DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu
Chương 55: Chương 55


Bên trong phòng, đạo diễn Vương đang thảo luận với Thẩm Hà chuyện gì đó có vẻ rất nghiêm túc, ông ta đang rất vui mừng vì chương trình năm nay độ hot còn vượt xa các năm còn lại, một phần lại lo lắng vì vị trí ra mắt vốn đã được các công ty lớn đặt sẵn người rồi, căn bản quá trình thi đấu chỉ là làm màu, thế nhưng năm nay lại nhảy ra quá nhiều hắc mã không trong dự tính chiếm hết sự nổi bật của các thí sinh khác như Kỳ Phong, Quân Hoàng đã đánh bại Hàn Thuấn và một cái Thẩm Mặc nữa, hai người kia thì dễ chứ Thẩm Mặc phía sau còn có Thẩm tổng chống lưng, tuy anh không nói rằng phải cho Thẩm Mặc một vị trí nhưng quá nổi bật lại không được vào top ra mắt thì khán giả sẽ hoài nghi.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa.
Thẩm Kỳ bế Thẩm Mặc đang thút thít trong lòng tới phòng đạo diễn, anh gõ cửa, có lẽ đạo diễn nghĩ rằng là nhân viên của chương trình tới xin chỉ thị nên lập tức cho vào.
Đạo diễn Vương nhìn thấy người tới là Thẩm tổng thì hoảng hốt tới rơi cả tập tài liệu trên tay, Thẩm Hà đang ngồi gần đó cũng ngạc nhiên vô cùng, thấy trên tay anh bế một người, không cần nghĩ cũng biết đó là Thẩm Mặc cậu ta thầm ghen ghét, không nghĩ Thẩm Mặc lại may mắn như vậy, xem ra hai người kia không thoát được rồi, vốn dĩ định mượn tay hai kẻ kia để loại bỏ Thẩm Mặc, không ngờ lại thất bại.
Thẩm Kỳ mặc kệ ánh mắt của đạo diễn Vương và Thẩm Hà mà đi tới bên ghế sô pha mềm mại ngồi xuống, Thẩm Mặc vẫn đánh đu trên người anh không buông, cậu vẫn cứ khóc mãi không ngừng.

Thẩm Kỳ nghĩ lại mà sợ hãi, nếu như anh đến muộn một chút nữa thôi thì không biết bé con sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Thẩm Kỳ vẫn không ngừng xoa xoa lưng cho Thẩm Mặc để cậu bình tĩnh lại.
Thẩm Hà vốn nghĩ hai người này có vẻ trở nên thân thiết hơn, chỉ là không biết vì sao đột nhiên anh cả lại quan tâm với đứa em trai hờ kia như vậy, cậu ta cho rằng hai người cũng chỉ ở mức anh em thân thiết mà thôi, chính là kiểu một người anh trai rất cưng nựng em trai của mình, nhưng không nghĩ tới sẽ là kiểu ôm ấp nhau gần gũi như vậy.

Trong đầu Thẩm Hà liền suy luận tới một kết quả rất hoang đường, cậu ta không tin điều đó là thật nhưng sự việc xảy ra ngay sau đó khiến cậu ta không thể chối cãi bản thân được nữa.
Thẩm Hà im lặng không nói nên đạo diễn Vương cũng không dám mở miệng trước, nhìn tình cảnh này ông ta sợ hãi nghĩ, không lẽ vị tổ tông kia gặp chuyện gì ngay trong khu vực chương trình này chứ, rốt cuộc là kẻ không có mắt nào đã làm ra chuyện tày trời này, ông ta trong lòng đã bắt đầu mời chư vị thần phật tới để bảo hộ cho mình rồi.
Thẩm Kỳ không ngại ánh mắt của bọn họ, Thẩm Mặc thì vốn chưa bình tĩnh lại, hiện tại còn bị Thẩm Kỳ đặt ngồi trên đùi, mặt hướng vào tường nên không chú ý tới có người ở đây.


Thẩm Kỳ nhẹ giọng an ủi cậu " Ngoan, không khóc, anh ở đây rồi, nào mau nhìn vào mắt anh".
Thẩm Mặc thút thít ngẩng mặt lên nhìn anh, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau khoảng hai ngón tay, có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi thở của người đối diện, khi nhìn vào mắt anh, Thẩm Mặc liền cảm thấy như linh hồn được an ủi, cậu dần bình tĩnh lại, hai mắt vì khóc mà trông vô cùng ủy khuất.

Thẩm Kỳ cười nhẹ, anh dựa lưng lên ghế tách cậu ra một chút rồi nói " Hôn anh đi".

Thẩm Kỳ không chủ động như mọi khi mà ngồi im để Thẩm Mặc tự mình thưởng dụng.
Thẩm Mặc vốn dĩ rất nhớ nhung anh, cũng thèm muốn cảm giác hôn môi cho nên cậu từ từ cúi xuống mổ lên môi anh một cái rồi ngại ngùng rời đi.

Thẩm Mặc cười nhướn mày " Chỉ vậy thôi á?".
Thẩm Mặc lắc lắc đầu rồi cúi xuống cùng anh chạm môi lần nữa, lần này lâu hơn, nhưng cũng chỉ là môi chạm môi mà thôi, Thẩm Kỳ bị cậu trêu chọc cho không chịu được nữa mà ôm Thẩm Mặc sát vào người, tay đan tay, môi lưỡi quấn quýt một hồi.

Thẩm Mặc chính là bị một hồi này làm cho quên sạch mấy chuyện đáng sợ khi nãy.

Thấy cậu lại cười tươi trở lại thì Thẩm Kỳ mới an tâm.
Hai người bên kia thấy cảnh khi nãy đều đều há hốc miệng, tròn mắt.


Đạo diễn Vương bị Thẩm Kỳ khẽ lườm từ đầu nên ông đã biết ý quay mặt đi chỗ khác rồi, chỉ có Thẩm Hà là nhìn từ đầu tới cuối, cậu ta không thể tin được anh cả cùng với Thẩm Mặc lại là cái kiểu quan hệ đó.
Thẩm Kỳ chính là cố tình cho bọn họ thấy, để bọn họ hiểu được vị trí của Thẩm Mặc là ở đâu, tuy nhiên anh đã chọn góc để bọn họ chỉ nhìn được gáy của Thẩm Mặc, không thấy được nơi môi hai người quấn quít với nhau.

Anh biết bé mèo con rất xấu hổ nên dùng ánh mắt ám chỉ để hai người kia đi ra ngoài.
Đạo diễn Vương thầm cảm tạ các chư vị thần phật, ông ta đi ra nhưng Thẩm Hà vẫn đứng tại chỗ như có điều muốn nói, ông ta liền thầm nghĩ, đúng là người trẻ tuổi chưa hiểu chuyện, sau đó quay lại kéo cậu ta đi ra khỏi phòng không một tiếng động quấy rầy tới hai người kia.
Thẩm Hà bị kéo ra ngoài trong đầu vẫn quay cuồng suy nghĩ, không nghĩ tới anh cả lại là cái kia, còn thực sự cùng Thẩm Mặc là một cặp, bảo sao anh cả sẽ luôn bênh vực, chiều chuộng Thẩm Mặc như vậy, tốn công cậu ta còn ghen ghét vì sự thiên vị này, thì ra ngay từ đầu đã không xuất phát cùng một quan điểm.

Nghĩ tới sau này còn sống cùng nhau, cậu ta phải đối mặt với Thẩm Mặc như thế nào, làm sao cậu ta có thể chấp nhận việc Thẩm Mặc trở thành trưởng bối của mình.
Mải vừa đi vừa nghĩ thì cậu ta đâm sầm vào ai đó, vừa nhìn thì ra là Hàn Thuấn và Chung Đàm Lộ.

Thẩm Hà không biết mối quan hệ giữa hai người này nhưng cậu ta biết hai người này muốn hại Thẩm Mặc, hiện tại kế hoạch không những thất bại mà còn bị Thẩm Kỳ phát hiện chắc chắn hai kẻ này sẽ sớm không còn đất dung thân.

Thẩm Hà sợ Thẩm Kỳ bởi cậu ta biết được thực chất anh trai rất lạnh lùng và quyết tuyệt, chỉ khi đối mặt với Thẩm Mặc mới thấy anh hiện lên vẻ hiền dịu, săn sóc như vậy.

Cậu ta rất thông minh, ánh mắt khi nãy của Thẩm Kỳ chính là muốn cảnh cáo, Thẩm Hà chính khi ấy đã biết nếu cậu ta dám động vào Thẩm Mặc thì Thẩm Kỳ cũng sẽ không tha cho cậu ta cho dù là anh em ruột.

Chung Đàm Lộ nhìn thấy Thẩm Hà thì nổi điên lên, dù sao anh ta cũng biết bản thân không có đường thoát nên cũng không còn khách sáo với Thẩm Hà nữa " Cậu lừa tôi!!!".
Thẩm Hà nhún vai tỏ vẻ không hiểu " Tôi lừa anh khi nào, Thẩm Mắc vốn không phải người nhà họ Thẩm, cậu ta là trẻ mồ côi, chẳng qua là được nhà họ Thẩm nhận nuôi mà thôi, tôi nói cũng đâu có sai".
Chung Đàm Lộ không ngờ còn có chuyện như vậy, anh ta trợn mắt kéo Hàn Thuấn đi theo tới chỗ của Thẩm Kỳ.

Chung Đàm Lộ bảo Hàn Thuấn chờ ở ngoài rồi bản thân gõ cửa đi vào.

Ở bên trong, Thẩm Mặc dựa đầu lên vai Thẩm Kỳ làm nũng, thấy có người vào thì trèo xuống ghế ngồi ngay ngắn đàng hoàng, chỉ có đôi môi hơi sưng kia là khó che giấu.
Chung Đàm Lộ là nghệ sĩ của giải trí Phong Hoa trực thuộc Thẩm gia nên anh ta biết chỉ cần một câu của Thẩm Kỳ thì anh ta ắt sẽ lụi bại chỉ sau một đêm cho nên rất biết điều, vừa vào đã quỳ xuống cầu xin Thẩm Kỳ tha cho Hàn Thuấn, nói rằng cậu ta chỉ là do bị anh xúi giục, không liên quan gì tới vụ việc lần này.
Thẩm Mặc nhìn kĩ, so sánh vẻ mặt hiện giờ của anh ta với khoảnh khắc anh ta muốn đẩy cậu xuống cầu thang mà cảm thấy lòng người đúng là khó đoán.
" Cầu xin ngài, tôi không biết cậu ấy lại là người của ngài nên đã mạo phạm, mong Thẩm tổng xem xét, cậu Mặc còn chưa thật sự xảy ra chuyện gì, hơn nữa nể tình tôi nhiều năm công hiến cho công ty mà mà suy xét, Hàn Thuấn em ấy không liên quan tới vụ việc này, là do tôi ép em ấy nên em ấy mới phải cùng tôi làm ra chuyện kia, mong ngài xem xét".
Thẩm Kỳ vẫn nắm lấy tay Thẩm Mặc xoa nhẹ để giảm bớt nỗi nhớ bao ngày qua, anh vô cùng tức giận hạ thấp giọng nói " Nếu tôi không tới kịp thì sao?".

Thẩm Kỳ không muốn nói nhiều với kẻ như vậy, chỉ một câu này, hàm ý đã đủ khiến cho Chung Đàm Lộ hiểu được anh ta không xong rồi.
Đúng lúc này bụng Thẩm Mặc vang lên tiếng ọc ọc khiến cậu ngại ngùng hóp bụng lại.

Thẩm Kỳ lo lắng hỏi " Đói rồi sao? Sớm như vậy sao đã đói rồi".

Nhìn cậu hình như so với hôm công diễn còn gầy hơn một vòng khiến Thẩm Kỳ xót xa trong lòng không thôi.

Thẩm Mặc giống như một đứa trẻ chịu ủy khuất mà mách với phụ huynh " Bọn họ cho em rất ít cơm, hai ngày nay không có bữa nào được ăn no, đồ ăn cũng rất khó nuốt".

Thẩm Kỳ nhíu mày, anh rất hiểu những trò như này nên vừa nghe đã liếc sang người đang quỳ bên kia, ánh mắt giống như ma quỷ, Chung Đàm Lộ không biết Thẩm Kỳ muốn làm gì anh ta nhưng chắc chắn không phải chuyện đơn giản, anh ta bị nhìn tới rùng mình sợ hãi.
Bên kia, đạo diễn Vương cũng không hiểu sao cũng rùng mình một cái quay ra hỏi nhân viên " Các cậu bật điều hòa bao nhiêu mà lạnh vậy".

Người nhân viên kia đáp " Chỗ này hình như không có điều hòa mà đạo diễn".

Đạo diễn Vương liền khó hiểu im bặt.
Thẩm Kỳ xoa bụng Thẩm Mặc cho cậu đỡ khó chịu " Anh đưa em ra ngoài ăn nhé?".

Thẩm Mặc ngạc nhiên " Không được đâu, không phải đang quay chương trình thì không được tự ý ra ngoài sao ạ? nếu để người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu".
Thẩm Kỳ cười, trêu cậu là bé ngốc " Ở ngay gần đây thôi, sẽ không bị phát hiện đâu, hình như là một quán lẩu khá ngon đấy".
Thẩm Mặc nghe vậy thì thèm chảy cả nước miếng, từ khi vào chương trình đã lâu cậu không được ăn những đồ ăn như vậy rồi, chương trình luôn yêu cầu bọn họ ăn uống lành mạnh để kiểm soát cân nặng, hàng ngày không salad thì cũng rau xào, khẩu phần thịt cũng không nhiều khiến đám thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn đều kêu gào biểu tình, nhưng đương nhiên là biểu tình không thành công.
" Được ạ, vậy chúng ta phải lén đi cổng sau nhé, đừng để bị phát hiện nha".
" Ừm, được" Thẩm Kỳ vui vẻ đáp, hai người hoàn toàn làm lơ đi kẻ vẫn đang quỳ trên sàn lo lắng tới toát mồ hôi hột kia.

Vừa ra khỏi cửa thì gặp phải Hàn Thuấn đang lo lắng đứng chờ bên ngoài, thấy hai người Thẩm Mặc đi ra cậu ta liền sợ hãi lùi ra, sau khi bóng hai người đi xa mới chạy vào phòng hỏi thăm tình hình từ Chung Đàm Lộ.


Đọc truyện chữ Full