Trên đường trở về, Quý Minh Luân hút hết số thuốc lá còn lại trong bao.
Cơn nghiện thuốc lá của hắn ở khoảng trung bình, bình thường một gói thuốc lá hắn phải mất ba bốn ngày mới hút sau, nhưng từ sau khi Giang Lẫm trở về, số lượng thuốc lá hắn hút ngày càng nhiều, có ngày chỉ cần qua một ngày là đã hết bao thuốc lá.
Loại cảm xúc cần phải thường xuyên dựa vào nicotine để áp chế cảm xúc rất khó chịu, nhưng nếu như không hút thuốc, hắn không biết phải giải tỏa phiền muộn trong lòng như thế nào.
Hắn không ngờ rằng Giang Lẫm vì muốn hàn gắn lại mối quan hệ bạn bè của bọn họ mà có thể làm đến mức độ này.
Khi thang máy mở cửa, hắn và hai người bên ngoài cửa nhìn nhau. Thấy sắc mặt hắn không tốt, Tô Nghiễn buông tay người bên cạnh ra, lấy mu bàn tay dán lên trán hắn: "Anh không sao chứ? "
"Không sao, tôi uống hơi nhiều."
Tô Nghiễn buông tay xuống, lại nắm lấy tay người bên cạnh. Nhìn mười ngón tay đan chặt vào nhau, không biết hắn nghĩ tới việc gì bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.
Tô Nghiễn biết hắn đã lâu nhưng lại chưa từng thấy hắn với tâm trạng não nề giống như bây giờ, vì thế lại hỏi: "Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy? "
Kỷ Kiền bên cạnh Tô Nghiễn cũng nói: "Có cần giúp đỡ không? "
"Không cần, " Quý Minh Luân tránh sang bên cạnh một chút, "Hai người đang đi ăn tối à? "
"Tôi đói bụng, anh trai nói muốn dẫn tôi đi ăn sukiyaki*, anh có muốn tôi mang về cho anh một chút hay không?"
*Sukiyaki là một món ăn Nhật Bản được chế biến theo kiểu nabemono. Món ăn bao gồm thịt được nấu chín từ từ hoặc ninh nhừ ở bàn, bên cạnh rau cùng các thành phần khác, cho vào trong một nồi sắt nông với hỗn hợp nước tương, đường và mirin
Tô Nghiễn vẫn không biết chuyện Giang Lẫm trở về, nhìn cậu vui vẻ dựa vào Kỷ Kiền như vậy, Quý Minh Luân lại cười cười, tránh hai người bọn họ nói: "Tôi vừa ăn bên ngoài rồi, hai người cứ từ từ ăn đi."
Vào nhà, Quý Minh Luân ấn vài cái trên màn hình nhà thông minh bên tường, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi rửa sạch cơ thể dưới vòi sen, hắn mở chức năng massage trong bồn tắm và nằm thư giãn.
Bồn tắm trong nhà chọn kích thước quá lớn, lúc trước khi mua, hắn lôi kéo Giang Lẫm cùng nhau đi mua, hai người đều lần lượt vào nằm thử xem có thoải mái hay không.
1
Khi đó Giang Lẫm còn rất hâm mộ ngôi nhà mới có thể đặt bồn tắm của hắn, hắn liền nửa đùa nửa thật nói với Giang Lẫm nếu thích mỗi ngày đều có thể đến tắm rửa, vì câu nói đùa này mà hắn đã mua giường rộng hai mét.
Sau đó, Giang Lẫm quả thật thường xuyên chạy tới nhà của hắn để tắm rửa, có lúc lười về nhà liền ngủ cùng hắn. Sau này hắn dứt khoát lừa Giang Lẫm chuyển tới ở chung, dù sao nhà này chỉ có một mình hắn, hơn nữa nơi này còn có thang máy, còn không cần leo cầu thang bộ.
Khi đó Giang Lẫm suýt chút nữa đã đồng ý, nhưng đáng tiếc, vào một buổi sáng, Giang Lẫm bị hắn phát hiện ra chuyện rời giường đi giặt quần lót.
Hắn cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì, đàn ông dậy sớm giặt quần lót là chuyện bình thường, nhưng suốt một tuần Giang Lẫm cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, sau này số lần đến nhà hắn đều giảm rõ rệt.
Những hình ảnh trong suy nghĩ của hắn đều là những kí ức cũ, mỗi một cái cau mày, mỗi một nụ cười của Giang Lẫm đều ảnh hưởng đến thần kinh của hắn, góc nghiên khi đang giặt quần lót của cậu tinh tế đến động lòng người, sau khi bị hắn phát hiện thì biểu cảm trên mặt cậu hiện ra vẻ xấu hổ đầy đáng yêu.
Đã lâu lắm rồi hắn không nghĩ về Giang Lẫm, vừa bắt đầu liền không dừng được, cuối cùng khi đứng dậy từ trong bồn tắm, lòng bàn chân giẫm lên mặt đất đều có cảm giác không chân thật.
Sấy khô tóc, hắn nằm ngủ. Hai ngày kế tiếp hắn vẫn như cũ, không đi đến tiệm, khi Đặng Di tìm hắn, hắn cũng nhịn không hỏi chuyện của Giang Lẫm.
Hai ngày nay Giang Lẫm đều ở tiệm, ở trong tiệm không thấy Quý Minh Luân, Giang Lẫm cũng kiềm chế không đi hỏi Đặng Phong, nhưng đến khi trời tối thì cậu liền ngồi xổm dưới khu chung cử canh gác, thấy Quý Minh Luân trở về thì mới về nhà. Như vậy cho đến sáng ngày thứ ba, Đặng Phong mang theo một túi trái cây lớn đi vào tiệm, nói buổi trưa muốn làm bốn mươi ly đồ uống giao đến Đại học Hạ Môn.
Lúc ấy trong tiệm chỉ có cậu và Đặng Phong, cậu hỏi mới biết thì ra buổi chiều Quý Minh Luân có một trận đấu bóng rổ, Đặng Phong làm những thứ này là cho các cổ động viên và đồng đội của Quý Minh Luân.
Hôm nay ca làm của cậu là 3h chiều, bởi vì không muốn bỏ qua trận đấu, cậu liền thương lượng với Đặng Phong để xin nghỉ hai tiếng, đồ uống kia để cậu giao cho.
Cậu vốn tốt nghiệp đại học Hạ Môn, Đặng Phong lại không có hứng thú với bóng rổ, liền sảng khoái đồng ý. Không lâu sau Đặng Di đến tiệm hỗ trợ tiếp khách, cậu và Đặng Phong bắt đầu làm đồ uống, cuối cùng trước giờ thi đấu cũng có thể hoàn thành xong 40 ly nước.
Cậu đến bãi đậu xe, lái xe đến trước cửa tiệm, Đặng Phong bỏ đồ uống ở phía sau xe, còn có một túi bánh Mousse* nhỏ. Trước khi cậu đóng cửa xe, Đặng Di ngồi vào ghế phụ, nói muốn đi cùng cậu.
*mousse chính là chiếc bánh có vẻ ngoài đẹp mắt với lớp bánh gato mỏng bên dưới, phía trên là kem mịn
Cậu và Đặng Di cũng không thân lắm, nhưng tính cách của Đặng Di có chút giống Lục Triều, với ai cũng có thể nói chuyện được. Trên đường đi, Đặng Di nói đến chuyện thi đấu bóng rổ, còn nhắc nhở cậu sau khi giao đồ xong nếu có thời gian thì ở lại xem trận đấu.
Lúc xe chạy đến nửa đường, Đặng Di gọi điện thoại.
Cuộc gọi đầu tiên đối phương không nhận, Đặng Di lẩm bẩm một câu, gọi lần thứ hai cuối cùng cũng được đối phương bắt máy, Đặng Di rất vui vẻ nói: "Minh Luân, anh đang ở đâu? Bây giờ em đến đưa cà phê cho anh. "
"Còn đang ngủ?" Đặng Di cười khẽ, "Anh đừng có lười a, cho dù đối thủ không mạnh nhưng anh vẫn phải đấu hết mình. Nếu anh cứ như vậy, Lưu Dịch lại có lý do tìm anh gây phiền toái. "
"Em đang ở trên xe a," Đặng Di dùng đầu ngón tay quấn quấn một sợi tóc trước ngực, nụ cười so với ánh mặt trời ngoài cửa sổ còn sáng hơn, "Anh nhanh chóng đi ra đón em đi, anh trai em làm bốn mươi ly, còn có một túi bánh ngọt nhỏ, em không có cách nào ôm vào hết. "
"Được, chắc khoảng hơn 10 phút nữa là em sẽ tới, em ở cửa Nam đợi anh."
"Ừm, vậy cúp đây, bye."
Nhìn vẻ mặt vui mừng của Đặng Di khi buông di động xuống, Giang Lẫm hơi do dự, dùng giọng điệu tò mò nói: "Quan hệ giữa cô và Quý Minh Luân rất tốt. "
"Đúng vậy, " Đặng Di hào phóng thừa nhận, "Tôi và anh ấy quen biết cũng gần một năm, trước đây anh ấy và anh trai tôi là bạn, sau đó quyết định cùng nhau mở quán cà phê nên chúng tôi mới quen biết. "
Trước kia Quý Minh Luân chưa từng nói với Giang Lẫm rằng hắn có ý định mở quán cà phê, Giang Lẫm liền hỏi: "Cậu ấy và Đặng Phong đều còn đi học, sao lại muốn mở quán cà phê? "
Đặng Di nói: "Là anh trai tôi đề cập trước, khi đó anh ấy muốn tìm người tham gia, vừa vặn khoảng thời gian đó trạng thái của Minh Luân rất không tốt, anh trai tôi liền nói với anh ấy nên tìm chút chuyện làm để tâm trạng tốt lên. "
"Trạng thái rất không tốt?"
Giang Lẫm lặp lại mấy chữ này một lần, Đặng Di không nghi ngờ gì, chủ động giải thích: "Khi đó anh ấy bị người mình thích từ chối, tâm trạng suy sụp tầm hai ba tháng.
"Khoảng thời gian đó anh ấy không để ý đến ai, cả ngày ngâm mình ở quán cà phê. Kỳ nghỉ hè vẫn chưa kết thúc, anh ấy thậm chí còn không cạo râu. Lúc đầu ấn tượng của tôi về anh ấy không được tốt cho lắm, còn nghĩ người này lượm thượm như vậy làm sao có thể mở quán cà phê."
Đặng Di vừa nói vừa thở dài, ngón trỏ tay trái móc lấy móc khóa treo dưới đáy vỏ điện thoại di động, lắc lư qua lại.
Giang Lẫm đang lo lắng vì không có chỗ để hỏi thăm tình hình trước kia của Quý Minh Luân, nên giờ tận dụng thời cơ liền hỏi: "Sau đó thì sao? "
"Sau đó anh ấy cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, cũng đồng ý lời đề nghị của anh trai tôi." Đặng Di tiếp tục thở dài, "Tuy rằng trước giờ anh ấy chưa từng nói đến, nhưng tôi thật muốn nhìn xem người bỏ rơi anh ấy có bộ dạng như thế nào mà người tốt như vậy cũng không cần, thật sự là mắt bị mù rồi. "
Vị bị Đặng Di chửi là mù mắt nên tâm tình cậu trở nên rất vi diệu, cũng may phía trước phải qua ngã tư, Giang Lẫm dứt khoát ngậm miệng lại, chờ qua khu vực số lượng xe rất lớn này, cậu cân nhắc sau đó trực tiếp hỏi Đặng Di nếu Quý Minh Luân thích người khác thì hắn có vượt quá giới hạn không, chợt nghe thấy Đặng Di hỏi cậu: "Sao anh lại hỏi những chuyện này? Không phải anh và Minh Luân chỉ mới nói chuyện một lần sao? "
"Trước đây tôi cũng học ở Đại học Hạ Môn."
"Vậy anh chưa từng thấy anh ấy?"
Giang Lẫm không phải là một người thích nói dối, nhưng nếu Quý Minh Luân cũng không muốn biểu hiện ra sự quen biết với cậu, vậy cậu cũng không cần phải nói với người khác, giải thích: "Trường học lớn như vậy, không chạm mặt cũng là chuyện bình thường. "
Đặng Di gật đầu một cái: "Cũng đúng, nhưng mà..."
Cô còn chưa dứt lời, điện thoại di động đặt trên đùi lại vang lên, đoạn đường tiếp theo cô đều nói chuyện điện thoại, đợi đến khi Giang Lẫm dừng ở gần cổng trường, cô mới cúp máy nói: "Tôi đi xuống một chút. "
Giang Lẫm mở cửa xe cho cô, nhìn cô chạy đến cổng trường, chào hỏi một nam sinh đẹp trai với khuôn mặt búp bê, sau đó hai người đi về phía xe của Giang Lẫm. Giang Lẫm đánh giá nam sinh đi phía sau Đặng Di, lúc đầu cậu cảm thấy người này có chút quen mắt, đến gần mới phát hiện là nam sinh mặc đồ ngủ ở nhà Quý Minh Luân mà cậu nhìn thấy lúc mới về nước.
Nhớ tới những gì mà cậu nói với Quý Minh Luân ngay trước mặt cậu trai này, cậu có chút lo lắng, lo lắng cậu trai này sẽ nói những thứ không nên nói. Kết quả cậu trai chỉ nhìn cậu một cái, ngay sau đó nở nụ cười với cậu, còn chủ động tự giới thiệu bản thân.
Cậu trai này tên là Thân Nhiên, giới thiệu xong cậu trai liền im lặng, điều này làm cho cậu thở phào nhẹ nhõm. Đặng Di thì chửi bới Quý Minh Luân quá lười biếng, rõ ràng đồng ý muốn ra ngoài đón, hiện tại lại là người khác.
Thân Nhiên không bị những lời phàn nàn của Đặng Di làm phật lòng, ngược lại còn cười cười, sau đó thay Quý Minh Luân giải thích: "Đàn anh đang tập luyện, hôm nay tôi ngồi ghế dự bị, nên tôi thay anh ấy ra ngoài lấy đồ. "
Đặng Di cũng ý thức được những lời mình nói lúc này khá quá đáng, vội vàng cười haha đổi đề tài, Thân Nhiên vừa tiếp lời cô vừa chỉ vào cánh cửa phía trước, nhắc nhở Giang Lẫm lái xe đến bãi đỗ xe.
Giang Lẫm nghe theo lời nhắc nhở của Thân Nhiên mà lái xe đi. Sau khi đỗ xe xong, cậu và Thân Nhiên mỗi một người ôm một thùng đồ uống, đi về phía phòng tập thể dục.
Đặng Di cầm túi giữ ấm đựng bánh ngọt, che ô di chuyển một nửa đến trên đầu Thân Nhiên, trong lúc đó Thân Nhiên quay đầu lại nhìn cậu vài lần, mỗi lần như vậy cậu đều sẽ mất tự nhiên mà dời tầm mắt sang chỗ khác.
Từ bãi đỗ xe đi tới sân vận động chỉ có hơn mười phút lộ trình, nhưng bởi vì có một đoạn đường đang sửa nên Thân Nhiên phải đưa hai người bọn họ đi đường vòng, đoạn đường đó phải đi qua một đoạn hơn trăm bậc thang.
Dưới ánh mặt trời, mặt và cổ Giang Lẫm nhanh chóng bị nắng làm cho đỏ ửng, hai tay ôm tùng đồ uống của cậu vừa đau vừa tê. Nhìn cầu thang dài sọc này, cậu cắn răng muốn đi lên, lúc này Thân Nhiên buông thùng đồ uống trong ngực xuống, sau đó ôm thùng của cậu đặt chồng lên nhau, nói với cậu: "Nghỉ ngơi một chút đi. "
Thể lực của Thân Nhiên tốt hơn cậu, khi cậu dựa vào lan can thở dốc, Thân Nhiên cầm điện thoại di động gọi điện thoại, gọi hai bạn học tới hỗ trợ.
Cuối cùng bọn họ cũng đến được sân thi đấu, Giang Lẫm cuối cùng cũng nhìn thấy Quý Minh Luân đang cúi đầu thắt dây giày.
Đặng Di vừa tiến vào liền chạy về phía Quý Minh Luân, sau khi đến trước mặt hắn, vỗ cánh tay cường tráng của Quý Minh Luân, Quý Minh Luân ngẩng đầu nhìn cô, hắn không nói gì nhìn về phía cửa, nhìn thấy cậu bên cửa.
Khi ánh mắt của hắn đưa tới, cổ họng Giang Lẫm giật giật, đáng tiếc cổ họng cậu đã khát đến không còn nước bọt.
Không biết Quý Minh Luân có tức giận hay không, cậu lại không chào hỏi mà tới, cậu cúi đầu nhìn hai thùng đồ uống bên chân, thầm nghĩ mình nên rời đi trước. Lúc này Quý Minh Luân đứng lên, cầm lấy một chai nước khoáng trong tay đi về phía cậu.
Đặng Di đi theo Quý Minh Luân, hắn đến trước mặt cậu, Quý Minh Luân nói với cô trước: "Giúp tôi chia thức ăn cho mọi người đi. "
Đặng Di gật đầu, Quý Minh Luân lại nhìn Giang Lẫm hỏi: "Có phải cậu bị say nắng không? Tôi đưa cậu vào nhà vệ sinh để rửa mặt. "
Giang Lẫm không kịp phản ứng, ngược lại Thân Nhiên ở bên cạnh nói: "Đúng vậy đàn anh, vừa rồi trên đường tới đây khá nắng, anh nhanh chóng dẫn anh ấy đi hạ nhiệt đi. "
Giang Lẫm đi theo Quý Minh Luân đến toilet gần nhất, sau khi đi vào, Quý Minh Luân vặn nước khoáng ra đưa cho cậu, nhìn cậu uống hơn nửa chai mới hỏi: "Sao lại tới đây? "
Giang Lẫm buông chai xuống, đang định trả lời thì đột nhiên nấc lên một tiếng, một lúc sau mới nói: "Tôi đang rảnh. "
Liếc mắt nhìn cánh tay bị thùng carton ma sát đến đỏ ửng của cậu, Quý Minh Luân vừa định mở miệng liền nghe thấy cậu nấc lên một tiếng.
Giang Lẫm sửng sốt một chút, sau đó người thứ ba lại tới, người thứ tư, người thứ năm...
Quý Minh Luân và cậu mặt đối mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai nói gì, cả toilet tràn ngập tiếng nấc có quy luật, cho đến khi một phòng vệ sinh có người đẩy cửa ra.
Quý Minh Luân quay đầu lại nhìn đối phương một cái, người nọ cũng nhìn hai người bọn họ, rửa tay xong đi ra ngoài.
Giang Lẫm vặn nắp chai ra, lại một hơi uống hết số nước còn lại, đáng tiếc không có hiệu quả. Cậu che miệng, ý đồ dùng phương thức nín thở ngăn nấc cục, mới nghẹn trong chốc lát đã bị Quý Minh Luân kéo tay ra: "Đừng nhịn, loại chuyện này làm sao mà nhịn được. "
Giang Lẫm có chút xấu hổ, hẳn là chai nước vừa rồi uống quá gấp mới dẫn đến nấc cục, cậu đấm ngực, Quý Minh Luân nghe cậu dùng sức vỗ như vậy, tư thế giống như không biết đau đớn, đành phải giữ chặt tay cậu: "Lên khán đài nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa sẽ ổn thôi. "
Giang Lẫm gật đầu, đồng thời gật đầu lại nấc lên một tiếng, Quý Minh Luân buông tay ra đi ra ngoài, trong nháy mắt, lúc hắn xoay người rời đi cậu dường như nhìn thấy độ cong trên khóe miệng của Quý Minh Luân.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thử Lại Lần Nữa
Chương 11: Không thể dừng lại
Chương 11: Không thể dừng lại