DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được
Chương 18

“Xem ra, là ở đây?” Bách Lý Khí, nôn ra chất dịch lỏng, một hình dáng mờ nhạt mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt. 

Chu Vụ theo bản năng túm mái tóc dài của anh, không nắm trúng, sau đó thuận theo sợi tóc cả người ngã xuống gối, Bách Lý Khí bò lên, dường như hai tay đang chống ở hai bên cậu, đối mặt với cậu.

Sau đó đầu Chu Vụ bị bàn tay lạnh lẽo bao phủ, nụ hôn lạnh lẽo bắt đầu làm bậy trên mặt cậu, Chu Vụ chỉ cảm thấy trời tối sầm xuống, trước mắt trắng xóa. 

Chu Vụ rụt về nói: “Không muốn, không thở được.” 

Bách Lý Khí không nghe, luồng khí lạnh ôm lấy cơ thể yếu ớt của Chu Vụ, dường như tỏa ra hơi thở hung ác, làm cho Chu Vụ không thở nổi.

Chu Vụ thấy mình giống như đang bị cánh tay sắt thép trói chặt, toàn bộ không khí trong phổi đều ép ra, cả người cậu run rẩy, liên tục kháng cự. 

Chu Vụ thở không nổi, vất vả lắm mới tìm được một khoảng trống, thở phào một hơi, rồi mới hổn hển chậm rãi nói: “Tôi say rồi, vốn dĩ không còn sức nữa, đừng bắt nạt người khác, anh như vậy là không đúng đâu.”

Vừa nói xong, người kia thật sự đã dừng lại, Chu Vụ dựa vào gối vội vàng hít thở, cậu giống như con cá vừa mới vớt từ trong nước lên, cũng giống như một con quỷ nhỏ bị bệnh lâu ngày. 

“Anh sảng khoái chút đi, ăn nhanh chút đi, lúc ác ma ăn thịt người đều chậm như vậy sao?” Chu Vụ hơi tức giận, lớn tiếng nói. 

Nói là lớn tiếng vậy thôi, thật ra trạng thái lúc này giọng cậu vẫn mềm nhũn, âm cuối ngây ngấy, cộng thêm ánh mắt ướt đẫm. 

Chu Vụ muốn chống đỡ thân thể, né ra xa một đoạn, nhưng ngón tay cái lạnh lẽo của Bách Lý Khí ở bên hông Chu Vụ vừa ấn xuống là đã cậu “a” một tiếng sau đó xụi lơ, ngã thẳng vào trong luồng khí lạnh kia. 

Trong lòng Bách Lý Khí là thân thể ấm áp của Chu Vụ. 

“Đau chết mất.” Chu Vụ phát ra âm thanh bất mãn, kéo chăn lên, ghét bỏ nói: “Lạnh quá, anh đừng có mà tới đây.”

Bách Lý Khí cười khẽ, âm thanh trầm thấp quấy nhiễu bên tai Chu Vụ. 

“Đừng có cười, đây là chuyện nghiêm túc, con người anh đúng là… hơi kỳ quái, ủa không, anh đâu phải con người.” Chu Vụ lẩm bẩm.

Chu Vụ trừng mắt nhìn lê.n đỉnh giường, một màu đỏ au, màn đỏ ngoài cửa sổ bị hai người bọn họ làm cho lộn xộn mà rũ xuống, ánh nến xuyên qua lớp vải mỏng tinh tế hắt lên mặt, lên vai của Chu Vụ. 

Ánh mắt Bách Lý Khí hoàn toàn bị chiếm đoạt, càng nhìn kỹ hơn, tóc Chu Vụ rất mỏng, hơi xoăn, bọc trong chăn giống như một con mèo đen, hàng lông mi rậm trên khuôn mặt ngà ngà say gần như che phủ đôi mắt mê hoặc, men rượu xen lẫn cơn buồn ngủ, xém nữa làm cho khuôn mặt cậu hoàn toàn trầm xuống. 

Đầu Chu Vụ vừa nghiêng đầu qua một bên, bàn tay Bách Lý Khí đã lập tức đỡ lấy đầu cậu, gò má của Chu Vụ nhẹ nhàng cọ lên ngón tay lạnh lẽo. 

Chu Vụ nói: “Lạnh quá, lúc nào anh cũng lạnh như vậy sao?” 

“Tóc dài ư…” Đối mặt với Bách Lý Khí không phản ứng lại, Chu Vụ to gan đưa tay nắm tóc anh, lúc đầu không nắm được gì, sau đó mu bàn tay bị Bách Lý Khí bắt lấy rồi kéo tay cậu đặt lên mái tóc anh. 

Giống như tơ lụa hảo hạng vậy, Chu Vụ vừa híp mắt, vừa dùng đầu ngón tay vuốt, cậu buồn ngủ lắm rồi, không quan tâm mình đang nằm ở đâu nữa. 

Cơn say rượu đã đạt tới đỉnh điểm, Chu Vụ thậm chí có cảm giác mình đang bay tới bay lui, không biết đang ở đâu, chỉ cần có thể làm cho cả người mình vui vẻ thì dường như cậu cũng không để ý rốt cuộc mình đã làm cái gì nữa. 

Bách Lý Khí đổi vị trí với Chu Vụ, xoay người, cơ thân Chu Vụ thuận thế ngã nhào vào trong chăn, giống như vừa chui vào một hang động làm bằng lụa satin vậy, lần này Chu Vụ nhắm mắt lại, sắp rơi vào mê man. 

“Buồn ngủ…”

Bách Lý Khí vô cùng thích làn da ấm áp của Chu Vụ, anh ôm lấy cậu, hơi thở của Chu Vụ phà lên cổ anh, nóng bỏng. 

Ánh nến trong phòng lại bắt đầu nhấp nháy mãi không dứt. 

Tầm mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hai hàng mi khẽ run rẩy, rồi nhìn dọc xuống cổ, người trong chăn không mặc gì, trắng như tuyết, mang theo hơi thở của người sống, cơ thể run lên theo từng nhịp hô hấp. 

Bách Lý Khí kéo phăng tấm chăn xuống. 

“A————.”

Chu Vụ vừa mới thiếp đi, ngay lập tức từ trong mộng bừng tỉnh lại, luồn tay vào chăn nắm chặt mái tóc, đầu ngón tay nhịn không được muốn kéo mái tóc kia, đè nén, đáp lại cậu là một lực nặng nề từ trong chăn. 

Chu Vụ gấp đến mức không nói nên lời, vất vả lắm mới rặn ra mấy chữ: “Anh đang làm gì…”

Bách Lý Khí siết chặt không cho phép cậu chạy: “Chạm vào em.” 

Vốn dĩ Chu Vụ đã ngủ, chuẩn bị bắt đầu nằm mơ, đột nhiên trong mơ nổ pháo hoa, cảm giác đó giống như nửa say, nửa mơ, nửa tỉnh mà bay lên bầu trời, trước mắt Chu Vụ trắng xóa sau đó lại tối sầm, đầu óc choáng váng hết cả. 

“Anh… Anh…” Chu Vụ không chịu nổi loại kí,ch thích này, cậu thở dài một hơi, vất vả lắm mới có đủ oxy. 

Qua một hồi lâu Chu Vụ mới bình tĩnh lại, cúi đầu, nhìn thấy người kia đang nằm sấp trong chăn, đường nét của tên ác ma dần dần trở nên chân thật, đôi mắt đen như mực ngẩng lên đối mắt với cậu. 

Vốn tưởng rằng sẽ rất đáng sợ, lúc ở dinh thự Chu Vụ cũng từng chạm mắt với anh, ngày đó cậu sợ tới phát khóc. 

Nhưng bây giờ, cho dù Chu Vụ là cũng phải nhìn đến ngây người.

Lúc Chu Vụ còn ở học viện nghệ thuật nam thần mỹ nữ nào cũng đều đã gặp qua, cứ mười người là có chín người đẹp, lúc nhìn tấm ảnh kia, cậu đã cảm thấy khuôn mặt đối phương không phải dạng đẹp bình thường rồi. 

Bách Lý Khí nuốt nước bọt trong miệng, yết hầu chuyển động. 

Chu Vụ ở cự ly gần híp đôi mắt đã không còn mở to nổi nhìn kỹ anh, trong lúc nhất thời quên mất phải hít thở. 

“Thật xinh đẹp…” Khi nói đến xinh đẹp, Chu Vụ cảm thấy cánh tay đang ôm mình bỗng nhiên siết chặt, dường như đối phương không thích hai từ này. 

Ồ, đàn ông, không thích được khen xinh đẹp.

Chu Vụ hiểu ý bèn đổi sang từ khác: “Anh tuấn…”

Chu Vụ nhìn chằm chằm anh đến mức say sưa, hơn nữa vì say, cậu vẫn luôn cảm thấy trước mắt trắng xóa, khó thở, Chu Vụ lúc này mới bừng tỉnh hoàn hồn, cậu há mồm th.ở dốc, tay chân không cử động được, giống như một tấm da mềm xụi lơ trên đệm giường. 

“Đẹp quá… Anh thật đẹp.”

Đáp lại cậu là một nụ hôn nặng nề giống như muốn nuốt chửng cậu, làm cho Chu Vụ không thể thở được, thiếu chút nữa nghẹn chết trên giường, mãi đến khi Chu Vụ tát vào mặt anh, anh mới dừng lại. 

Âm thanh cậu mềm nhũn: “Dừng lại…”

Nhưng tay chân Chu Vụ yếu ớt, tát mặt như thế lại giống như đang trêu chọc vậy, căn bản không có tác dụng gì, cũng không tát trúng cái gì mà lòng bàn tay ẩm ướt. 

Chu Vụ kiệt sức nằm trên gối, nói: “Ăn nhanh chút đi, tôi ngủ rồi sẽ thấy không đau, tốt nhất là anh cứ nuốt cả người tôi luôn đi, hay là anh đã ăn rồi…? “

Cậu để lại một câu kia, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Ánh nến lập lòe, Bách Lý Khí nhìn Chu Vụ nằm trong lòng đã nhắm chặt mắt, ngón tay lạnh lẽo nhịn không được chạm vào. Cậu thanh niên giống như tấm lụa thượng hạng, trắng nõn mềm mại, anh thích thú ôm cậu vào trong ngực, dùng chóp mũi cạ cạ lên chiếc cổ xinh đẹp của Chu Vụ. 

Ánh nến vẫn chợt sáng chợt tắt như cũ, tiếng gà gáy sớm vang lên, phòng tân hôn vẫn tối như cũ, Bách Lý Khí ôm chặt Chu Vụ, anh đổi vị trí cho cậu dễ nằm hơn, để cậu gối lên cánh tay mình, anh không ngủ mà cứ nhìn chằm chằm dáng vẻ lúc ngủ của đối phương.

Trời sắp sáng, Chu Vụ tỉnh lại một lát, men rượu chưa tan lan ra khắp người, sau đó rơi vào một vùng lạnh lẽo. Hai tay bị cánh tay lớn kia trói chặt, tên ác ma đang dính sát bên tai, cọ vào cậu, vất vả lắm mới thở ra được. Sau đó, Chu Vụ lại chìm trong một nụ hôn nghẹt thở rồi rơi vào hôn mê. 

Tới lui một hồi, cảm giác toàn thân trên dưới đều bị một luồng khí lạnh xâm nhập, tỉnh lại một lát, nửa tỉnh nửa mơ, sau đó lại say đến mức không nhìn thấy rốt cuộc mình đang làm cái gì.

Chu Vụ cảm thấy càng lúc càng lạnh, cậu đột nhiên tỉnh lại, bên tai là giọng nói của Hà Hải. 

“Vẫn chưa hạ nhiệt ư? Sao lại để sốt nghiêm trọng như vậy chứ.” Hà Hải lo lắng nói. 

Mắt hạnh mở to, nhìn lên trần nhà, ý thức đình trệ, cảm giác cơ thể không nhúc nhích nổi. 

Cảm nhận rõ ràng nhất: đau eo.

Không phải đau do bị đánh, mà là đau nhức từ trong ra ngoài, giống như trong quảng cáo nói, vòng eo mềm nhũn không còn sức lực, đau nhức yếu ớt. 

Cậu mơ hồ nhớ lại cái gì, hoàn toàn không có cách nào đối mặt. 

Không biết phải làm gì, vừa sợ hãi, vừa xấu hổ. 

Chỉ là rất nhanh, cậu bị sốt đến độ không còn ý thức, tạm thời không nhớ nổi những thứ này. 

Đội bác sĩ cũng bắt đầu lo lắng: “Thuốc hạ sốt bình thường không có tác dụng, phải nhanh chóng nhập viện truyền nước biển.”

Ngô Nghiêu sờ vào trán Chu Vụ, nhiệt độ nóng hổi từ bàn tay truyền đến, hơn nữa Chu Vụ đã bắt đầu mê man, anh ta sốt ruột nói: “Mau nghĩ cách đi.”

Hà Hải hơi trầm tư: “Đi thôi, đi ngay trong đêm, vừa rồi Tiểu Vương của bộ phận hậu cần đã gọi điện cho tôi nói đường đi đã thông rồi. “

Tổ chương trình mang theo thuốc cấp cứu, sau khi uống thuốc hạ sốt, nhiệt độ của Chu Vụ vẫn chưa hạ, bọn họ thu dọn đồ đạc, trong đêm ra khỏi vùng núi, lúc cõng cậu đến bệnh viện, bác sĩ chỉ trích: “Đã sốt đến mức này, sao bây giờ mới tới?”

Chích một liều thuốc hạ sốt, chất lỏng lạnh lẽo tiến vào máu, làm cho Chu Vụ đang mê man giật mình một cái. 

Chị y tá dán một miếng dán làm mát lên trán Chu Vụ, Hổ Vũ điều chỉnh tư thế của cậu cho thoải mái, sau đó Ngô Nghiêu đắp chăn cho cậu. 

Tổ chương trình còn phải trở về đài nghe chỉ thị, chỉ còn hai người Ngô Nghiêu và Đinh Thành ở lại canh Chu Vụ, lấy nước đường glucose, cắm ống hút cho cậu uống. 

Trưa hôm sau, cuối cùng Chu Vụ cũng cảm giác được cơ thể đã thoải mái hơn một chút, mở mắt ra tìm thức ăn. 

Vừa mở mắt, cậu thấy bên giường bày đầy trái cây và hoa tươi, giống như cậu là một nhân vật lớn vậy đó. 

Ngô Nghiêu vừa đi ra ngoài lấy cơm hộp, đẩy cửa vào đã thấy Chu Vụ tỉnh lại, lập tức vui vẻ nhào tới. 

“Cuối cùng đã tỉnh rồi, đồng chí Chu Vụ, cậu không biết tôi lo cho cậu nhiều thế nào đâu.” Ngô Nghiêu đi tới, quan tâm sờ vào trán Chu Vụ: “Vẫn chưa hạ sốt.”

Cả người Chu Vụ đổ mồ hôi mềm nhũn, toàn thân mệt mỏi rã rời, trên người còn cảm thấy nóng, giọng nói uể oải: “Tôi hơi đói…”

“Muốn ăn gì?” Ngô Nghiêu quan tâm hỏi, mấy ngày nay Chu Vụ thật sự dọa chết anh rồi. 

Chu Vụ muốn ăn thịt cá, nhưng có lòng mà không có sức, giơ ngón trỏ cả buổi trời, cuối cùng chỉ vào bát mì hoành thánh bên cạnh giường bệnh. 

“Được, mì hoành thánh tôm tươi nhé?” Ngô Nghiêu mở phần mềm gọi đồ ăn. 

Một bát mì hoành thánh tôm tươi, Chu Vụ mới ăn một phần ba đã cảm thấy ăn không nổi nữa, rất yếu ớt, cuối cùng Ngô Nghiêu cho cậu húp ít canh nóng, sau đó lại nằm xuống ngủ. 

Bác sĩ chẩn đoán cho Chu Vụ nói rằng cậu không chỉ bị cảm sốt thông thường mà còn bị thận hư.

Lúc ấy Chu Vụ nghe xong, lỗ tai lập tức đỏ lên.

Lúc cậu bị tên ác ma kia kéo đi động phòng, một đêm bị làm đến bốn lần, những chỗ khác vẫn còn ổn, phía sau cũng không có việc gì, có điều tên ác ma liên tục dùng sức, hẳn là đang cố nuốt hết dương khí của cậu…

Thì ra thật sự có Tiểu Thiện* phiên bản nam…

*Nhân vật trong bộ Thiện nữ u hồn.

Chu Vụ là trai thẳng, đương nhiên không có cách nào tiếp nhận chuyện này, cậu là trai thẳng độc thân từ trong trứng, vì sao gặp phải loại chuyện này chứ. 

Chu Vụ trong chăn xoắn hết cả tay, trong lòng rối như trăm mối dày vò. 

Cũng may lúc đó cậu đang say, có thể nói là do rượu rồi.

Ngô Nghiêu chờ Chu Vụ ngủ xong thì ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại: “Không sao, cậu ấy vừa nãy mới tỉnh lại, ăn chút đồ rồi, y tá nói chắc là sắp hạ sốt, nhưng mà cái đó, có thể xin thanh toán không?”

Anh hài lòng nói: “Tốt, dù sao cũng phải bồi thường, Vụ Vụ nhà chúng tôi như thế này cũng coi như là gặp tai nạn nghề nghiệp.” 

Cúp điện thoại, Ngô Nghiêu cầm cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Chu Vụ bắt đầu chơi game, đến tối, Chu Vụ lại tỉnh lại một lúc, lúc này ý thức của cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu bảo Ngô Nghiêu về nhà, không cần canh mình suốt đêm nữa. 

Ngô Nghiêu thấy Chu Vụ cũng sắp hạ sốt rồi, y tá cũng nói không thành vấn đề, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói được, trước khi đi, anh ta chỉ vào nút báo động cạnh giường: “Có chuyện gì phải ấn đó.”

Chu Vụ gật đầu nói được.

Cuối cùng Ngô Nghiêu gọt một quả táo trông không ra ngô khoai gì cả cho Chu Vụ, nhìn Chu Vụ chậm rãi ăn xong mới rời khỏi bệnh viện, ngồi tàu điện ngầm trở về nhà. 

Bệnh nhân ở giường bên cạnh đã được xuất viện sớm, đối phương là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, cảm lạnh do vi-rút, khỏe lên rất nhanh. 

Đến buổi tối, phòng bệnh này chỉ còn lại Chu Vụ và một bà dì lớn tuổi. 

Bà dì lớn tuổi ngủ sớm, Chu Vụ ngủ cả ngày nên lúc này mặc dù cảm thấy mệt lả, nhưng không sao ngủ được. 

Chỉ là đến hơn mười hai giờ, cậu bắt đầu buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Cũng không biết như thế nào, nửa đêm Chu Vụ cảm thấy nóng mà tỉnh lại, cậu sờ trán mình, lại hơi sốt rồi. 

Cậu rất quen thuộc với tình huống này, hồi nhỏ chỉ cần cậu phát sốt thì cơn sốt sẽ lặp đi lặp lại suốt ba bốn ngày, tình trạng hạ sốt rồi lại tiếp tục sốt xảy ra thường xuyên. 

Cho nên lúc này cậu cũng không cảm thấy gì, chỉ là lần này cậu vô cùng khát nước, muốn chống người dậy đi tìm nước uống. 

Bật đèn ngủ cạnh giường lên, nước đặt ở đầu giường cách đó không xa, chỉ cần ngồi dậy vươn tay ra là có thể lấy được. 

Đó là chai nước của Hổ Vũ để lại, trước đó Chu Vụ đã uống qua, sau khi lấy được, Chu Vụ lại phát hiện mình mở nắp không ra.

Nắp là do Hổ Vũ vặn lại, anh ta tùy tiện vặn một cái đã có thể khiến Chu Vụ đang bệnh ở đây bó tay không cách nào mở được. 

Giao chiến với nắp đậy suốt năm phút, Chu Vụ bại trận, lòng bàn tay đỏ bừng, cậu tức đến nỗi dở khóc dở cười. 

Lúc mới tỉnh dậy còn chưa có cảm giác, giờ phút này Chu Vụ cảm giác được bụng dưới ngột ngạt, suy nghĩ một chút, hình như một ngày rồi chưa đi vệ sinh, cậu vén chăn, mặc áo khoác. 

Bệnh viện yên tĩnh không một tiếng động, bà dì cách hai cái giường cũng ngủ như chết, Chu Vụ quấn áo khoác đi nhanh rồi về nhanh, đèn trong nhà vệ sinh không quá sáng, toàn thân Chu Vụ không còn sức lực, cậu cũng không dám nhìn vào gương, cúi đầu giải quyết hết ba vấn đề cấp bách, sau đó lại cúi đầu chạy về. 

Trở lại giường cậu mới cảm thấy yên tâm một chút.

Cậu nhớ lại, chuyện xảy ra ở vùng núi giống như một giấc mơ, nửa mê nửa tỉnh, thật sự đã trải qua nhiều chuyện kỳ dị phát khóc. 

Mấy ngày nay ở bệnh viện, cậu chỉ cần nhắm mắt là có thể hồi tưởng lại các loại chuyện kỳ quái đó, nhất là tấm da khô chui vào từ dưới ga trải giường, cùng với đôi chân to lớn ngay gầm giường. 

Hơn nữa, trong đầu cậu vẫn còn vài đoạn ký ức làm thế nào cũng không thể quên được, vô cùng kỳ dị, giống như một trò hề, lại giống như vừa trải qua một cuộc đời khác không liên quan gì với mình, nhưng cậu không thể tự gạt mình, chuyện xảy ra chính là đã xảy ra. 

May mắn là cậu đã rời khỏi vùng núi kia, anh… có lẽ đã thỏa mãn rồi, đúng không? 

Co lại trong tấm chăn nhỏ, Chu Vụ đưa tay tắt đèn ngủ, ngày mai uống nước cũng được, nghĩ như vậy, tầm mắt dừng lại trên chai nước vừa mới đặt qua bên cạnh. 

Có gì đó không đúng. 

Vừa nãy ngày sản xuất trên nắp chai hướng về phía mình, bây giờ là nhãn hiệu trống trơn. 

Chu Vụ hít sâu một hơi, đưa tay chạm vào nắp chai, nắp chai dễ dàng vặn ra được, giống như được người ta mở sẵn rồi để ở đây. 

Hô hấp bỗng tắc nghẽn, Chu Vụ vội vàng đặt xoay cái chai, cậu không uống mà đặt trở lại bàn, sắc mặt tái nhợt chui vào trong chăn. 

Cậu mở đèn ngủ suốt cả đêm. 

Rạng sáng, Chu Vụ đã ngủ lại tỉnh dậy, cả người cậu rất mệt mỏi, cứ liên tục ngủ rồi tỉnh, bị giày vò đến mức muốn suy sụp, cậu khát nước không chịu nổi, lúc mê man tỉnh nhẹ giọng nói: “Nước…”

Đèn ngủ đã được tắt, cậu chưa mở mắt đã mơ màng đi tìm chai nước trên bàn, một góc chăn bị mở ra, ống hút đưa đến bên miệng, Chu Vụ vô thức cắn vào, sau đó uống nước. 

Nuốt một ngụm, là nước glucose ngọt ngọt, vị đắng trong miệng biế.n thành vị ngọt nhàn nhạt, gần như ngay lập tức Chu Vụ lại một lần nữa mê man.

Ngày hôm sau, tinh thần Chu Vụ tốt hơn rất nhiều, cậu mặc quần áo xuống giường đi dạo, vừa đi vừa mở điện thoại xem tin tức chưa đọc.

Chu Vụ mới bắt được wifi trong khu, thấy người bạn thân nhất của mình không trả lời tin nhắn, Chu Vụ hơi lo lắng, cậu gửi thêm một tin nữa. 

Nhóm chat của tổ công tác có 99 tin nhắn chưa đọc, Đinh Thành tag tên tất cả mọi người vào tiêu đề của weibo. 

Chu Vụ mở weibo ra, chương trình của bọn họ lại được lên hot search. 

Các chủ đề nóng trên mạng, đơn giản là nói về những tin tức kỳ lạ, hoặc là bàn về nhan sắc của các ngôi sao trên mạng, hoặc là các vụ án trong xã hội, chương trình của họ dính vào hai mục đầu tiên. 

Không filter với hình ảnh chân thật, sự thay đổi từ việc thuyết minh dài dòng nhàm chán trước đây sang một thành viên đẹp trai cao ráo trẻ trung, thoáng cái đã trở thành chủ đề nóng hổi. 

Chủ đề nằm trong top, còn có xu hướng tăng lên, mở lên xem, thảo luận đang rất nhiệt tình. 

Các cuộc thảo luận được chia thành hai phe, một bên thảo luận về cốt truyện, huyền học*, phong tục và con người, còn bên kia thảo luận về người dẫn chương trình. 

*Huyền học: trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão Trang với tư tưởng Nho gia.

Hổ Vũ: [Đã thật, trước đây đài trực tuyến của chúng ta nổi tiếng nhất chính là chương trình của tổ ẩm thực, mỗi lần họp bọn họ đều hất mặt lên tận trời, vô cùng kiêu ngạo, lần này chương trình chúng ta xếp hạng nhất, tôi cảm thấy cực kỳ có năng lượng.]

Ngô Nghiêu: [Phải nói là tôi làm cho cái tổ này phất lên chứ, tôi vừa mới tới một tháng, tỷ suất của tổ chúng ta đã tăng không dừng.]

Đinh Thành: [Haha.]

Chu Vụ lên weibo công việc của mình xem, weibo này bình thường sẽ đăng những đoạn phim ngắn của chương trình, cậu bắt đầu dùng từ lúc thực tập, hơn một tháng lượng fan tăng được mấy ngàn. 

Kết quả lần này mở ra thì bị kinh hãi tột độ, từ mấy ngàn đã biến thành mấy chục ngàn, hơn nữa trong trong lúc mở thông báo nhảy liên tục, mười mấy phút trôi qua, lại thêm mấy trăm lượt nữa. 

Thật ra ngay từ đầu, bình luận trên hot search đều là so sánh phong tục hôn lễ với quê nhà mình, sau đó thì chuyển sang tổ chương trình, mãi đến khi có một tài khoản vip đột nhiên đăng tải lên weibo ảnh chụp màn hình khuôn mặt của Chu Vụ, khen lấy khen để nhan sắc của cậu, sau đó rất nhiều nhan cẩu* đã bắt đầu chú ý tới chương trình này. 

*Nhan cẩu: chỉ những người chỉ biết nhìn vào vẻ bề ngoài.

[Nhan sắc này thật sự tồn tại ư?]

[Không xài filter mà không thấy lỗ chân lông luôn, woah, so với một số ngôi sao còn đẹp hơn gấp mấy lần, có vẻ là mặt mộc nữa chứ.]

[Ở đây mưa suốt, toàn thân ướt nhẹp, không thể giữ được lớp trang điểm đâu nhỉ?]

Đến khúc này mọi thứ đều rất bình thường, vẫn là những chuyện xảy ra trên mạng hằng ngày.

Cho đến khi có một top bình luận được đẩy lên trang đầu. 

[Ở đoạn đầu buổi diễn tập của cô dâu, mọi người không cảm thấy có chút quen sao? Trong số đó có một cô gái rất giống cô gái đã mất tích ba năm trước…!]

Trong bình luận có đính kèm một bức ảnh so sánh, Chu Vụ nhìn, ngay lập tức cảm giác lạnh lẽo chạy dọc hết sống lưng, cậu đã gặp qua người này, quả thật rất giống nhau. 

Bình luận này vừa xuất hiện, cư dân mạng thần thông quảng đại lập tức sôi sùng sục nháo nhào bắt đầu truy tìm manh mối giống như một cái chảo dầu bị nhỏ nước vào. 

Sự việc phát triển đến mức này, tổ chương trình cũng không lường trước được, trong nhóm chat bắt đầu nhao nhao thảo luận về chuyện này, mãi đến khi Hà Hải xuất hiện, nói vừa mới báo cảnh sát về vụ Tả Phong tự tử trong thôn. 

Sau đó, anh ta mới nhìn đến chủ đề đang hot trên mạng. 

Hà Hải cảm thán: [Xem ra chương trình của chúng ta muốn hot rồi.]

Ý của Hà Hải không phải muốn tăng nhiệt lên, mà là cảm thấy chuyến đi này của bọn họ tuy rằng là để quay hôn lễ, nhưng lại đào ra rất nhiều chuyện bên lề, anh ta có chút cảm khái. 

Hà Hải chỉ đạo: [Chúng ta thu xếp một chút, đoạn phim chưa phát cũng phải thu gom lại để đến lúc đó dễ cung cấp manh mối.]

Mọi người đồng ý. 

Chu Vụ lấy điện thoại ra nhìn tới nhìn lui bức ảnh của cô gái, sau đó bấm vào topic, nhìn thấy rất nhiều bức ảnh của cô gái mất tích. 

Thậm chí có mấy tấm cảm thấy quen mắt, chuyện này sợ là nghiêm trọng hơn cậu nghĩ nhiều. 

Ngày hôm sau, Chu Vụ ngồi trên giường bệnh ăn cháo, chị y tá bước vào nhẹ giọng nói với cậu, có người tìm cậu. 

Chu Vụ nhìn về phía cửa, hai cảnh sát hình sự mặc đồng phục đứng ở đó, chào hỏi cậu, nói muốn tìm hiểu tình hình. 

May là hôm qua tổ chương trình đã đánh tiếng trước, bằng không đột nhiên có cảnh sát tìm tới cửa, Chu Vụ chắc chắn sẽ bị dọa sợ. 

Ba người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, tuy rằng Chu Vụ còn sốt, nhưng ý thức đã hoàn toàn tỉnh táo, lúc này tinh thần không tệ, cậu giống như một học sinh ngoan, hai tay đặt trên đùi, vô cùng hợp lòng người. 

Hai cảnh sát thấy cậu như vậy, sắc mặt dịu xuống, nhịn không được cười cười. 

Biết được là có liên quan đến việc chôn cất thi thể, hôm qua tổ chương trình đã đi báo án, hơn nữa còn cung cấp manh mối hình ảnh và video có liên quan, Chu Vụ là người cuối cùng trong tổ nhìn thấy thi thể, cho nên bọn họ đến để lấy thông tin. 

Vừa bắt đầu, bọn họ đã hỏi một đống câu hỏi liên quan đến thi thể, Chu Vụ đều trả lời một cách trung thực.

Sau đó họ lấy ra một bức ảnh từ trong túi, chỉ vào người trên ảnh và yêu cầu Chu Vụ nhận diện: “Cậu quen người trong ảnh không?” 

Chu Vụ liếc mắt liền nhận ra đó là cô gái lúc trước muốn kéo cậu đi, hôm qua cậu đã xem bức ảnh này trên mạng.

“Lúc còn trong thôn có nói chuyện với cô ấy mấy câu.” Chu Vụ chần chừ, có phần hoảng sợ hỏi: “Cô ấy… sao rồi?”

“Cô ấy có thể là một nạn nhân của việc buôn người, trên mạng có người nhận ra cô ấy, nói rằng cô ấy có khả năng liên quan đến vụ buôn bán phụ nữ ba năm trước.”

Chu Vụ nghe được lời này, vừa vui vừa lo, vui là bởi vì cô gái này không bị giết hại, lo là bởi vì cô thế mà lại có liên quan đến vụ buôn bán người.

Chu Vụ vội vàng hỏi: “Vậy… cô ấy hẳn là bị người bắt đem bán phải không?”

Cảnh sát mỉm cười: “Cậu có nghĩ cô ta là đầu sỏ vụ buôn người không?” 

Chu Vụ liên tục lắc đầu: “Không giống, lúc tôi muốn tham dự đám cưới, cô ấy đã từng muốn kéo tôi rời đi, có điều đã bị chặn lại.”

Cảnh sát gật đầu, sau đó hỏi thêm vài câu, Chu Vụ chờ anh ta nói xong, nhịn không được hỏi: “Chuyện này thật sự có liên quan đến vụ án buôn người lúc trước sao?”

Người kia trả lời: “Vẫn chưa tìm được manh mối nào hoàn chỉnh, nhưng bây giờ, xác suất lớn là có liên quan.” 

Sau đó, anh ta nói rằng đến lúc vụ án tiến triển, sẽ trở lại để tìm hiểu tình hình, hy vọng rằng cậu có thể xuất hiện để làm chứng. 

Chu Vụ đồng ý, cảnh sát bảo cậu ký tên rồi rời đi.

Ngày thứ ba, rốt cuộc Chu Vụ cũng hết sốt, cũng không còn lặp lại tình trạng thân nhiệt lên xuống lặp đi lặp lại, bác sĩ kiểm tra cho cậu, nói cậu có thể xuất viện. 

Lúc Ngô Nghiêu tan làm đến thăm Chu Vụ, thấy cậu đang rút kim trên người ra, chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về. 

“Không sao chứ? Hay là ở lại theo dõi thêm? Bên đài nói viện phí lần này sẽ được hoàn trả, ngu gì không ở!” Ngô Nghiêu xách hành lý Chu Vụ lên. 

Chu Vụ cười: “Có miễn phí tôi cũng không muốn ở, mùi bệnh viện khó chịu lắm.”

Mùi thuốc khử trùng, hơn nữa xung quanh có rất nhiều bệnh nhân đi tới đi lui, tiếng ho khan, tiếng r.ên rỉ đau đớn, còn có tiếng than khóc của gia đình bệnh nhân. 

Những điều đó đều làm cho người ta không thích nghi nổi, ảnh hưởng đến cảm xúc, chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.

“Chậc chậc, đồ yếu ớt.” Ngoài miệng nói vậy thôi chứ trong lòng Ngô Nghiêu vẫn cảm thấy Chu Vụ là người rất tốt. 

Ngày đó phát hiện Chu Vụ say mèm ngã ở lễ đường, toàn thân nóng hổi, ý thức hỗn loạn, trên người trông cũng quái lạ, không biết đã xảy ra chuyện gì, trên đường trở về còn nói sảng. 

Nhưng hôm sau, sau khi Chu Vụ tỉnh dậy trong bệnh viện, cả người rất bình tĩnh, phối hợp trị liệu, tâm trạng ổn định, còn an ủi đồng nghiệp đang sợ hãi nói rằng cậu không sao, cảm xoàng thôi. 

Người đang bệnh là cậu, vậy mà cậu lại rảnh rỗi an ủi anh ta. Mà Chu Vụ cũng không đề cập đến việc từ chức, sau khi nhận phí công tác mà Ngô Nghiêu mang đến, cậu rất vui vẻ. 

Người này thoạt nhìn rất yếu ớt chỉ muốn cưng chiều, dường như chỉ cần chạm một cái sẽ vỡ tan, nhưng thực chất bên trong rất cứng cỏi. 

Ngô Nghiêu xách trái cây và đồ ăn nhẹ giúp Chu Vụ, hai người lên tàu điện ngầm, trên đường còn bàn về chuyện của thôn kia. 

“Chuyện này thật ra cũng bình thường, chúng ta không phải luôn cảm thấy thôn đó có vấn đề sao, nhưng ngại thôn dân ở đó nên cũng không điều tra được gì nhiều, Đinh Thành và Hổ Vũ đã giao video lúc trước quay lén cho cảnh sát.” 

Ngô Nghiêu đưa Chu Vụ trở về ký túc xá, Chu Vụ hẹn lần sau sẽ mời anh ăn lẩu, Ngô Nghiêu lên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng trở về nhà. 

Chu Vụ về ký túc xá, bạn cùng phòng chỉ còn lại một người, những người khác đều ra ngoài thuê nhà, hoặc đã về nhà. 

Ký túc xá trống trơn, lúc đi trên hành lang, tiếng bước chân vang vọng, trong phòng cũng trống không, phòng sáu giường trống hết bốn, vắng ngắt.

Chỉ còn ký túc xá trưởng, anh ta nói với Chu Vụ rằng ngày mai mình cũng phải mua vé về quê, đã gửi sơ yếu lý lịch chuẩn bị tìm việc làm ở thành phố quê nhà. 

Hai người chia nhau ăn trái cây Chu Vụ mang về, sau đó trở lại giường của mình giải trí. 

Tựa vào giường, Chu Vụ buồn bã như mất đi cái gì.

Giọng nói của ký túc xá trưởng từ bên dưới truyền đến: “Hôm qua tôi đã xem chương trình của các cậu, có sao nói vậy, chủ đề này của các cậu thật quá đặc sắc, tôi thấy có thể sẽ hot lắm đấy.”

Chu Vụ giờ mới nhớ ra mình vẫn chưa xem.

Nhưng không biết vì sao, cậu không có hứng, không muốn xem. 

“Tôi nghe nói vùng đó thuộc mảng huyền học, thôn các cậu phỏng vấn cũng quá tà ma rồi, cậu không gặp phải chuyện gì chứ?” Nói đến đây, ký túc xá trưởng vô cùng hứng thú. 

Chu Vụ nói: “Có.”

Ở giường dưới, ký túc xá trưởng ló đầu ra, đôi mắt sáng lấp lánh: “Biết ngay mà! Mấy thứ này không thể phát sóng trên chương trình được, cậu kể tôi nghe đi, thỏa mãn sự tò mò của tôi đi mà.”

Chu Vụ cũng ló đầu ra, nhìn ký túc xá trưởng: “Đại ca, anh thật sự muốn nghe hả?”

Nhìn thấy Chu Vụ như vậy, ký túc xá trưởng càng tò mò hơn, trong lòng ngứa ngáy khó chịu. 

Anh nói: “Cậu cứ kể đi.” 

Chu Vụ nói: “Được.”

Mãi đến khi đồng hồ trên tay chỉ đúng một giờ, ký túc xá sớm đã cúp điện, giọng nói của cậu thanh niên bao trùm phòng 4019. 

“Đẩy cửa ra liền thấy con ngươi của người trên bức tranh đột nhiên chuyển động, xoay vòng xoay vòng, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào tôi…”

“A a a, đừng nói nữa! Dừng lại!” Ký túc xá trưởng ôm đầu khóc: “Tôi sai rồi, tôi không nên bắt cậu kể.”

Chu Vụ nói: “Còn dài lắm, thôn này rất quỷ dị, còn chuyện cái xác kia, có lẽ tổ chương trình sẽ đi báo cảnh sát…”

Ký túc xá trưởng rất lâu không trả lời, đột nhiên hỏi: “A Vụ à, mấy chuyện này toàn là cậu bịa ra chứ gì, cứ hù người ta, cậu mà bị dọa đến mức đó còn có thể sống sót trở về à?”

Chu Vụ mập mờ, chỉ cười hì hì: “Anh đoán xem.”

“A a a, cậu cố ý! Tôi yếu đuối lắm, sợ quá đi.” Ký túc xá trưởng ôm gối giả bộ làm một cô gái yếu ớt, trông rất kịch.  

Chu Vụ có sao nói vậy, sau khi nói ra toàn bộ những trải nghiệm mấy ngày qua của mình, không quan tâm người nghe rốt cuộc có tin hay không, cậu tự thấy dễ chịu là được rồi. 

Sự buồn bực đè nén trong lòng Chu Vụ bấy lâu, giờ phút này đột nhiên được giải tỏa, giống như có người vừa mới chia sẻ sự khó chịu với cậu. 

Ký túc xá trưởng vẫn gào thét ở dưới, Chu Vụ lại cảm thấy “lòng dạ thanh thản”, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. 

“Tôi đi tắm trước, lát nữa tới lượt cậu.” Nói chuyện nãy giờ, cậu vẫn chưa đi tắm. 

Ký túc xá trưởng túm gấu quần của Chu Vụ lúc cậu bò xuống giường: “Này, lão Tứ, chúng ta tắ.m chung nhé…?”

Động tác xuống giường của Chu Vụ dừng lại, cậu lập tức nghĩ tới cái gì đó, trong đầu hiện lên một hình ảnh, mặt bỗng nóng bừng. 

Cậu ghét bỏ nói: “Không cần, bi.ến thái quá đi…”

Ký túc xá trưởng cân nhắc một chút: “Hình như đúng vậy thật, thôi bỏ đi, vậy lúc tôi tắm, cậu canh cửa giúp tôi nhé?”

Cậu mỉm cười gian xảo nói: “Sợ bóng tối à?” 

Vốn dĩ ở ký túc xá thì ký túc xá trưởng chính là đại ca, nhưng giờ phút này anh ta không quan tâm đến mặt mũi nữa, gật đầu lia lịa. 

Chu Vụ nhe răng cười: “Còn lâu!”

Ký túc xá trưởng trách móc: “Chu Vụ, mới ra ngoài mấy ngày đã học hư rồi!!”

Chu Vụ khôi phục lại vẻ hoạt bát trước đây, cậu cầm khăn tắm, mang theo đèn bàn vào phòng tắm. 

Ở nơi quen thuộc dùng món đồ quen thuộc, tâm trạng Chu Vụ rất thoải mái, hơn nữa còn có ký túc xá trưởng ở bên ngoài càu nhàu, cậu nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ nước ấm. 

Lúc mở mắt ra, không biết có phải là hoa mắt hay không mà cậu thấy trên cửa kính phòng tắm hiện lên một cái bóng nhàn nhạt. 

Phòng tắm nối liền với ban công nhỏ, trên ban công không hề treo quần áo. 

“Đại ca?” Chu Vụ kêu một tiếng. 

“Làm sao đấy? Cậu cũng sợ à? Tôi đến với cậu nhá?” Giọng nói ký túc xá trưởng truyền đến từ trong phòng. 

Nghe thấy ký túc xá trưởng trả lời, lòng bàn chân của Chu Vụ lạnh lẽo, mấp máy môi: “À, không có gì, tôi tưởng anh ngủ rồi.”

Tăng tốc tắm cho nhanh xong, Chu Vụ vừa lau nước trên tóc vừa đi ra ngoài. 

Mở cửa, bên ngoài tối đen như mực, trong phòng ngủ có ánh sáng hắt ra từ điện thoại di động của ký túc xá trưởng.

Bọt nước trên tóc nhỏ xuống ban công, ký túc xá có quy định, ban công phải được giữ sạch sẽ để ngăn việc đi lại bị trượt chân. 

Cho nên Chu Vụ đứng trước gương sấy khô tóc một lát, sau đó cầm lấy cây lau nhà. 

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống ban công, xuyên qua cửa sổ, ánh trăng soi lên từng ô vuông.

Cây lau nhà dừng lại, nơi có ánh trăng chiếu xuống có một vệt nước mờ mờ, không biết từ lúc nào, trên mặt đất xuất hiện hàng loạt dấu chân ẩm ướt, giống như vừa đứng ở cửa phòng tắm nhìn trộm vào bên trong vậy. 

Hít một hơi, Chu Vụ ướm chân lên, rất lớn, giống như…

Cậu nhanh chóng lấy cây lau nhà lau sạch các dấu vết, sau đó kêu ký túc xá trưởng đang nằm trên giường đi tắm. 

Mái tóc ngắn khô rất nhanh, Chu Vụ trở lại ngồi trên giường dựa vào tường, suy nghĩ một lúc, sau đó mặc quần áo vào, đứng bên cửa phòng tắm, nói vào bên trong: “Đại ca, còn sợ không?”

“Úi, cậu dọa tôi chết khiếp, vừa nãy tôi còn thấy lóe lên một cái bóng đen, ra là cậu.” 

Chu Vụ theo bản năng liếc nhìn bốn phía, hít một hơi thật sâu: “Tôi không phải lo anh sợ hãi nên tới đây với anh sao.”

Ký túc xá trưởng cảm thán: “Tiểu Vụ à, trình bịa đặt tốt đấy, không viết bản thảo thật là uổng phí tài năng.”

Ký túc xá trưởng hoàn toàn không tin lời cậu nói, Chu Vụ hé miệng cười cười: “Là sự thật, anh có tin hay không.”

“Có quỷ mới tin cậu, tôi đây là một thanh niên tốt đẹp của xã hội chủ nghĩa sùng bái khoa học.” Ký túc xá trưởng cười mắng. 

Nghe đối phương nói như vậy, trong lòng Chu Vụ rất nhẹ nhõm, vừa nãy cậu cũng suy nghĩ, có khi nào mình lại mang đến phiền não không cần thiết cho đối phương hay không. 

“Haha, tôi nói thật mà, tại anh không tin thôi.” Chu Vụ cười nói, nhưng càng như vậy đối phương lại càng không tin. 

Đùa giỡn một lúc, cảm giác sợ hãi của Chu Vụ đã phần nào tan biến. 

Ký túc xá trưởng nói: “Ngủ sớm đi.” 

Hai người không nói gì nữa, Chu Vụ cũng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, mơ mơ màng màng rồi thiếp đi. 

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cậu cảm thấy sau lưng mình vô cùng lạnh lẽo, cậu hơi khó chịu nhíu mày, lông mày cũng bắt đầu thấy lạnh lạnh, giống như có thứ gì đó đang xoa lông mày cậu. 

Thật sự lạnh không chịu nổi, Chu Vụ bừng tỉnh lại. 

Trời đã sáng rồi, ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa kính chiếu vào tạo thành một cái bóng dài trên mặt đất. 

Quay đầu lại, Chu Vụ phát hiện mình đang dựa vào mặt tường lạnh như băng, tấm chăn che nửa người trước, sau lưng lạnh buốt. 

Chu Vụ thở một hơi, vừa nãy cậu còn cho rằng mình đang bị “anh ta” ôm. 

Nhưng lúc Chu Vụ rửa mặt, cảm thấy eo mình có chút kỳ quái, kéo ra xem thử, vậy mà thật sự xuất hiện mấy vết xanh tím. 

So sánh với những dấu còn sót lại trên cơ thể trước đó, cảm thấy chúng tương đối mới. 

Giống như có ai đó siết chặt eo cậu vậy.

Tim đập nhanh, Chu Vụ lại lần nữa bỏ áo vào quần, coi như không thấy gì, tắm nhanh rồi ăn sáng.

Tổ chương trình cho Chu Vụ nghỉ bệnh năm ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần, tổng cộng bảy ngày, Chu Vụ có thời gian để đi thuê phòng.

Mở điện thoại tìm phần mềm thuê phòng, Chu Vụ vừa gặm bánh bao vừa tìm kiếm các từ khóa liên quan. 

Khoảng hai ngàn, ở một mình, ở gần tàu điện ngầm, tốt nhất là chung cư cao tầng, như vậy sẽ khá an toàn…

Kết quả tìm kiếm không ngoài dự đoán, chỉ có le que vài bức ảnh, sau khi mở ra xem, không phải phòng cũ rách nát, thì cũng là loại phòng vách ngăn.

Lúc trước Chu Vụ đã được phổ cập, dạo gần đây phòng vách ngăn bắt đầu sửa đổi lại, không thể ở, không an toàn, tốt nhất nên ở một mình một phòng. Nhưng với mức giá này, sao có thể tìm được chứ. 

Chu Vụ tăng giá lên, chừng ba ngàn, lúc tìm kiếm lại, phòng đã nhiều lên đáng kể, sau khi mở từng căn lên xem, thật sự có mấy căn rất hài lòng, nhưng cậu tiếc đứt ruột, ba ngàn đó có thể ăn được biết bao nhiêu suất lẩu. 

Cuối cùng, cậu vẫn không nỡ xuống tay thuê một căn giá tầm ba ngàn, tìm thấy một căn tầm hai ngàn có lẻ, hẹn xong liền chuẩn bị qua xem nhà. 

Vừa mặc quần áo xong định ra ngoài thì Ngô Nghiêu đã gọi điện tới, nói cuối tuần rảnh rỗi, có muốn cùng đi chơi không, nghe Chu Vụ nói muốn đi xem phòng, anh ta vội vàng mặc quần áo tử tế sau đó tới cổng trường Chu Vụ chờ cậu. 

Hai người ngồi mười trạm tàu điện ngầm, không cẩn thận đi phải đường vòng, vất vả lắm mới tới được đây, lại phát hiện bị môi giới lừa gạt. 

Căn phòng trên bức ảnh sạch sẽ, gọn gàng lại sáng sủa, căn phòng này vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi mốc, cửa sổ hỏng hóc để gió lạnh bên ngoài ùa vào, bóng đèn còn bị hư hết mấy cái, trong tủ đầu giường toàn là tóc mốc meo, hoàn toàn không giống với bức ảnh bọn họ được xem. 

“Đầu năm nay, ngay cả phòng ốc cũng có ảnh fake nữa.” Ngô Nghiêu tỏ vẻ chán ghét. 

Thế này không giống với những gì đã thỏa thuận, đây là chiêu mà môi giới rất hay dùng, đăng hình đẹp lên mạng, sau khi có người mắc câu, sẽ nói với người ta rằng phòng này vừa được thuê, còn một căn khác, cũng gần đó, có thể tới xem thử. 

Sau khi người ta đến, căn phòng quả thật ở gần đó, nhưng lại rất khác so với hình ảnh, sau đó bên môi giới sẽ nói với bạn, bây giờ nhiêu đó tiền chỉ có thể thuê được căn phòng thế này thôi. 

Chu Vụ vừa mới ra ngoài xã hội và Ngô Nghiêu cũng ra ngoài xã hội chưa được hai tháng bị lừa, cả hai tức giận quay đầu bỏ đi, sau đó lại bị tên môi giới mồm mép láu lỉnh dỗ dành, nói gần đây có một căn, bảo đảm còn đẹp hơn trong ảnh. 

Ngô Nghiêu dữ tợn, nói: “Còn lừa nhau nữa là tôi bốc phốt anh đấy, nhìn người anh em này của tôi đi, là người dẫn chương trình đấy.”

Người kia vỗ ngực: “Chắc chắn không có vấn đề gì!” 

Gã ta chỉ vào một tòa nhà cách đó không xa, mặt tiền thoạt nhìn rất sạch sẽ, là một tòa nhà chung cư trông niên đại chưa lâu. 

Hai người bán tín bán nghi: “Giá cả không thay đổi?”

Tên môi giới nói: “Chắc chắn không thay đổi, nếu cậu đồng ý, hợp đồng được ký có giá niêm yết rõ ràng, hoàn toàn không lừa các cậu, chúng tôi dù gì cũng là công ty lớn.” 

Chìa khóa của chủ sở hữu được bên môi giới giữ, ba người đi thẳng một mạch lên lầu.

“Căn này vừa tới tay tôi thôi, khách trước không có trách nhiệm, không nói gì đã đơn phương hủy hợp đồng, cho nên mới phải gấp rút cho thuê, dù sao cũng có một khoảng thời gian không ai ở, để trống một tháng, cũng mất không ít tiền thuê nhà.” 

Chu Vụ và Ngô Nghiêu thật ra không quá tin tưởng gã ta, hai người cũng không nói gì, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy bên trong căn phòng, mới lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. 

Chu Vụ nói: “Tiền thuê phòng có thật là hai ngàn ba không?” 

Tên môi giới trả lời: “Hợp đồng giấy trắng mực đen, nếu cậu cảm thấy phù hợp, chủ nhà ngay lập tức đến đây ký hợp đồng với cậu.” 

Ngô Nghiêu để ý: “Có giấy chứng nhận bất động sản không?”

Tên môi giới nói: “Có, lúc ký hợp đồng sẽ mang theo.” 

Hai người nhìn nhau, tên môi giới cố ý nói đi ra ban công xem đèn có hư không, để lại hai người bọn họ ở lại thương lượng. 

“A Vụ, cậu thấy sao?” Ngô Nghiêu hơi không chắc chắn. 

Chu Vụ nói: “Như này thì cũng quá rẻ rồi.”

Ngô Nghiêu nói: “Nhưng tôi nghe tiểu Vương tổ bên cạnh nói, trước kia cậu ấy cũng từng thuê được phòng rất rẻ tiền, đơn sơ, chủ nhà không thích nói lý, chỉ cho thanh niên ăn ở sạch sẽ thuê.”

Hai người nói tới đây, Ngô Nghiêu đột nhiên hỏi tên môi giới đang đứng bên ngoài: “Chủ nhà này có yêu cầu đặc biệt gì không?”

Tên môi giới bước vào, cười ha ha: “Bị cậu phát hiện rồi.” 

Ngô Nghiêu “chậc” một tiếng: “Đừng bảo là kêu anh đi tìm người thuê nhà nào đẹp trai đó chứ?”

Chu Vụ: “…”

Lúc tên môi giới đi gọi điện thoại, Chu Vụ thật sự nghe được mấy từ———”Lần này chắc là ở lâu, tên nhóc này rất đẹp trai, cô tới đây một chuyến đi.” 

Sau khi gọi điện thoại xong, chờ mười phút, chủ nhà lái một chiếc xe trị giá ba trăm ngàn tới, một người phụ nữ bước xuống xe, tóc đen dài thẳng, trời rất lạnh, bà ta mặc váy dài, choàng áo khoác, chân đi giày cao gót đen. 

Bà ta lấy ra hợp đồng, dáng vẻ “nhanh lên, tôi có việc gấp”, nhưng mà người này rất dễ nói chuyện, tính tình không tệ. 

Bà ta nói: “Khách thuê nhà trước bỏ đi rất vội, mấy ngày trước gọi điện cho tôi, ngay trong ngày đã chuyển đi, rất là vô trách nhiệm, vì vậy tôi đã thêm một điều khoản trong hợp đồng, phải báo với tôi trước mười lăm ngày, như vậy tôi mới thu xếp được.” 

Điều kiện này vô cùng hợp lý, hơn nữa những hợp đồng bình thường đều có điều kiện này, có chủ nhà nghiêm khắc hơn còn yêu cầu phải báo trước một hai tháng, nếu phải so sánh thì chủ nhà xinh đẹp trước mắt đã rất rộng lượng rồi. 

Ký hợp đồng xong, bà chủ nhà xinh đẹp không nói gì, nhanh chóng lái xe rời đi, Ngô Nghiêu nhìn theo bóng xe, nói: “Hâm mộ thật.”

“Tiết kiệm đi, vài ngày nữa cũng sẽ mua được xe hơi.” Chu Vụ khuyến khích. 

Ngô Nghiêu nói: “Không, tôi đang tự hỏi khi nào mình mới có thể mặc ít như vậy ra ngoài đường, phô bày được cơ bắp của tôi.”

Chu Vụ: …

Buổi chiều, Ngô Nghiêu giúp Chu Vụ chuyển hành lý, sau đó còn giúp cậu sắp xếp hành lý, trải ga giường, quét dọn căn phòng thật sạch sẽ. Chu Vụ vô cùng cảm động, cậu mời Ngô Nghiêu đi ăn lẩu, hai người uống một chai bia, Chu Vụ ngà ngà  say trở về khu nhà. 

Bây giờ là khoảng tám giờ, Chu Vụ nhấn thang máy đi vào trong, vào lúc cửa thang máy sắp đóng lại, có một đôi tay duỗi vào chặn cửa, làm như vậy rất nguy hiểm, Chu Vụ nhíu mày. 

Một người thanh niên tiến vào, trên người mặc áo hoodie đen, bên ngoài khoác thêm áo lông mỏng màu xanh lá đậm, sau khi vào trong thì liếc mắt nhìn qua các nút tầng thang máy sáng, nhưng không bấm vào tầng nào. 

Chu Vụ cũng không cảm thấy kì lạ, cửa thang máy đóng lại, đi lên, không ai nói gì. 

Ánh đèn trong thang máy trắng dã, lúc đi lên một số tầng còn nhấp nháy, bầu không khí có phần ngột ngạt. 

Đến tầng của mình, Chu Vụ đi về phía phòng mình, điều kỳ quái là, người đàn ông bên cạnh cũng đi cùng hướng với cậu. 

Trong lòng Chu Vụ bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Cho nên lúc cậu đến cửa phòng mình, cẩn thận hơn, ánh mắt liếc nhìn bóng dáng người kia, lại phát hiện đối phương vẫn bước đi không dừng lại, đi qua cậu đi về phía phòng bên cạnh. 

Là hàng xóm!

Chu Vụ vì sự hoài nghi của mình mà cảm thấy hơi xấu hổ, đưa tay muốn chào hỏi, nhưng đối phương lại đi thẳng vào trong, đóng cửa cái rầm. 

Chu Vụ: “…”

Chẳng khác nào đóng cửa tiễn khách, Chu Vụ bị cho ăn bơ sờ sờ mũi, mở cửa vào phòng. 

Căn nhà này được trang trí rất đơn giản, một phòng ngủ một phòng khách, có thể thuê được với mức giá này quả là trúng độc đắc. 

Trong phòng khách chỉ có một cái ghế sofa, một bàn ăn nhỏ và một cái ghế gỗ và một chiếc tivi khá mới, còn chiếc giường trong phòng lại rất lớn, có lẽ là ban đầu vốn muốn cho các cặp tình nhân thuê. 

Mở đèn, bóng đèn sáng ngời trong phòng khiến Chu Vụ cảm thấy vô cùng an toàn, kéo rèm cửa, cậu tìm một vị trí thoải mái trên sofa rồi ngồi xuống, bật tivi lên. 

Đại khái là do người thuê nhà lúc trước rời đi gấp gáp, phí truyền hình đã được trả đến tháng sau, cho nên Chu Vụ có thể xem miễn phí một tháng.

Vị trí địa lý của tòa nhà này rất tốt, cách đường phố khá xa, sau khi đóng cửa sổ lại thì vô cùng yên tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy rõ ràng. 

Chu Vụ vừa tìm được một chương trình yêu thích, cậu thả lỏng người, tivi chiếu xong quảng cáo thì chương trình bắt đầu phát sóng. 

Trong phòng khách, ngoại trừ hành lý của Chu Vụ và đồ nội thất đơn giản thì không còn gì khác, âm thanh từ tivi vang vọng khắp phòng, vô cùng trống trải. 

Lúc này, ngoài âm thanh từ chương trình truyền hình, còn có một âm thanh khác vang lên. 

Tiếng gõ cửa chậm rãi “cốc cốc”.

“Ai vậy?” Giọng của Chu Vụ vang vọng trong phòng khách.

Đã hơn chín giờ, lúc này đang ở nhà một mình, hơn nữa còn vang lên tiếng gõ cửa, đúng là làm cho người ta vô thức cảm thấy sợ hãi trong lòng. 

Quái lạ, Chu Vụ không quen ai sống gần đây, không phải là Ngô Nghiêu quay lại tìm cậu chứ? 

Lúc này Chu Vụ không có ý định mở cửa, chuẩn bị đi nhìn mắt mèo gắn trên cửa thì một giọng nam rất dễ nghe vang lên từ bên ngoài. 

“Xin chào, người anh em, tôi là hàng xóm!”

Chu Vụ thở ra một hơi: “Ồ, ra đây.” 

Mở cửa ra, một người thanh niên thoạt nhìn lớn hơn Chu Vụ một chút đang đứng ở bên ngoài, anh ta có mái tóc vàng sáng, nhìn bề ngoài có vẻ là con lai, anh ta nở một nụ cười đẹp trai thân thiện với Chu Vụ. 

Anh ta nói: “Anh ở 2108, nghe nói hôm nay em mới chuyển đến, anh tới chào hỏi, sau này sẽ là hàng xóm.” 

Chu Vụ bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái: “Hàng xóm…?”

Người hàng xóm vừa nãy đi vào không phải bộ dạng thế này, tóc không phải màu vàng, cũng không cao như vậy, lại càng không cởi mở như anh ta. 

Chu Vụ không nhịn được hỏi: “Anh thuê cùng phòng với người khác à?” 

Người nọ khựng lại một chút, cảm thấy hơi nghi hoặc, sau đó dường như nghĩ thông suốt cái gì, vui vẻ cười nói: “Haha, không phải, anh sống ở căn bên phải em.”

Chu Vụ “A” một tiếng, cậu quên mất, bên trái cậu là 2104, cậu là 06, bên cạnh là 08, đối diện là số lẻ. 

“Ôi xin lỗi, haha, hôm nay lúc em đi lên thì gặp người thuê phòng 04, em tưởng các anh thuê chung, anh muốn vào trong ngồi không?” Chu Vụ nghiêng người nhường đường. 

Anh ta bước vào trong, không ngồi xuống mà đứng bên cửa khen phòng của Chu Vụ sạch sẽ.

Sau đó, người nọ hơi kinh ngạc hỏi: “Em gặp phòng 04 rồi à? Người thuê căn phòng đó luôn không có ở nhà, nói thật, đến bây giờ anh còn không biết ai sống bên trong, không biết nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, làm nghề gì?”

Đối phương hỏi một loạt câu hỏi, Chu Vụ không theo kịp tốc độ nói của anh ta, chờ anh nói xong mới chậm rãi trả lời: “Em cũng không thấy rõ, cậu ấy đội mũ, là con trai, tuổi chắc cũng không lớn, em chưa nói chuyện với cậu ấy.”

“Anh tên là Bạch Kiêm, lát nữa anh có việc phải ra ngoài, hôm nay không nói chuyện được với em rồi, hẹn ngày khác nhé.” Anh ta cười sảng khoái, nhìn chằm chằm vào mặt Chu Vụ: “Quả nhiên, người ở đây đều rất đẹp.”

Chu Vụ hơi ngượng ngùng, cũng nói ra tên mình.

Bạch Kiêm chỉ vào cánh cửa đối diện anh ta: “Căn phòng ở đối diện luôn thay người ở, trong một tuần mà anh thấy tận bốn người tới thuê nhà, nghe nói tiền thuê nhà cũng không được trả lại, chủ nhà thường xuyên tới đây đến phiền, nên để bên môi giới trực tiếp ký hợp đồng.”

“Tiền thuê nhà không được hoàn lại? Tại sao?”

“Không biết, ai biết có phải là người khả nghi gì hay không, anh ở nhà làm việc tự do, thường ở nhà, lúc nào rảnh thì tới tìm anh nhé.” Bạch Kiêm nói. 

Dân số ở thành phố lớn luôn thay đổi rất nhanh, Chu Vụ cũng không chú ý quá nhiều, từ trong đống trái cây của bệnh viện lấy ra mấy quả đào ngon miệng đưa cho đối phương. 

Bạch Kiêm rời đi, Chu Vụ lại ngồi trở lại sofa, bộ phim tiếp tục phát sóng, Chu Vụ rất nhanh đắm chìm trong phim, uống một chai bia, cậu bắt đầu hơi say, xem một lúc đã nằm xuống sofa, cậu thấy hơi buồn ngủ. 

Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Chu Vụ “Ơ” một tiếng, lại là Bạch Kiêm sao? 

Cậu vừa đi ra cửa vừa hỏi: “Anh hả Bạch Kiêm?” 

Không ai trả lời, Chu Vụ đang đi thì khựng lại, cậu hỏi tiếp: “Là ai vậy?”

Vẫn không có ai trả lời.

Phòng vừa mới vào cậu cảm thấy rất xa lạ, không hề có hơi người, hơn nữa cũng không có đồ trang trí, rất trống trải, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi trong lòng.

Chu Vụ dừng lại trước cửa, lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Cốc cốc-

Âm thanh không nặng, rất nhẹ nhàng, giống như tùy ý gõ lên vậy. 

Chu Vụ lấy điện thoại di động ra, hít một hơi thật sâu, lúc này mới dán người trên cửa, nhìn qua mắt mèo. 

Bên ngoài không có gì, cửa đối diện đóng lại, đèn hành lang cũng không tắt, sáng ngời ngợi, nhìn một lát, vẫn không thấy gì, cậu thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị mở cửa ra. 

Ngay khi cậu sắp di chuyển, trong tầm mắt đột nhiên tràn ngập một màu đỏ máu.

Cách một cánh cửa, dường như còn truyền đến tiếng hít thở đều đặn.

Đọc truyện chữ Full