DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu
Chương 23: 23: Cù Tranh Viễn 0 Là Cái Gì

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi Cù Tranh Viễn rời đi, Tạ Diễn sống không còn gì luyến tiếc nữa, nằm liệt trên ghế dựa, hai tay thon dài rũ hai bên hông, giống y đúc gốc trầu bà vàng héo rũ bên cửa sổ.

Bởi vì khung cảnh vừa rồi quá mức ngột ngạt.

Héo queo rồi.

Từ khi sinh ra đến giờ, cậu đã trải qua rất nhiều bi thảm, chuyện vừa vớ va vớ vẩn vừa xấu hổ, nhưng chưa có chuyện nào khiến cậu hổ thẹn như vậy, không chỗ chôn thây, muốn một phát súng bắn chết mình.

Huyết áp của cậu vẫn chưa hồi phục lại, người ngợm mệt mỏi, khí lực cũng không còn, đầu óc toàn là biểu tình như hóa đá của Cù Tranh Viễn và màn chạy trốn tốc độ ánh sáng của hắn.

Thật khiến người ta sợ hãi, đi đầu thai cũng chưa nhanh vậy.

Tạ Diễn lúc ấy hoảng loạn ngờ nghệch, căn bản không bắt được người lại, chờ đến lúc phản ứng lại, Cù Tranh Viễn đã trốn đến cửa phòng ngủ.

Tạ Diễn đành phải ngoác miệng hô to tới mức lầu trên lầu dưới hàng xóm bên cạnh gì cũng nghe thấy: "Anh đừng hiểu lầm,tôi đang làm thêm đó, tôi thực sự không có chơi bậy chơi bạ trong phòng sách của anh!"
Thật ra nếu không phải sự thật là như thế, cậu còn chẳng tin lời mình nói nữa.

Không ngoài dự liệu, trả lời cậu chỉ là một câu với ý nghĩa thâm sâu, "Òoo——"
Tạ Diễn dựa vào tay vịn cầu thang, thò nửa thân mình ra, thấy chết không sờn thẳng thắn: "Tôi không phải gay! Anh tin tôi!"
Cù Tranh Viễn ngửa đầu nhìn cậu một cái, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ngực mình, sau đó làm ra tư thế bắn súng lục với Tạ Diễn, làm mặt quỷ nói: "Tôi hiểu hết."
Hiểu cái trứng anh á!
Tạ Diễn nhắm nghiền hai mắt, xoa huyệt thái dương nảy thình thịch, ai oán thở dài.

Hai má và vành tai đỏ ửng của cậu còn chưa trở lại bình thường, không có dũng khí mở video kia lên lần nữa, càng quên luôn chuyện phiên dịch phiên diếc gì, chỉ cần vừa nhìn thấy hình ảnh kia, lồng ngực đã thở không thông, muốn nổ tung như quả bóng.

Vừa nhớ tới cái lúc Cù Tranh Viễn làm mặt quỷ lần cuối cùng, cậu đã muốn đâm đầu tự tử, đầu óc rối mù, lỗ tai ong ong vang.

Đau đầu quá.

Dựa vào lưng ghế nằm liệt, cậu đần độn đứng dậy rót ly nước lạnh, uống ba hớp bự, sau đó lại vào phòng tắm rửa mặt mặt, thẳng đến khi nhiệt độ trên mặt giảm xuống một chút, đầu óc thiếu oxy đã lâu rốt cuộc cũng khôi phục chút bình tĩnh, bắt đầu tự hỏi.

Cù Tranh Viễn vừa rồi đi lên làm gì thế nhỉ?
Cậu lại trở về vị trí cũ, thấy trên bàn có thùng đồ chuyển phát nhanh, bên trong là hai hộp chocolate nhập khẩu, trái cây sấy, còn có một hộp hỗn hợp quả hạch nguyên chất.


Người nhận là Cù Tranh Viễn.

Tạ Diễn đặt mông ngồi xuống, một tay ôm đầu, chà xát thái dương, thoáng nhìn thùng rác bên chân.

Không phải uống nước lạnh mắc răng, thì cũng là hồi sáng lỡ tay làm đổ ly sữa chua, lấy khăn giấy chùi tay vứt thùng rác, không ngờ ở thời khắc quan trọng mà lại để người ta nhìn thấy.

Cậu đoán Cù Tranh Viễn muốn lên chơi game, nhưng thấy được cảnh tượng để lại dấu ấn sâu sắc như vậy, thấy phản cảm, khó chịu quá đánh phải trở về, gấp đến mức đồ của mình cũng quên cầm.

Tạ Diễn hít sâu một hơi, nhấn mở WeChat, khiến cậu ngạc nhiên là, khung chat hiển thị, "Đang nhập tin nhắn......"
Trái tim cậu chợt căng thẳng, nín thở ngưng thần chờ đợi.

Đợi một hồi, "Đang nhập tin nhắn" lại trở về bình thường.

Gì ấp úng dữ? Khó mở miệng vậy hả?
Tạ Diễn không chờ nữa, lòng bàn tay ấn nhẹ màn hình: Anh quên cầm đồ.

Cù Tranh Viễn trả lời trong 3s: À, cái đó cho cậu ăn.

Tạ Diễn: Anh lên đây là muốn đưa đồ ăn cho tôi?
Cù Tranh Viễn: Ừm, bạn của tôi mang về từ nước ngoài, tôi sợ ăn nhiều mập lên, cậu ăn giúp tôi.

Tạ Diễn: Anh sợ mập thì tôi không sợ chắc?
Cù Tranh Viễn: Trẻ con còn đang phát triển thân thể, mập chút có gì đâu.

Tạ Diễn: Tôi sớm đã không còn là trẻ con nữa rồi.

Chừng hơn năm phút, Cù Tranh Viễn vẫn chưa nhắn lại, Tạ Diễn lại mở máy tính, bình ổn cảm xúc, tính xem xong hết luôn nửa đoạn còn lại, nhưng nhận được một tin nhắn.

Cù Tranh Viễn: À, vậy cậu ăn nhiều đồ bổ đi, quả hạch tốt cho sức khỏe.

".................." Tạ Diễn mặt đỏ tai hồng bỏ điện thoại xuống, hai tay nắm chặt, làm thành tư thế chuẩn bị mổ bụng tự sát thọc vài cái lên bụng.

Dưới lầu, phòng ngủ đèn còn sáng, Hổ Tử lười biếng cuộn tròn trong chăn, lúc bình thường, Cù Tranh Viễn sẽ chê nó đi ẻ xong không biết chùi đuýt, một phát đạp bay xuống giường, nhưng hôm nay ngoại lệ bởi vì hắn đang bận bàn triết lí cuộc đời với Giang Trình.


Cù Tranh Viễn: Cậu gặp gay ngoài đời chưa?
Giang trình: Gặp rồi á, ở nước ngoài không phải có rất nhiều nghệ sĩ đã come out sao.

Cù Tranh Viễn: Không phải trên TV, tôi nói là ở ngoài đời, cái kiểu mà quen biết, tiếp xúc gần gũi!
Giang trình: [ hoảng sợ-ing ] Không phải cậu là gay đó chớ?
Cù Tranh Viễn:......!Đồ khùng, mẹ nó nếu tao là gay thì đã dduj mày ná thở rồi.

Giang trình: Chứ ý cậu là gì? Mày bị người đồng tính theo đuổi hả?
Cù Tranh Viễn: Thật ra cũng không phải.

Hôm nay tôi vô tình thấy một chuyện không nên thấy, sau đó thì không yên lòng nổi, tôi nghĩ phải tìm người tâm sự hết ra, nếu không sẽ không ngủ được mất.

Giang Trình: Cậuthấy cái gì?
Cù Tranh Viễn không phải là người lắm mồm lắm miệng, dù cho kinh ngạc, khiếp sợ, khó có thể bình tĩnh, nhưng tưởng tượng nếu mình nói mấy lời đó ra ngoài có thể sẽ khiến người khác sinh ra thành kiến với Tạ Diễn, đành ráng sức đè nén cảm xúc lại.

Cù Tranh Viễn: Haizz, chính là mấy chuyện làm người ta khai sáng đầu óc, sau đó đột nhiên ý thức được, cộng đồng LGBT thật ra ở rất gần tôi, hơn nữa nhìn bên ngoài chẳng có chút khác thường nào, trước đó tôi cứ nghĩ gay là sẽ ẻo lả, sẽ dùng hoa lan chỉ ăn cơm.

Giang trình: Thái giám còn không ăn cơm kiểu hoa lan chỉ! Cậu đang sống ở thời kì đồ đá hả!
Cù Tranh Viễn: Cho nên tôi mới khiếp sợ nè! Tôi vẫn luôn cảm thấy xung quanh ta chỉ toàn người dị tính(người yêu người khác giới).

Giang Trình vắt hết óc nghĩ, gần đây Cù Tranh Viễn tiếp xúc nhiều nhất chắc là mấy nghệ sĩ trong truyền thông CG.

Giang Trình: Đồng tính luyến ái cũng rất bình thường mà, Bành Vu Yến* thổi khí ở bên tai tôi, tôi cũng chịu không nổi.

(*Eddie Peng hay Bành Vu Yến (sinh ngày 24 tháng 3 năm 1982;: 彭于晏) là một diễn viên điện ảnh người Hồng Kông.

Bành Vu Yến mang hai quốc tịch Đài Loan - Canada.

Anh từng giành nhiều giải thưởng điện ảnh danh giá với loạt tác phẩm nổi tiếng như Hoàng Phi Hồng,,, Phá Phong...Nguồn: wiki.

Hí hí đẹp trai thiệt luôn

Cù Tranh Viễn kinh ngạc trả lời: Mày không thích hợp làm trai cong đâu.


Giang Trình: Nói giỡn, giới giải trí ấy mà, dạng người nào cũng có, cậu phải học cách bình tĩnh.

Cái này hiển nhiên là hiểu lầm, có điều Cù Tranh Viễn không thèm giải thích nhiều, nhớ tới màn biểu diễn của mình lúc khám phá ra bí mật giật gân của Tạ Diễn, tự cảm thấy vô cùng hài lòng với bản thân, ảnh đế còn chưa có tố chất tâm lí cao như hắn đâu nhé.

Cù Tranh Viễn: Tôi cảm thấy tôi lúc ấy rất thong dong bình tĩnh, tôi còn biểu hiện tỏ vẻ ủng hộ, cậu ta nhất định rất cảm động.

Giang Trình: Chắc chắn rồi ha, dù sao cũng là nhóm người muốn được công nhận, có điều cậu cũng nên để ý một chút, nếu mỗi ngày cứ sớm chiều bên nhau, rất dễ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén nhé.

Hai mắt Cù Tranh Viễn trợn tròn xoe như hai hòn bi: Không có chuyện đó! Tôi bình thường!
Giang trình: Ai nói cậu đâu, tôi chỉ nói tới cái người bị cậu phát hiện xu hướng tính dục kia kìa, gay rất dễ động tâm với trai đẹp, đặt biệt là loại mỗi ngày tập gym giống cậu, mấy em 0 (thụ) đều chống đỡ không nổi, sau đó bọn họ sẽ tìm cách bẻ cong cậu.

Cù Tranh Viễn: 0 là cái gì?
Giang trình: 0 mà cậu cũng không biết sao?
Nửa tiếng sau, Giang Trình giống như chuyên gia bác học, không ngại phiền phức phổ cập khoa học cho hắn, 1 và công, niên thượng và niên hạ, bệnh kiều và trung khuyển, S và M * hàng hà sa số những từ ngữ mấu chốt với hàm lượng tin tức khổng lồ.

(*Mấy cái này chắc hông cần giải thích gì đâu ha mọi người:)))
Cù Tranh Viễn thích thú lắng nghe, thỉnh thoảng lộ vẻ mặt e lệ, còn không ngừng đưa ra câu hỏi, đều được tiến sĩ Giang giải đáp.

Hắn thầm nghĩ kiến thức của mình quá hạn hẹp, lại cảm ơn Giang Trình đã giúp hắn mở rộng tầm hiểu biết, cuối cùng lại hãi hùng khiếp vía ý thức một trọng điểm.

Cù Tranh Viễn: Sao cậu biết giải thích rõ ràng vậy? Trời má cậu không phải cũng là gay đó chớ?
Giang Trình sửng sốt: Bạn tôi nói cho tôi biết, tôi thấy nghe cũng dễ hiểu.

Tóm lại cậu bình tĩnhchút, tôi có quen một 0, rất lợi hại, cấp ba đã ngủ với đàn ông, bạn học của tôi nói buổi tối nghe thấy ván giường kêu kẽo cà kẽo kẹt, sau khi tốt nghiệp lại càng phóng túng hơn, một tháng đổi một ông chồng.

Sợ Cù Tranh Viễn không để bụng, cuối cùng còn làm như có thật quất luôn một câu: Thân hình cũng cao to cường tráng giống như cậu, cái giới này thật sự rất loạn!
Cù Tranh Viễn đột nhiên nghĩ đến câu nói của Tạ Diễn "Tôi sớm đã không còn là trẻ con rồi", trái tim nhéo lên một phát, như được khai sáng, sốc tới óc.

Thì ra mấy lời như vậy đều có ẩn ý, bây giờ học sinh cấp ba ghê gớm thật á!
Cù Tranh Viễn dành ra nửa phút điều chỉnh hô hấp, xoa dịu trái tim nhỏ bé bị tổn thương để nó dần dần bình tĩnh lại:Yên tâm đi, mày có phải đồng tính luyến ái không, chẳng lẽ tự mày không biết sao.

Qua một đêm gà bay chó sủa, suy nghĩ loạn như tơ vò, đầu óc như tầng mây che khuất mặt trời, gặp đủ thứ chuyện, nhưng lại vô cùng bình tĩnh.

Tạ Diễn rối rắm thật lâu, vẫn quyết định thẳng thắn với Cù Tranh Viễn, tuy rằng phiên dịch mấy cái bộ phim sệch nhưng cũng chỉ vì kiếm tiền trả nợ, vốn nên quang minh chính đại một chút, nếu trực tiếp làm rõ rồi, lần sau lại bị bắt gặp nữa cũng sẽ đỡ xí hổ hơn.

Hơn nữa, Cù Tranh Viễn còn có thể tiếp nhận cái lí luận vớ vẩn cậu là người đồng tính, thì dăm ba cái phiên dịch này có là gì?
Tạ Diễn mở cái video chứng tỏ sự trong sạch của bản, ôm notebook xuống lầu.

Cù Tranh Viễn thức dậy muộn, cậu ăn sáng xong, thì ở luôn trong phòng khác dưới lầu chờ hắn tới chín rưỡi.


Cửa phòng mở ra.

"Anh dậy rồi hả." Tạ Diễn ngước mắt nói, "Tôi chuẩn bị bữa sáng cho anh rồi, mì lạnh tôi tự làm, ăn cũng được lắm, để trong phòng bếp."
"Ừm." Cù Tranh Viễn gãi gãi cổ, đi qua phòng bếp.

Từ sau khi khai giảng, Tạ Diễn không nấu bữa sáng nữa, bỗng nhiên thình lình nấu bữa sáng tình yêu gì đó, hắn thật sự có chút khó mở lời.

Đặc biệt là sau khi biết xu hướng tính dục của đối phương, bỗng có cảm giác Tạ Diễn có ôm mơ mộng hão huyền gì với hắn không nữa.

Hắn vừa đẹp trai vừa giàu có, tương lai còn có thể làm ngôi sao nổi tiếng.

Tạ Diễn đứng dậy nói: "Tôi nấu trứng lòng đào cho anh nhé."
"Không cần! ——" Cù Tranh Viễn mém chút nữa nhảy dựng lên như con bọ ngựa, nhạy cảm xua tay từ chối, "Không cần không cần, tôi tự nấu cũng được, cậu bận thì cậu cứ đi đi."
"Tôi không bận." đầu óc Tạ Diễn căn bản toàn nghĩ làm như nào để thuận theo tự nhiên nhắc tới chuyện tối hôm qua, cảm thấy hơi ngại, "À ừm, anh có bận không?"
"Tôi cũng không bận." Cù Tranh Viễn thuận miệng nói tiếp, lại lập tức sửa lời, "À, không phải, bận chút xíu, lát nữa tôi ăn xong phải đến công ty."
Trong đầu Tạ Diễn vang lên hồi chuông cảnh báo, hôm nay là chủ nhật, Cù Tranh Viễn đi thì đoán là cuối tuần sau mới có thể gặp mặt, đến lúc đó nhắc lại thì càng có vẻ không tự nhiên, quan trọng nhất là danh dự, bây giờ nói luôn, đánh nhanh thắng nhanh.

Cậu không hề biết rằng thần sắc của mình bây giờ khác xa bình thường, nhéo quần xoa tay, trông như cô nữ sinh ngây thơ trong sáng, ngượng ngùng bất an lần đầu tiên đi tỏ tình.

Cù Tranh Viễn thu hồi tầm mắt, không thèm nhìn cậu.

Bữa sáng trên bàn ăn phòng bếp,chắc là do sợ bị nát, mì lạnh và nước súp để riêng, trên phần mì còn có rau dưa đủ màu sắc và tôm nõn bóc vỏ, đặt trên dĩa sạch sẽ, trang trí đẹp mắt tinh tế.

Nhưng trông Cù Tranh Viễn có vẻ nghiêm túc, trong đầu lại hiện lên lời khuyên của Giang Trình tối hôm qua—— cậu phải cẩn thận chút, mấy em 0 thường thích những người cao to đẹp trai sáu múi như cậu.

Hắn lén lút nhìn bên ngoài phòng bếp, phát hiện Tạ Diễn với vẻ mặt vừa chờ mong vừa nôn nóng đang nhìn hắn, biểu tình đó, phảng phất như là đang chờ chồng sắp cưới, hắn tức khắc cảm thấy đứng ngồi không yên.

Không phải chứ!?
Không có máu cún như vậy chứ hả!?
Miệng Giang Trình sao có thể linh như vậy!?
Cù Tranh Viễn sợ Tạ Diễn thèm khát thân thể hắn, chuyện lạ có thật gài hết nút áo chỉ hận không thể dựng cổ áo che chắn cho mình, đáng tiếc áo làm bằng vải tơ tằm, mới vừa dựng lên lại rũ xuống.

Cổ áo ngủ hình chữ V, mở hơi rộng, khe ngực thoắt ẩn thoắt hiện.

Hắn một tay cầm dĩa, một tay phòng đè cơ ngực phập phồng, dưới nắng sớm ấm áp, giống hệt như một nữ ngôi sao quyến rũ quý phái đi ra ngoài.

- --------------------------------.


Đọc truyện chữ Full