Người cá này thoạt nhìn dáng vẻ thật không thân thiện, người xưa nói, lấy bất biến ứng vạn biến, chung quanh biển rộng mịt mờ, nếu mình bỏ trốn… bơi, cũng là bơi chỉ có điều cái vị trước mắt này có thêm cái đuôi.
Mái tóc đen tuyền ướt đẫm của Arthur dưới ánh trăng giống như tơ lụa thượng hạng.
“Người phương Đông…” mỹ nam ngư nheo đôi mắt xinh đẹp lại nói.
Arthur nhìn mỹ nam ngư mở miệng nói cái gì đó, nhưng mà mợ nó… Nghe càng thêm không hiểu có được không? (Túy: Chắc ông này nói tiếng người cá *lau mồ hôi*)
“Ngươi tên gì?” mỹ nam ngư lại nói cái gì đó.
Arthur vẫn chỉ có thể co quắp mặt, nhìn hắn.
Mỹ nam ngư bị Arthur nhìn chòng chọc một hồi, đột nhiên như hiểu ra cái gì đó, trong cổ họng phát ra âm thanh hơi khàn khàn.
Sau đó, Arthur nghe thấy mấy từ trong miệng hắn, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng Arthur vô cùng khẳng định, đó là tiếng mẹ đẻ y ngày nhớ đêm mong. Ánh mắt Arthur lóe sáng, y cũng đã nghe được một câu nói kiểu mẫu. (Túy: ý của Arthur là câu nói quen thuộc lúc mới làm quen ấy, như là “My name is…” gì gì đó:v)
“Ta, tên, Siren.”
Siren? Đây không phải là tên của nhân ngư?
“Mẹ, ta, là hải yêu.” Phảng phất nhìn thấu được nghi ngờ của Arthur, Siren nói từng chữ từng chữ một.
Thì ra là con lai.
“Ngươi, tên, là gì…”
“À…” Arthur nghĩ một chút, quyết định cho hắn biết tên tiếng Trung mà mình không dùng qua rất lâu rồi: “Chung Ly.”
“Chung… Ly…” Siren lộ ra một nụ cười mỉm mê người.
Người cá là một loại sinh vật rất nguy hiểm, nhìn ánh mắt Siren, cho dù là vào đêm khuya, nhưng xuyên qua ánh trăng, có thể nhìn thấy đáy mắt màu xanh trong suốt của hắn. Phảng phất chỉ cần hắn lên tiếng, mọi người đều sẽ đắm chìm vào mảng xanh thẳm ấy, mặc hắn làm bất cứ chuyện gì.
Chung Ly vừa muốn hỏi Siren, có thể để y trở về ăn khuya không thì…
Cái đuôi cá của Siren lại lặng lẽ quấn lên chân Chung Ly. Chung Ly có thể cảm nhận được, lớp vảy lành lạnh trên đuôi cá, có chút cứng rắn, với lại cái đuôi không quy củ này đang nhẹ nhàng cọ lấy chân mình.
Cọ lấy, chân, của mình…
“Anh đùa giỡn lưu manh.” Chung Ly nhìn Siren nói.
“Cho nên?” Siren hỏi lại.
“Tôi sẽ cắn anh.” Chung Ly nói cực kì nghiêm túc.
Nụ cười Siren càng sâu hơn. “Ngươi, có thể thử một lần.” Siren nói tiếng Trung ngày càng rành mạch, phát âm càng lúc càng rõ ràng.
“A ô…” Chung Ly há to miệng ngoạm vào vai Siren một cái.
“Phụt!” tuyệt đối không ngon, vị mặn của nước biển tràn ngập khoang miệng y. Chung Ly chán ghét nhìn thoáng qua Siren, đây là khối cá sống khó ăn nhất y từng cắn qua.
Siren che chỗ vai bị đau, nơi đó để lại một dấu răng thật sâu.
Siren không giận ngược lại cười, ghé vào tai Chung Ly dùng ngôn ngữ y không hiểu nói: “Nhân ngư tin vào nhất kiến chung tình. Ta rất thích ngươi.” (Nhân ngư: người cá, nhất kiến chung tình: gặp lần đầu đã yêu.)
Wey wey wey, anh đừng có đột nhiên mất linh vậy chứ! (Túy: mất linh là mất tác dụng đó:v)
“Nói tiếng Trung!” Chung Ly nhìn chòng chọc vào mắt hắn nói.
“Ngươi thật không hiểu ta đang nói cái gì?” Siren hỏi.
Lại là một đống làu bàu, Chung Ly nghĩ ngợi một chút, chẳng lẽ lại hỏi mình vấn đề nơi ở?
Chung Ly thoáng do dự gật gật đầu.
Dường như Siren rất hài lòng đối với câu trả lời của Chung Ly.
“Vậy, ngươi nguyện ý làm bạn lữ của ta chứ.” (Bạn lữ: tình nhân / bạn tình / phối ngẫu (vợ / chồng), nó có nhiều nghĩa nhưng ở đây là bạn đời:3)
Thấy tâm tình Siren dường như từ từ chuyển biến tốt hơn, xem ra gật đầu quả nhiên thích hợp, trăm lần đều chuẩn.
Thế là Chung Ly lần này không chút do dự gật đầu thật mạnh.
“Tốt lắm. Đây là chuyện ngươi đã đáp ứng, ngươi hãy nhớ lấy.” Đuôi cá của Siren rời khỏi người Chung Ly. Ngược lại, chuyển sang dùng ngôn ngữ Chung Ly quen thuộc: “Ta đưa ngươi về thuyền.”
“Được.” Mắt Chung Ly sáng rực lên, gật đầu quả nhiên thật hữu dụng.
Siren ôm lấy Chung Ly. Lần đầu tiên Chung Ly dựa sát vào một người khác ngoài người thân của mình như vậy. “Nắm chặt. Hít sâu.” Chung Ly nắm lấy cánh tay Siren. Chung Ly hít một hơi thật sâu.
Siren dẫn Chung Ly vào trong nước, mặt biển nổi lên một đóa hoa bọt nước xinh đẹp, sau đó lại bình lặng như lúc ban đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Dương Xanh Thẳm (Úy Lam Chi Hải)
Chương 3
Chương 3