DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ
Chương 27: 27: Khoảng Cách 9


"Nếu như mày quỳ xuống cầu xin tao tha thứ, thì tao sẽ cân nhắc lại việc này." Mỹ Nha không muốn nhún nhường, cô ta muốn Gia Hân phải chịu nhục nhã trước mặt cả lớp.
Không khí cả lớp yên lặng như tờ...
"Tôi cầu xin cậu!"
Gia Hân quỳ rạp người xuống lên tiếng cầu xin, trong thâm tâm cô muôn phần không phục nhưng lại không muốn mọi việc đi quá xa.

Cô chỉ là một quả trứng làm sao chọi với tảng đá to đây, nếu như sự việc hôm ấy truyền đến tai bà nội thì cô không còn mặt mũi nào nữa.
"Tao nghe không rõ."
Mỹ Anh là một người xảo trá, tính cách cô ta giống hệt với cha mình, muốn ép bức đối phương đến con đường cùng thì trong lòng mới hả dạ.

Ánh mắt khinh thường cùng chế diễu nhìn người đang quỳ dưới chân mình van xin, tâm trạng cô ta bây giờ rất vui vẻ con ngươi chuyển động lên xuống như đang nghĩ thêm cách gì đó hành hạ Gia Hân tiếp.
Cả lớp không ai dám vào can ngăn vì Mỹ Anh là con nhà giàu có điểm tựa là ông cha có tiếng độc ác, nhiều người chạy lại nịnh hót còn không kịp, chẳng ai ngu ngốc giúp một kẻ không có chỗ đứng như Gia Hân để nhận lấy sự trừng phạt cho mình.


Tuy nhìn có chút tội nghiệp nhưng họ sẽ không đánh đổi mạng sống của mình vì một ai đó.
"Tớ xin lỗi vì không xem lại bản thân mình, tớ cầu xin cậu tha thứ cho tớ lần này!!!" Gia Hân dùng hết sức nói lớn để mọi người sung quanh nghe, đây chính là ý đồ mà Mỹ Anh muốn trêu ghẹo cô.

Khiến cô phải nhục nhã không có mặt mũi nhìn người.
"Hah! Nhưng mà ngại quá tao không muốn bỏ qua cho mày!"
Mỹ Anh đã đạt ngược nguyện vọng sỉ nhục Gia Hân, cô ta muốn xem một đứa luôn tỏ ra mình là con ngoan trò giỏi, khi bị phát tán video mọi người sẽ nghĩ gì về Gia Hân.
"Không được Mỹ Anh! Mình cầu xin cậu đừng làm như vậy!" Gia Hân túm lấy tay áo Mỹ Anh ra sức cầu xin, cô không muốn mọi người thấy mình trong hình dạng k.h.ỏ.a.

t.h.â.n.

Nếu như mọi việc bại lộ cô nghĩ mình không cần thiết sống nữa, rồi bà sẽ đánh giá cô ra sao gia đình dòng họ sẽ khinh thường miệt thị bà nuôi dạy cháu gái không nên người.
"Chết!!! Tôi lỡ nhấn gửi vào grop của trường rồi, xin lỗi nhiều nha bạn học Gia Hân!" Mỹ Nha nhanh tay hơn giơ lên cao không cho Gia Hân cơ hội đụng vào, ngón tay bấm gửi vào tất cả tin nhắn cho mọi người: "Bạn đường đường là một đứa con của nhà gia giáo, vậy mà lại đánh mất trinh tiết của mình, nếu mà gặp tôi, tôi sẽ đi chết cho xong sống làm gì để làm nhục mặt gia đình dòng họ!"
Cô lấy hết xức chộp lấy điện thoại nhấn xóa đi các video đã gửi nhưng mọi thứ đã quá muộn màng, giờ đây video đã được gửi cho toàn bộ học sinh ở trường.

Điện thoại ai cũng vang lên tin nhắn, cả đám học sinh nháo nhào lên đánh giá người trong video rồi chỉ chỏ vào cô.
"Aaa...!!!" Gia Hân ôm mặt mình la lớn, bản thân cô từ nhỏ đến lớn sợ nhất là bị ai đó đánh giá mình.

Nên từ nhỏ cô đã cố gắng làm tốt vai trò trưởng nữ cháu ngoan trò giỏi, chỉ mong đổi lại nụ cười của bà vậy mà bây giờ mọi thứ đã chấm hết: "Không thể nào!! Chính là mày, mày đã hại cuộc đời tao ra nông nổi như vậy!!! Chính là mày...aaa!!!"
Cô điên cuồng lao vào người Mỹ Anh như muốn xé nát thân thể cô ta, sự căm hận cứ thế bộc phát ra tại lớp.


Nước mắt cô rơi lả chả không thể nào ngưng được, tất cả đã đỗ vỡ không còn như trước nữa, mọi chuyện đã đi quá xa không thể vãn hồi.

Đúng là chạy trời không khỏi nắng, dù có muốn giấu như thế nào thì sự việc vẫn sẽ bị lộ tẩy ra ngoài.
"Con điên này mày phát dại rồi!!!" Mỹ Anh hốt hoảng bị đánh tới tấp, cô liền dơ chân đạp vào bụng Gia Hân thật mạnh: "Tất cả là tại tao hả? Là do mày ngu! Do mày lo chuyện bao đồng nên việc này mày xứng đáng phải gánh chịu!"
Gia Hân bị đạp không phòng bị văng ra đống ghế sau lưng, lúc này cô không còn sức lực để đứng dậy, tay ôm lấy bụng mình vì bị đạp mà đau thắt lại.

Cô ngước đôi mắt đỏ hoe vì khóc những gân máu tích tụ ngày càng nhiều khiến người nhìn vào đều khiếp sợ, ánh mắt thù hận cùng uất ức cô không cam tâm nhưng với một thân phận nhỏ bé như mình thì làm được gì chứ.
"Đúng là do tao! Tất cả đều tại tao cả!!" Bây giờ điều duy nhất cô nghĩ chính là bà nội, nếu như cô đi rồi bà phải làm sao đây.

Con tim này lúc nào mới được yên ổn hả bà nội, cháu của bà đã quá mệt mỏi rồi.

Tại sao nước mắt cứ rơi mãi mà cháu lau hoài không hết, phải chăng là vì quá cô đơn cùng buồn tủi.
Cô bước đi như người vô hồn chịu mọi chỉ trỏ của tất cả học sinh, thầy cô chủ nhiệm thấy sự việc sảy ra cũng chạy lại xem xét tình hình.

Nhưng bọn họ không ai vào can ngăn Mỹ Nha lại cả để cho cô ta lộng hành trong lớp, Gia Hân từng đưa ánh mắt ra cầu xin sự giúp đỡ nhưng chỉ nhận lại sự thờ vô cảm của mọi người.

Gia Hân bước lên từng bậc thang lại gợi nhớ cho cô bao kỉ niệm, lúc bị người ta bạo hành trên lớp.

Về nhà bà luôn giang tay ra ôm cô vào lòng vỗ về an ủi, nhớ những lúc mẹ kế đánh đập vì không làm việc nhà, bà là người đứng ra dạy bảo lại người mẹ kế.
Giọng nói bà cứ hiện hữu bên tai đôi mắt bà long lanh ấm áp...
"Gia Hân à! Ngoan bà biết cháu yêu chịu khổ nhiều rồi!"
"Gia Hân à! Lại đây với bà, không được khóc cháu của bà lại phải hạnh phúc!"
"Gia Hân à! Bà biết rồi, có bà ở đây! Hai bà cháu ta dựa dẫm vào nhau để sống nhé!"
Lý trí cô sụp đổ thật rồi, tại sao lúc này giọng nói của bà lại vang lên rõ như vậy.

Bước cầu thang cuối cùng cũng lên đến sân thượng, luồng gió mát thổi thẳng vào mặt cô làm tóc mái bay phấp phới giữa trời xanh.
"Nếu có kiếp sau tôi không muốn sống khổ sở như thế này nữa!"


Đọc truyện chữ Full