DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thời Khắc Phòng Sói
Chương 62: 62: Giống Như… Đó Là Một Thụ


Sau bữa tiệc tri ân giáo viên, Lang Thiến và Bạch Nguyễn dần dần trở nên thân thiết.
Bạch Nguyễn không sẵn lòng tiếp thu sự hiếu khách của phụ huynh học sinh, nhưng cậu lại không có lập trường cùng lý do từ chối sự quan tâm tha thiết của tiền bối yêu tộc – Lang Thiến nắm bắt được tâm lý này, quyết đoán bày ra bộ dáng đại yêu chiếu cố tiểu bối, thường mời Bạch Nguyễn ra ngoài, giới thiệu bạn bè yêu quái của mình cho Bạch Nguyễn, như thể muốn giúp Bạch Nguyễn mở rộng mối quan hệ trong giới thượng lưu của yêu tộc, Bạch Nguyễn quả nhiên không từ chối sự quan tâm như vậy, còn có chút cảm ơn Lang Thiến.
Mỗi lần Lang Thiến hẹn Bạch Nguyễn ra ngoài giao lưu vui chơi đều mang theo Lang Tĩnh Phong, còn thường tạo cơ hội cho hai người họ ở một mình mà không có bất kỳ dấu vết nào, bà thiết kế như vậy vài lần, thái độ của Bạch Nguyễn đối với Lang Tĩnh Phong nhanh chóng mềm mại, Lang Thiến nhìn thấy, có chút đắc ý, cảm thấy nhờ thủ đoạn của mình thật cao minh, nếu không thì không biết tiểu tử ngốc nhà mình sẽ thua bao nhiêu lần.
… Không biết Bạch Nguyễn đã sớm mềm lòng thành nước đường trước mặt Lang Tĩnh Phong, trước mặt Lang Thiến toàn bộ dựa vào một ngụm chính khí chống đỡ.
Cách đây không lâu Lang Thiến tặng Bạch Nguyễn một bộ phiếu trải nghiệm miễn phí cho khách quý của khu nghỉ dưỡng, nói là do bạn bè mở, đang trong giai đoạn thử nghiệm kinh doanh, ông chủ cũng là yêu tộc, nếu bọn họ không có việc gì thì muốn mời bọn họ đi và đưa ra ý kiến.

Trong lòng Bạch Nguyễn cũng hiểu rõ, không từ chối nhiều, nhận phiếu theo quy trình hẹn trước, cậu vừa mới đặt được điện thoại xuống, cô gái chăm sóc khách hàng nhận được đơn đặt hàng nói rằng có một người họ Bạch đặt trước một phòng vip, Lang Thiến nhận được tin tức liền nhét con trai vào phòng của Bạch Nguyễn, bà cưỡng chế bọn họ tình cờ gặp, tâm cơ không thể nói là không thâm trầm.

Trong phòng dành cho khách ở biệt thự, Bạch Nguyễn mở cửa sổ sát đất ra.
Những ngọn núi phủ đầy sương mù trong rừng bỗng dưng lấp đầy các phòng nghỉ, mát mẻ đến mức không thể tin được bây giờ đang tháng 8 với nhiệt độ trung bình quốc gia là 30°.

Bạch Nguyễn hít sâu, đi xong mấy vòng liền cảm thấy lá phổi đều được làm sạch, cậu đang nghĩ có nên đến bể bơi lộ thiên trong sân nhỏ đợi Lang Tĩnh Phong đến hay không, bên ngoài vội vàng vang lên tiếng gõ cửa.

Bạch Nguyễn chạy tới mở cửa, cửa vừa mới mở ra một khe hở, Lang Tĩnh Phong liền nhanh chóng chen vào, một tay ôm Bạch Nguyễn một tay khóa trái cửa, không nói hai lời hung hăng hôn lên môi Bạch Nguyễn, mới nói: “Em nhớ anh sắp điên rồi.”
“Đi tắm trước đi.” Bạch Nguyễn chủ động đề xuất, “Trong sân có hồ bơi ngoài trời.”
Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt, từ trần đến sàn của dãy phòng khách này, có một khoảng sân nhỏ độc lập khép kín, nơi khách có thể vừa ngâm mình trong bồn tắm, vừa hóng gió trong đêm, và không ai có thể nhìn thấy họ đang làm gì trong khoảng sân nhỏ đó.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sắc mặt Lang Tĩnh Phong lại âm trầm xuống, hắn dán chóp mũi lên cổ Bạch Nguyễn ngửi vài cái, mặt thối hỏi: “Vừa rồi ai đụng vào anh?”
Bạch Nguyễn đang muốn nói rõ, Lang Tĩnh Phong đã kéo dây áo choàng tắm của cậu, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào ngực, một đường nhanh chóng ngửi xuống, lão đại không vui chửi một câu: “Mẹ kiếp, còn đụng vào eo anh.”
“Vừa rồi anh đi mát xa!” Bạch Nguyễn quẫn bách nói, “Em đừng suy nghĩ lung tung, em còn không biết sao, anh có thể làm chuyện gì khác chứ…”
Ai ngờ Lang Tĩnh Phong không nghi ngờ gì cả: “Em biết.”
Bạch Nguyễn nhíu mày: “Vậy em còn…”
“Nhưng mà em vẫn cảm thấy khó chịu, trên người anh toàn là mùi của người khác.” Lang Tĩnh Phong cố chấp nói, hắn đi hai ba bước đã cởi quần áo của mình, lại lột áo choàng tắm trên người Bạch Nguyễn, rất ghét bỏ ném trên mặt đất giẫm một cái.

Ngay sau đó, lập tức kéo thân hình gầy gò của Bạch Nguyễn vào trong ngực, xoa nắn cọ xát một hồi, dùng mùi sói của hắn đánh dấu trên người Bạch Nguyễn.
Bạch Nguyễn bị hắn nhào nặn đến đỏ mặt tai hồng, lảo đảo lui lại vài bước, trần truồng bị đè ngã trên ghế sofa.
Trên thực tế, hương vị này rất dễ bị nhiễm, không nhất thiết phải thực sự chạm vào, đôi khi Bạch Nguyễn và những người khác ở cùng một không gian kín trong một thời gian dài, trên cơ thể sẽ có hương vị của người khác, chẳng hạn như tàu điện ngầm, taxi, thang máy, văn phòng … Bạch Nguyễn sẽ ngửi không ra, nhưng nếu cậu ở những nơi này thì Lang Tĩnh Phong ôm cậu là có thể biết, có đôi khi Lang Tĩnh Phong thậm chí có thể ngửi ra Bạch Nguyễn vừa rồi nói chuyện gần gũi với ai.

Lang Tĩnh Phong biết rất rõ Bạch Nguyễn là người giữ trong sạch và tự chủ, cho nên dục vọng chiếm hữu của hắn tuy mạnh đến mức có chút không bình thường, nhưng cũng không bao giờ lấy chuyện này để giận dỗi với Bạch Nguyễn, nhiều lắm là bất động thanh sắc ôm nhiều cùng sờ soạng Bạch Nguyễn, che đi hương vị của người khác.

Sở dĩ hắn khác thường như vậy, chủ yếu là trong khoảng thời gian này luôn bị Lang Thiến quản —— tuy rằng Lang Thiến hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt —— không thể tùy tâm sở dục đến gặp Bạch Nguyễn, kết quả nghẹn đến thành tên biến thái, hôm nay thật vất vả mới có thể tận tình làm càn một lúc, nhất định phải dùng sức xoa xoa bắt nạt Bạch Nguyễn một trận thì hắn mới có thể thoải mái được, cho nên liều bới lông tìm vết để cùng Bạch Nguyễn làm nũng.
Lang Tĩnh Phong đè Bạch Nguyễn làm bậy một trận, làm bậy xong liền cúi đầu ngửi ngửi trên người Bạch Nguyễn, cảm giác còn sót lại một chút hương vị người xa lạ, tức giận lại làm bậy một lần nữa, nháo một trận xong, lại dùng mũi kiểm tra, nhỏ giọng hỏi: ” Người xoa bóp anh là nam hay nữ?”
“Uh…” Não bộ Bạch Nguyễn quá tải, rối rắm một lát, lại không biết Lang Tĩnh Phong sẽ ghét nam hay nữ hơn.
Nam, Bạch Nguyễn bây giờ là người đồng tính; Nữ, Bạch Nguyễn trước đây là dị tính… Nói như thế nào đều có vấn đề.
Trong tình thế cấp bách, Bạch Nguyễn lắp bắp nói: “Không, không biết là nam hay nữ.”
Lang Tĩnh Phong bị cậu chọc cười: “Người mát xa cho thầy là nam hay nữ, thầy cũng không biết sao?”
Bạch Nguyễn sợ Lang Tĩnh Phong tức giận, nói dối: “Ừm, không chú ý lắm… Bộ dạng không rõ ràng.”
Lang Tĩnh Phong hơi nheo mắt lại, uy hiếp xoa bóp bên hông Bạch Nguyễn, giả vờ không vui nói: “Nói thật đi, nếu không em thật sự sẽ giận.”
Bạch Nguyễn gian nan cầu sinh nói: “Hình như… Đó là một thụ.”

“…” Câu trả lời này thực sự quá an toàn, Lang Tĩnh Phong nhất thời không biết phải ăn nửa vại giấm còn lại như thế nào.
“Hắn đã xoa bóp chỗ nào của anh?” Lang Tĩnh Phong thay đổi điểm tiếp cận, mạnh mẽ cẩn thận, “Em cũng phải sờ một lần.”
Bạch Nguyễn nuốt nước miếng, giọng nói trong trẻo hơi khàn khàn: “Sau khi em vào cửa, không phải đã… Sờ toàn bộ cơ thể anh một lần rồi sao?” Dứt lời, tự động tự giác ôm lấy cổ Lang Tĩnh Phong nhẹ nhàng đè lên người mình, kiên trì dùng hai chân vòng quanh eo Lang Tĩnh Phong, trán chạm trán Lang Tĩnh Phong, đôi mắt đen láy có chút đáng thương nhìn hắn, giọng nói rất dịu dàng, mang theo một chút dung túng nuông chiều nói: “Vậy em trước… Đừng đi tắm nữa, làm chuyện đó một lần trước.”.

Truyện Bách Hợp
Cảm giác được ánh mắt Lang Tĩnh Phong như kim thép đỏ rực đâm vào người mình, Bạch Nguyễn rũ mắt nhìn nơi khác, nhẹ giọng giải thích: “Sau đó trên người anh không phải là… Toàn là hương vị của em sao?”
“Em sắp điên rồi, anh còn trêu chọc em?” Lang Tĩnh Phong như một con sói đói chỉ mới ăn no mấy ngày, đặt Bạch Nguyễn lên sô pha…
Cả hai đều đổ mồ hôi, mùi hương hòa quyện, hơi thở của người lạ đã biến mất hoàn toàn từ lâu, Lang Tĩnh Phong một khi được giải phóng liền điên cuồng, ôm Bạch Nguyễn từ sofa trượt đến thảm, bồn rửa, trước cửa sổ sát đất… Cuối cùng đi đến hồ bơi ngoài trời, và đi vào tắm uyên ương.
Bạch Nguyễn hoàn toàn kiệt sức, bị Lang Tĩnh Phong ép ra nguyên hình – Lang Tĩnh Phong còn chưa xong đặt người ở trên vách hồ bắt nạt, một quả lông tròn trắng trắng ùng ục phun ra bong bóng nhỏ, nổi lên từ trong nước, rải ra bốn chân trắng nhỏ vút bơi về hướng cách xa Lang Tĩnh Phong, nhưng quả lông này vừa bơi được chưa đầy một mét, đã bị Lang Tĩnh Phong vớt lên.
Bạch Nguyễn hoảng hốt, bốn chân lăng không: “Kỉ kỉ!”
Không được rồi, thật không được!
Lang Tĩnh Phong cười nhạo ra tiếng, ra khỏi hồ bơi ngoài trời, sải bước quay lại phòng khách, quấn quả lông trắng ướt sũng lại bằng khăn tắm để lau sạch, cẩn thận dùng máy sấy, lại dùng lược của khách sạn giúp Bạch Nguyễn chải lông, lúc này mới đặt trở lại giường.
“Kỉ kỉ…” Bạch Nguyễn còn tưởng rằng mình sẽ bị Lang Tĩnh Phong không ngừng nắm lấy xoa xoa, mới thở phào nhẹ nhõm..
“Muốn đi dạo không?” Lang Tĩnh Phong chạm vào lông mềm mại của Bạch Nguyễn.
“Kỉ kỉ? Em lái xe hả? Nhắc đến hóng gió, đương nhiên sẽ nghĩ đến việc ngồi xe hóng mát, Bạch Nguyễn nghiêng đầu thỏ, dùng ngôn ngữ cơ thể tỏ ra bối rối.

Lang Tĩnh Phong có thể đoán được Bạch Nguyễn đang hỏi cái gì, phỏng đoán trả lời: “Không có xe, em dùng chân có thể chạy với tốc độ 60 km/h, em cõng thầy chạy không phải là đi dạo sao, đỉnh núi gần đây rất tốt để ngắm sao.”
Bạch Nguyễn bật cười, gật đầu đồng ý.
Lang Tĩnh Phong nâng Bạch Nguyễn ra khỏi phòng khách, quen thuộc đi đến một chân núi trong sơn trang, lúc này trời đã tối đen, chỉ có sao thắp sáng rực rỡ như ngọc liên kết trong bóng đêm như nhung.

Đứng ở chân núi ngửa đầu nhìn, dải ngân hà phía chân trời đã như ẩn như hiện, có lẽ sau khi leo lên đỉnh núi không bị ô nhiễm ánh sáng nhân tạo, bầu trời đầy sao sẽ đẹp hơn..
Xung quanh không có người, Lang Tĩnh Phong đặt Bạch Nguyễn trên mặt đất, quần áo cởi sạch xếp chồng lên đầu một bức tượng đá gần đó, lập tức hóa thân thành sói, nằm úp sấp trước mặt Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn nhảy lên lưng Lang Tĩnh Phong, dùng bốn chân trắng nhỏ cố gắng ổn định thân thể.
Lang Tĩnh Phong phi thân lên đường núi, tốc độ của hắn cực nhanh, thân hình lại ổn định, khi móng vuốt sói rơi xuống đất không có tiếng động, tựa như một làn gió xám xẹt qua con đường mòn trên núi.

Bạch Nguyễn ngồi trên lưng hắn, không lộn xộn cũng không lắc lư, chỉ thấy từng bóng cây nhỏ lộn xộn nhanh chóng lui về phía sau, khi thì có lá cỏ cùng hoa nhạt chạm qua thân thể, dọc theo đường đi gặp phải các loại động vật nhỏ đều bị Lang Tĩnh Phong dọa đến kêu loạn, liều mạng hướng về phía tổ của mình, Bạch Nguyễn vững vàng ngồi ngay ngắn trên lưng Lang Tĩnh Phong, đúng là bất ngờ không kịp đề phòng trải nghiệm một cái nhìn của kẻ săn mồi.
Trước kia cậu ở trong rừng núi cũng chỉ có bị sói dọa đến mức kêu loạn, chưa từng có loại đãi ngộ này.
“Kỉ kỉ.” Bạch Nguyễn ngẩng đầu ưỡn ngực, lông ngực dày đặc mềm mại tung bay đón gió, tôn nghiêm nam nhân được thỏa mãn!
Không lâu sau, một con sói và một con thỏ đã lên đỉnh núi.
Đỉnh núi chưa được khai thác ở trạng thái nguyên thủy nhất, mùa hè là thời gian của hoa núi, một bụi hoa nhỏ màu trắng khiêm tốn dưới ánh trăng sao chiếu sáng rực rỡ, giống như tuyết rơi trên đỉnh núi..


Đọc truyện chữ Full