DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu
Chương 3: Chương 3


Sáng hôm sau Thẩm Mặc mơ màng rời giường, cậu đi vào nhà tắm, nhìn thấy hai con mắt sưng húp lên vì khóc nhiều của mình mà cảm thấy thật thẹn với lòng.

Đã bảo là không được cho người khác thấy vẻ yếu đuối của mình, vậy mà tối qua dáng vẻ yếu đuối nhất của bản thân đã bị anh cả nhìn thấy hết, lại còn bị an ủi.

Mất hết mặt mũi.
Cậu cầm bàn chải đánh răng rồi phát hiện hai bàn tay của cậu không nghe lời nữa.

Cậu không thể điều khiển được hai bàn tay, không thể cầm nắm đồ vật, dù cố gắng lắm cũng chỉ có thể hơi cong ngón tay lại.
" Sẽ không phải là bị tàn tật luôn rồi chứ?".
Thẩm Mặc sợ hãi tới sắp khóc, chạy ra khỏi phòng đi xuống tầng, bắt gặp Thẩm Kỳ đang nấu bữa sáng trong bếp, anh ấy vậy mà biết nấu ăn.
Thẩm Kỳ nhìn dáng vẻ của Thẩm Mặc liền tưởng nhóc con lại bị đau giống đêm qua nên đi tới giữ người lại.

" Em làm sao vậy, lại đau tay sao?".
Thẩm Mặc sau đêm qua liền cảm thấy có thể thân thiết hơn với anh trai rồi, tuy có hơi ngại ngùng.

Cậu lắc đầu lia lịa nói " Không, em không đau nữa, nhưng tay của em, tay của em không hoạt động nữa, phải làm sao đây, có phải sẽ bị tàn tật luôn không?".

Thẩm Kỳ sửng sốt, nhìn quả thật bàn tay của nhóc con không thể hoạt động như bình thường liền gọi cho bác sĩ tư nhân, lần này chưa tới 5 phút, bác sĩ đã chạy tới nơi, vị bác sĩ này khác với vị hôm qua.

Nhìn thì khá trẻ, có lẽ gần bằng với Thẩm Kỳ.
" Mệt chết tôi rồi, ai cần cấp cứu vậy?".
Thẩm Mặc bị Thẩm Kỳ kéo tới sô pha để bác sĩ nhìn qua.

Vị bác sĩ này họ Lý, nghe họ nói chuyện, có lẽ là bạn bè của anh trai, Thẩm Mặc đoán, đãi ngộ như vậy là trước giờ cậu chưa bao giờ được hưởng qua khi ở Thẩm gia.

Trước kia bị bệnh, cũng là tự mình chạy ra phố mua thuốc, lớn hơn thì biết gọi đặt shipper mua giúp thuốc tới, nhưng vẫn luôn là tự mình chăm sóc chính mình mà thôi, dù cậu rất hậu đậu, nhưng làm nhiều thì quen việc.
" Đây là triệu chứng bình thường khi bị bỏng nước sôi thôi, có chút bất tiện nhưng cứ để 1 tuần liền tự khỏi, không vấn đề gì, không phải lo".
Mãi cả ngày hôm đó, Thẩm Mặc chỉ nghe lọt mỗi câu, không vấn đề gì, không phải lo của bác sĩ.

Thật may, cái tay này còn có thể lại dùng được.

Nếu không về sau một mình cậu sống không thể thiếu 2 bàn tay này được.
Mà vấn đề lúc này là sinh hoạt hàng ngày của cậu bây giờ phải dựa vào anh trai.

Ăn cơm phải đút là một chuyện, còn có mấy việc ngại ngùng kia thì phải làm sao đây.
Sau khi được Thẩm Kỳ đút no đồ ăn sáng thì Thẩm Mặc định đi học nhưng Thẩm Kỳ nói đã xin nghỉ giúp cậu, còn kêu cậu theo anh đến công ty của anh " Như vậy tôi có thể chăm sóc cho em tốt hơn".
Thẩm Mặc vốn từ chối nhưng nhìn Thẩm Kỳ nghiêm trọng như vậy thì đành phải nghe theo, ai bảo địa vị của cậu thấp đây a.
Đương nhiên việc thay quần áo cũng là Thẩm Kỳ giúp cậu thay, rõ ràng mới hôm trước còn lạ lẫm, đến nói chuyện cũng không nói với nhau được một câu, mà bây giờ anh còn giúp cậu thay quần áo.

Nghĩ tới vấn đề khác, cậu liền đỏ hết cả tai.
Tới công ty, cậu khép nép đi theo phía sau Thẩm Kỳ đi vào văn phòng ở tầng cao nhất, đi qua chỗ nào cũng có người nhìn và lén thảo luận, Thẩm Mặc ít khi đến nơi nhiều người như vậy nên vừa ngại vừa sợ.
Thẩm Kỳ để cậu ngồi trong văn phòng anh cả ngày, đến giờ ăn trưa thì đưa cậu đi ăn, lại tự tay đút no cậu.

Thẩm Mặc thì tự xỉ vả bản thân mang phiền phức cho anh, trong khi Thẩm Kỳ thì rất tận hưởng nhìn nhóc con nhai nhóp nhép ngon miệng.
Phải nói rằng năm năm qua anh phải gồng gánh tập đoàn, lại giúp phát triển vượt bậc hơn cả trước kia, trở thành một trong những tập đoàn công nghệ đứng đầu, rất lâu rồi Thẩm Kỳ không cảm thấy thích thú với thứ gì ngoài tài liệu và những con số.
Ăn xong, sắc mặt của Thẩm Mặc rất xấu, Thẩm Kỳ lo cậu bị đau bụng nhưng nhóc con lại nói mình buồn đi tiểu làm anh cảm thấy thật buồn cười.

" Bởi vì tay không dùng được..." Thẩm Mặc đỏ cả vành tai, cúi đầu như muốn kiếm cái lỗ chui xuống.
" Vậy nên em vẫn luôn nhịn, không muốn nhờ vả tôi".

Thẩm Mặc lắc đầu xong lại gật đầu " Mấy việc này, tay anh sẽ bẩn mất".

Phải biết rằng bàn tay anh chỉ bắt tay với người hợp tác, một nét ký tên đáng giá trăm tỷ thì làm sao cậu có thể để anh giúp cậu cái kia.
" Em nghĩ là em sẽ có cách thôi, em đi vào nhà vệ sinh một lát".

Thẩm Mặc nói xong thì lao thẳng đi như sợ ở lại thì sẽ phải chui xuống lỗ thật mất.
Thẩm Mặc loay hoay một hồi, không hiểu sao Thẩm Kỳ sáng nay lại mặc cho cậu chiếc quần có khóa, tay cậu không cách nào gỡ được khóa quần ra, cậu sắp bí tới chết rồi.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
" Thẩm Mặc, em ở đây à?" Là giọng nói trầm ấm của Thẩm Kỳ, cậu vừa mới cố lắm mới gỡ được cúc quần ra, hiện tại lại không biết nên cởi ra tiếp hay là lại mặc vào.
" Ưm, em ở đây, anh có việc gì sao?" Hay là đến giờ quay lại văn phòng rồi.
" Mở cửa ra đi" Thẩm Mặc trợn tròn mắt, nhìn cái quần cứng đầu cởi mãi không ra lại nhìn sau cánh cửa là anh trai không biết nên mở cửa hay không.

Nhưng cậu sắp bí tới ra quần rồi nên đành mở cửa ra.
Thẩm Kỳ chen vào, ngay lập tức trở nên chật trội vô cùng.

Lưng Thẩm Mặc dựa vào ngực của anh trai, rất cứng, cảm giác có thể tưởng tượng ra những múi cơ mà cậu hâm mộ bao lâu nay.


Hơi thở của anh trai còn chậm rãi truyền vào tai cậu làm Thẩm Mặc muốn ngay lập tức biến mất khỏi trái đất này.
" Thẩm Mặc à, anh không ngại giúp em nhưng tự dưng làm vậy cũng không phải phép, nhưng nếu em nói gì đó thì anh có thể toàn tâm toàn ý giúp em được rồi".

Con mèo con ngây thơ không biết cái bẫy của soi xám đã giăng ra chờ cậu nhảy vào " Anh, anh cả có thể giúp em được không, em thật sự rất khó chịu rồi".

Thẩm Mặc nói ấp úng mãi mới hết một câu, tai thì đã đỏ như trái dâu tây chín mọng rồi.
Một tiếng trầm khàn vang lên bên tai " Được".

Sau đó Thẩm Mặc chỉ biết dùng tay che mặt, che thật kín.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, hồn cậu còn chưa về nữa, chợt nghĩ, vốn dĩ lúc đó anh trai chỉ cần giúp cậu cởi ra, cũng không nhất thiết phải đứng ở đó chờ a.

Tại sao mình lại ngốc như vậy? Dù anh ấy có quay lưng đi không nhìn thì cũng thật xấu hổ.

lúc đó cậu nghĩ muốn giải quyết thật nhanh nỗi buồn, giờ mới thấy hối hận.
Người đàn ông bên cạnh thầm cười, vào buổi họp chiều hôm đó nhân viên cả công ty rất rõ ràng tâm trạng của ông chủ có vẻ rất khác mọi ngày..


Đọc truyện chữ Full