DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu
Chương 111: Chương 111


Chưa tới nửa tiếng sau Thẩm Mặc đã nhận được đơn hàng, là một đơn hàng thương mại, cậu sẽ thiết kế một mẫu hộp nhạc để công ty sản xuất thì nhiều bản bán ra thị trường, loại đơn hàng này kiếm được rất nhiều từ lợi nhuận phần trăm, trước kia Thẩm Mặc rất ít khi nhận đơn hàng kiểu như vậy vì cậu không cần kiếm quá nhiều tiền mà chủ yếu làm vì đam mê, nhưng lúc này cậu rất cần tiền để hỗ trợ cho Thẩm Kỳ.
Đơn hàng thì đã nhận, vấn đề lúc này là làm sao để đến được xưởng chế tác.

Thẩm Mặc không biết bản thân khi chưa mất trí nhớ đã nói cho Thẩm Kỳ biết việc cậu là Mặc gia hay chưa.

Chuyện hôm qua bị say xe tới xanh xao mặt mày khiến Thẩm Mặc sợ phải ngồi xe ít nhất trong một khoảng thời gian, cậu nghĩ, có lẽ do hôm qua đói nên mới say xe, hôm nay cậu đã được ăn no rồi thì không đời nào lại say nữa.
Thẩm Mặc nhờ vệ sĩ của Thẩm Kỳ đưa cậu tới xưởng chế tác, bọn họ có gọi điện xin sự đồng ý của Thẩm Kỳ rồi mới chịu đưa cậu đi, có chút cảm giác như đang bị anh kiểm soát, nhưng Thẩm Mặc lại thấy thích vì điều đó chứng tỏ Thẩm Kỳ rất quan tâm tới cậu.
Ngay sau đó anh gọi lại cho Thẩm Mặc " Vợ à, đi cẩn thận nhé, em đưa địa chỉ cho anh, chút nữa anh qua đón em về".
Thẩm Mặc lập tức đồng ý rồi gửi vị trí qua cho anh, thật may vì hôm nay cậu đúng là không say xe nữa thật nhưng cảm giác vẫn không được thoải mái cho lắm.
Rất nhanh đã tới được cái xưởng nhỏ của cậu, Thẩm Mặc mở cửa ra, bên trong vẫn sạch sẽ, chỉ là có chút bụi bám trên đồ vật, xem ra đã lâu cậu không tới đây rồi.

Thẩm Mặc bắt tay vào làm việc, vì mục tiêu kiếm thật nhiều tiền mà hiệu suất làm việc của cậu vô cùng cao, có điều khi đứng hoặc ngồi quá lâu thì cảm thấy hơi mệt, lưng thì mỏi, bụng thì hơi khó chịu, Thẩm Mặc nghĩ đó chỉ là do bản thân lâu không hoạt động nên vẫn cố gắng làm tiếp, không hề nghỉ ngơi.
Suốt từ 1 giờ tới tận 5 giờ chiều, cậu làm việc quên mất cả giờ giấc, mồ hôi ướt đẫm cả áo, khuôn mặt đỏ bừng lên thì tác phẩm cũng đã hoàn thành xong rồi.


Do mẫu thiết kế này khá đơn giản lại còn nhỏ nữa và cậu đã làm quen tay nhiều năm nên mới có thể xong nhanh như vậy, giờ chỉ còn việc đóng hộp gửi tới cho công ty nữa là xong.
Sau khi hoàn thành xong tất cả thì đã là 6 giờ tối, Thẩm Mặc mệt mỏi ngồi dựa lên ghế, có chút buồn ngủ, cậu nghĩ thầm, nếu mỗi ngày đều có thể làm được một tác phẩm vậy thì một tháng sẽ kiếm được khoảng bao nhiêu.

Việc tập trung hoàn thành một tác phẩm trong một ngày tiêu tốn rất nhiều năng lượng, Thẩm Mặc mới chỉ trải qua một ngày mà đã cảm giác mệt mỏi như vậy rồi.
" Aiya! tại sao lại buồn ngủ như vậy...".
Thẩm Mặc cứ thế mà lăn ra ngủ mất tiêu, Thẩm Kỳ chạy xe từ thành phố A về nên có chút xa, đã vậy còn trúng khung giờ tắc đường, mãi mới tới nơi.

Anh đi theo vệ sĩ đi vào một con ngõ nhỏ rồi tới xưởng chế tác của Thẩm Mặc, thấy vợ nhỏ đang mệt ngủ tới khẽ thở khò khè như con mèo thì chợt mỉm cười.
Anh dạo qua một vòng nơi này, nói là xưởng nhưng thực chất lại không to như vậy, chỉ có một gian chế tác và một gian chứa vật liệu.

Có lẽ vợ nhỏ mới chế tác xong nên trên đất có rất nhiều vụn và mảnh gỗ, Thẩm Kỳ cầm lấy chổi giúp cậu quét dọn mọi thứ, sau đó anh bế Thẩm Mặc đang ngủ say như chết lên xe quay về nhà.
Vợ nhỏ sợ anh bị phá sản mà cố gắng kiếm tiền như vậy, Thẩm Kỳ cảm thấy trong lòng rất hạnh phúc, có điều Thẩm Mặc vẫn chưa biết bản thân đang mang thai không thể làm việc khổ cực được nên anh nhất định phải nói thật với cậu.
Về tới nơi, xe vừa phanh lại thì Thẩm Mặc cũng bị làm cho tỉnh lại, cậu lơ mơ nhìn xung quanh, thấy vòng tay quen thuộc đang ôm lấy mình thì mới an tâm " Em đói quá".
Thẩm Kỳ dùng chăn mỏng đắp lên người Thẩm Mặc rồi mới bế cậu ra khỏi xe đi vào nhà, trời đã tối nên gió cũng trở nên se lạnh hơn ban ngày " Ngoan, sẽ cho em ăn ngay đây".

" Ưm, em sẽ ngoan" Thẩm Mặc vẫn hơi ngái ngủ, đáp lại theo thói quen.
Thẩm Kỳ để bác sĩ tư nhân làm quản lý dinh dưỡng của Thẩm Mặc cho nên bữa ăn hôm nay thanh đạm hơn hẳn mọi lần, nhiều rau hơn, cách chế biến cũng ít gia vị hơn, tránh tạo ra mùi quá nồng.

Thẩm Mặc quả thực là có thể ngửi được mùi này, cậu mừng tới phát khóc, xem ra bệnh của cậu không chữa tự khỏi luôn rồi, quá hạnh phúc, quá vui sướng.
Thẩm Mặc muốn ăn mà còn ngại, muốn chờ Thẩm Kỳ ngồi xuống, tay cũng không muốn động nữa, đã hoàn toàn bị Thẩm Kỳ chiều hư rồi.

Anh ôn nhu đút cho cậu ăn từng ngụm.
" Tự dưng hôm nay em thấy mỏi lưng quá, sao vậy nhỉ?"
Thẩm Kỳ nhớ tới sách cẩm nang nói, thai phụ trong thời gian này đứng hoặc ngồi lâu sẽ dễ bị đau mỏi lưng và tức bụng, còn có ngủ nhiều nữa, anh lập tức nhấc Thẩm Kỳ từ ghế bên cạnh lên đùi mình, để cậu dựa lên ngực anh " Như vậy đỡ hơn chút nào chưa?".
Thẩm Mặc vốn sợ làm anh phiền nhưng khi được dựa lưng xuống cảm giác rất thoải mái, cơn mỏi sau lưng được xoa dịu thì cũng không làm mình làm mẩy nữa " Đỡ hơn rồi ạ!".

Thẩm Kỳ vô thức dùng một bàn tay đặt lên bụng dưới của vợ nhỏ xoa xoa nhẹ, trong lòng thầm nhắn nhủ tới đứa nhỏ ở trong " Nhóc phải ngoan ngoãn không được quấy ba nhỏ".


Đứa nhỏ chưa thành hình, mới chỉ bé như hạt đậu đã bị ba lớn cảnh cáo cũng không biết tủi thân như thế nào.

Sau khi ăn xong thì đầu bếp mang lên đ ĩa hoa quả, Thẩm Mặc vẫn là được Thẩm Kỳ đút cho ăn, cậu không hiểu sao bản thân lại trở nên ỷ lại vào anh như vậy.

Thẩm Kỳ nhéo má cậu một cái " Em nghĩ sao nếu chúng ta có một đứa con?".
Thẩm Mặc mất năm giây mới tiêu hóa được câu hỏi của anh " Được chứ ạ! mấy đứa trẻ ở trại mồ côi rất đáng thương, nếu như có thể nhận nuôi một đứa thì tốt ạ".
Thẩm Kỳ nhìn cậu đáng yêu và ngây thơ như vậy thì không khỏi cảm thấy bản thân cầm thú, anh vậy mà lại khiến cho một đứa trẻ mang thai một đứa trẻ khác.

Anh không nhịn được mà hôn lên má cậu " Ý anh nói là sinh con, hai chúng ta sinh một đứa".
" Hả? nhưng em là con trai mà" Thẩm Mặc tròn mắt.

Thẩm Kỳ xoa đầu cậu giải thích " Trên thế giới có nhiều trường hợp đàn ông cũng có thể mang thai, nếu như đó là em, thì em có chịu chấp nhận đứa bé không?"
Thẩm Mặc gãi đầu không hiểu, ngại ngùng đáp " Nếu như em có thể sinh cho anh một đứa thì tốt lắm luôn, nhưng mà em không thể nha".
Thẩm Kỳ lại ôn nhu hỏi " Nếu em thật sự có thể thì sao?".
Thẩm Mặc ngẫm nghĩ một hồi rồi xụ mặt xuống " Nếu như em có thể mang thai thì anh có ghét em không, hay là coi em như quái vật mà vứt bỏ em?".
Thẩm Kỳ nghe vợ nhỏ hỏi mà đau nhói lên, anh đặt một nụ hôn lên trán cậu " Ngốc à, anh vui còn không kịp nữa kìa chứ sao lại ghét bỏ em được, vậy chúng ta sinh một đứa nhé".

" Hả!"
Thẩm Kỳ giải thích cho vợ nhỏ ngốc nghếch của mình " Bác sĩ hỏi với anh, khả năng cao là em đang mang thai, mấy triệu chứng kia đều là biểu hiện của việc mang thai, đợi ngày kia anh lại đưa em đi xét nghiệm thêm một lần, bác sĩ nói gần như là 100% rồi, xét nghiệm lại để xác nhận lại mà thôi, cho nên, vợ nhỏ à! em đang mang thai một bé con đấy".
Thẩm Mặc bị lời anh nói làm cho ngốc lăng, đầu óc đình trệ luôn, phải mất tới 10 phút cậu mới tiêu hóa được đống thông tin đó, cậu đặt tay lên bụng mình " Ể, to lên thật này".
Thẩm Kỳ phì cười nói cậu ngốc " Đó là em mới ăn no, con ở dưới này cơ", nói rồi anh kéo tay cậu xuống phần bụng dưới " Bác sĩ nói con mới chỉ được một tuần, bé bằng hạt đậu mà thôi, nên sẽ không cảm nhận được gì".
Thẩm Mặc sửng sốt " Một tuần? nhưng chúng ta mới làm cái đó hôm trước mà".
" Là lần trước khi em bị mất trí nhớ, cũng là lần đầu tiên chúng ta vượt giới hạn".
Thẩm Mặc vẫn không tin nổi sự việc này, cậu sờ lên bụng lẩm bẩm " Thật sự là sự thật sao?".

Thẩm Kỳ mỉm cười hôn lên tai cậu " Là thật đó!".
Thẩm Mặc không hiểu sao mà vừa mừng vừa lo lắng, bỗng dưng nghe tin trong bụng mình còn có một đứa nhỏ khiến cho cậu cảm giác như có một trọng trách đè lên vai, nhưng lại rất vui mừng vì đó là con của cậu và Thẩm Kỳ.
Thẩm Kỳ cũng nói ra sự thật về việc bị phá sản chỉ là nói đùa mà thôi, cũng kể cho cậu nghe về việc Lệ gia muốn hãm hại anh ra sao và kết quả sau cùng như thế nào.

Thẩm Mặc càng nghe càng ngưỡng mộ chồng mình, quá tài giỏi, chả bù cho cậu, càng mừng hơn là cậu không phải nghĩ tới việc nhận đơn hàng liên tục để kiếm tiền nữa rồi, điều quan trọng bây giờ là phải chăm sóc cho bản thân và nhóc con ở trong bụng cho thật tốt.

Có điều Thẩm Mặc không biết phải chăm sóc như thế nào, may mà Thẩm Kỳ đã sắp xếp người ổn thỏa để quản lý việc ăn uống ngủ nghỉ của cậu hết rồi, cho nên vốn ra nên chuẩn bị đi nhập học lại biến thành ở nhà dưỡng thai, còn đường đi học của cậu hình như có hơi gập ghềnh.


Đọc truyện chữ Full