DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Qua Sông Hái Sen
Chương 25

Những năm cuối vương triều phân tranh liên miên, các chí sĩ giang hộ trong thiên hẹ phần lớn chia thành hai phe, một phe theo lời chiêu mộ của của triều đình, một phe lại tham gia quân khởi nghĩa, chém giết không ngớt ở Trung Nguyên, không ít những đứa trẻ vô gia cư vì vậy mà mất chỗ ở. Triệt Hải và Triệt Liên là cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ ở bãi tha ma sau chiến tranh, được Vô Ưu đại sư xuống núi ôm về Bồ Phong tự.

Bồ Phong tự đã nhiều năm chưa từng có đệ tử mới nhập môn, càng chưa từng nhận nuôi bé trai vẫn còn quấn tã, chúng tăng cảm thấy rất mới mẻ. Phật môn vốn nặng nề cũng bởi vậy mà tăng thêm chút nhân khí. Vô Ngã đại sư của Tấn Bắc Tam Bảo Thiền tự đặc biệt tới cầu phúc tiêu tai cho bọn họ, hy vọng hai người ngày sau khi trưởng thành sẽ trở thành rồng phượng trong loài người, chấn hưng lại Bồ Phong tự.

Nhưng mà các tăng lữ trẻ tuổi tranh nhau nuôi dưỡng hai tiểu sư đệ. Triệt Liên và Triệt hải bắt đầu mọc răng học nói,Vô Ưu đại sư từ xừa chưa từng lộ ra sự vui sướng của sư phụ, chỉ thưởng xuyên nhìn họ chăm chú, trong ánh mắt còn điểm chút bi thương.

Hắn nói cho sư đệ là Vô Ngã đại sư, trong hai đứa trẻ này có một người là ma quân chuyển thế, chắc chắn sẽ mang đến tai ương cho thế tục này, không thể không dè chừng. Tuy nói có thể bóp ch.ết nó ngay là biện pháp thích đáng nhất nhưng dù sao cửa Phật từ bi, hắn muốn dạy dỗ hai người này vài năm đã, chỉ hy vọng trước khi vị ma quân này trưởng thành có thể biết đến Phật ta, từ này về sau cải tà quy chính cũng không chừng.

Vô Ngã đại sư nghe xong rất sợ hãi, nhưng không có chủ ý nào tốt hơn. Sau đó năm thoáng thấm thoát thoi đưa, Triệt Liên và Triệt Hải từ từ lớn lên trong Bồ Phong tự. Năm sáu năm sau khi Vô Ngã đại sư đến thăm Bồ Phogn tự, phát hiện ra tính cách hai người này đã từ từ lộ rõ.

Hai đứa nhỏ này sinh ra mắt ngọc mày ngài, khi còn nhỏ dung mạo non nớt khia đã bị người bên ngoài để ý, so với Triệt Liên hoạt bát hiệu động thì Triệt Hải nhu mì ổn trọng, không tranh không cướp, mặc dù bị Triệt Liên chơi xấu cũng khôgn hé răng, chỉ yên lặng đi theo sư phụ tụng kinh niệm Phật, trên mặt đã ẩn vẻ từ bi.

Vì thế Vô Ngã đại sư nhận định Triệt Liên mới là ma quân chuyển thế. Ai ngờ Vô ưu đại sư lại lắc đầu, giơ tay chỉ về phía Triệt Hải vẫn đang ngồi thiền dưới tàng cây Bồ Đề.

Hai người dần lớn lên, đến lúc nhược quán lại càng khác nhau một trời một vực. Triệt Hải sớm trở thành thiếu niên tuệ tăng nổi danh một phương, thường xuyên dẫn dắt chúng tăng xuống núi bố thí, cũng kết không ít nhân duyên ở Bồ Phong tự này, rất có uy tín. Mà Triệt Liên làm người cực kỳ phóng túng phô trương, không lấy thanh quy Phật môn để thúc giục mình, ngày thường chỉ thích trang điểm, thậm chí cũng xỏ lỗ tai đeo vòng vàng, bị mang danh hòa thượng hoa hoa phấn phấn, cũng không thèm để ý.

Bởi vì Triệt Hải và Triệt Liên đều đẹp trong trăm dặm mới có một, lượng khách nữ hành hương đến chùa từ khi họ trưởng thành ngưỡng mọ mà kéo đến không ngừng. So với Triệt Hải đối với mấy thí chủ kia làm ngơ không thấy, Triệt Liêng càng không kiêng nể, liếc mắt đưa tình với các nàng, cũng thường xuyên được mời xuống núi uống rượu ngắm trăng với các nàng, trở thành hòa thượng chay mặn không kiêng.

Trong lúc chúng tăng Bồ Phong tự nghe tiếng xì xào bàn tán về Triệt Liên, nhao nhao đi cáo trạng với Vô Ưu đại sư, Vô Ưu đại sư cũng chỉ nói: “Để hắn đi đi.”

Sau đó dẫn theo Triệt Hải đi tụng kinh Thập Thiện Nghiệp.

Chúng tăng Bồ Phong tự cho rằng Vô Ưu đại sư kết luận không cách nào giáo hóa nổi Triệt Liên, muốn đem vị trí trụ trì đời kế tiếp cho Triệt Hải. Nào ngờ mấy ngày sau Vô Ưu đại sư mang Triệt Hải bế quan ba tháng, sau khi ra ngoài thông báo để Triệt Liên làm trụ trì kế nhiệm của Bồ Phong tự.

Ngày đó đang trùng với tiết Trùng Dương, Triệt Liên lại cùng với đám bạn bè bên ngoài uống rượu say sưa, còn không biết trong Bồ Phong tự vì quyết định này cảu sư phụ mà dấy lên phong ba, ầm ì đến nửa đêm mới lặng lẽ trở về chua, gõ nhẹ ngoài tường mấy cái, gọi sư đệ thức dậy mở cửa cho mình.

Triệt Hải thấy y say đến mê man, lại ngửi được mùi son phấn phảng phất trong ống tay áo kia, nhíu mày nói: “Sư huynh, ta khuyên ngươi này, ngày thương huynh uống rượu phá giới, lỡ đâu đụng trúng sắc giới người xuất gia kiêng kị, e là cả sư phụ cũng không cách nào bảo vệ huynh được đâu.”

Triệt Liên che mặt ợ một tiếng, sau đó để sư đệ đỡ mình về phòng, lơ đãng nói: “Ta có làm gì với mấy nữ thí chủ kia đâu, chỉ xuống uống rượu thôi mà, sao xấu đến mức cần sư phụ phải bảo vệ ta?”

Triệt Hải thở dài một hơi, đỡ sư huynh say như chết lên giường, cúi người cởi giày tất của hắn ra, đang muốn bưng chậu nước đến cho hắn rửa mặt, bỗng nhiên nghe Triệt Liên đang lầm bầm. Hắn tiến lại ghé tai nghe, Triệt Liên ra chiều suy nghĩ nói: “Mà ta cũng muốn nếm thử chuyện nam hoan nữ ái của người phàm. Đáng tiếc tư sắc nữ thí chủ kia không đẹp, ta chẳng dậy nổi tâm tư như vậy.”

Triệt Hải dừng một chút, thản nhiên nói: “Nam hoan nữ ái, không phải chuyện như vậy, vốn cũng không có gì để nói.”

Nghe vậy, Triệt Liên đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, đôi mắt phượng đang mơ màng đột nhiên tỉnh táo lại nhằn hắn cẩn thận nhíu mày nói: “Sư đệ, chẳng lẽ ngươi…”

Hắn không thể tưởng tượng được sư đệ đầu gỗ của mình cũng từng phá sắc giới, thấy Triệt Hải vẫn chưa lên tiếng phủ nhận, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tò mò. Vì thế ôm trán yên lặng suy tư một lúc lâu, bừng  nói: “Chẳng lẽ vị Ngọc nhi trong cung?”

Hắn còn nhớ trong cung có một ít nữ quyến đến Bồ Phong tự bái Phật, đa phần là một số phi tần và nữ quan không được sủng ái, trong đó có một người tên Ngọc nhi quốc sắc thiên hương, tuy tuổi tác hơi lớn nhưng cũng khiến Triệt Liên chưa từng thấy người giống vậy mê mẩn một thời gian. Ai ngờ Ngọc nhi này không mặt không nhạt trước mặt Triệt Liên, lại cực kỳ ân cần với Triệt Hải không hiểu phong tình. Bây giờ xem ra, đã sớm làm ra chuyện mờ ám với vị sư đệ không lộ đầu duôi này.

Thấy Triệt Hải trầm mặc không nói, Triệt Liên có chút cay cay, trong lòng lại vô cùng sung sướng. Lúc trước hắn cho rằng sư đệ không dính dầu muối, sẽ không làm chuyện trái với thanh quy, không ngờ lòng phàm chưa dứt. Nói cách khác, có Triệt Hải phá giới làm nên, hắn cũng không cảm thấy mình làm chuyện đường đột.

Vì thế Triệt Liên cười nói: “Ngươi cũng tốt đấy. Mà sư đệ à, ngươi thật tâm với Ngọc nhi kia à? Nếu vậy thì hoàn tục cưới nàng cũng không phải không được. Để ta đi cầu tình với sư phụ thay ngươi.”

“…… Đa tạ mỹ ý của sư huynh, không cần phải vậy đâu.” Triệt Hải bình tĩnh nói, “Ngọc nhi nàng, sống không lâu.”

Triệt Liên nghe vậy sửng sốt, sau đó khẽ nhíu mày, cảm thấy sư đệ hôm nay có hơi là lạ. Hắn và Triệt Hải lớn lên từ nhỏ, tự cho mình là người hiểu rõ hắn nhất trên đời, nhưng cũng thường xuyên cảm thấy hành động và lời nói của hắn kì lạ, khiến người ta nhìn không thấu.

Hắn đang muốn mở miệng,  bỗng nhiên nghe tăng xá cách vách bên cạnh truyền tiếng sột soạt, hình như có người đi tới đi lui thầm thì, cảm thấy rượu trong dạ dày cuộn lên, bắt đầu đau đầu, Triệt hải liếc nhìn ngoài cửa sổ, tỏ rõ nói:

“Hôm nay sư huynh về trễ chưa biết lúc chạng vạng sư phụ đã tuyên bố quyết định sửng sốt cỡ nào. Bây giờ sư huynh sư đệ tan học nghỉ ngơi trong phòng, nên bàn tán ồn ào không ngủ được.”

“Ồ? Quyết định gì? ”

“Người quyết định truyền vị trí trụ trì tiếp theo cho ngươi. “

Triệt Liên nghe xong cứng người một hồi, sau khi đánh giá sư đệ mặt không đổi sắc, xác định chuyện này không phải trò đùa nghịch ngợm nhất thười nào đó, im lặng vùi đầu vào gối, oán giận nói: “Nhưng cũng phải xem ta có tình nguyện không chứ? Thích Dạy Thích Triệt Liên ta nửa đời sau phải khổ tu ở trên đỉnh núi chẳng chút phong nguyệt này, chi bằng làm một vị tăng nhàn tản vân du khắp nơi cho rồi.”

Nghe sư huynh oán giận, Triệt Hải chần chờ, vẻ mặt biến ảo khó lường, cuối cùng nhẹ giọng nói:

“Cũng đúng, bản tính sư huynh phóng khoáng tự tại, nơi thanh tịnh này đối với huynh quá gò bó, không bằng ta…”

“Ta thật sự không muốn vị trí trụ trì này. Nhưng dù sao sư phụ cũng có ân với hai người chúng ta. Kiếp này ta cũng vô duyên với cõi hồng, nên thôi” Men say và buồn ngủ liên tục đánh úp hắn, Triệt Liên nhỏ giọng ngáp, xoay người mơ màng nói: “Nếu sư phụ còn xem trọng ta, làm sao ta có thể cô phụ ơn dạy dỗ của Bồ Phong tự đã nuôi dưỡng mấy năm nay? Từ mai ta sẽ giữ năm giới, làm thiện tăng đàng hoàng nhất.”

……

Khi thấy hô hấp của sư huynh trước mặt dần ổn định và chìm vào giấc ngủ như thể không có chuyện gì xảy ra. Triệt Hải ngồi đầu giường nhìn khuôn mặt còn yêu mị hơn mình, ánh mắt vối bình thản cuối cùng cũng trở nên lạnh lùng.

Sau đó Triệt Liên thực sự trở nên khác thường, cắt đứt hết với bạn bè uống rượu dưới chân núi, mỗi ngày niệm kinh nhập định, an tâm làm tăng nhân thanh tu vốn có, không tốn vài năm cũng tu đến danh hiệu tuệ tăng Thuần Khê thượng nhân, đủ để dẹp đi nghi vấn nhỏ nhặt năm đó.

Mà dù sao hắn khai ngộ muộn, lại vốn yêu mị phong lưu, không giống người trong cửa Phật, hơn nữa thiện duyên và danh vọng không bằng triệt Hải, cho nên chúng tăng trong Bồ phong tự vẫn thấy Tinh Trần thượng nhân Triệt Hải thích hợp làm trụ trì nhất.

Triệt Liên an ổn làm thiện tăng nửa đời người, cùng Triệt Hải thiền định, vống tưởng rằng cả đời mình sẽ canh giữ Bồ Phong tự. Sau khi sư phụ viên tịch thì kế nhiệm làm trụ trì, thành tâm chết dưới chân Phật. Nhưng hắn chưa từng nghĩ, Triệt Hải luôn huynh hữu đệ cung với hắn nhiều năm, kết quả vẫn ngã dưới tay sư đệ mà hắn tin tưởng nhất, vu oán hắn đầu độc sư phụ, phóng hỏa thiêu tàng kinh các, nói hắn là yêu tăng đuổi khỏi Bồ Phong tự.

Ngày xảy ra sự việc, bên ngài Bồ Phong tự, sương mù dày đặc, Triệt Liên thân mang kịch độc tránh khỏi sự truy bắt của chúng tăng, ngã xuống vũng bùn dưới rừng che lấp hơi thở. Hắn đã hơn chín mươi tuổi, tự cho mình đã sớm nhìn thấu bi hoan ly hợp chốn nhân gian, sẽ không vì sự vu khống nhục mã trong chốn hồng này mà giận dữ. Nhưng lúc sinh mệnh sắp dứt hơi tàn, hối hận đã không kịp.

Cuối cùng hắn biết vì sao mình có Phật duyên hơn Triệt Hải, nhưng sư phụ lại dè chừng hắn, chưa bao giờ thân cận hiền hòa đối xử với hắn. Cũng hận mình già nua, lại ngây thơ thuần thiện cả đời, chưa từng nhìn thấu ma đầu này nhiều năm qua đã ngấm ngầm tính toán, càng hận những chúng tăng trong Bồ Phong tự không biết phân biệt  kia.

Kinh mạch đứt gãy già yếu đã không thể tụ lại nội tức, nhiệt độ cơ thể dần đần khô héo trong người Triệt Liên, nọc độc trong máu tươi cắn xé mang đến đau đớn khôn cùng khiến hắn không thể động đậy. Hắn mở to hai mắt, chỉ nằm chờ đợi dấu chấm hết của mình trong sương mù giăng đầy trời.

—— hắn làm sao cam tâm chờ chết!

Triệt Liên cắn răng, dùng hết tia khí lực cuối cùng đứng dậy từ trong vũng bùn, gạt tầng tầng lớp lớp cây rậm rạp xuống núi, cản xe ngựa đang qua đường, chạy về phía núi Đại Ninh ở Giang Nam.

Lúc đó trong giang hồ, yêu tăng Triệt Liên có lẽ còn chưa ai biết, diễm tăng Thích Già Ngọc đã sớm nổi danh thiên hạ.

Cũng chỉ có người này, có thể ở trong tình cảnh hoang đường, dùng công pháp kỳ lạ quỷ dị kia cứu hắn một mạng.

Người đánh ngựa đi ngang thấy lão tăng này điên cười, vẻ mặt chết khô, sợ gặp phải người điên, cho nên chạy cực nhanh, đến Giang Nam  nhanh chóng ném hắn ở dưới núi Đại Ninh, không dám đòi bạc hắn.

Cảnh đẹp Giang Nam vảo buổi sớm đầu thu khác với Trung Nguyên đất vàng mà Triệt Liên biết, hắn khoác lá vàng trèo lên đỉ.nh núi, một ngôi đền đắm mình trong hoa phong rực rỡ trên đỉnh, mỗi bước đi như đang giẫm lên lưỡi dao độc đầm đìa máu tươi.  

Tiểu Sa Di ngồi ngủ gật trước chùa Đại Ninh đột nhiên bừng tỉnh, thấy một lão tăng xa lạ ngã xuống trước cửa chưa quét sạch lá, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.

“Lão tăng Triệt Liên ở Bồ Phong tự, cầu kiến pháp sư Già Ngọc của Đại Ninh tự.”

Đọc truyện chữ Full