DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được
Chương 57

Chu Vụ một lúc sau mới phản ứng lại, ngơ ngác trả lời: “Thế có nghĩa là… Anh sẽ không chết? Mà em sẽ già đi, trở nên xấu xí, rồi chết đi?”

Phải không?

Là ý này đúng không!

Bách Lý Khí chuẩn bị bữa đêm cho Chu Vụ, cậu ngồi một mình trên ghế, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Một bát mì sợi, hai trái trứng trần thêm hành lá và rau cải, nóng hổi, kíc.h thích vị giác.

Sau khi Bách Lý Khí có được thể xác, mỗi ngày đều ăn, ngủ, vận động cùng Chu Vụ.

Gần như không khác gì người bình thường, có lúc Chu Vụ còn quên mất sự thật anh đã từng là một ác ma.

Lúc mới tiến vào thể xác, Bách Lý Khí còn chưa khống chế cơ thể được linh hoạt cho lắm, mấy ngày đầu cầm đũa không chắc, giờ đã có thể dùng đũa thắt nút cuống cherry rồi.

Chu Vụ không có hứng ăn.

Nhưng lại không muốn lãng phí tâm ý của Bách Lý Khí, chậm chạp ăn mỳ, im lặng không lên tiếng.

Ăn xong, Chu Vụ lao đi tắm, nóng hầm hập nhảy lên giường, lúc ngủ, cậu rúc vào hõm vai Bách Lý Khí, chóp mũi tràn ngập mùi hương của anh.

Đáng ra phải thấy yên tâm mới đúng.

Giờ lại có cảm giác vô cùng lo lắng.

Bách Lý Khí ôm lấy Chu Vụ, da thịt ấm áp, mới tắm xong, làn da trắng nõn ửng hồng, tóc mềm hơi ướt, cả người ngâm trong hơi nước mờ mịt, khiến người ta muốn ôm vào lòng, hoà vào làm một.

Bách Lý Khí từ từ nhắm mắt lại, hưởng thụ hạnh phúc ngủ chung với người yêu, nhưng lại nhận thấy cảm xúc của người trong lòng không giống mình.

Kéo cơ thể mềm mại trong lòng ra, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế ấy, lông mi trên đôi mắt đang nhắm chặt ấy khẽ run rẩy.

“Sao thế.”

Chu Vụ lắc đầu.

Bàn tay ấm áp nâng cằm cậu lên, gương mặt cậu hiện rõ dưới ánh đèn, cuối cùng, đôi mắt như mèo con dần mở ra, bên trong đôi mắt xinh đẹp lại mang theo hơi nước.

Giọng Chu Vụ buồn bực: “Em không muốn… Em không muốn em già xấu rồi đứng cạnh anh lại vẫn cứ trẻ trung cao ráo đẹp trai.” 

“Còn nữa, em chết đi rồi thì anh phải làm sao đây?”

“Em không muốn, không muốn thế đâu.” Cậu giống như giở thói cáu kính gây sự vô cớ.

Trong phòng yên tĩnh rất lâu, Chu Vụ vùi mặt vào gối.

Xung quanh chỉ còn lại tiếng đồng hồ, tích tắc, tích tắc…

“Vậy thì, cùng chết với nhau.” Câu trả lời dứt khoát của Bách Lý Khí vang lên.

Chu Vụ bỗng trừng mắt: “Anh…”

Bách Lý Khí kéo Chu Vụ vào gần mình, hôn cậu: “Đừng nghĩ nhiều thế, anh sẽ đi theo em, sẽ không để em trốn khỏi tay anh đâu.”

“Ngủ đi, đã khuya rồi, nhớ bác sĩ dặn thế nào không?”

Chu Vụ một đêm ngủ không ngon, cậu luôn như thế, trong lòng có chuyện thì sẽ rất khó ngủ ngon, ngày hôm sau, hai mắt thâm đen, tìm tới Diệp Thiện.

Diệp Thiện như thể đã chờ cậu từ lâu.

Chu Vụ còn chưa mở lời, Diệp Thiện đã xua tay, tỏ ý đã biết mục đích cậu tới đây rồi.

“Chúng ta tìm một chỗ ngồi đã, từ từ nói.”

Diệp Thiện đưa họ vào phòng trà mà lần trước từng trò chuyện ở đấy.

Diệp Thiện chậm rãi lấy bộ pha trà trong tủ ra, miệng từ từ nói: “Biết tại sao tôi thay đổi chủ ý, mạo hiểm giảm thọ, cũng phải cố đưa linh hồn Bách Lý Khí trở lại không?”

“Là vì tổ huấn.”

“Tôi có ý đồ riêng, muốn kết thúc ở đấy, nhưng tôi lại khờ dại.”

Diệp Thiện hãm một ấm trà, mời Bách Lý Khí và Chu Vụ ngồi, lò sưởi trong phòng đang cháy, đốm lửa lách tách, bắn lên vách thuỷ tinh.

Thì ra căn nhà cổ này, còn lắp đặt thiết bị kiểu Tây thế này.

“Để tôi kể cho hai người một câu chuyện xưa.”

Anh ta làm động tác mời ngồi.

Tâm trạng lo lắng không yên vừa nãy của Chu Vụ được trấn an, mặc dù còn sốt ruột nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống uống chén trà.

Nhà họ Diệp bắt đầu từ khi nào hương khói hưng thịnh?

Sau thời Đại Ngu.

Cũng là khi triều đại Đại Ngu diệt vong.

Tổ tiên nhà họ Diệp, từng là một người có tài lạ du lịch khắp nơi, biết thuật nhìn sao bói toán, lại có thể đoán trước hoạ phúc, dù chưa đến mức chuẩn một trăm phần trăm, nhưng cũng tới tám phần đúng.

Nhưng ông lại không thể đoán được số mệnh mình.

Nửa đời nghèo khổ chán nản, vào tuổi 41, khi đang du lịch, tình cờ gặp được tiên hoàng Đại Ngu đang cải trang vi hành, lần xem bói này, thế mà lại được tán thưởng, được phong làm quốc sư.

Vận may đến quá đột ngột, làm người ta bất ngờ không kịp phòng bị, nhưng đầu óc Diệp Toản cũng không bị mất phương hướng, mà vào một ngày nọ quan sát tinh tượng đêm, thấy được một ít thiên cơ.

Sao vận mệnh nước Đại Ngu lấp lánh dị thường, mặc dù vẫn đang sáng, nhưng đã có dấu hiệu suy yếu rồi.

Ngày xem sao ấy, là nửa tháng sau khi lập thái tử, ông du lịch khắp chốn, thông thạo phong thổ tình người các nơi, mặc dù nhận ra tướng mạo thái tử khác thường, nhưng không nói rõ..

Thực tế chứng minh, dự đoán của ông là chính xác.

Một năm sau, tiên hoàng băng hà, thái tử kế vị.

Tân hoàng nhậm chức hai năm, lộ ra bộ mặt thật, hoang dâm vô độ đến mức ghê rợn, Diệp Toản để bảo vệ mình, đành ngậm miệng không nói.

Khi Tứ hoàng tử bị đưa tới Đại Ngu làm con tin, Diệp Toản đứng từ xa nhìn ngắm, vô cùng kinh ngạc.

Tứ hoàng tử là tướng mạo chân long, nếu như sau này không có gì bất trắc, trở lại nước An nhất định sẽ trở thành vua.

Nhưng những việc chưa xảy ra, thì đều có biến số.

Biến số ấy chính là… Tình kiếp.

Tứ hoàng tử và vị chiến thần kia không biết từ khi nào, nảy sinh tình cảm, chỉ mấy tháng, đã thành một mối tình kiếp, hai người đều là kiếp nạn của nhau.

Hoàng thất Đại Ngu hoang dâm, mặc dù kế thừa quốc gia hưng thịnh từ tiên hoàng, nhưng đã ngày càng suy yếu dần, không ít tầng lớp trí thức nhận ra dấu vết.

Năm thứ hai sau khi Tứ hoàng tử tới, biên thành chiến trận liên miên.

Nội bộ Đại Ngu đã mục nát từ lâu, quan trường nơi đâu cũng đã bị đục khoét hết sạch, mặc dù vẫn còn của cải, nhưng không bằng trước đây.

Chiến thần trước giờ thẳng tiến không lùi, bại trận.

Vị chiến thần này, cả đời đánh thắng không biết bao nhiêu trận, tay cầm binh khí, là cơn ác mộng của tướng lĩnh địch quốc trên chiến trường, nhưng vào một ngày đông, lại thua trận.

Hơn nữa sau khi hoàng đế Đại Ngu điều tra rõ chân tướng, vì muốn che dấu sự thật nội bộ mục nát của Đại Ngu, nên đã xoá chuyện này trong ghi chép lịch sử.

Những lịch sử này, đều là từ bản lưu lại của các nước khác.

“Tại sao lại thất bại, anh chắc phải biết.” Diệp Thiện nhìn Bách Lý Khí.

Bách Lý Khí khẽ gật đầu, lộ ra vẻ mặt hồi tưởng, sắc mặt rất bình tĩnh, nhưng Chu Vụ lại cảm giác được, tâm trạng anh đang dao động.

Từ sau khi anh khôi phục được linh trí từ hình dạng quỷ hồn, rất ít khi có tâm trạng nhấp nhô thế này.

Không khí trong phòng như ngưng đọng, giọng nói trầm thấp của Bách Lý Khí vang lên: “Tháng đầu tiên, tất cả đều tốt, tôi lấy thế mạnh áp đảo dẫn dắt quân đội, truy kích quân địch rất xa. Giống như vô số trận chiến trước đấy.”

“Ngày hôm ấy, tuyết rơi gió lớn, tôi nhận định hẳn là kết thúc rồi, sắp thắng rồi, bèn viết một phong thư báo bình an gửi về nhà.”

Nhưng không ngờ tới, đây chỉ mới là mở đầu thôi, trận chiến này vậy mà lại kéo dài tới mấy tháng trời.

“Lương thực bị cướp, trúng mai phục của địch, lòng quân tan tác, bên trong có gian tế, mà lương thảo mãi chậm chạp không thấy, sau mới biết, là tên tuần phủ địa phương nhỏ bé, vì không hợp với tôi nên đã chặn tin tiếp tế ở hậu phương chiến sự, một tay che trời ở chốn biên giới lạnh lẽo.”

“Thánh chỉ bên trên đến, ra lệnh cho tôi không thắng trận không được trở về.”

Không cam lòng, căm phẫn, tức giận…

“Nhưng chuyện tôi không cam lòng nhất, không phải bại trận, mà là, tính toán thời gian, ngày bại trận, vừa đúng ngày thư gửi về đến kinh đô.”

Bách Lý Khí nhìn Chu Vụ: “Có lẽ lúc ấy em, chắc đang đọc thư nhà báo bình an ấy.”

“Em…?” Chu Vụ ngỡ ngàng, bỗng hiểu ra, vội nói: “Em… Chẳng nhẽ em là đầu thai?”

Thế nên người áo trắng ấy, là kiếp trước của cậu?

Chu Vụ ngồi ở đấy, mất hết sức lực, dựa vào ghế tựa mềm mại thở hổn hển.

Lúc Bách Lý Khí nói những lời ấy giọng rất thản nhiên, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ưu thương kìm nén.

Diệp Thiện gật đầu: “Đúng vậy.”

Tim Chu Vụ chợt run rẩy: “Cái ngày mà thư nhà về tay ấy, anh… anh…”

“Thua trận nhảy xuống vách núi, đánh thoát được vòng vây, nhưng phía trước lại là đường cụt.” Giọng Bách Lý Khí trầm xuống.

Đầu ngón tay Chu Vụ tê rần, hô hấp run run, cảm xúc của cậu với câu chuyện xưa này, cảm thấy vô cùng bi thương và không cam lòng.

Sau đấy một tháng, Tứ hoàng tử lòng tràn đầy vui mừng chờ đợi sự trở lại của tướng quân Bách Lý, nhưng thứ đón được lại là, một quan tài không xác.

Chết không toàn thây.

Ngày ấy, cũng là trời đông giá rét.

Tuyết rơi nhiều, khi Diệp Toản và Tứ hoàng tử đi ra, mắt cá chân lún trong tuyết dày, trái tim cậu cũng lạnh buốt như tuyết ngày ấy vậy.

Chuyện này làm Tứ hoàng tử nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp tướng quân Bách Lý.

Ngày gặp nhau ấy, anh và cậu như nước với lửa.



Cuối thu, biên thành.

Trong hang cốc thổi tới từng trận gió lạnh, bông tuyết bay tán loạn, mù mịt trắng xoá phủ kín không thấy rõ tình hình trong hang.

Tuyết bắt đầu rơi từ khi bọn họ ra khỏi thành đón “khách”, đã mấy giờ trôi qua rồi, trên mặt đất đã đóng thành một lớp băng mỏng.

Trận thế rộng lớn, dáng điệu mênh mông cuồn cuộn, như thiên quân vạn mã, người không nghe quốc sự, e là tưởng đây là lại phải xuất chinh đánh trận.

Đến cả ngựa cũng bị đông lạnh đến mất kiên nhẫn, không ngừng dậm chân phun khói, chỉ còn con ngựa Hãn Huyết Bảo Mã vẫn vững vàng bình tĩnh như cũ.

Nơi đây là điểm giao nhau.

Đằng xa, có thể nghe thấy tiếng vó ngựa đạp trên băng tuyết.

Đến rồi.

Đến gần, xe ngựa đã dần loáng thoáng có hình dáng trong tầm mắt, lá cờ trong gió lạnh bay phần phật, một đội quân xuất hiện trong hang, từ từ đi về phía họ.

Trang phục của họ và Đại Ngu khác nhau nhiều, mặc áo da, quần dài, mũ nỉ, giày ống cao, tóc ngắn, khuyên tai kim loại lớn.

Đây là trang phục của riêng nước Bắc An, khác hoàn toàn với trang phục của Trung Nguyên, tản ra phong tình nước khác khác biệt.

Người tiếp nhận đang nằm trong xe ngựa, cửa xe đóng chặt, không thấy được bên trong.

Đội quân băng qua khe núi, giảm dần tốc độ di chuyển, hộ tống tướng lĩnh vẻ mặt lặng im vô cảm, các tướng sĩ đi theo đằng sau mặt đầy căm phẫn.

Nước Bắc An cầu cạnh Đại Ngu, biên giới rối loạn, để lấy tín nhiệm Đại Ngu, dâng hiến một hoàng tử làm con tin.

Tứ hoàng tử là người được chọn.

Nói được chọn, thật ra trong truyền lại, là Đại Ngu gửi thư chỉ đích danh, không phải Tứ hoàng tử thì không được.

Còn vì tại sao không phải Tứ hoàng tử thì không được…

Tiếng vó ngựa dừng lại, đội quân đã ở ngay trước mắt.

Tướng sĩ giao tiếp tiến lên hành lễ, người tiếp nhận khẽ gật đầu, hai chân kẹp bụng ngựa, cưỡi ngựa xuyên qua đám người, dừng trước xe ngựa, xuống ngựa.

Xoạt, cửa xe bị kéo mở, gió lạnh lập tức chui vào trong xe, làm chàng trai trong thảm nỉ hơi co lại.

Chàng trai bị gió lạnh làm tỉnh, cau mày kéo lại thảm lông, vì kích thước tấm thảm không phù hợp, độ dài không đủ, đôi chân trắng nõn cân đối đang cuộn lại lộ ra ngoài.

“Tứ hoàng tử, đổi xe.” Thanh âm trầm thấp.

Tứ hoàng tử dần tỉnh lại, từ trong chăn nhô đầu ra, thấy một người cao lớn chắn hết ánh sáng bên ngoài, vì bị khuất sáng, nhìn không rõ diện mạo, cũng vì Tứ hoàng tử mới tỉnh lại trong mộng, cả người lạnh ngắt, đầu còn đang rất choáng váng.

Giáp sắt trên người toả ra sắc lạnh làm người khác sợ hãi, Tứ hoàng tử nhìn rõ người đứng trước, lại không hề bị dọa sợ.

Chàng duỗi thắt lưng mỏi mệt, lại bởi vì giãn cơ quá mức thành ra nằm mềm trên đệm thở hổn hển, một lúc sau mới ổn định lại, đến khi chàng quay qua, mũi chân đá văng thảm về phía người đứng trước cửa xe.

“Lạnh, mang giày cho bổn điện hạ.”

Bên ngoài xe ngựa đồng loạt truyền đến tiếng hít lạnh, nhìn về phía người được cử đến.

Một đôi tay dày vết chai vậy mà lại thật sự nắm lấy bàn chân ấy, eo bàn tay nâng cổ chân, từ từ xỏ bàn chân trắng như tuyết vào trong đôi ủng da lông mềm đặt ở bên cạnh.

“Ấy… Nhẹ tay thôi.”

Tứ hoàng tử co chân lại, lạnh quá, từ từ kéo thảm lông ra, phủ thêm một tấm da lông dày, ngồi dậy, lúc này mới thấy rõ người trước mặt.

Chàng ngây người.

Người đi giày cho chàng có đôi mắt khiến người khác sợ hãi, gương mặt tuấn tú như thần, mặt không có chút biểu cảm nào, chỉ rủ mắt, đi giày vào cho chàng.

Rõ ràng nằm bên chậu than, nhưng hai chân lại lạnh thấu xương, nam nhân nhíu mày.

Tứ hoàng tử rụt chân lại, nhìn tình hình tuyết rơi bên ngoài, co ro không muốn xuống xe ngựa. Trong đầu chàng đột nhiên hiện ra một hình ảnh, lúc hai nước đánh nhau, chàng đã từng gặp nam nhân tóc đen này rồi.

Lúc đó chàng ta tay cầm kiếm, mắt đỏ rực giết chóc. Chàng ta bất thình lình quay người lại, vung kiếm, trong giây lát, đầu mũi tên bắn vào đầu quân sư đứng cạnh Tứ hoàng tử.

A–

Máu tươi nóng ấm bắn lên mặt chàng, khuôn mặt tái nhợt của Tứ hoàng tử bỗng nhăn lại, bàn tay nhỏ gầy che miệng lại, bắt đầu dâng trào cảm buồn nôn.

Sai vặt ở bên ngoài xe không dám đến gần, sốt ruột nói: “Tứ hoàng tử cơ thể suy nhược, e là đi đường mệt nhọc nên là…”

Người kia dè dặt nói: “Tướng quân Bách Lý để để, để tiểu nhân ôm Tứ hoàng tử xuống xe cho.”

Ôm?

Tứ hoàng tử bỗng thấy cơ thể nhẹ hẫng, mặt va phải giáp sắt cứng rắn, chàng được bế lên.

Tứ hoàng tử muốn giãy ra, nhưng sức lực cạn kiệt, chàng không khỏi lớn tiếng: “Láo xược!”

Nói là lớn tiếng, nhưng sức yếu, nên thanh âm bị gió lạnh thổi đi, không ai nghe thấy. Tứ hoàng tử đành cứ thế núp vào giáp sắt vững chãi của chàng ta.

Xung quanh là tuyết bay tung trời, tấm mắt bị che khuất, nhưng không đủ để không thấy được cảnh này, tướng lĩnh nước Bắc An tới cản lại, tức giận không thôi.

Nam nhân lạnh lùng nói một câu: “Nếu không nhanh lên, hoàng tử sẽ cảm lạnh mất.”

Xe ngựa của Đại Ngu xa hoa thoải mái hơn xe ngựa của Bắc An, Tứ hoàng tử cuối cùng cũng xem như là hết buồn nôn rồi, chui vào trong thảm lông, thò tay ra sưởi bên lò than.

Giận quát người cao lớn kia: “Cút.”



Diệp Thiện nói tiếp: “Sở dĩ nhà họ diệp nhiều đời phồn vinh thịnh vượng…”

Bách Lý Khí bỗng hiểu ra điều gì đó, nhìn Diệp Thiện.

Diệp Thiện gật đầu: “Là khế ước bằng máu.”

Tứ hoàng tử từ đằng xa nhìn cỗ quan tài, hộc máu ngã xuống đất, khó khăn lắm mới kéo lại được một hơi thở.

Nằm trên giường, chàng dường như mất đi linh hồn, ánh mắt mơ màng, tinh thần không ổn định.

Giữa lúc tăm tối, chàng nhìn thấy Diệp Toản, như nắm được cọng rơm cuối cùng.

“Diệp tiên sinh, ngươi là người có tài nghệ tuyệt vời, chỉ cần còn đất sống, nhất định sẽ thành nghiệp lớn, có muốn rời khỏi Đại Ngu không? Dùng thân phận hoàng tử Bắc An của ta, đổi lấy… thời đại hưng thịnh của nhà họ Diệp…!”

Bách Lý Khí bỗng nâng mắt, ánh mắt lạnh giá: “Quả nhiên là…”

Chu Vụ nghe mà nước mắt ướt đẫm, giờ mới thoáng hoàn hồn lại: “Quả nhiên gì…?”

Bách Lý Khí nói nhỏ: “Sau khi anh hồi phục lại thần trí, không chỉ một lần suy nghĩ, vì sao anh lại có thể trùng hợp, gặp lại em.”

“Thì ra… Là như thế.” Vẻ mặt Bách Lý Khí lộ một chút bi thương: “Thì ra em… Vì anh mà làm những chuyện này.”

Diệp Thiện gật đầu: “Là khế ước bằng máu, Tứ hoàng tử và Diệp Toản ký khế ước, lấy máu thiên tử và máu thịt của chính mình để tế thiên, đổi lấy dây dưa luân hồi.”

Tiếng Diệp Thiện vang vọng trong phòng như thể xâm nhập vào não, cộng hưởng với linh hồn: “Sống chết có nhau, ước hẹn muôn đời.”

“Đoạn trường máu, dẫn hồn người, vĩnh viễn luân hồi.”

“Cùng sống cùng chết.”

“Cậu là Tứ hoàng tử luân hồi chuyển kiếp, mà tôi, là người kế thừa nhà họ Diệp, tiếp nhận trọng trách của tổ tiên truyền lại làm một người dẫn dắt đưa hai người gặp lại nhau.”

Bách Lý Khí trầm giọng: “Cho nên trước đó anh nói muốn kết thúc vòng luân hồi này, để giải thoát nhà họ Diệp ra khỏi vòng luân hồi này?”

“Đúng vậy, đời đời Diệp gia đã có tổ huấn này, nhưng chuyện dẫn hồn rất nguy hiểm, tôi bèn ẩn dấu ý đồ riêng…”

Khoảnh khắc Diệp Toản thấy Tứ hoàng tử, đã thấy long khí trên người Tứ hoàng tử, rực rỡ chói loá, khế ước máu rồng, sức mạnh kinh người vượt quá tưởng tượng của ông.

Tứ hoàng tử có thể trở thành hoàng đế, lấy vận mệnh đế vương của mình đổi lấy mối liên hệ luân hồi với người mình yêu.

Nhà họ Diệp chẳng qua chỉ là được thơm lây mà thôi. 

Nhưng, cái gọi là thơm lây này, nhà họ Diệp chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, Diệp Toản chuyển tới Bắc An, cả họ thịnh vượng, một năm sau trở thành dòng họ nhất nhì vùng đất ấy.

“Đây là tất cả những chuyện xưa mà tôi biết.”

Chu Vụ nghe xong chuyện, một phần tinh thần như bị hút đi, tay chân lạnh toát, trán đổ mồ hôi, ngơ ngác, nâng chén trà nóng uống một ngụm, cậu mới bình tĩnh lại.

Nhưng nước mắt rơi trên khóe mắt vẫn không thể ngừng chảy.

Lòng bàn tay lạnh lẽo bỗng được nắm lấy, Chu Vụ nghiêng đầu qua, Bách Lý Khí đang nhìn cậu rồi.

Chu Vụ nhìn anh: “Vì sao không nói cho em biết, em và anh…”

Ngón tay thon dài lau nước mắt trên gương mặt trắng nõn: “Là vì không muốn em như thế này, em xem, khóc nhiều như vậy.”

“Đừng khóc mà.”

Đêm khuya, Diệp Thiện tiễn Bách Lý Khí và Chu Vụ về nhà, Chu Vụ dựa lên vai Bách Lý Khí, trong lòng cậu chất chứa suy nghĩ.

Về đến nhà, Chu vụ ôm gối ôm ngồi ngây người trên ghế sofa.

Bách Lý Khí tắm xong đi ra, bật tivi.

Hai người ngồi cùng nhau.

Tiếng tivi che đi tiếng khụt khịt nhỏ nhỏ của Chu Vụ, nhưng ngay sau đấy, Bách Lý Khí vẫn phát hiện ra.

Anh dỗ cậu.

“Anh sẽ già đi cùng em, bảo Trương Phong Tiệm tạo một xác người già cho anh.”

“Chờ đến khi em rời khỏi thế giới này, chờ em luân hồi, tìm được em, lại cùng nhau tiếp tục già đi.”

“Cho dù là bao nhiêu năm, bất kể là thời đại nào…”

“Chúng ta vẫn sẽ mãi bên nhau, không phải tốt lắm sao?”

Chu Vẫn khóc không ngừng, thỉnh thoảng lắc đầu nói: “Không tốt, không tốt chút nào.”

Không giống.

Cậu không muốn thế.



Mấy ngày sau, Chu Vụ khẩu vị không tốt, cũng hơi mất ngủ.

Tình cảm như tiến vào một vòng lặp chết, không cách nào thay đổi.

Bách Lý Khí muốn nhìn, muốn đối diện với cái chết của Chu Vụ, mà Chu Vụ lại cảm thấy đau đớn vì sự dằn vặt lo lắng bỏ lại người mình thương cô đơn vô số năm để chờ đợi mình.

Chuyện này giày vò cỡ nào.

Một khi đã có suy nghĩ này, Chu Vụ không thể nén được cảm xúc khổ sở này.

Cả một tuần liền, Chu Vụ mặc dù ăn ngủ đủ, bận rộn chuẩn bị triển khai công việc, nhưng rõ ràng, đã trở nên ít nói trầm lặng hơn.

Mãi đến sáng tuần thứ hai một sáng sớm tỉnh lại, Chu Vụ đánh răng soi mình trong gương, chợt thấy bản thân trong gương rất lạ.

Ngón tay cậu sờ lên tai, chạm vào tóc mai, mà tóc cậu, hôm qua mới cắt xong.

Đồng thời khi sờ lên đầu, đầu ngón tay trong suốt sượt qua dái tai, cảm giác cũng là lạ, cúi đầu nhìn, móng tay tròn tròn đã dài rồi, mà hôm qua cậu vừa cắt móng tay xong.

Là Bách Lý ở sau lưng ôm cậu, cẩn thận cắt cho cậu.

Lúc này móng tay vẫn dáng tròn, nhưng đã dài hơn một đoạn, tóc đáng ra không chạm tai, giờ cũng đã dài quá tai rồi.

Tiếng Bách Lý Khí từ trong phòng bếp truyền đến, Chu Vụ nhổ bọt kem đánh răng ra, đáp lại, giẫm dép gấu trắng nhỏ hứng khởi chạy tới.

“Bách Lý, Bách Lý, anh nhìn em, nhìn em này.”

Chu Vụ xoay một vòng trước mặt Bách Lý Khí, anh đầu tiên hơi nghi ngờ, sau đó cũng nhận ra sự thay đổi, ánh mắt kinh ngạc, sau đó có vẻ như cũng hơi đoán ra.

Anh nói: “Ăn sáng đi, ăn xong đi tìm Diệp Thiện.”

Sau đấy, hai người lại lần nữa tìm đến Diệp Thiện.

Diệp Thiện cảm thấy kinh ngạc, đưa Chu Vụ đi khám bác sĩ, thu được kết quả tương tự.

“HGH còn gọi là Hoocmon tăng trưởng, tình huống hiện giờ của cậu là hoocmon tăng trưởng không thể dung hợp với cơ thể, nên lông tóc móng mọc nhanh bất thường, móng tay có phải cũng dài rất nhanh không…”

Bác sĩ nữ nói xong thì cảm thấy có gì đó sai sai.

“Có phải lúc trước tôi cũng từng nói câu này rồi đúng không? Chờ đã, cậu… Không phải con người?”

Diệp Thiện tra cứu tài liệu mấy ngày nay, không tìm được gì, chờ tới khi Hạ Hoan Vân đến chơi, tìm thấy được một khả năng.

Hạ Hoan Vân ngồi xuống, trên mặt là biểu cảm vô cùng kinh ngạc, vì bà ấy không phải người họ Diệp, không biết được chuyện liên quan đến khế ước bằng máu.

Một lúc sau bà ấy mới nói: “Nếu như là khế ước bằng máu, thì không bất ngờ. Cùng sống cùng chết có nghĩa là gì? Không thể xem thường bốn từ này.”

“Khi tình huống của hai người họ không thể “cùng sống cùng chết”, khế ước ước sẽ có cách để thích ứng, mặc dù chuyện này chúng ta khó mà tưởng tượng được.”

Diệp Thiện hiểu rồi: “Cho nên bọn họ sẽ trở thành hai thể tương đồng? Vậy nhà họ Diệp chúng ta cũng không cần phải tiếp tục khế ước nữa?”

Hạ Hoan Vân gật đầu: “Mặc dù không có tiền lệ, nhưng tình hình trước mắt, có vẻ là thế.”

Chu Vụ cố gắng lý giải lời của họ.

“Anh Khí sẽ không chết, không già đi, sống mãi, tôi và anh ấy thành hai thể tương đồng, không lẽ tôi cũng…”

Không già đi không chết, sống mãi, không có gì ngăn cách được, cho dù là cái chết bất ngờ, vì bọn họ, bất kể là sống hay chết, đều sẽ ở bên nhau.

Căn phòng rất yên lặng, Hạ Hoan Vân cúi đầu tiêu hóa chuyện này, Diệp Thiện chỉ cảm thấy thổn thức, Chu Vụ thì như đang nằm mơ vậy.

Tiếng Bách Lý Khí vang lên đầu tiên.

“Sau này chỉ cần lo xem, thế giới khi nào thì diệt vong thôi.” Bách Lý Khí vuốt đuôi tóc Chu Vụ: “Vụ, để tóc dài đi.”

Đọc truyện chữ Full