DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu
Chương 24: Chương 24


Bởi vì chỉ có một phòng tắm nên khi Thẩm Mặc vừa mở cửa đi ra thì thấy Thẩm Kỳ đứng ngay trước cửa, cậu vừa mới hạ nhiệt sau chuyện xấu hổ lúc sáng, hiện tại nhìn anh trong khoảng cách gần như thì cố tỏ vẻ như không có chuyện gì, trông như diễn rất hoàn hảo nhưng ánh mắt cậu không dám nhìn thẳng vào Thẩm Kỳ, luôn liếc sang hai bên.
Không biết Thẩm Kỳ làm gì trong phòng tắm làm gì lâu như vậy, Thẩm Mặc ngồi nhìn ra bãi biển suy ngẫm, ánh nắng vàng tưới lên làn da trắng nõn của cậu như thiên sứ phát sáng, đó là hình ảnh Thẩm Kỳ nhìn thấy khi bước vào phòng ngủ, anh nhìn ngắm tới say đắm, trong lòng hiện lên ý nghĩ nhất định phải giữ cậu cho riêng mình anh.
Thẩm Mặc đang nghĩ, nghĩ xem vì sao mỗi lần ngủ cùng Thẩm Kỳ thì cậu đều bị sưng môi, cậu nghĩ nát óc cũng không ra một đáp án cụ thể cho nên lên mạng tra tìm, nó nói là do bị dị ứng hoặc là do thương tích gây nên.
Thẩm Mặc nghĩ, dị ứng hẳn là không có, bởi 3 lần đều không có ăn phải thứ gì lạ nha, không lẽ cậu bị dị ứng với Thẩm Kỳ, càng không thể nào.

Vậy chỉ có thể là do bị thương thôi, nhưng mà cậu chỉ đi ngủ mà thôi, đâu có làm gì đâu, tại sao lại bị thương ở cùng một chỗ nhiều lần như vậy.
Bé mèo con lại cặm cụi vào điện thoại lên mạng tìm kiếm nguyên nhân môi bị sưng do thương tích.

Kết quả cậu nhận được khiến cậu lại đỏ mặt bặm môi.

Kết quả cho ra " Nguyên nhân chủ yếu gây ra thương tích trên môi là do đánh nhau, tai nạn, vấp ngã, tuy nhiên có một nguyên nhân khác được các cặp đôi bình chọn tỷ lệ cao là do hôn môi quá lâu, quá mạnh gây nên".
Phía dưới còn có rất nhiều bình luận nhận xét kể rằng bọn họ bị thương ở môi phần lớn đều là do hôn môi mà gây nên, thậm chí còn có ảnh minh họa, tình trạng kia thật giống với môi của cậu lúc sáng tỉnh dậy.

Thẩm Mặc thầm tưởng tượng ra cảnh anh trai hôn cậu, lập tức đầu muốn nóng tới bốc khói, muốn lăn trên giường vài vòng.


Không thể tin được thật sự anh có hôn cậu sao? Hẳn không thể nào đi.
Vừa lăn được nửa vòng liền thấy Thẩm Kỳ đang đứng ngay cửa nhìn cậu, không biết anh đã ở đó từ lúc nào nữa.

Thẩm Mặc giống như đoạn video bị bấm dừng, cậu không dám cử động nữa, ngại ngùng cười hề hề rồi nhảy xuống giường, sau đó còn vuốt vuốt tấm nệm phăng phiu.

Thẩm Kỳ vẫn đứng đó nhìn cậu làm trò, môi khẽ cười khiến Thẩm Mặc xấu hổ không thôi, cậu vận động đầu óc nghĩ ra cách đánh lạc hướng chú ý của anh.

Cậu hết chỉnh lí lại giường nằm, còn xếp gọn lại đồ đạc vốn vẫn luôn gọn gàng, làm hết cả việc cho nhân viên phục vụ dọn phòng mà anh vẫn không buông tha cho cậu.
Thẩm Kỳ thấy bé con mím môi lại làm nũng mới thôi không trêu trọc cậu nữa, bắt đầu diễn cùng cậu, coi như khi nãy không nhìn thấy gì.

Thẩm Mặc cũng ngầm bỏ hết mấy chuyện xấu hổ kia ra sau đầu, cậu muốn chơi thật vui vẻ ở đây.
Hai người đi ra bãi biển, tập luyện một bài khởi động sau đó tham gia một lớp học lướt sóng.

Sau hai tiếng tập luyện vất vả thì Thẩm Mặc mới có thể đứng vững được trên tấm ván trên mặt nước.


Cậu nhìn ra phía xa xa, Thẩm Kỳ đang lướt một con sóng không quá to, tư thế ổn định rất chuyên nghiệp, Thẩm Mặc hâm mộ không thôi, đến bao giờ cậu mới có thể ngầu như vậy.

Mải nhìn anh mà cậu bị ngã xuống nước, bởi đã quen với mực nước này nên không còn mất mặt như hôm qua, nhưng sóng biển khá mạnh, cậu còn chưa kịp đứng lên đã bị liên tiếp các con sóng đánh ngã ra tới khi dạt vào bãi cát trên bờ.
Thẩm Mặc chợt thấy có thứ rơi nhẹ lên ngực, thì ra là vòng cổ hôm qua anh tặng cậu, Thẩm Mặc gào thét trong lòng tại sao cậu có thể đeo thứ quý giá như vậy đi tắm biển, cậu bất cẩn quên mất bỏ thứ này ra, nãy giờ nó đều nằm bên trong áo, bây giờ bị lộ ra ngoài mới để ý.

Thẩm Mặc sợ tháo ra sẽ lại càng dễ mất nên vẫn đeo trên cổ, có điều cậu nhét nó vào bên trong.
Thẩm Mặc để ý, hình như Thẩm Kỳ cũng vẫn còn đeo cái vòng đó không tháo xuống, cảm giác rất giống một cặp đôi.

Bỗng Thẩm Kỳ nhìn thấy một cô gái ngất xỉu trên bãi cát không xa, chỗ đó hơi khuất nên hình như không ai để ý tới cô ấy.
Thẩm Mặc chạy tới, cậu hơi sợ người lạ, nhưng lấy hết dũng khí kéo tay cô gái, lay cho cô tỉnh nhưng không thấy cô ấy tỉnh lại, hình như bị ngất rồi.

Thẩm Mặc chạy đi gọi người cứu hộ cách đó một đoạn, sau đó cùng người cứu hộ vác cô gái đó tới trạm y tế.
Thẩm Kỳ lướt sóng quay lại không thấy bé con đâu thì hoảng hốt đi tìm, anh tìm lấy điện thoại để trên ghế dựa bên bờ biển gọi đi.


Không lâu sau bên ngoài bãi biển có một đám người mặc áo hoa, quần đùi đi biển nhưng mặt người nào người nấy đều nghiệm trọng chạy quanh bãi biển tìm kiếm.

Thẩm Kỳ đi tới chỗ nhân viên cứu hộ thì không thấy ai, đi thêm một đoạn thì nghe có tiếng người ở khu y tế, bãi biển này là tư nhân được anh thuê hết khu này nên sẽ không có ai ngoài anh và Thẩm Mặc.

Hiện tại thấy nhân viên cứu hộ đều tập trung ở khu y tế thì tim anh thắt lại, chạy hết tốc lực tới đó túm lấy một người nhân viên gầm lên " Em ấy đâu, xảy ra chuyện gì rồi?".
Người nhân viên kia sợ hãi chỉ vào bên trong.

Thẩm Kỳ vội vàng chạy vào nên trong, anh hoảng hốt nhìn xung quanh, tới khi nhìn thấy Thẩm Mặc đang an ổn ngồi trên ghế sô pha êm ái mới thở phào, anh lấy tay đỡ trán đi lại gần, thật may em ấy không sao, cái cảm giác khi nãy khi anh nghĩ cậu xảy ra chuyện gì rồi thật không dễ chịu, Thẩm Kỳ lâu lắm mới có cảm giác nguy hiểm như vậy, giống như tình cảnh năm xưa anh nghe tin cha mẹ qua đời do tai nạn vậy.
Thẩm Kỳ lại gần ôm lấy Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc không hiểu chuyện gì nhưng cậu cảm nhận được trạng thái của Thẩm Kỳ không được tốt cho lắm, cho nên cậu giơ tay vỗ nhẹ lên lưng anh an ủi " Có chuyện gì vậy?" cậu hỏi.
Thầm Kỳ giọng nói khàn đi, nghe rất nguy hiểm " Ai cho em rời đi mà không báo với tôi một câu, có biết tôi lo lắng như thế nào hay không hả?".
Thẩm Mặc tim chợt hững lại, anh ấy là vì lo lắng cho cậu " Em không sao, anh kiểm tra đi, một vết thương cũng không có nha, em rất nghe lời mà, có điều em phát hiện có người bị ngất trên bãi biển nên đưa người ta qua đây để chữa trị".
Thẩm Kỳ vỗ lên mông cậu bốp một cái trừng phạt khiến Thẩm Mặc giật nảy lên xấu hổ vô cùng, bởi cũng không phải lần đầu tiên nên cũng bớt ngỡ hơn nhiều, có điều lần nào anh đánh mông cậu cũng là khi cậu khiến anh giận.
Cô gái bên trong vừa mới tỉnh lại liền muốn đi ra ngoài luôn, cô ấy nhìn thấy Thẩm Kỳ thì giật mình rồi nhìn sang cậu bé đã cứu mình mà nhân viên vừa kể, vừa nhìn đã thấy rất đáng yêu.
Thẩm Kỳ nhìn thấy cô ta thì nhăn mặt, anh kéo Thẩm Mặc sát vào bên mình, ôm lấy eo cậu.


Thẩm Mặc nhìn ánh mắt hai người kia nhìn nhau là lạ, hình như có quen biết nha.
Cô gái kia nở nụ cười tươi nhìn cậu với ánh mắt khá thích thú, cô ấy giơ tay chào với Thẩm Mặc, hoàn toàn bơ đi Thẩm Kỳ " Em trai đã cứu chị, lần sau có dịp sẽ mời em ăn cơm, lần này còn có chút việc nên hẹn em lần sau".

Nói rồi cô ấy chạy nhanh đi như bị ma đuổi vậy.
" Cô ấy là ai vậy ạ?" Thẩm Mặc ngẩng đầu hỏi, nhận lại là Thẩm Mặc mặt đen như đít nồi nói " Tôi không quen biết".
Thẩm Mặc nghĩ trong lòng rõ ràng là hai người có quen biết lại tỏ ra không quen biết nhau, có gì đó mờ ám nhưng cậu không dám chọc anh vào lúc này nữa.
Thẩm Kỳ đưa cậu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói " Vốn muốn cho em đi lặn một chút ngắm đáy biển, nhưng hiện tại tôi không muốn cho em đi nữa".

Thẩm Mặc nghe vậy thì tiếc nuối không thôi, cậu xem qua video người khác quay lại khi đi lặn vô cùng đẹp nha.

" A, anh như vậy là không được nha, em muốn đi mà~".
Thẩm Kỳ nhìn cậu cảnh cáo, nhấn mạnh " Không- thể- nào!".

Làm nũng cũng vô dụng..


Đọc truyện chữ Full