DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu
Chương 36: 36: Tôi Đi Ngủ Vì Sao Phải Mặc Quần Áo


Ánh mắt Tạ Diễn ngừng ở lời nhắc nhở của hệ thống có hai tin nhắn mới, màn hình từ từ tối sầm, cậu chọc nhẹ một cái, lại lại lần nữa sáng lên.

Tin nhắn tuy rằng đã xóa, nhưng vẫn đột nhiên sinh ra cảm giác kì cục.

Cậu ma xui quỷ khiến nhấn vào vòng bạn bè của Cù Tranh Viễn.

Ngày thường Cù Tranh Viễn rất ít đăng bài viết, phần lớn nội dung đều liên quan tới Hổ Tử.

Cậu dứt khoát trượt xuống lật xem từng bài đăng.

Bài đầu tiên đăng hồi tháng 1 năm ngoái, trên ảnh Hổ Tử trông vô cùng gầy yếu, cũng chỉ lớn hơn nắm tay một chút, mặt nhỏ xíu nên trông đôi mắt càng to tròn hơn.

Nó run rẩy co người lại trong ghế phó lái nhìn người chụp ảnh cho nó, trong ánh mắt là sự tò mò lẫn vài phần sợ hãi.

—— Tôi cũng có con trai ha ha ha!
Niềm vui sướng khi được làm bố tràn ra màn hình, Tạ Diễn ôm điện thoại cười trộm.

Giống y như nhật kí nuôi con trai trưởng thành của một vị phụ huynh, bạn bè của hắn cũng ghi lại quá trình lớn lên của Hổ Tử từ nhỏ yếu bất lực đáng thương biến thành con mèo xấu xa không có liêm sĩ.

Trong quá trình lật xem, cậu bị đống biểu cảm trên mặt của Hổ Tử chọc cười, bả vai run rẩy, điện thoại nện trên sống mũi, Tạ Diễn vừa tức vừa cười tiến vào mộng đẹp.

Đêm khuya, suy nghĩ của người dễ bị rối loạn, dễ xúc động, cũng dễ dàng sinh ra một vài ảo tưởng không thực tế, khi ánh mặt trời lên cao cũng là lúc lí trí của cậu đã trở lại.

Kia chính là Cù Tranh Viễn!
Nam!
Còn có bạn gái!
Rất nhiều bạn gái!
Cậu rửa mặt xong, cùng Cù Tranh Viễn ra ngoài, uống canh thịt dê nóng hầm hập xong thì chạy tới đoàn phim.

Sau khi trải qua hơn một tuần ròng rã, nhân viên công tác của đoàn phim, đạo diễn, biên kịch và diễn viên hình thành một loại ăn ý vô hình, việc quay chụp tiến triển càng ngày càng thuận lợi, thức ăn cũng ngon hơn ngày đầu tiên.

Có điều đạo diễn Lý và biên kịch đều tính là người mới trong giới, họ có rất nhiều yêu cầu hà khắc đối với lần ra mắt này, có đôi khi một cảnh quay lặp đi lặp lại mấy chục lần, mỗi ngày kết thúc thời gian công việc đã khuya lơ khuya lắc.


Kịch bản có một cảnh là nữ chính bị đẩy xuống bể bơi, rồi nam phụ nhảy xuống cứu cô, địa điểm quyết định ở bể bơi của một phòng tập thể hình gần trường học.

Trong cái thời tiết lạnh teo này, gần như không có ai bơi lội trong đó, phí thuê trọn gói cũng rẻ.

Ai đã từng là diễn viên hay người mẫu cũng đều biết, mùa đông mặc áo thun, mùa hè mặc áo khoác là chuyện hết sức bình thường.

Bối cảnh của《 những năm tháng tươi đẹp ấy》 phần lớn đều thiết lập vào mùa xuân thu, vì thế đã có mấy cảnh nhân vật chính đến bể bơi.

Người sắm vai nữ chính không biết bơi lội còn bị sợ nước, xuất phát từ lí do an toàn, đạo diễn đặc biệt tìm một diễn viên đóng thế.

Đóng thế là một nam diễn viên chưa đến 1m7, thân hình gầy gò, hai chân thẳng tắp, đội tóc giả đứng bên cạnh nữ chính cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là lông chân rậm rạp hơn chút.

Đạo diễn bảo chuyên viên trang điểm cạo lông chân cho anh ta.

Cảnh diễn này, vai của Tạ Diễn là nhân viên công tác ngồi trong bể bơi, góc quay của camera cũng không tập trung vào cậu, chỉ là một tấm phông nền.

Cậu thấy Cù Tranh Viễn từ phòng thay quần áo nam đi ra, như là mới vừa tắm qua, hai đoạn cẳng chân thon dài bại lộ trong không khí lạnh lẽo, tuy rằng bọc hai lớp áo tắm thật dày, nhưng vẫn bị đông lạnh đến run bần bật.

Đạo diễn đang thảo luận với hắn mấy động tác sau khi xuống nước, hai tay hắn vòng trước ngực, thỉnh thoảng xoa chóp mũi mấy cái.

Tạ Diễn không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

Vóc dáng cao như vậy, thân hình to lớn như vậy, giờ phút này lại trông có hơi đáng thương.

Trong bể bơi có điều hòa, nhưng cơ bản không có tác dụng gì, nước trong hồ là nhiệt độ ổn định, chỉ duy trì ở gần 28 độ.

Mùa hè đi xuống bơi còn cảm thấy lạnh ngắt, đừng nói chi mùa đông.

Cảnh này là sân chơi của nữ chính và nam phụ, nữ chính đi làm thêm trong bể bơi, nam phụ vì theo đuổi cô, nên làm thẻ tập thể hình mỗi ngày lượn qua lượn lại trước mặt cô, nữ chính vì đắc tội một nhân viên công tác, bị đẩy xuống bể bơi.

Lúc Tạ Diễn đang nhớ lại nội dung kịch bản, ở nơi xa "Phốc " một tiếng, diễn viên thế thân rơi xuống nước.

Áo tắm trên người Cù Tranh Viễn không biết đã mất tích hồi nào, chỉ thấy thân ảnh kia như con cá tuyết dứt khoác nhảy xuống nước, tràn một mớ bọt nước thật lớn.


Trái tim Tạ Diễn nhảy dựng, cổ cũng duỗi dài ra.

Nước trong hồ còn lạnh thấu xương hơn trong tưởng tượng, mùi nước sát trùng sặc lên mũi, Cù Tranh Viễn bị kích thích đến da đầu tê dại, cơ bắp cũng không kiểm soát được căng chặt lên, cả người có lẽ bị choáng váng hơn ba bốn giây.

Tiếp theo, tứ chi hắn vùng vẫy cứng đờ.

Cái hồ này có lẽ đã lâu không được thay nước, ở trên bờ thì cả bầu trời xanh lam, còn dưới đáy thì bẩn thỉu đục ngầu, hắn cố hết sức bơi lại chỗ diễn viên thế thân, ôm lấy eo anh ta, lại men theo đường đi đã được vạch sẵn trở về.

Quay dưới đáy hồ khó hơn quay trên bờ nhiều, rất nhiều nhân tố không thể kiểm soát được, ví dụ kiểu tóc, góc độ, biểu cảm khuôn mặt.

Quay lần thứ nhất, Cù Tranh Viễn bị lạnh cứng như cái meme, nhìn không ra hình thù gì.

"Quay thêm một lần nữa." đạo diễn Lý nói.

Tạ Diễn ngồi trên bờ, nhìn Cù Tranh Viễn hết lần này đến lần khác nhảy xuống bể bơi làm anh hùng cứu mỹ nhân, động tác của hắn càng ngày càng đẹp mắt, cũng càng ngày càng dứt khoác, chỉ là sau khi ra khỏi bể bơi sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Ở xa lắc cũng có thể nhìn thấy môi hắn tím tái, hai tay vòng trước ngực đang run lên.

Tạ Diễn đếm được cảnh này tổng cộng quay mười chín lần, hai lần cuối cùng là Cù Tranh Viễn tự mình muốn quay thêm, thế thân ở một bên kêu cha gọi mẹ.

Lúc kết thúc cảnh đó đã là buổi chiều, Cù Tranh Viễn tháo kính bơi xuống, kính bơi thít chặt trên hắn vành mắt ra một vòng tròn đỏ nhàn nhạt, hắn ngâm trong nước lâu quá đáy mắt cũng đỏ bừng.

Nhân viên công tác đưa khăn lông và áo tắm, hắn cũng không kịp lau khô, trực tiếp vọt vào phòng thay quần áo nam tắm rửa.

Tạ Diễn ở ngoài cửa nghe thấy vài tiếng hắt xì, chắc là bị lạnh dữ lắm.

Cảnh diễn ở bể bơi còn chưa kết thúc, Cù Tranh Viễn thay quần áo xong, ngồi trong một phòng điều hòa trang điểm lại, sấy tóc, trong tay cầm một ly cà phê hòa tan, cũng không phải khẩu vị hắn thích.

Hắn hiện tại là diễn viên tuyến 18*, công ty thậm chí còn không điều một trợ lý cho hắn, cà phê là nhân viên công tác pha, hai tệ một ly, dùng ly giấy uống một lần, hắn dùng để làm ấm tay chứ cũng không định uống.

(Tuyến: những diễn viên tuyến 1 thường là những người có năng lực diễn xuất tốt nhất và có địa vị cao nhất, theo sau là tuyến 2, tuyến 3...!Do đó mà cụm từ "diễn viên tuyến 18" dùng để ám chỉ những diễn viên kém nổi, thường chỉ đóng vai phụ, nói nôm na là "vô danh tiểu tốt".Nguồn:bloganchoi)

Trang điểm mới một nửa, vang lên vài tiếng đập cửa.

Chuyên viên trang điểm lên tiếng: "Vào đi."
Cái trán nhỏ của Tạ Diễn từ khe cửa chui vào, nhìn về phía Cù Tranh Viễn: "Anh có uống nước đường không?"
"Hả?" Cù Tranh Viễn ngẩn người.

Tạ Diễn đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một chai Vitamin C hằng ngày, nhưng bên trong đựng chất lỏng màu đen tuyền.

"Tôi pha trà gừng ngọt cho anh đó, làm ấm dạ dày đi."
Đuôi lông mày Cù Tranh Viễn nhướng lên, vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn vui vẻ cầm lấy: "Cậu lấy chỗ nào vậy?"
"Mua ở tiệm tạp hóa dưới lầu," Tạ Diễn rất ngượng ngùng giã gãi cổ, "Tôi uống hết nước trái cây rồi, có điều cái chai tôi đã rửa sạch sẽ."
"Tôi không có nói cái này," Cù Tranh Viễn bỏ ly giấy xuống, chà xát cái chai trong tay, "Cậu làm nước gừng với đường ở đâu?"
"Bên cạnh có một tiệm cơm, ông chú đầu bếp rất tốt bụng, bỏ vài viên đường đỏ, cũng không đòi tiền." Tạ Diễn thúc giục, "Anh nhanh chóng uống hết đi, một lát nữa nguội rồi không có hiệu quả đâu."
Cù Tranh Viễn vặn cái nắp ra ngửi ngửi, mùi gừng băm át cả mùi đường đỏ.

"Thế nào? Uống được không?" Tạ Diễn hỏi.

Cù Tranh Viễn nhíu mày đặt xuống, vặn nắp chai lại, lắc qua lắc lại hai cái: "Cay quá, bỏ bao nhiêu gừng băm bên trong vậy?"
Tạ Diễn nhìn vẻ mặt của hắn cũng biết đáp án là gì.

"Không uống được thì đừng uống."
Cái lúc cậu duỗi tay ra, Cù Tranh Viễn lại ôm cái chai vào trong lòng ngực: "Pha cũng pha rồi không thể lãng phí, tôi sẽ uống hết."
Bảo bảo cà phê hòa tan bị vứt ở một xó cảm thấy rất tổn thương.

Nhân vật của Tạ Diễn diễn không nhiều lắm, sau hai tuần đã quay hết toàn bộ rồi, tiền kiếm được trích một phần dùng để mua sách, còn lại để nộp tiền điện thoại, cậu rốt cuộc thoát khỏi chuỗi ngày phiên dịch video kiếm tiền.

Mỗi ngày Cù Tranh Viễn vẫn đi sớm về trễ, ngoại trừ thời gian ăn sáng, trên cơ bản không gặp mặt được mấy lần.

Hôm nay là thứ bảy, Tạ Diễn dậy thật sớm, chuẩn bị đến thư viện trả sách, hai ngày nữa bọn họ sẽ khai giảng.

Trên diễn đàn mới vừa phát thông báo, học kỳ 2 của lớp 11 bắt đầu học bù, kỳ nghỉ rút lại một nửa.

Bữa sáng là mỳ Ý và thịt xông khói, phải ăn lúc còn nóng, sau khi cậu xuống lầu đầu tiên là gõ cửa phòng ngủ Cù Tranh Viễn, sau đó mới canh thời gian nấu đồ ăn.

Khoảng thời gian ở chung này, cậu đã nắm rõ hết tật xấu của Cù Tranh Viễn trong lòng bàn tay.

Ví dụ sau khi thức dậy phải nằm ườn trên giường mười phút mới bò dậy, thay quần áo mất năm phút, chờ rửa mặt xong còn phải bôi vài lớp mỹ phẩm dưỡng da, cái kem dưỡng da gì gì đó, y như con gái.

Tạ Diễn lười vào cửa, nên đứng ngoài cửa kêu: "Mì Ý anh muốn ăn tiêu đen hay là cà chua?"

Người bên trong không lên tiếng, quấn chăn kín mít đầu, chỉ lộ ra một dúm tóc.

"Cù Tranh Viễn?" Tạ Diễn đi đến mép giường đẩy đẩy hắn, nói giỡn, "Anh còn muốn đóng phim không? Nhân vật đóng máy rồi à?"
Thân thể Cù Tranh Viễn cuộn tròn, rầm rì một tiếng mềm như bông, không động đậy.

Tạ Diễn cảm thấy có chút không đúng, lại đẩy thêm cái nữa: "Có dậy ăn sáng không?"
Cù Tranh Viễn nhẹ giọng đáp lại: "Cậu ăn đi, không cần nấu cho tôi."
Tạ Diễn bị giọng nói nghẹn ngào của hắn dọa ngây cả người, xốc một góc chăn lên, mới phát hiện sắc mặt Cù Tranh Viễn trắng bệch, môi khô khốc bong hết cả da, không có chút huyết sắc.

"Anh làm sao vậy? Bệnh à? Hay khó chịu ở đâu?" Cậu dò hỏi như bắn pháo liên thanh.

Lông mày Cù Tranh Viễn nhíu chặt, hai tay ôm dạ dày, lắc đầu: "Tôi không có việc gì đầu, nằm một lát là được."
Tạ Diễn dùng bàn tay đẩy tóc ra sờ trán hắn thử, nóng quá, dính dính nhớp nhớp, mồ hôi nhễ nhại, hơn nữa phần cổ lộ ra bên ngoài cũng nóng sôi.

"Cái gì mà nằm một lát là được, anh đang phát sốt đó! Trong nhà có nhiệt kế không để tôi đo nhiệt độ cho anh thử."
Cù Tranh Viễn hé nửa con mắt, hơi thở mong manh: "Chắc là trong hòm thuốc, tự cậu tìm đi, tôi cũng không nhớ rõ."
Tạ Diễn vừa xoay người lại vừa hỏi: "Anh bắt đầu khó chịu từ hồi nào? Sao không chịu nói sớm chút, trong nhà có thuốc hạ sốt không?"
Cù Tranh Viễn bị sốt ngu người, tầm mắt cũng mông lung, chỉ cảm thấy có bóng người đang lắc qua lắc lại trước mặt, cũng không biết nên trả lời từ câu nào, sửng sốt hơn nửa buổi mới nói: "Tôi đau dạ dày, có thể là viêm dạ dày rồi."
"Viêm dạ dày?"
Cái này không nằm trong phạm vi tri thức của Tạ Diễn, cậu rất ít bị bệnh, ngoại trừ cảm hay phát sốt thì cũng chưa bao giờ trải qua bệnh nặng gì.

"Chúng ta vẫn nên đi bệnh viện đi, anh trước tiên dậy thay quần áo, tôi gọi điện thoại cho bố anh."
"Ông ấy ở nơi khác, đừng gọi cho ổng, tôi tự đi là được."
"Để tôi đi với anh."
Tạ Diễn cất điện thoại và ví tiền của Cù Tranh Viễn vào túi của mình, từ tủ quần áo lôi ra một cái áo lông rất dày và một cái áo sơmi, lại lôi ra thêm một cái quần thể thao bằng nhung ném lên trên giường: "Mặc cái này đi."
Cù Tranh Viễn trợn mắt nhìn, lại nhắm lại: "Phối hợp gì xấu hoắc."
"Anh sắp bị nướng chín rồi mà vẫn quan tâm cái gì xấu với không xấu nữa!" Tạ Diễn nhấc chăn bông lên, đang chuẩn bị kéo người dậy thay quần áo, thoáng nhìn thân thể lõa lồ trần truồng trên giường kia, tức khắc cả kinh, tóc tai dựng đứng.

Chiến thuật lui về sau hai bước, cậu chỉ về phía thân hình đang lõa lồ kia, lắp bắp nói: "A..n..h a.n..nh an.h, sao anh ngủ mà không mặc quần áo aaaaaa!"
Cù Tranh Viễn cảm thấy vừa tức vừa buồn cười cầm cái áo sơ mi bị vứt trên chăn xác định mặt trái mặt phải: "Tôi đi ngủ vì sao phải mặc quần áo?"
"Vậy cũng không đến mức quần lót cũng không mặc chứ!"
Đầu óc Tạ Diễn đều là "Thằng cha này tối hôm qua có phải đã múa quạt không nhờ, toàn là ba cái nội dung lung tung không lành mạnh, nhanh chóng chạy lại chỗ tủ quần áo lấy một cái quần lót ném qua, ôi thật bất ngờ dính ngay lên đầu Cù Tranh Viễn.

Cù Tranh Viễn kéo quần lót xuống, thoải mái vứt chăn ra, Tạ Diễn lập tức xoay người về phía tivi làm tư thế chào kiểu quân nhân.

Cù Tranh Viễn nhìn bóng dáng cậu, buồn cười đến mức quên cả đau, nhịn không được ghẹo cậu: "Kì cục vậy cà, cậu cũng không ngủ với tôi, cậu còn quan tâm tôi mặc quần lót hay không làm gì?"
- --------------------------------.


Đọc truyện chữ Full