DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thời Khắc Phòng Sói
Chương 4: 4: Tôi Tự Mình Làm Được Rồi


Lưu Chấn đang chửi hăng say, nhìn thấy nụ cười vô lại này lập tức vỗ mạnh xuống bàn: “Em lại cười cái gì? Em cười cái gì?”
Lang Tĩnh Phong không trả lời, dời ánh mắt khỏi người Bạch Nguyễn.
“Nói em, em còn cảm thấy chơi rất vui phải không? Em làm bổ sung hai bài tập trong hai ngày hôm nay cho tôi!” Lưu Chấn cầm sách bài tập của Lang Tĩnh Phong, ngay cả cái tên cũng không thèm viết, ném về phía chân y: “Em không làm xong thì hôm nay đừng hòng ra cửa.”
Lang Tĩnh Phong giống như bức tượng, không có phản ứng gì.
Lưu Chấn: “Nhặt sách bài tập lên.”
Lang Tĩnh Phong vui đùa nói: “Thưa thầy, là thầy tự ném.”
Ý là ai ném thì người đó tự nhặt.
Lưu Chấn bị nghẹn, đang suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới lấy lại uy phong, bỗng nhiên nhớ tới Bạch Nguyễn cũng ở trong văn phòng.
Lưu Chấn đột nhiên quay người lại, dồn hết tất cả tức giận vào người Bạch Nguyễn đang trốn ở trong góc, ỷ vào mình lớn tuổi có nhiều năm kinh nghiệm làm việc hơn liền dạy dỗ thầy giáo trẻ tuổi mấy câu: “Thầy giáo Bạch! Lang Tĩnh Phong của lớp thầy cũng quá kỳ cục? Không làm bài tập không nghe giảng, không khác gì lưu manh trong xã hội, thầy cũng không dạy bảo em ấy sao?”
“Này, thầy giáo Lưu….” Thật là tai bay vạ gió, Bạch Nguyễn xấu hổ nâng mắt nhìn thấy Lang Tĩnh Phong đang nhìn mình, khoé môi và đuôi lông mày đều mang theo nụ cười bỡn cợt.
Trong lòng Bạch Nguyễn biết mình là chủ nhiệm lớp lúc này nên đứng ra xử lý Lang Tĩnh Phong, nhưng mở miệng răn rạy hay là ra lệnh cho Lang Tĩnh Phong là khiêu chiến rất lớn với cậu, hơn nữa chuyện xấu hổ xảy ra ở nhà vệ sinh nam ngày hôm qua càng tăng thêm sự khó khăn, Bạch Nguyễn nhấp nhấp môi, mồ hôi lạnh trên thái dương nhanh chóng chảy xuống, một đôi mắt đen bóng nhìn lung tung khắp nơi, khuôn mặt nghẹn tới đỏ bừng.
Lang Tĩnh Phong buồn cười nhìn thầy giáo Bạch bị đồng nghiệp mắng tới đổ mồ hôi lạnh.
Lưu Chấn còn chưa nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Bạch Nguyễn, nghi hoặc nhíu mày: “Thầy giáo Bạch?”
“Lang Tĩnh Phong.” Bạch Nguyễn giống như người trong mộng mới tỉnh, lau đi mồ hôi trên trán, cố gắng ổn định giọng nói và vẻ mặt của mình: “Em nhặt sách lên trước đi.”
Nói xong, mông Bạch Nguyễn phản xạ có điều kiện dịch về phía cửa sổ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn.

Lang Tĩnh Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt bất lực của Bạch Nguyễn một lát, từ từ đi lên một bước, khom lưng nhặt sách bài tập lên.
Lưu Chấn thầy con nhím này ngoan ngoãn, liền thừa thắng xông lên: “Có biết sai ở chỗ nào hay không? Xin lỗi cho thầy!”
Lang Tĩnh Phong dùng ngón tay cái lau đi nước bọt của Lưu Chấn phun tới cằm mình, nhíu mày, không lên tiếng.
Lần thứ hai giao chiến, Bạch Nguyễn hiểu được Lang Tĩnh Phong sẽ cho cậu một chút mặt mũi, vì để việc này được bỏ qua, cậu đành phải căng da đầu hát đệm theo: “Lang Tĩnh Phong, em xin lỗi thầy giáo Lưu đi, sau đó làm xong bài tập toán trong hai ngày nay đi.”
Bởi vì sợ hãi, thanh âm Bạch Nguyễn không che dấu được sợ hãi, nghe vào giống như có ý cầu xin.
Lang Tĩnh Phong liếc nhìn cậu một cái, thở dài một cái coi như là chấp nhận, giọng điệu máy móc nói: “Xin lỗi thầy giáo Lưu.”
Lưu Chấn mắng nửa ngày, có thể nhìn ra da mặt tiều tử này dày tới mức có thể dùng làm tấm chắn, thấy y ngoan ngoãn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nghiêm mặt lại và bỏ xuống một câu kết thúc: “Nghe chủ nhiệm lớp của em, nhanh chóng đi bổ sung bài tập đi!”
Nói xong, Lưu Chấn lấy một cuốn vở bài tập từ đống bài tập chất cao như ngọn núi bắt đầu kiểm tra vở bài tập toán của những bạn học ban một.

Lang Tĩnh Phong thấy vậy cũng mở vở bài tập của mình ra, cầm lấy cây bút, ánh mắt liếc qua cuốn vở bài tập đang mở ra trước mặt Lưu Chấn, giơ tay múa bút, nhanh chóng viết xuống vở bài tập của mình: AADCC….
Lưu Chấn sửng sốt, suýt nữa thì bị tức nghẹn: “Tôi kêu em làm bài tập! ai cho em chép hả!”
Hắn ở bên này mắng, Lang Tĩnh Phong cũng đã nhìn xong năm lựa chọn.
Lưu Chấn vừa mắng vừa đóng vở bài tập trước mặt mình lại, phất tay giống như đuổi đi ruồi bọ: “Cút mau! Em đừng đứng ở chỗ này viết nữa, em đến chỗ bàn chủ nhiệm lớp của em viết đi!”
“Hả?” Bạch Nguyễn giống như là nghe thấy tiếng sét giữa trời quang, lập tức đứng dậy khỏi ghế, đang muốn rời đi, Lưu Chấn lại không quay đầu lại nói: “Thầy giáo Bạch cậu canh chừng em ấy hộ tôi, buổi chiều hôm nay cậu không có tiết phải không?”
“Nhưng mà….” Bạch Nguyễn còn muốn tìm cớ để trốn, Lang Tĩnh Phong cũng đã cầm vở bài tập toán đi tới, đem quyển vở bài tập đặt lên bàn làm việc của Bạch Nguyễn, cúi người điền năm lựa chọn vừa rồi nhìn thấy, khoảng cách của hai người chỉ có mười cm.
Bàn làm việc của Bạch Nguyễn nằm ở góc của văn phòng, bên trái là cửa sổ, phía sau là bức tường, phía trước là cái bàn, Bạch Nguyễn chỉ có thể đi ra từ bên phải, nhưng mà lúc này con đường bên phải đã bị Lang Tĩnh Phong che mất, Bạch Nguyễn nghĩ chỉ có thể lên tiếng nói Lang Tĩnh Phong né ra, là có thể từ không gian hẹp Lang Tĩnh Phong chừa ra mà đi ra ngoài, nhưng mà trong quá trình này cậu có thể sẽ đụng chạm thân thể với Lang Tĩnh Phong!

Hình ảnh khi còn nhỏ suýt chút nữa chết trong miệng sói lại hiện lên trong đầu một lần nữa, thân thể nhỏ gầy của Bạch Nguyễn hơi lung lay, rồi máy móc ngã ngồi vào trên ghế.
Yêu khí mang tính công kích của sói vờn quanh toàn bộ không gian xung quanh Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn cố gắng nắm chặt cạnh bàn để không mất đi lý trí, nhưng đại não đã sớm không quan tâm mà vang lên thanh âm cảnh báo, mỗi một tế bào trong cơ thể cũng đang điên cuồng kêu gào, thanh âm máu chảy, thanh âm hô hấp dồn dập, thanh âm răng nanh run rẩy, tất cả đều hóa thành một tiếng thét chói tai—- sói tới đây!
Hốc mắt Bạch Nguyễn bắt đầu nóng lên, sợ hãi mà hít hít mũi.
Cậu giống như một con thỏ nhỏ bị mắc kẹt ở miệng hang vì một con sói đói, không dám phát ra một chút thanh âm vì sợ kẻ thù sẽ chú ý, còn cuộn tròn lùi vào trong ghế, cái đuôi ở sau mông lộ ra khiến quần độn lên rất rõ ràng, Bạch Nguyễn cũng khống dám xoay lại ấn, còn lặng lẽ dịch mông sát ra sau dùng lưng ghế tựa che đi cái đuôi.
Lang Tĩnh Phong điền xong mười lựa chọn, ném bút sang một bên, hai tay đút vào túi quần, nheo mắt nhìn sân thể dục bên ngoài cửa sổ.
Lúc này Bạch Nguyễn hơi giật mình, Lang Tĩnh Phong xoay chuyển ánh mắt, từ trên cao nhìn xuống thấy đầu tóc đen mềm mại của Bạch Nguyễn, y hơi tò mò một người toàn thân mềm mại như vậy, ai cũng có thể dễ dàng bắt nạt làm sao có thể lên làm chủ nhiệm lớp.
Nhận ra thiên địch đang nhìn chằm chằm mình, hốc mắt Bạch Nguyễn đỏ lên, càng kẹp chặt hai chân hơn, cố gắng ngăn cản cảm giác muốn tiểu đang muốn tràn ra ngoài.
Thầy giáo tiểu Bạch đáng thương đã bị dọa cho muốn tiểu…..
Lúc này, chuông báo giờ tự học vang lên, Lưu Chấn đứng dậy, đi ban một kiểm tra tự học, những thầy cô chủ nhiệm khác cũng bắt đầu rời khỏi văn phòng.
Bạch Nguyễn rưng rưng dùng ánh mắt phát ra tín hiệu cứu viện với mỗi một giáo viên đi ra khỏi văn phòng, nhưng mà không ai để ý tới tiếng la không tiếng động của Bạch Nguyễn, rất nhanh trong văn phòng chỉ còn lại Bạch Nguyễn và Lang Tĩnh Phong.
Sói đơn thỏ chiếc sống chung một phòng, cho dù bị sói ăn cũng không có người biết, Bạch Nguyễn sợ tới mức nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, thần kinh càng thêm căng thẳng, cả người gần như hỏng mất.
Lang Tĩnh Phong thấy Lưu Chấn đi rồi, Bạch Nguyễn cũng cúi đầu dáng vẻ không dám quản chuyện, liền kiêu ngạo thong thả đi tới trước bàn làm việc của Lưu Chấn, rút một quyển vở bài tập toán định sao chép.
Y vừa mới cầm vở bài tập toán trong tay, quay người lại, liền thấy Bạch Nguyễn nhanh chóng bước ra ngoài cửa, đầu không tự nhiên mà cúi xuống, giống như sợ Lang Tĩnh Phong nhìn thấy mặt cậu.
Lang Tĩnh Phong ngẩn ra.
Thầy giáo nhỏ ôn hòa lương thiện bị học sinh hư hỏng làm cho tức giận mà khóc, vì không để người khác phát hiện, đành phải cúi đầu bước nhanh ra khỏi văn phòng, lén đi nhà vệ sinh rửa mặt—- hình ảnh này nhìn như thế nào cũng giống có chuyện như vậy, thậm chí không cần phải tưởng tượng như vậy.

Lang Tĩnh Phong ba bước thành hai nhảy tới cửa, lập tức nắm lấy tay Bạch Nguyễn đang muốn mở cửa, đầu sói tới gần kề sát vào mặt Bạch Nguyễn.
Thầy giáo Bạch chạy trốn thất bại chịu khổ bị tóm: “….”
Ban đầu Bạch Nguyễn cố nén hai dòng nước mắt chảy ra, không nghĩ tới bị móng vuốt sói nắm lấy bị phá tan tành.
Cảm giác được bàn tay cứng rắn của Lang Tĩnh Phong đang nắm chặt lấy cổ tay của mình, Bạch Nguyễn nháy mắt nhớ tới cảnh tượng khi còn nhỏ bị sói đói đè trên mặt đất cắn xé, sợ tới mức thiếu chút nữa là tiểu ra quần, nước mắt lại không nín được, chia làm hai đường thuận lợi chảy xuống mặt, sau đó thành công gặp nhau ở đầu cằm, tóc một tiếng rơi xuống tay áo đồng phục của Lang Tĩnh Phong, đối với Lang Tĩnh Phong tạo thành ma pháp thương tổn HP-9999.
Lang Tĩnh Phong trợn mắt há hốc mồm: “….

Thao.”
“Thầy đi ra ngoài một chút…..” Bạch Nguyễn nghẹn ngào cầu xin, hốc mắt còn hồng hồng, lông mi ướt át, nhìn còn rất xinh đẹp, mỗi một lỗ chân lông trên người đều tản ra hơi thở thỏ trắng nhỏ muốn được xoa nắn yêu thương.
Lang Tĩnh Phong nhìn chằm chằm mặt Bạch Nguyễn, hầu kết trượt trượt, không những không thả người, mà móng vuốt sói trên cổ tay Bạch Nguyễn còn nắm chặt hơn.
Bị mắng, dùng cách xử phạt thể xác, những cái này đối với Lang Tĩnh Phong không là gì cả, nhưng này…..
Sau một lát im lặng, Lang Tĩnh Phong liếm môi, thanh âm hơi khàn nói: “Em bổ sung bài tập là được chứ gì.”
Bạch Nguyễn một lòng một dạ muốn chạy trốn, thậm chí còn không ý thức được nguyên nhân mà thái độ của Lang Tĩnh Phong thay đổi, cậu mím môi không trả lời, còn muốn mạnh mẽ mở cửa ra, Lang Tĩnh Phong lại nghiêng người, cả người dựa vào trên cửa, hoàn toàn che lại con đường chạy trốn của Bạch Nguyễn.
Lang Tĩnh Phong hạ mắt nhìn Bạch Nguyễn, giọng nói hiếm khi lộ ra sự ôn nhu: “Em sai rồi thầy Bạch, đừng khóc.”
…..
Sau mười giây đồng hồ, Bạch Nguyễn bị Lang Tĩnh Phong kéo quay trở về bàn làm việc, hơn nữa Lang Tĩnh Phong vẫn đứng bên cạnh Bạch Nguyễn, cũng không tự biết đã che mất đường đi của Bạch Nguyễn.
Tâm tình giờ phút này của Bạch Nguyễn không khác gì một con thỏ bị sói ngậm về hang làm lương thực dự trữ.
Bị dọa tới mức ngay cả nước tiểu cũng không ra được.
Quả thực là con đường sống của thỏ quá vô vọng.

Điều duy nhất có thể an ủi là nỗi sợ hãi của Bạch Nguyễn đã đạt tới đỉnh điểm, cho dù có sợ nữa cũng không sợ hơn như vậy, hơn nữa quan trọng chính là quả thật Lang Tĩnh Phong cũng không làm gì thương tổn cậu, còn chủ động nhận sai, điều này làm cho não bộ của Bạch Nguyễn rơi vào cảnh báo cấp độ một….

Bạch Nguyễn vẫn không nhúc nhích ngồi im trong chốc lát, lý trí đã quay trở về một phần, bộ não bị dọa gần chết cũng thong thả vận chuyển trở lại.
Bộ não bắt đầu công tác, Bạch Nguyễn cũng bắt đầu ý thức được thái độ của Lang Tĩnh Phong thay đổi một trăm tám mươi độ là từ khi mình bị dọa khóc.
Bạch Nguyễn cẩn thận nhìn Lang Tĩnh Phong, một đám công đức đen như mực giống như ngọn lửa đen bay xung quanh Lang Tĩnh Phong, thậm chí Bạch Nguyễn có thể ngửi được một ít mùi giống như mùi máu.
Tâm tình của Bạch Nguyễn rất mâu thuẫn, vừa sợ hãi Lang Tĩnh Phong, nhưng lại không nhịn được tò mò muốn biết rốt cuộc y đã làm những chuyện xấu gì, vừa cảm thấy mình không nên cứ ôm lấy quá khứ, thấy mình khóc còn chủ động giải thích thể hiện áy náy, điều này nói lên con người Lang Tĩnh Phong cũng không quá xấu….
Trụ cột của Lang Tĩnh Phong kém, cho dù muốn bổ sung bài tập, không biết làm thì vẫn sẽ không biết làm, y phiền não lật vài tờ, ánh mắt đảo nhanh qua ký hiệu toán học khiến người ta đau đầu nhức óc, điền vài con số lộn xộn lên chỗ trống, sau đó ném bút lên trên bàn.
Như là sợ sẽ dọa cho Bạch Nguyễn khóc, Lang Tĩnh Phong nhẫn nại tính tình giải thích: “Em thực sự không, không phải không muốn bổ sung.”
Cái đuôi sau mông của Bạch Nguyễn hơi run rẩy, muốn Lang Tĩnh Phong nhanh chóng bổ xung xong bài tập, liền nhỏ giọng nói: “Trên bàn thầy giáo Lưu có đáp án.”
Lang Tĩnh Phong vui vẻ, giơ tay lau đi một giọt nước mắt nhỏ trên mặt Bạch Nguyễn nói: “Không phải thầy không muốn cho em xem sao? Còn tức giận tới khóc.”
Bạch Nguyễn thấy y chạm vào mình liền giật mình sợ tới mức nói lắp: “Không, không phải sao….

Em lấy lại đây sẽ biết.”
Thật ra bộ sách bài tập này có đáp án, mỗi một bài giải đều được viết ra rất rõ ràng, thế nhưng vì không để học sinh có thói quen khi làm bài không hề suy nghĩ mà đã xem đáp án, cho nên đưa cho học sinh bản cũ không có đáp án.

Nhưng trụ cột quá kém giống như Lang Tĩnh Phong có cho y xem đáp án cũng không sao, ý có thể xem hiểu đáp án đã là một loại tiến bộ.
Lang Tĩnh Phong im lặng một lát, cũng không đi bàn làm việc của Lưu Chấn tìm đáp án, mà không vui lên tiếng hỏi: “Thầy sợ em sao?”.


Đọc truyện chữ Full