến mức rơi xuống dưới 100 cân.


Một nhóm các chuyên gia và bác sĩ đã kiểm tra Hạng Hành Chiêu, tình hình càng tồi tệ sẽ càng tránh nói trước mặt bệnh nhân, chỉ khuyên người nhà nhập viện trị liệu.


Hạng Côn và Hạng Hoàn đều đồng ý, Hạng Minh Chương đứng ở cuối giường nói: “Trong thời gian nằm viện con sẽ bố trí người chăm sóc, không cần phải làm phiền mọi người nữa.”


Hạng Côn nói: “Con đây là có ý gì?”


Hạng Minh Chương nói: “Là con muốn tận lực hiếu thảo với ông nội.”


Hạng Như Cương tiếp tục: “Ông nội có ba đứa cháu, huống hồ gì anh là lớn nhất trong thế hệ này, sao có thể để mình cậu chịu khổ.”


Hạng Minh Chương nói: “Mọi người đều nói ông nội thương tôi nhất, vậy tôi bỏ ra nhiều hơn một chút là điều nên làm.”


Hạng Như Cương nói: “Đó là bởi vì ba cậu không ở đây, ông nội thương hại cậu, đừng quá xem trọng mình.”


Hạng Minh Chương không hề tức giận, chân thành và đáng tiếc nói: “Tôi lại hy vọng có người xem trọng trưởng tử trưởng tôn là anh, như vậy có khi những kẻ bắt cóc cũng không nhắm vào tôi.”


Hạng Côn và bác gái nghe xong đều có chút tức giận, Hạng Như Cương lại càng sôi gan. Chỉ có Hạng Như Tự từ đầu đến cuối không nói lời nào, hắn không thích vướng vào tranh chấp, nói: “Ông nội đã tỉnh táo rồi, để ông tự quyết định đi.”


Hạng Hành Chiêu nằm thẳng trên giường, vẫn chưa hấp hối, nhưng biết rằng vùng vẫy chỉ phí thời gian, nói: “Cứ làm theo ý Minh Chương.”


Trợ lý chờ ở bên ngoài, Hạng Minh Chương xoay người đi ra ngoài, đột nhiên dừng lại: “Con thấy đội luật sư của ông cũng tới rồi, có cần gọi vào không?”


Không ai trả lời, Hạng Minh Chương tiếp tục nói: “Lúc con bị bắt cóc, chú Tề đã ép con ký vào di chúc, nội dung và người thụ hưởng con đều nhớ. Chú Tề thật buồn cười, bắt cóc tống tiền thế nhưng lại không đòi phần tiền nào cho mình.”


Anh hỏi: “Ông nội, di chúc này phải suy nghĩ kỹ càng, vì vậy con thà chết chứ không ký, ông nói xem con làm có đúng không?”


Hạng Hành Chiêu chậm rãi trả lời: “Bảo luật sư về đi, ta không có gì để giao phó.”


Trong khu tiếp khách, mọi người có thể nhìn thấy bầu không khí đen tối trong nhà họ Hạng, cũng biết rõ tình trạng của Hạng Hành Chiêu dường như đang cải thiện nhưng thực tế là căn bản không có cách nào để hồi phục.


Thẩm Nhược Trăn khoanh tay không nhúc nhích, hoàn toàn là tư thế phòng thủ, cậu đã hơn một lần chứng kiến ​​bão táp của nhà họ Hạng, nhưng đây là lần đầu tiên có nhiều người tụ tập đến vậy.


Các nguyên lão đã nghỉ hưu của công ty có tình cảm sâu sắc với Hạng Hành Chiêu, các thành viên quản trị và thành viên cao tầng vẫn đang đương vị, sự kính trọng dành cho Hạng Hành Chiêu là thật, nhưng mỗi người đều có phe cánh của mình.


Mọi người đều hiểu rằng ngay cả khi Hạng Hành Chiêu hồi phục hoàn toàn, tuổi tác và tinh lực của ông cũng không đủ cho vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của Hạng Việt.


Cửa phòng bệnh mở ra, Hạng Minh Chương đi ra, mọi người vây quanh: “Hạng tiên sinh, chủ tịch Hạng sao rồi?”


“Ngủ rồi.” Hạng Minh Chương nói, “Đã bệnh hơn hai năm, chuyển biến tốt hay xấu đều không dễ giải thích, bác sĩ sẽ cố gắng hết sức, người nhà bọn tôi cũng sẽ nghiêm túc phối hợp.”


Anh đã nói như vậy, trong lòng mọi người đều hiểu, liên tục an ủi: “Hạng tiên sinh và chủ tịch Hạng có cảm tình sâu nặng nhất, phải tự chăm sóc bản thân.”


Trong lời nói của Hạng Minh Chương có giấu kim: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng. Các vị ở công ty vất vả rồi còn phải lo lắng những vấn đề của gia đình tôi, khiến cho tôi rất áy náy.”


Các giám đốc kinh ngạc, tối nay tất cả vội vàng đến làm nhân chứng, Hạng Minh Chương mặc dù đã đáp ứng yêu cầu nhưng đã hoá bị động thành chủ động, tuyệt đối không phải là bên bị bắt bí.


Thẩm Nhược Trăn buông hai tay ra, trên cổ áo tây trang bị ép ra một nếp nhăn, cậu vuốt phẳng, Hạng Minh Chương cho rằng lồng ngực cậu không thoải mái, lập tức bước tới: “Có phải mệt rồi không?”


Trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Nhược Trăn nói với giọng điệu của cấp dưới: “Tôi không sao, Hạng tiên sinh.”


Hạng Minh Chương thế nhưng lại không tự giác: “Hay là lên xe trước nghỉ một lát đi, có đói không? Bệnh viện có nhà ăn, anh kêu người đi mua đồ ăn cho em nhé?”


Thẩm Nhược Trăn nói: “…Không cần, em đợi anh.”


Chú Luân và những người khác đều ủng hộ Hạng Minh Chương, quan hệ cũng thân thiết, nói đùa: “Sở tiên sinh bị liên luỵ vào vụ bắt cóc, vậy mà vẫn một lòng với Minh Chương nhỉ.”


Hạng Minh Chương nói: “Vừa rồi có một câu rất đúng, đại nạn không chết nhất định sẽ có phúc lớn, là phúc khí của con.”


Bác Phương hỏi: “Nếu chuyện thế này xảy ra với người khác hắn là đã sợ đến mức từ chức rồi, Sở tiên sinh không sợ sao?”


Ngoại trừ phe cánh của Hạng Minh Chương, một vài người khác cũng đang xem xét thế cục, Thẩm Nhược Trăn nhân cơ hội này thay Hạng Minh Chương bày tỏ thái độ, mỉm cười trả lời: “Có một câu thơ tôi rất thích, phong cảnh vô biên nằm trên đỉnh cao nguy hiểm. Chỉ là bay qua những đám mây hỗn loạn mà thôi, không có gì đáng sợ.”


Sau khi sắp xếp xong chuyện ở bệnh viện, lúc Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn rời bệnh viện đã rất muộn.


Tài xế khởi động máy hỏi: “Hạng tiên sinh, đi về đâu?”


Hạng Minh Chương nghiêng đầu nói: “Đến căn hộ của anh đi.”


Nhiều chuyện đã xảy ra trong tối nay, Thẩm Nhược Trăn cảm thấy Hạng Minh Chương cần có người ở cùng, hoặc là có chuyện cần thương lượng, đáp ứng nói: “Được.”


Tài xế đưa họ đến lối vào của căn hộ Ba Mạn Gia, Thẩm Nhược Trăn đã lâu ngày không đến, lên đến tầng 40, cậu mở cửa bằng thẻ mà Hạng Minh Chương đưa cho.


Chiếc bình hoa ở huyền quan không cắm hoa tươi mà thay bằng một bó lá bưởi xanh ngắt, quản gia của căn hộ nghe tin Hạng Minh Chương gặp tai nạn, đã vì anh mà trừ tà giữ bình an.


Thẩm Nhược Trăn nói: “Chỉ biết nói em phong kiến, tại sao loại mê tín này anh không ngăn chặn đi?”


Hạng Minh Chương lưu loát cởi áo khoác: “Anh không dám nữa rồi, sau khi em trúng đạn anh đã đổi mới thế giới quan, bây giờ anh tin Phật, tin vào kiếp trước kiếp này, tin sau khi chết đi có thiên đàng và địa ngục.”


Thẩm Nhược Trăn không nói chắc được liệu sự đổi mới này là nâng cấp hay thụt lùi, hỏi: “Còn nữa không?”


Hạng Minh Chương nói: “Còn có tượng Quan Âm đó của mẹ anh, khi nào bà ấy không muốn nữa, anh định sẽ nhận lấy, trưng ở trên tủ thì thế nào?”


Thẩm Nhược Trăn không tin những lời nói xằng của Hạng Minh Chương, thay dép lê rồi đi vào phòng tắm, đã gần mười giờ rồi, từ khi bị thương xong ngày nào vào giờ này cậu đều đã lên giường nghỉ ngơi rồi.


Hạng Minh Chương theo đuôi đi vào, xả nước nóng vào bồn tắm, nói: “Em ngâm mình đi, lát nữa anh gọi đồ ăn tối.”


Thẩm Nhược Trăn nói: “Đồ ngủ.”


Hạng Minh Chương giống như quản gia, cố ý kéo dài giọng nói: “Thẩm thiếu gia đợi một chút, tôi đi lấy cho cậu.”


Thẩm Nhược Trăn c*i quần áo, đợi Hạng Minh Chương rời đi rồi chỉ trích sau lưng, bổn thiếu gia sẽ không đợi ai hết. Cậu ngồi vào bồn tắm, hai chân thon dài khép vào nhau hơi gập lên, nước nóng chảy qua vết sẹo trên ngực.


Hạng Minh Chương cầm đồ ngủ đi tới, lại ấn vào lòng bàn tay đầy sữa tắm, anh nhúng tay vào nước để khuấy lên bong bóng dày đặc, sau đó lau đi những giọt nước trên vai Thẩm Nhược Trăn.


Điện thoại reo, trợ lý gửi tin nhắn đến, mọi chuyện đã được sắp xếp thoả đáng.


Thẩm Nhược Trăn nói: “Bộ dạng Hạng Hành Chiêu trông không được tốt lắm.”


Hạng Minh Chương nói: “Căn nền đã tồi tệ lắm rồi, không thể chống đỡ được lâu nữa, suy cho cùng cũng là ông lão hơn tám mươi tuổi rồi.”


Thẩm Nhược Trăn ngẩng đầu: “Anh thực sự đáp ứng để Hạng Lung quay lại sao?”


“Đã đến lúc rồi.” Hạng Minh Chương đã nói qua, Hạng Lung vẫn còn chỗ dùng.


Lần đầu tiên Thẩm Nhược Trăn nghe thấy cái tên này đều là cảm giác xa lạ, bây giờ lại ghép lại được một hình bóng mơ hồ, cách với cơ thể thực chỉ bằng một lớp giấy mỏng sắp thủng.


Hạng Minh Chương lấy khăn lau khô tay, nói: “Không nói về những người kia nữa, anh gọi nhà hàng mang đồ ăn tối tới, em muốn ăn gì?”


Thẩm Nhược Trăn nói: “Gì cũng được.”


Hạng Minh Chương không nói nên lời nhíu mày, nội tạng động vật, đầu hay chân đều không ăn, sợi mì quá dày không thích, nước sốt quá đỏ quá đặc thì ngán, cay không được, chua cũng không tốt.


Tóm lại khẩu vị của Thẩm Nhược Trăn rất bình thường, thắng ở chỗ tu dưỡng bản thân rất xuất sắc, có thích hay không cũng sẽ không nói ra làm người khác thất vọng.


Thẩm Nhược Trăn không biết Hạng Minh Chương đã oán thầm cả đống, vừa tắm xong, đúng lúc bữa tối được mang đến.


Hai người dùng bữa trong phòng khách, sau khi ăn xong để lại một chiếc đèn sàn cạnh ghế sofa, lần trước Thẩm Nhược Trăn chê phim hài không buồn cười, lần này Hạng Minh Chương tìm một bộ phim bi kịch.


Sau khi rót nước nóng và lấy thuốc bảo vệ sức khoẻ, Hạng Minh Chương nói: “Lát nữa nhớ uống, anh đi tắm đây.”


Thẩm Nhược Trăn đắp chăn nằm trên ghế sofa xem phim, cơ thể cậu vừa hồi phục, không thức khuya được như trước, màn đêm vừa buông xuống đã cảm thấy mệt mỏi.


Sau khi tắm xong, Hạng Minh Chương lau tóc rồi quay lại phòng khách, nhìn thấy Thẩm Nhược Trăn mơ màng buồn ngủ, sợ ngủ quên nên đưa tay lên gõ chiếc nhẫn mã não trên trán.


Anh đến gần, ngồi xổm trước mặt Thẩm Nhược Trăn nói: “Sao phải gắng gượng làm gì, đi ngủ đi.”


Thẩm Nhược Trăn tỉnh táo lại một chút: “Em đến đây bầu bạn với anh, sao có thể tự đi ngủ trước được chứ.”


Hạng Minh Chương phản ứng lại: “Em sợ anh tâm tình không tốt sao?”


Bị Hạng Hành Chiêu và cả gia đình liên hợp áp bức, Thẩm Nhược Trăn nói: “Vậy anh có khó chịu không?”


“Muốn nói thật sao?” Hạng Minh Chương trả lời, “Em bỏ xuống phong độ ở trước công chúng chỉ trích bọn họ, bảo vệ anh, tâm tình của anh không biết tốt đến mức nào nữa.”


Thẩm Nhược Trăn sửng sốt, bắp chân đang duỗi ra đá vào người Hạng Minh Chương: “Hóa ra là em lo lắng vô ích.”


Trên màn hình đã diễn đến cảnh cuối, ở trên một bến tàu, nhân vật chính trốn trong cabin của một con tàu, rút ​​súng lục ra chuẩn bị tự sát.


Hạng Minh Chương quay lưng lại với TV, nghe thấy một tiếng súng “đoàng”.


Sự việc đã trôi qua hơn nửa tháng, anh lúc nào cũng không nhịn được mà nghĩ đến, hoặc nằm mơ đến, trên chiếc du thuyền đó, Thẩm Nhược Trăn cầm súng lộ ra sự ác liệt mà bình thường luôn che giấu.


Hạng Minh Chương kiềm lòng không đặng, hai tay đặt bên chân Thẩm Nhược Trăn, nghiêng người nói: “Hình ảnh em nổ súng cả đời này anh không thể nào quên được.”


Bên má dán lên một bờ môi mỏng, Thẩm Nhược Trăn được Hạng Minh Chương hôn, từ má lan đến xương gò má rồi đến đuôi mắt, cậu nói: “Em không xem được phim.”


Hạng Minh Chương nói: “Diễn xong rồi.”


Thẩm Nhược Trăn nói: “Không phải muốn em đi ngủ sao?”


Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Không phải muốn bầu bạn với anh sao?”


Bài hát cuối phim vang lên, tiếng piano kèm theo tiếng trống nặng nề, giống như tiếng tim đập. Hạng Minh Chương nâng cằm Thẩm Nhược Trăn, nghiêng đầu m*t lấy đôi môi, không biết tại sao răng lại nghiến chặt.


“Thả lỏng.”


Giọng nói của Thẩm Nhược Trăn dính như keo: “Mới uống thuốc, đắng lắm.”


“Anh nếm thử xem.” Hai tay Hạng Minh Chương đặt lên eo Thẩm Nhược Trăn, cách lớp chăn và đồ ngủ xoa nắn, đã thở nặng hơn một chút rồi, môi răng Thẩm Nhược Trăn liền mở ra.


Bọn họ đã lâu không dây dưa, sợ đụng phải vết sẹo ngay cả ôm cũng phải kiềm chế, Hạng Minh Chương hôn Thẩm Nhược Trăn một lúc đã sắp mất kiểm soát, anh dừng lại, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại hơi thở không đều.


Thẩm Nhược Trăn có chút bối rối, nhẹ giọng hỏi: “Anh không muốn em sao?”


Hạng Minh Chương nói: “Tĩnh dưỡng cơ thể thêm đi.”


Lông mày Thẩm Nhược Trăn cau lại, nhả ra, rồi lại khẽ cau lại, cuối cùng không nhịn được: “Tĩnh dưỡng bao lâu?”


Hạng Minh Chương nghe cậu hỏi đến mức tim muốn phát hoả: “Em nói không thích từ phía sau, không thích anh đè em, cũng nói qua là thích hôn, vậy em còn thích gì nữa?”


Thẩm Nhược Trăn không phối hợp, cậu cũng không mở miệng: “Hết rồi.”


Hạng Minh Chương nói: “Không thể nào, nói anh nghe.”


Thẩm Nhược Trăn nói: “Chính là hết rồi đó.”


Hạng Minh Chương mạnh mẽ yêu cầu: “Vậy bây giờ nghĩ ra một cái đi.”


Thẩm Nhược Trăn nói: “Anh gọi tên em.”


“Được.” Hạng Minh Chương duỗi tay ra che mắt Thẩm Nhược Trăn, lông mi rất mềm mại, “Nhược Trăn, nhắm mắt lại.”


Thẩm Nhược Trăn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bàn tay được thu lại, nhưng Hạng Minh Chương ở trước mặt cậu vẫn không đứng dậy.


Chăn đắp trên chân được vén lên một chút, cậu cảm giác được Hạng Minh Chương đang ở gần, vươn tay ra muốn ôm lấy nhưng lại vồ hụt, chỉ chạm được mái tóc ngắn của Hạng Minh Chương.


Giây phút tiếp theo, cả người Thẩm Nhược Trăn như bị điện giật, ngã lên gối sofa kêu lên.


Cậu muốn mở to mắt nhưng thực tế lại nhắm chặt, mí mắt hiện lên một nếp gấp nhỏ, cậu như thể đang mở miệng, Hạng Minh Chương, Minh Chương… hỗn loạn gọi vô số lần.


Thẩm Nhược Trăn tự mình nghe, giọng điệu buồn cười, yếu ớt, phải nhờ bài hát cuối phim che giấu mới không quá lộ liễu.


Một lúc lâu sau, run cầm cập trong chốc lát, Thẩm Nhược Trăn đột nhiên mở mắt, khuôn mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ bừng, hai tai và hầu kết cũng đỏ bừng.


Hạng Minh Chương quỳ trước mặt cậu, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt anh tuấn không thể giả vờ dửng dưng, rõ ràng đang cố gắng hết sức để kiềm chế gì đó, chỉ là đôi mắt sáng rực như thiêu đốt.


Thẩm Nhược Trăn áp chăn lại để che đi sự co giật không dừng lại được, khàn giọng nói: “Sao anh có thể…”


Hạng Minh Chương mím môi hỏi: “Như vậy, có tính là thích không?”

Đọc truyện chữ Full