DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu
Chương 47: Chương 47


Hai hôm sau, các thí sinh sau khi được nghỉ ngơi và tham gia một số hoạt động thì hôm nay phải tập hợp tại trường quay số 1để nhận kết quả đánh giá của bọn họ trong lần công diễn đầu tiên.
Trong 111 thí sinh sẽ chỉ còn lại 71 thí sinh được bước tiếp vào vòng trong, có thể nói đây là vòng khốc liệt nhất khi loại một lúc nhiều thí sinh như vậy.

Phần lớn người bị loại đều là những người không nổi bật ít được lên hình hoặc nằm trong nhóm thua cuộc trong lần công diễn đầu tiên.

Thẩm Mặc thở phào vì cậu không bị loại ngay vòng đầu tiên.

Có lẽ vì có 100 nghìn phiếu bầu thưởng cho thành viên đội thắng nên cậu mới may mắn được ở lại.
Sau khi loại đi những người bị loại thì bắt đầu tới phần công bố thứ hạng của người ở lại.

Tuyên bố xong nhóm thí sinh nằm trong top nguy hiểm từ 60 tới 71 vẫn không thấy tên của mình thì Thẩm Mặc khá ngạc nhiên.

Kỳ Phong đứng bên cạnh thấy Thẩm Mặc như vậy thì khuyên cậu một câu " Cậu biểu diễn rất tốt, nhất định có thể nằm trong top 20 trở lên, tin tôi đi".
Thẩm Mặc cũng tự nhủ mình phải tự tin lên, tuy trong nhóm có Hàn Thuấn và Kỳ Phong chiếm hầu hết sự thu hút nên Thẩm Mặc cho rằng bản thân sẽ mờ nhạt, nhưng cậu phải tự tin vào mình hơn mới được.
Thẩm Mặc đứng thẳng lên, tự tin nhìn vào ống kính.


Đến khi ban giám khảo công bố tới vị trí số 20 mà vẫn không thấy tên mình, Thẩm Mặc cũng cảm thấy hồi hộp dần lên, cậu cảm thấy vui sướng vì bản thân có thể có xếp hạng cao hơn mong muốn, hơn nữa là có không ít khán giả ủng hộ cậu, nghĩ thì cảm thấy áp lực hẳn lên nhưng Thẩm Mặc sẽ cố gắng hết mình để đạt kết quả tốt nhất.
Tới khi công bố tới top 10 thì Thẩm Mặc đã không còn tin vào mắt mình nữa rồi, cậu vậy mà có thể vào được top 10.

Vậy nhưng vị trí số 10 cũng không phải là cậu, Thẩm Mặc hồi hộp tới mức tay cũng chảy cả mồ hôi.
Khi tuyên bố người đứng thứ 9 là tới lượt Quân Tiêu Phàm công bố, Thẩm Mặc hễ nhìn thấy anh ta thì lại nhớ tới buổi tối hôm đó, cậu cố tránh ánh mắt của anh ta nhưng Quân Tiêu Phàm vẫn nhìn cậu chằm chằm khiến tất cả mọi người đều nhìn qua đây.
Thẩm Mặc không hiểu sao anh ta lại làm vậy, cho tới khi Quân Tiêu Phàm mở miệng nói " Vị trí thứ 9 thuộc về Thẩm Mặc, chúc mừng em".
Thẩm Mặc lúng túng đi theo hướng dẫn của chương trình tới bắt tay Quân Tiêu Phàm nói cảm ơn, cậu cảm giác được khi bắt tay Quân Tiêu Phàm thì anh ta như có như không cố tình sờ nắn tay cậu trong giây lát, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn khi nhìn các thí sinh khác.
Thẩm Mặc vội trở về vị trí số 9 trên bục.

Sau đó không ngạc nhiên khi top 3 còn lại Hàn Thuấn, Thẩm Hà và Kỳ Phong.

Top 3 đã thuộc về Kỳ Phong, còn hai người kia quả thật rất khó đoán được ai sẽ là người đứng nhất.
Mọi người đều cho rằng Hàn Thuấn nhất định sẽ đứng nhất vì fan của anh ta đông đảo hơn nhưng ngoài dự liệu, vị trí thứ nhất lại thuộc về Thẩm Hà khiến ai cũng trầm trồ.

Tính ra màn trình diễn hip hop của Thẩm Hà ở một đẳng cấp khác so với bài hát đáng yêu sôi động của bọn họ cho nên sẽ thu hút được nhiều người qua đường ủng hộ hơn.


Thẩm Mặc đoán lần công diễn sau Hàn Thuấn sẽ dùng hết kĩ năng sở trường để đánh bại lại Thẩm Hà.
Ngay sau khi tuyên bố thứ hạng thì bọn họ cũng phải chọn bài hát cho lần công diễn thứ 2.

Có tổng cộng 10 bài hát, khác với lần trước, lần này bọn họ được chia làm 4 tổ, sẽ chỉ biểu diễn một trong các kĩ năng hát, nhảy, rap hoặc sáng tác những thí sinh được bình chọn cao nhất trong nhóm chiến thắng sẽ được ưu tiên chọn trước.

Hàn Thuấn lựa chọn vào tổ vũ đạo, đó là sở trường của cậu ta.

Thẩm Hà lựa chọn vào tổ hát, lần này đội trưởng sẽ không được lựa chọn thành viên mà các thí sinh khác sẽ được lựa chọn tự do, thứ tự ưu tiên theo xếp hạng từ cao tới thấp.
Kỳ Phong lựa chọn vào tổ rap, còn Thẩm Mặc chọn vào tổ sáng tác.

Thẩm Mặc thích nhất là sáng tác, đó là thứ cậu vẫn làm suốt bao năm nay.

Các nhóm trong một tổ sẽ đấu với nhau, các nhóm chiến thắng trong bốn tổ sẽ nhận được phần thưởng là 200 nghìn phiếu bầu, thành viên được bình chọn cao nhất tại sân khấu sẽ được thưởng thêm 100 nghìn phiếu nữa.

Nghe tới phần thưởng vô cùng hấp dẫn nên ai cũng trở nên hừng hực khí thế.
Tổ sáng tác chỉ có 2 nhóm, bởi rất ít người biết sáng tác, phần lớn thí sinh vào đây vì không còn lựa chọn nào khác, bọn họ thứ hạng thấp nên khi tới lượt thì đã bị mất người khác chọn hết mất rồi, điều này Thẩm Mặc cũng không ngờ tới.

Tổ sáng tác tổng có mười người, không có bài hát cố định để lựa chọn nên phải bầu ra 2 người làm nhóm trưởng sau đó chia ra thành hai nhóm.

Cùng với Thẩm Mặc còn có một thí sinh nằm trong top 18 cũng gia nhập tổ này, cho nên hai người có thứ hạng cao nhất sẽ trở thành đội trưởng.
Thí sinh đứng thứ 6 kia tên là Di Chính Lang, cậu ta hơn Thẩm Mặc hai tuổi, nghe nói là một thiếu gia nhà giàu, kĩ năng hát nhảy cũng không tệ.

Một thành viên trong tổ đề nghị Thẩm Mặc và Di Chính Lang hãy sáng tác ra một bài hát, sau đó các thành viên sẽ dựa theo đó để lựa chọn sẽ về đội của ai.

Vậy nên cả đêm hôm đó Thẩm Mặc đều thức để sáng tác bài hát, trước kia đều dựa trên cảm xúc, linh cảm để sáng tác, lần này phải sáng tác dựa trên tinh thần đồng đội nên Thẩm Mặc gặp một chút khó khăn.

Nghĩ tới cảnh các thí sinh bị loại bỏ lúc sáng, gương mặt bọn họ giống như ước mơ bị vụt tắt cho nên Thẩm Mặc liền chợt có linh cảm.
Phía bên Di Chính Lang, anh ta lén mượn được điện thoại gọi cho trợ lí giúp anh ta mua một bài hát để sử dụng, tới nửa đêm vẫn không thấy trợ lí quay lại nên sốt ruột vô cùng.

Anh ta nào biết sáng tác, chỉ là muốn thể hiện để thu hút nhiều fan hơn nên chọn vào tổ sáng tác, nghĩ chỉ cần lén mua bài hát từ bên ngoài vào sử dụng là được, nào ngờ trợ lí làm việc kiểu gì vẫn chưa thấy quay lại.
Không lâu sau anh ta nhận được thông báo từ một nhân viên chương trình bị anh ta mua chuộc nói rằng trợ lí của anh ta bị bắt gặp nên không thể mang bài hát tới được, bảo anh ta tùy cơ ứng biến đi.
Di Chính Lang tức điên lên, lúc này đã là nửa đêm nào còn cách nào để làm nữa, anh ta đành phải tự sáng tác ra một bài hát chả ra đâu vào đâu nhưng ít nhất tới sáng thì cũng coi như là hoàn thành.
Buổi sáng hôm sau tổ sáng tác tập hợp lại, bọn họ nghe thử hai bài hát do hai người sáng tác, ai cũng cảm thấy bài hát của Di Chính Lang nghe hơi kì quái, anh ta liền đáp lại bọn họ " Đây là phong cách nhạc rock, các cậu không hiểu được cũng không sao".
Bài hát của Thẩm Mặc thì hay hơn nhiều, gần như đã là một bài hát hoàn chỉnh, cậu rất chờ mong phản ứng của mọi người.

Các thí sinh trong nhóm đều cảm thấy nếu đối đầu thì bài hát của Thẩm Mặc khả năng thắng cao hơn nhưng Thẩm Mặc chỉ là một thí sinh không có chỗ dựa nên bọn họ cảm thấy hơi khó chọn.

Một người dẫn đầu chọn lấy bài hát của Di Chính Lang, còn ra sức lấy lòng anh ta, người đó nghĩ, dù sao với khả năng của mình cũng khó để vào vòng trong, không bằng lấy lòng làm quen với vị thiếu gia Di Chính Lang kia, sau này khi ra ngoài có khi sẽ nhờ vả được.

Theo đó mấy người khác cũng làm theo người đó, chọn bên Di Chính Lang, còn ra sức khen bài hát của anh ta.

Bởi nhóm sáng tác giới hạn tối đa chỉ chứa tới 7 thành viên nên nhóm của Di Chính Lang có tới 7 trên 10 người.
Còn lại hai thí sinh không lựa chọn Di Chính Lang thì gia nhập vào nhóm của Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc vốn rất mong chờ bọn họ sẽ thích bài hát của cậu mà thức suốt đêm hoàn thành, không nghĩ tới sẽ là tình huống như vậy.
Hai thí sinh gia nhập vào nhóm của cậu tên là Trình Thụy và Tân Hào, đều là thí sinh thuộc nhóm nguy hiểm, khả năng ca hát của hai người đó ở mức khá nhưng vì không nổi bật nên bị lọt lại ở tít phía dưới bảng xếp hạng.

Trình Thụy chỉ mới 16 tuổi còn Tân Hào cũng mới 17 tuổi, là kiểu tham gia chương trình lấy kinh nghiệm chứ công ty không ép buộc bọn họ phải ra mắt ngay bây giờ cho nên hai người cũng rất sảng khoái và ngây thơ chứ không tâm cơ như những thí sinh khác.

Trình Thụy " Anh Mặc, anh đừng buồn, kệ bọn họ đi, em cảm thấy bài hát của anh rất hay".
Tân Hào vui vẻ nói còn khoác vai Trình Thụy " Có bọn em ở bên anh này, bọn em không phải vì không được vào nhóm bên kia nên mới gia nhập đâu, bọn em là thật lòng muốn vào đây đó".
Nhờ có hai người luôn tay luôn miệng nghịch ngợm nên Thẩm Mặc cảm thấy vui vẻ hẳn lên, quên luôn sự việc lúc nãy.

Sau khi nói chuyện với nhau một lúc thì cậu cũng biết rằng hai đứa nhóc này là cùng học một trường, còn cùng một công ty quản lý nữa, luôn dính lấy nhau trêu trọc đối phương, rất có cảm giác thanh xuân.


Đọc truyện chữ Full