Vươn tay ra, không đợi Giang Lẫm phản ứng, Quý Minh Luân liền lấy lại điện thoại di động.
Hắn chưa nhìn thấy giao diện màn hình khóa nên cũng không biết Giang Lẫm đã nhìn thấy cái gì, chỉ hỏi, chỉ hỏi: "Lần trở về này cậu gặp ba cậu chưa? "
Giang Lẫm lấy lại tinh thần, chậm chạp lắc đầu: "Ông ấy đang đi công tác ở Thẩm Quyến, tháng sau mới có thể trở về. "
Quý Minh Luân nói: "Thật ra bây giờ ông ấy gọi cho cậu hẳn là nhìn thấy có bão nên muốn quan tâm đến tình hình của cậu một chút. "
Giang Lẫm vốn không có biểu cảm gì nhưng khi nghe được những lời này đột nhiên cười lạnh một tiếng, quay mặt sang một bên.
Quý Minh Luân quá hiểu mâu thuẫn giữa cậu và Giang Kiến Thần, cũng biết rõ cậu không muốn nghe những lời này, liền không nói nữa, chỉ nhìn thoáng qua gối và chăn trên sô pha: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi. "
Giang Lẫm thu hồi ánh mắt, có chút muốn hỏi nội dung tin nhắn WeChat vừa rồi mình nhìn thấy, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào mới thích hợp.
Đặng Di và Quý Minh Luân là bạn bè, muốn một món quà sinh nhật cũng rất bình thường, ngay khi Giang Lẫm đang do dự, Quý Minh Luân đi đến bên sô pha ngồi xuống, đắp chăn lên người.
Giang Lẫm sửng sốt một chút mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Tôi ngủ trên sô pha. "
Quý Minh Luân cầm lấy điều khiển TV đổi kênh: "Vẫn là để tôi ngủ ở đây đi, ngủ ở đây sẵn để tôi xem TV một lát. "
Khi nói những lời này, tầm mắt Quý Minh Luân nhìn chằm chằm vào màn hình. Sau khi thay đổi vài kênh, người vẫn đứng bất động nãy giờ bỗng nhiên đi tới đối diện bàn trà, chắn giữa hắn và TV.
"Cậu tới đây giúp tôi, tôi không thể để cậu ngủ trên sô pha." Thái độ Giang Lẫm rất kiên quyết, nhưng sau khi dừng lời, câu cuối cùng lại có chút thế yếu, "Nếu không thì chúng ta cùng nhau ngủ trên giường đi. "
Bàn tay đang cầm điều khiển buông xuống, Quý Minh Luân nhìn Giang Lẫm, trong đầu đều là câu "Cùng nhau ngủ trên giường".
Mặc dù hắn biết rõ Giang Lẫm không có ý gì khác, hơn nữa hắn cũng đã quyết định buông tay, nhưng khi nghe được lời nói rất dễ hiểu sang nghĩa khác này, hắn vẫn không tránh khỏi việc sẽ có những phản ứng không nên có.
Che giấu cảm xúc của mình bằng cách lấy trái cam từ đĩa trái cây, Quý Minh Luân đứng dậy nói: "Được thôi, vậy tôi vào phòng đây. "
Mãi đến khi cửa phòng ngủ thứ hai đóng lại, Giang Lẫm mới quay người nhìn lại.
Mặc dù đây là kết quả trong dự đoán của mình, nhưng khi thấy Quý Minh Luân thật sự lựa chọn ngủ một mình trên giường mà không chịu ngủ cùng cậu, cảm giác mất mát vẫn bị đè nén nặng nề.
Ngồi xuống vị trí Quý Minh Luân vừa ngồi, Giang Lẫm tắt TV, kéo chăn lên che mặt, đầu óc trống rỗng một hồi lâu mới nhớ mình vẫn chưa tắt đèn.
Cậu đứng lên tắt đèn, đi đến bên tường, cậu mơ hồ nghe thấy có tiếng nói chuyện truyền đến, cậu bấm công tắc, trong khe cửa phòng ngủ thứ hai quả nhiên có ánh sáng.
Đoán rằng có thể Quý Minh Luân đang gọi điện thoại, cậu xoay người đi vào phòng bếp rót nước, tựa vào bên cạnh bồn rửa chén, bên ngoài lại xẹt qua một tia chớp.
Cậu nhìn chằm chằm thế giới mơ hồ bên ngoài cửa sổ, lần này sau khi xuất hiện tia chớp, bầu trời vang lên tiếng sấm.
Âm thanh "rầm rầm" truyền vào màng nhĩ, trái tim như bị sóng âm* đè nén, trong nháy mắt, cậu cảm giác có chút khó thở. Tắt vòi nước, cậu dựa vào tường mộc lúc, chờ nước sôi lập tức làm một ly ấm.
*Sóng âm là những sóng cơ học, được truyền đi trong môi trường rắn, lỏng, khí, khi đến tai người
Sau khi trở về phòng khách, cậu lại chìm đắm trong ánh sáng duy nhất của căn nhà. Nhưng lần này cậu không nghe thấy tiếng nói chuyện, có thể là đã nói chuyện xong rồi.
Nằm trên sô pha, Giang Lẫm để hai tay sau đầu, ngẩn người nhìn lên trần nhà. Không biết qua bao lâu, đèn phòng ở ngủ thứ hai tắt, cậu lại kéo chăn lên, nhắm mắt lại ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Tấm chăn dày vừa vặn che đi không ít tiếng mưa gió ngoài cửa sổ, nhưng cậu lăn qua lăn lại trên sô pha hồi lâu vẫn không thể ngủ được.
So với cảm giác thoải mái khi ngủ trên sô pha ở nhà Quý Minh Luân ngày đó, đêm nay giống như đang bị tra tấn vậy.
Đồ nội thất nhà cậu đều theo phong cách Trung Quốc, ghế sô pha là loại thiết kế uốn cong theo tư thế ngồi của cơ thể con người, tạo cho người ngồi cảm giác thoải mái, lúc ngồi lên nó cơ thể sẽ cảm thấy thoải mái, nhưng khi nằm xuống sẽ bị trượt vào bên trong, không cách nào nằm thẳng được, khi nằm lâu sẽ rất khó chịu.
Sau khi trở mình lần nữa, cậu nhìn chằm chằm khe cửa phòng ngủ thứ hai, đang nghĩ không biết Quý Minh Luân đã ngủ chưa, thì đột nhiên có tiếng sét xẹt qua bầu trời.
Tiếng sấm kia gần như nổ tung bên tai, cậu lập tức ngồi bật dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ thứ hai.
Cùng lúc đó, người ở trên giường trong phòng ngủ cũng lăn qua lộn lại không ngủ được nhìn chằm chằm về phía cửa phòng ngủ.
Thật ra, hôm nay hắn đã đồng ý đi tặng bánh ngọt cho Giang Lẫm với Đặng Phong, không phải vì trời mưa bão nên khó bắt taxi mà là bởi vì mẹ của Giang Lẫm cũng qua đời trong một đêm bão.
Lúc ấy Giang Lẫm chỉ nghe tiếng sấm cuồn cuộn và tiếng mưa ngoài cửa sổ, cậu không nhúc nhích nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh, mãi cho đến khi hắn chạy tới.
Còn nhớ rõ lúc hắn đến, trong phòng bệnh có rất nhiều người, ngoại trừ Giang Kiến Thần ra, còn có ông bà nội, cậu và dì của Giang Lẫm. Nhưng mãi cho đến khi hắn tới, Giang Lẫm cứng ngắc ngồi ở một góc mới bắt đầu có phản ứng, đôi mắt vô hồn nhìn về phía hắn, giống như dây leo xuyên qua bụi gai, thoáng cái đã nâng trái tim hắn lên.
Sau đó cậu bị hắn dẫn ra phòng vệ sinh bên ngoài, tiến vào căn phòng trống không, Giang Lẫm gục lên vai hắn khóc thảm thiết.
Năm đó bọn họ đều chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng tiếng khóc thảm thiết của Giang Lẫm đêm đó lại khắc sâu trong trí nhớ của hắn, từ đó về sau, mỗi lần có bão, ban đêm hắn đều ở cùng với Giang Lẫm, mãi cho đến đầu hạ năm ngoái mới thôi.
Ở bên kia Thái Bình Dương xa xôi, hắn không phải là chưa từng lo lắng chuyện Giang Lẫm sẽ nhớ lại những chuyện cũ đau buồn kia, nhưng lúc đó hắn không thể đến bên cạnh Giang Lẫm, cho nên nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa gì.
Suy nghĩ của hắn bị tiếng gõ cửa rất nhẹ cắt đứt, không đợi hắn trả lời, tay nắm cửa đã bị hạ xuống, cửa bị mở ra.
Hắn nhắm mắt lại và chỉ mở một chút để nhìn về phía cánh cửa. Giang Lẫm đầu tiên là thò đầu nhìn hắn, sau đó đi vào phòng đóng cửa lại.
Hắn muốn xem Giang Lẫm sẽ làm cái gì, liền tiếp tục giả bộ ngủ. Giang Lẫm rón rén đi tới, xác nhận hắn chưa tỉnh, liền đặt gối trong tay lên tấm thảm lớn bên giường, quấn chặt chăn quanh người rồi nằm xuống.
Quý Minh Luân đợi một hồi cũng không thấy Giang Lẫm động đậy, vì thế làm động tác xoay người nằm thẳng, Giang Lẫm quả nhiên ngồi dậy, hồi họp nhìn hắn, nhưng khi thấy hắn xoay người mà không làm gì tiếp, lại thả lỏng nằm xuống.
Mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, Quý Minh Luân trong lòng thở dài.
Nói là tiếp tục làm bạn nhưng đối với Giang Lẫm mà nói cũng là một chuyện không dễ dàng. Luôn cẩn thận tới gần và lấy lòng như vậy, hắn cũng không biết rốt cuộc là mình thảm hơn hay là Giang Lẫm thảm hơn.
Rõ ràng đã từng là quan hệ thân mật như vậy, nhưng lại bị phá hủy bởi vì sự liều lĩnh của hắn, hắn nhớ rõ, năm lớp 12 Giang Lẫm thấy rất khó chịu khi chứng kiến cảnh hai người đàn ông hôn nhau trong ngõ nhỏ nhưng hắn lại không nhịn được, nhất định phải tỏ tình với Giang Lẫm trước khi Giang Lẫm du học.
Nếu như chưa từng xảy ra chuyện gì thì tốt biết bao, tuy hắn sẽ phải cất giấu phần tình cảm này nhưng ít nhất còn có thể chiếm vị trí người bạn thân thiết nhất.
Chẳng lẽ thật sự giống như Đặng Phong nói, hắn đi tìm một người đàn ông khác để làm quen, đem tâm tư phân tán hết ra ngoài mới có thể duy trì khoảng cách làm bạn bè tốt với Giang Lẫm?
Nhưng vừa nghĩ đến người đối mặt không phải Giang Lẫm, hắn lại không có hứng thú.
Suy nghĩ hỗn loạn lấp đầy đầu óc của hắn, thời gian bất tri bất giác trôi qua, vừa rồi sau khi ông trời giáng xuống một âm thanh động trời, chân trời cũng không còn vang lên tiếng sấm nào nữa, Quý Minh Luân nhìn về phía ánh trăng bên ngoài cửa sổ, đợi hồi lâu mới lặng lẽ ngồi dậy.
Cúi đầu nhìn xuống, Giang Lẫm đang cuộn mình lại, nằm nghiêng về phía hắn ngủ thiếp đi.
Có lẽ là do tư thế nên giờ phút này mặc dù Giang Lẫm đang ngủ nhưng hắn cảm giác cậu đang rất bất lực.
Quý Minh Luân nhìn cậu một lát, ánh mắt dừng lại trên ngón tay của cậu.
Vừa rồi lúc ăn cơm hắn có nhìn thoáng qua một cái, hắn phát hiện trên tay Giang Lẫm xuất hiện một ít vết chàm.
Tay từ mép giường duỗi xuống, đầu ngón tay khi sắp chạm vào đầu ngón tay của Giang Lẫm thì ngừng lại, sau đó vươn tới bên má Giang Lẫm, khẽ vuốt ve đường cong quai hàm của cậu.
Lớn lên, ngũ quan của Giang Lẫm rất đẹp, không có cảm giác nam tính cứng rắn như người đàn ông bình thường, tóc hơi dài một chút, nhìn qua rất u buồn. Trước kia Quý Minh Luân thích chạm vào phần đuôi tóc phía sau của cậu, hắn thường xuyên ngứa tay nhịn không được mà sờ một cái, sau đó cậu sẽ bất đắc dĩ mà liếc hắn một cái.
Nằm sấp ở mép giường nhìn cậu một lúc, Quý Minh Luân đứng dậy xuống giường, cẩn thận bế Giang Lẫm lên, đặt cậu lên giường.
Nửa đêm, tiếng mưa nhỏ dần, Quý Minh Luân nhìn chằm chằm người bên gối, hắn vô thức chìm vào giấc ngủ. Nhưng hắn ngủ không sâu, tỉnh dậy khi ánh sáng ban ngày chiếu thẳng vào mí mắt của mình.
Không có gì ngạc nhiên khi cánh tay hắn đang ở dưới đầu của Giang Lẫm, một cánh tay khác lại đặt lên lưng của Giang Lẫm, tay Giang Lẫm đặt bên hông hắn, mặt vùi vào cổ hắn, dán vào cổ hắn ngủ rất say.
Nhắm mắt lại lần nữa, Quý Minh Luân cảm nhận hơi ấm đã lâu không được cảm nhận này, không muốn buông ra, thậm chí hắn còn muốn thu cánh tay lại ôm chặt lấy người trong lòng.
Đáng tiếc ý nghĩ này chỉ mới nghĩ đến đã phải dừng lại vì phản ứng của thân thể, buổi sáng thức dậy rất dễ mất khống chế, hắn còn chưa mặc quần lót, nếu Giang Lâm tỉnh dậy phát hiện ra, hắn sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Nhắc nhở bản thân buông ra, hắn vừa muốn động đậy liền thấy người trong ngực phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, sau đó một cái chân chen vào giữa hai chân hắn.
Nín thở, bàn tay đang đặt trên thắt lưng cũng siết chặt, sau đó Giang Lẫm lại bất động.
Cứng ngắc đợi một lát, xác định Giang Lẫm vẫn chưa thức dậy, Quý Minh Luân mới dám cúi đầu nhìn mặt cậu.
So với tối hôm qua, sắc mặt Giang Lẫm hiện tại hồng hào hơn nhiều, trên mặt cũng có vết ngủ. Hắn nhìn cậu một lượt, sự chú ý dừng lại trên môi Giang Lẫm, đáng tiếc sự nhớ nhung còn chưa kịp nảy ra, phòng khách vang lên tiếng chuông.
Đó là tiếng chuông điện thoại di động của Giang Lẫm, hắn nhắm mắt giả vờ ngủ, rất nhanh Giang Lẫm đã bị đánh thức, nhìn thấy tư thế hai người đang dính chặt lấy nhau, Giang Lẫm không lập tức đẩy ra, mà đợi đến khi tiếng chuông dừng lại, cậu giống như đang thở dốc, hô hấp có chút nặng nề.
Quý Minh Luân chờ Giang Lẫm rút tay chân về, nhưng cậu lại không di chuyển, ngay khi Quý Minh Luân nghi ngờ, tiếng chuông bên ngoài lại vang lên.
Lúc này Giang Lẫm đã có cử động, nhẹ nhàng rút tay chân ra, sau đó lấy cánh tay của hắn ra, sau đó xuống giường, bước nhanh đến bên cửa, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Quý Minh Luân vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ, chỉ sau khi tiếng đóng cửa vang lên mới mở mắt ra.
Giang Lẫm hình như đi nghe điện thoại, có thể nghe được tiếng nói chuyện trầm thấp, rất nhanh hắn liền biết cuộc điện thoại là của Giang Kiến Thần, vì thế hắn ngồi dậy mà di chuyển cánh tay bị tê của mình.
Tối hôm qua Giang Kiến Thần gọi điện thoại cho hắn nhưng bị Giang Lẫm tắt máy, sau đó vào phòng, Giang Kiến Thần lại gọi cho hắn một lần nữa, quả nhiên là hỏi về tình huống của cơn bão.
Mấy năm nay, Giang Kiến Thần luôn ở trong tình trạng thả rong Giang Lẫm, thông qua hắn mà Giang Kiến Thần biết rất nhiều chuyện của Giang Lẫm. Sau đó Giang Lẫm đi Los Angeles, ban đầu Giang Kiến Thần còn thường xuyên gọi điện cho hắn, cho đến khi ông ấy phát hiện hắn thật sự không biết rõ tình trạng Giang Lẫm ở Los Angeles mới không liên lạc nữa.
Nghĩ đến việc Giang Lẫm rất có thể lại cãi nhau với Giang Kiến Thần, Quý Minh Luân nghĩ đến Quý Trác Thăng cùng mình đề nghị với mình chuyện định cư.
Sau lần cãi vã đó, Quý Trác Thăng mấy ngày không nói chuyện với hắn, mà chuyện này cũng chưa truyền đến tai mẹ ruột hắn, nhưng nếu hắn thật sự cân nhắc chuyện xuất ngoại, nhất định phải bắt đầu chuẩn bị sớm một chút.
Điều đầu tiên phải đối mặt đó là ngôn ngữ, ở Seoul nói tiếng Anh cũng nhiều, nhưng chắc chắn không thuận tiện bằng tiếng Hàn, thứ hai đó là vấn đề về công việc.
Những chuyện này một khi bắt đầu suy nghĩ là sẽ rất áp lực, rất dễ bị bực bội, nhưng lần này hắn còn chưa nghĩ nhiều cửa đã bị mở ra.
Giang Lẫm không gõ cửa, hình như cậu nghĩ rằng hắn còn đang ngủ, kết quả cửa mở được một nửa liền trợn tròn mắt nhìn hắn.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lát, ngay khi Quý Minh Luân đang nghĩ có nên nói rằng mình vừa tỉnh hay không, Giang Lẫm đã hỏi trước: "Tôi đánh thức cậu dậy sao? "
Theo lời của Giang Lẫm, Quý Minh Luân vừa ngáp vừa nói: "Ừm, không biết tại sao vừa ngủ dậy cánh tay lại bị tê. "
Hắn nhéo nhéo cánh tay tê dại, biểu cảm của Giang Lẫm có chút không được tự nhiên, rời mắt nói: "Tôi làm bữa sáng, cậu ăn hamburger không? Trong tủ lạnh có vài thức ăn ăn liền. "
Tiếng mưa gió bên ngoài vẫn tiếp tục, Quý Minh Luân đi dép lê xuống giường, đi về phía cửa: "Để tôi nấu mì cho, tối hôm qua mới ăn lẩu, buổi sáng đừng ăn đồ có dầu mỡ. "
Giang Lẫm tránh sang bên cạnh, khi Quý Minh Luân đi ngang qua, cậu lơ đãng liếc nhìn bộ phận kia của người nọ, thấy rõ sau đó vội vàng quay mặt đi, chờ Quý Minh Luân vào phòng vệ sinh, cậu mới dựa vào tường thở phào nhẹ nhõm.
Rũ mắt nhìn độ cong mình nhìn thấy được, cậu dùng tay phải che mặt, ánh mắt lại nhịn không được xuyên qua ngón tay nhìn về phía cái giường kia.
Nếu không có điện thoại của Giang Kiến Thần đánh thức cậu dậy trước, Quý Minh Luân có phải sẽ phát hiện chuyện bọn họ ngủ cùng nhau hay không?
Nhưng tại sao cậu lại nằm trên giường? Cậu nhớ rõ ràng là cậu ngủ trên thảm mà.
Chẳng lẽ là lúc ngủ cậu mơ mơ màng màng tự mình bò lên?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thử Lại Lần Nữa
Chương 20: Tự mình bò lên?
Chương 20: Tự mình bò lên?