DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo
Chương 45: 45: Về Nhà


Hắn nói hắn nghe thấy, còn nói không nghe rõ, muốn y chờ một lát nói lại lần nữa trước mặt hắn.
Phượng Tuyên suýt nữa hoài nghi mình không nghe rõ.

Thích Trác Ngọc sao lại như vậy! Mặt! Mũi! Đâu?!
Sau khi hoàn hồn, Phượng Tuyên mới nhớ tới đoạn quỷ thoại mình nói với Tĩnh Đốc vừa rồi, lập tức xấu hổ thiếu chút nữa dùng ngón chân một lần nữa lấy ra một giấc mộng Tam Thanh Cảnh phiên bản không tổn hao gì.
Y hối hận.
Tĩnh Đốc còn đó chứ, có thể khấu trừ một cái linh lực bạo kích chôn y vào đất hay không?
Sắc mặt Phượng Tuyên lúc thì đỏ, lúc thì trắng, biến tới biến lui.

Cuối cùng từ cổ từ từ nhuộm một lớp màu đỏ ửng, lan đến vành tai.
"Sư huynh, huynh đừng hiểu lầm.

Thật ra lúc nãy ta nói lung tung thôi."
"Nói lung tung?" Thích Trác Ngọc nhìn y: "Chẳng lẽ không phải hoạn nạn thấy chân tình, tương tử chi nhân kỳ ngôn dã thiện sao*?"
(Con người sắp chết nói lời chân thiện)
Phượng Tuyên: "..."
Hoạn nạn thấy chân tình thì không, hai người bọn họ là đạo lữ plastic từ khi nào còn có chân tình.
Chẳng lẽ không phải là tai vạ đến thì tự bay sao?
Còn nữa, Phượng Tuyên phản ứng lại, con người sắp chết nói lời chân thiện là cái quỷ gì?
Chẳng qua là y bị đe dọa tính mạng, chưa có chết được không nào.
Sư huynh thối nát ngươi mới chết, ngươi mới chết có nghe thấy không!
Không biết lúc nãy Thích Trác Ngọc nghe được bao nhiêu.

Nhưng nhìn phản ứng của hắn, hẳn là không nghe thấy Tĩnh Đốc chọc thủng thân phận của y, lúc này không thể không cảm tạ đại ma đầu tự kỷ cùng cuồng vọng.
Chuyên chọn chỗ khen mình đẹp trai nghe đúng không?
Hai người nói chuyện cứ như thể không có ai ở đây, cho đến khi Tĩnh Đốc ở bên cạnh không kìm được nữa, âm trầm mở miệng: "Làm phiền nhị vị, muốn tán tỉnh thì tới âm phủ mà tán, bổn quân còn ở chỗ này chưa chết đâu.

"
Thích Trác Ngọc lúc này mới quay đầu chú ý tới hắn.

Nhưng cũng là cái loại biểu cảm nhìn một người chết.
Dù sao trong mắt đại ma đầu, trên thế giới cũng chỉ có ba loại người.
Người sống, người chết, cùng với người mà mình bảo vệ.
Tĩnh Đốc cười lạnh nói: "Không ngờ ngươi cũng có vài phần bản lĩnh, có thể thoát ra khỏi Thủy Kính."
Thích Trác Ngọc lên tiếng: "Thủy kính rác rưởi gì đó chẳng qua chỉ là thứ mà một kiếm là có thể chặt nát mà thôi."
Ngươi vậy mà dám nói pháp bảo của Tam Thanh Cảnh là rác rưởi.
Phượng Tuyên không kìm được mồ hôi chảy ròng ròng, đại ma đầu lúc này cũng không cần khiêu khích người khác nữa chứ.
Dù sao vợ Tĩnh Đốc chết còn chưa sống lại, bây giờ còn phải xem đôi tình nhân plastic này tán tỉnh.
Ngẫm lại thật đúng là có chút không biết xấu hổ, đây chẳng phải là giết tiên tru tâm hay sao?
Trước đó hai người mới đánh một trận, đã có oán hận cũ, bây giờ dăm ba câu lại thêm thù mới, phút chốc cũng không nói nhảm nữa, lao vào quần chiến.
Nhìn các loại linh lực cùng với các loại sát chiêu tia lửa mang tia chớp đan xen vào với nhau.

Phượng Tuyên yên lặng ôm chặt cổ Thích Trác Ngọc, nghĩ thầm: Sư huynh, ngài đặt ta ở chỗ an toàn rồi hẵng đánh nhau được không?
Tựa như hắn tranh thủ thời gian chú ý tới biểu cảm của Phượng Tuyên, Thích Trác Ngọc cười nói: "Ngươi yên tâm.

Cho dù ôm ngươi đánh nhau với hắn, ta cũng sẽ không thua.

"
Phượng Tuyên: Đây không phải là vấn đề ngươi thua hay không, mà là vấn đề ta có bị ngộ thương rồi chết hay không.
Giao tiếp với một thằng nhóc trẩu tre chỉ muốn sức mạnh thực sự khó khăn.

Phượng Tuyên chỉ có thể vừa yếu đuối vô tội tiếc mạng ôm chặt cổ Thích Trác Ngọc, thành thành thật thật làm vật trang trí trên người.
Cũng chính là bởi vì cách gần như vậy, y mới có thể ngửi được một mùi máu tanh rất ngạt, là loại rất mới mẻ.
Trên người Thích Trác Ngọc vốn có máu của thượng tiên Tam Thanh Cảnh, quần áo trắng đều bị nhuộm thành quần áo đỏ, cho nên lúc mới bắt đầu được đại ma đầu ôm, cho dù y ngửi được cũng không quá để ở trong lòng.
Cho đến bây giờ, y đang ôm chặt hắn.
Mới có thể nhìn thấy vết thương mới được thêm vào dưới cằm hắn, giống như bị tròng kính sắc bén nào đó cắt đứt.
Không chỉ là cằm, nhìn kỹ trên cổ, cánh tay, cơ hồ tất cả đều là loại vết thương bị cắt ra này, có cái nghiêm trọng sâu có thể nhìn thấy xương, còn đang ùn ùn đổ máu ra ngoài.
Càng không cần phải nói đến thân thể ẩn nấp dưới bộ quần áo đang đẫm máu kia, không biết còn có bao nhiêu vết máu y không nhìn thấy đang tung hoành đan xen.
Phượng Tuyên nhìn chằm chằm vết thương gần như máu thịt lăn ra ngoài trên vai và cổ hắn vài giây.
Trong đầu thậm chí còn có thể hiện ra hình ảnh Thích Trác Ngọc bị thương.


Lực công kích của thần khí thủy kính của Tam Thanh Cảnh cực mạnh, tiếng tăm lừng lẫy trong Tam giới.

Sao có thể thật sự là pháp bảo rác rưởi trong miệng đại ma đầu, nhìn hắn bị thương thành bộ dạng như vậy liền biết hắn ở trong đó chịu không ít khổ sở.
Thật sự là người chết rơi xuống nước, chỉ có miệng cứng là nổi lên.

Chẳng phải đơn giản thô bạo trực tiếp đánh nát thủy kính đi ra hay sao.
Phượng Tuyên nắm chặt vạt áo hắn, cũng không cần gấp gáp đi ra tìm y như vậy, dù sao mình ở trong tay Tĩnh Đốc cũng không chết ngay được.
Có lẽ đây là lần thứ hai ngày hôm nay.
Trong lòng Phượng Tuyên lại xuất hiện cảm giác vi diệu kia, giống như một cái gai nhỏ đâm y một cái.
Trái tim bị đâm cho đau nhói mà sưng lên.
Sớm biết vậy...!Lúc trước đã cố gắng tăng tu vi của mình rồi.
-
Cảm xúc của Phượng Tuyên biến hóa rất rõ ràng, Thích Trác Ngọc trong nháy mắt đã bắt được.

Vốn là một đòn trực diện, lại biến thành một đường lui, trực tiếp tránh được đòn tấn công của Tĩnh Đốc.
"Ngươi sợ à?" Thích Trác Ngọc đáp xuống đất.
Phượng Tuyên: Hả? Cũng không phải.

Bị ngươi ôm đánh nhau nhiều lần như vậy, bây giờ mới thèm hỏi y có sợ hay không.
Thích Trác Ngọc "Chậc" một tiếng, xé mở túi nhỏ của Phượng Tuyên.
Sương đen năm màu sặc sỡ của yểm thú chui ra từ túi nhỏ, mạnh mẽ biến thành một con hung thú thật lớn, cõng Phượng Tuyên trên lưng.
Tĩnh Đốc thấy hắn dừng tay, cười lạnh một tiếng: "Bây giờ biết sợ, chỉ sợ đã muộn rồi!"
Kết quả Thích Trác Ngọc căn bản cũng không để ý tới hắn, buông lời tàn nhẫn thả ra tịch mịch.
Tĩnh Đốc: "..."
Đặc biệt còn nhìn thấy hai người này trước mặt mình không coi ai ra gì.

Lòng thô bạo của Tĩnh Đốc nổi lên: "Đúng là đâm đầu vào chỗ chết."
Phượng Tuyên vừa mới ngồi vững trên lưng yểm thú, bên kia lại đánh nhau.

Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của y hay không, sao cảm giác đánh nhau lúc này còn hung tàn hơn lúc nãy vậy?
Có thể là rời xa Thích Trác Ngọc, ngồi trên người yểm thú dùng góc nhìn thứ ba quan sát Thích Trác Ngọc đánh nhau.

Phượng Tuyên mới chân chính nhận ra đại ma đầu thật sự rất mạnh,chính là loại siêu cường.
Giết thượng tiên Tam Thanh Cảnh, lại đập nát thủy kính.

Bây giờ còn có thể ngang tài ngang sức đánh nhau với Tĩnh Đốc, đây là thực lực của tu sĩ chưa phi thăng có được sao?
Phiếu Miểu tiên phủ nói hắn là thiên tài tu hàng ngàn năm khó gặp.

Phượng Tuyên cảm thấy khả năng không chỉ có vậy, với loại thiên phú đáng sợ cùng tốc độ tu hành này của hắn, chỉ sợ trong vạn năm cũng sẽ không xuất hiện một Thích Trác Ngọc thứ hai.
Trận chiến này không biết đánh bao lâu, thẳng đến khi mộng cảnh Tam Thanh Cảnh sụp đổ.

Mặt đất rung chuyển có chút đứng không vững, Phượng Tuyên vội vàng nắm chặt yểm thú, cùng lúc đó, y giống như cảm ứng được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn lên giữa không trung.
Mảnh vỡ Thần Hồn Đăng vốn đang ẩn giấu trong ngực Tĩnh Đốc, bởi vì Thích Trác Ngọc từng bước ép sát mà lung lay.
Tuy rằng Phượng Tuyên hạ phàm lịch kiếp, nhưng Nguyên Thần không thay đổi, vẫn có thể phối hợp với mảnh vỡ Thần Hồn Đăng.
Tâm niệm y vừa động, vươn hai tay ra, hóa ra một cỗ linh lực.
Mảnh vỡ Thần Hồn Đăng có cảm ứng lập tức bay ra từ ngực của Tĩnh Đốc, rơi vào trong tay Phượng Tuyên.
Tĩnh Đốc trừng mắt như sắp nứt ra, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Phượng Tuyên, giận dữ quát: "Ngươi dám trộm Thần Hồn Đăng của bổn quân! Trả lại cho ta! "
Hả?
Ngươi nói còn trả, ngươi có biết bổn thượng thần là nghịch tử của thiên đình không?
Còn nữa, cái gì gọi là trộm Thần Hồn Đăng của ngươi.
Ngọn Thần Hồn Đăng này vốn là thần đăng bản mạng của y được không, lấy lại đồ đạc của mình sao có thể gọi là trộm đây?
Nếu không phải thấy đại ma đầu còn ở chỗ này, Phượng Tuyên đều muốn mở miệng mắng người.
Y ngẩng đầu nói: "Ngươi đừng có mà không biết xấu hổ, cho dù ngươi sửa xong Thần Hồn Đăng, Cá Chép nhỏ tỉnh lại cũng sẽ không ở bên cạnh ngươi đâu.

Bởi vì y căn bản không nên ở bên cạnh ngươi, y là nhân duyên tiền định của chiến thần Nam Hải Bất Đình Hồ Dư, nếu như không phải ngươi xen ngang, bọn họ đã sớm lịch kiếp thành công! "
Đúng rồi, đây cũng là Phượng Tuyên vừa mới bỗng nhiên nhớ ra.

Chẳng trách lần đầu tiên y nhìn thấy rắn đen nhỏ đã cảm thấy quen mắt, luôn cảm giác đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.
Ngay lúc vừa rồi lấy được Thần Hồn Đăng, Phượng Tuyên đã nhớ tới không phải y từng gặp mà là nghe Tư Mệnh Tinh Quân nói.

Chiến thần Nam Hải thiếu niên Bất Đình Hồ Dư từng du lịch ở hạ giới, vô tình lạc vào Yêu vực, mất hết pháp lực hoá về nguyên hình, về sau được cá chép tinh của yêu tộc cứu.
Phượng Tuyên nghe đến đây còn đang nghĩ con cá chép nhỏ này đúng là thích nhặt rác, cái gì cũng mang về nhà cứu.
Cá chép tinh kia vì cứu hắn bị tiểu yêu cùng tộc cắt đứt nửa cái đuôi, từ nay về sau không thể vấn đạo tu tiên.
Bất Đình Hồ Dư từ trăm năm trước đã hạ phàm lịch kiếp, chính là vì hoàn trả một đoạn nhân quả này.
Kết quả không ngờ nửa đường bị Tĩnh Đốc xen ngang, mạnh mẽ hủy đi mối tiên duyên này.
Chẳng trách trăm năm trước Nam Hải Quy Khư bỗng nhiên từ biển rộng mênh mông biến thành một mảnh sa mạc khô héo, chính là bởi vì Bất Đình Hồ Dư lịch kiếp thất bại, hồn phách của hắn vĩnh viễn bị giam cầm ở trong Thần Hồn Đăng.
Hơn nữa vì sao đại ma đầu lại đến Quy Khư quốc bắt yêu, hoàn toàn không phù hợp với thiết lập người tốt có việc tốt mới làm.
Đâu phải là hắn tới bắt yêu, có lẽ là không biết nghe được từ đâu biết hồn phách của Hồ Dư bị nhốt ở Nam Hải, nên tới muốn lấy đi thần cách của hắn.
Phàm nhân nếu tu tiên, nhiều nhất phi thăng đến Tam Thanh cảnh.

Nếu muốn đi lên một lần nữa, phi thăng thành thần thì phải có thần cách.
Nhưng thượng thần cũng không dễ ngã xuống, thần cách rất khó tìm, nhưng lại có một cái có sẵn ở Nam Hải.
......!Nói như thế nào, chỉ có thể nói kết quả này thật sự là không hề khiến Phượng Tuyên ngạc nhiên.jpg
Dù sao Thích Trác Ngọc chính là một tên cuồng sự nghiệp như vậy, phàm là có liên quan đến tu hành phi thăng, hắn đều dám thử.
Hơn nữa là cái loại tư duy phản diện điển hình có thể đi đường tắt thì tuyệt đối không đi con đường tu luyện kiên định, bằng không làm sao có thể vì nhanh hơn đạt được sức mạnh, ngay cả thượng cổ cấm thuật Vô Tình Đạo rút ra tơ tình nói dùng là dùng ngay.
Thích Trác Ngọc, thật sự là một người ngoan độc.
Tĩnh Đốc bị những lời này của y làm cho khó thở, hơn nữa Thần Hồn Đăng bị cướp, vì thế mà có chút phân tâm.
Cũng chính là sự phân tâm ngắn ngủi này, không tới một giây đã bị Thích Trác Ngọc bắt được sơ hở.
Giữa không trung, tầng tầng lớp lớp mây đen tiếp cận, áp lực cơ hồ làm cho người ta không thở nổi.
Trong tầng mây nặng nề như núi cao mơ hồ có thể nhìn thấy bão sấm màu tím đang ấp ủ.
Mộng cảnh Tam Thanh cảnh rốt cục ở dưới uy áp gần như đáng sợ này, bắt đầu vỡ vụn từng chút một.
Vô số đạo lôi điện chằng chịt đan xen thành một tấm lưới khổng lồ đáng sợ, giống như lôi kiếp diệt thế ầm ầm hạ xuống, huyễn hóa thành một thanh trường kiếm tà ác.
Phượng Tuyên vụng trộm nhìn thoáng qua, lúc này mới nhận ra đại ma đầu hình như thật sự có chút kiệt lực.
Y đã nói rồi, có người nào có tu vi linh lực vô tận được chứ, bình thường đánh nhau với yêu quái nhỏ, Thích Trác Ngọc cũng chỉ dùng lôi kích nổ loạn, bây giờ lôi ra cả Hoạ Ảnh kiếm luôn rồi.
Thích Trác Ngọc di chuyển nghiêm túc.

Linh lực Họa Ảnh kiếm lập tức tăng vọt, Thích Trác Ngọc vung ra một kiếm trong phút chốc đánh trúng Tĩnh Đốc.
Nhất thời, bão sấm chiếu sáng mặt đất u ám như ban ngày, Phượng Tuyên bị chói tới không mở mắt ra được.
Trong chấn động kịch liệt của thiên địa sắp sụp đổ.

Mộng cảnh Tam Thanh cảnh hoàn toàn vỡ vụn.
Lại một lần nữa hoàn hồn, Phượng Tuyên đã ngồi trên yểm thú bình an đáp xuống đất, bốn phía vẫn là hình ảnh quen thuộc.
Chính là ốc đảo y và đại ma đầu từng nghỉ ngơi lúc còn chưa tiến vào mảnh vỡ Thần Hồn Đăng.
Chẳng mấy chốc Thích Trác Ngọc cũng đi ra từ mảnh vỡ, khi đáp xuống đất người có hơi lảo đảo.
Tĩnh Đốc còn thảm hơn, bị sấm lớn như vậy bổ trúng, toàn thân gần như bị cháy sém, trực tiếp nện thẳng xuống đất, đập ra một cái hố thật lớn trong sa mạc, vừa lúc ngay bên cạnh vũng nước khô héo của ốc đảo lúc trước.
Bụi bặm cao mấy trượng.
Lúc hắn nện xuống mặt đất còn có ý thức, hai mắt đầy tơ máu, đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Tuyên, giống như còn chuẩn bị cướp đoạt mảnh vỡ Thần Hồn Đăng bị y lấy đi.
Chẳng qua một giây sau, Thích Trác Ngọc đứng ở giữa bọn họ, lạnh như băng ngăn cách tầm mắt Tĩnh Đốc.
Phượng Tuyên sửng sốt, đã thấy đại ma đầu xách kiếm tiến lên, tựa như muốn cho Tĩnh Đốc mấy kiếm, sớm đưa hắn lên đường.
Y vội vàng sờ sờ đầu yểm thú, yểm thú thú tựa như nhận được mệnh lệnh của tiểu chủ nhân, lập tức dùng làn sương đen của mình nhẹ nhàng quấn lấy mắt cá chân Thích Trác Ngọc.
Tiếp theo, Thích Trác Ngọc liền nhắm mắt lại ngã xuống trong sương đen mềm mại, nhìn qua giống như đang ngủ.
Thật ra Phượng Tuyên chỉ là thử một chút có thể làm Thích Trác Ngọc ngất xỉu hay không, kết quả tuyệt đối không ngờ tới mình lại thật sự có thể làm được.
Điều này cũng có thể chứng minh rõ hơn, thân thể đại ma đầu thật sự đã sụp đổ đến cực hạn, bằng không bình thường với loại trình độ pháp thuật nhỏ này thì sao có thể đánh lén hắn thành công?!
Phượng Tuyên chạy bước nhỏ tới, đỡ Thích Trác Ngọc lên lưng yểm thú nói với nó: "Ngươi để cho hắn ngủ thêm một lát.

"
Sau khi nói xong, lại có hơi rối rắm, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, y phân phó yểm thú: "Đừng để hắn gặp ác mộng, ngươi biên soạn một giấc mộng đẹp cho hắn.

"
Yểm thý nghe không hiểu, nghiêng đầu nhìn tiểu chủ nhân.
Phượng Tuyên trầm tư suy nghĩ, tiếp tục: "Ngươi biên soạn cho hắn một cái chân giẫm tu chân giới, quyền đánh ma vực, thống nhất tam giới trở thành nam nhân mạnh nhất thế gian là được rồi.

"
Dù sao đại ma đầu nếu có thể mơ mộng đẹp.

Thì hẳn là loại mộng đẹp của tên cuồng sự nghiệp đại khái cũng là xưng bá tam giới linh tinh đi.
Vừa nói xong, cách đó không xa truyền đến tiếng Tĩnh Đốc cười lạnh: "Sao lại cứu ta, vì sao không dứt khoát để cho hắn giết bổn quân? "

Phượng Tuyên nhìn hắn, sau đó lộ ra biểu tình không nói nên lời: "Bớt tự đa tình, ai muốn cứu ngươi.

"
Đừng tưởng rằng biểu hiện ra cái dáng vẻ như gà yếu thì người ta sẽ bỏ qua.
Giống như bình thường đại ma đầu giết người là loại công đức trừ một, công đức trừ một.

Vậy vừa rồi nếu thật sự xách kiếm giết Tĩnh Đốc, thượng tiên đứng đầu tiên ban, có tên trong danh sách thượng tiên thì công đức sẽ giảm trăm ngàn vạn.

Chẳng cần đến lúc Thích Trác Ngọc chết vì kiệt sức, tru sát thượng tiên là tử tội, chín đạo lôi kiếp diệt thế trên bầu trời có thể đánh hắn chết ngay lập tức.
Cái lão Tĩnh Đốc âm hiểm này trước khi chết còn có ý đồ đồng quy vu tận với đại ma đầu.
Nghĩ hay lắm.
Y mới không nên sớm làm tiểu quả phu.
Tĩnh Đốc thấy âm mưu quỷ kế của mình thất bại, lại trở về điểm khởi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Tuyên: "Trả lại cho ta.

"
Phượng Tuyên nhìn mảnh vỡ Thần Hồn Đăng trong tay, nhanh gọn lắp ráp nó lại.
Loại chim phản cốt như y là như vậy, lười biếng nhưng rất có cốt khí.

Khi người khác bảo y làm việc y không làm, không cho y làm việc y mới có thể đứng lên gây chuyện.
Chỉ là sau khi Thần Hồn Đăng phục hồi như cũ, thấy rõ hình ảnh trong ngọn đèn.
Lại làm cho Phượng Tuyên có hơi sửng sốt.
Thần Hồn Đăng thuộc về thần đăng bổn mạng của Phượng Hoàng nhất tộc, chỉ có hồng liên nghiệp hỏa mới có thể đốt bấc đèn.
Nói cách khác cho dù là người khác lấy được Thần Hồn Đăng cũng vô dụng, không đốt được hồn đăng thì không thể ôn dưỡng hồn phách.
Nhưng giờ phút này, trên bấc đèn thần hồn, ngọn lửa màu lam đang lẳng lặng nhảy lên.
Cung cấp chút sức mạnh yếu ớt cho hồn phách của cá chép nhỏ tồn tại.
Muốn đốt Thần Hồn Đăng thì còn có một cách, đó chính là dùng nguyên thần của mình thắp sáng nó.
Nhưng làm như vậy không thể nghi ngờ là đang thiêu đốt nguyên thần của mình, chẳng những phải ngày đêm chịu đựng đau đớn thiêu đốt, mà còn tiêu hao sinh mệnh của bản thân.
Vì vậy, ngay cả khi ai đó biết tới cách này cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức dùng nguyên thần của mình kéo dài mạng cho hồn phách của người khác, huống chi còn là một linh hồn tan nát không biết có thể tỉnh lại hay không.
Nhưng nguyên thần Tĩnh Đốc đã thiêu đốt suốt một trăm năm.
Bây giờ chính là thời điểm đèn cạn dầu.

Nhìn đến đây, Phượng Tuyên cảm giác mình không hiểu được Tĩnh Đốc.

Từ đầu tới cuối y luôn tưởng rằng Tĩnh Đốc là một tên đểu giả, kết quả hiện tại lại cam nguyện dùng mạng của mình đi đổi lấy mạng cá chép nhỏ.
Đểu giả cũng không đểu triệt để, yêu nhưng lại hèn nhát.
Phượng Tuyên không rõ tình yêu hồng trần, vì sao lại phức tạp như vậy.

Nếu đã sớm biết mình yêu y, vì sao không thể đối tốt với y sớm một chút?
Thâm tình muộn màng này, không đáng để bất luận kẻ nào đồng tình thương hại, chỉ làm cho người ta thổn thức khó hiểu mà thôi.
Hồng Liên nghiệp hỏa thay thế nguyên thần Tĩnh Đốc, thắp sáng bấc đèn chân chính.
Thần Hồn Đăng toả sáng rực rỡ, nhưng một chút ánh sáng mừng như điên trong mắt Tĩnh Đốc lại vỡ vụn.
Hồn phách của cá chép nhỏ vẫn chưa phục hồi như cũ.
"Đã nói với ngươi rồi, hồn phách của y vỡ vụn thành như này, Thần Hồn Đăng cũng không cứu được." Phượng Tuyên mở miệng giải thích.
Hơn nữa, nếu ai cũng có thể dùng Thần Hồn Đăng phục hồi như cũ, vậy thế gian sao lại có nhiều si nam oán nữ như vậy?
Tĩnh Đốc tựa hồ không chịu tin, nước mắt to lăn dài rơi xuống cát.
"Không thể nào, không thể nào.

A Lý sẽ không chết, y nói y sẽ không bỏ ta."
Phượng Tuyên thầm nghĩ đây là cái gì
vậy? Y còn cam đoan với đại ma đầu mình sẽ không trốn học, còn không phải ngày nào cũng trốn hay sao?
Nhưng nhìn dáng vẻ Tĩnh Đốc điên điên khùng khùng, vừa cười vừa khóc.

Y bỗng nhiên lại không nói nên lời.
Trong lúc ngây ngô, Tĩnh Đốc dường như nhìn thấy cảnh tượng lần đầu tiên gặp A Lý.

Hắn bị thương nặng, ăn thức ăn khó nuốt của A Lý, hỏi y: "Tên ngươi là gì?"
"Cá chép nhỏ."
"Cá chép nhỏ? Ngươi không có tên sao? "
"Không có, mọi người gọi ta là cá chép nhỏ." Cá chép nhỏ nằm sấp ở đầu giường, tóc điểm xuyết vỏ sò hoặc cỏ nước y nhặt được, rẻ tiền lại nhu thuận: "Mặc dù ta không tên không họ, nhưng vận may của bộ tộc cá chép chúng ta rất tốt."
Cá chép nhỏ híp mắt cười cong lên: " Ngươi xem, chẳng phải ta rất may mắn mới tìm được ngươi sao?"
Tĩnh Đốc càng cười càng điên, nước mắt biến thành huyết lệ.
Lại nghe y nói một lần nữa: "Nghe nói thần tiên sống ở một nơi rất cao, có thể trực tiếp nhìn thấy mặt trời lặn, chờ ta sau này tu luyện thành Long, ta cũng muốn bay lên trời ngắm hoàng hôn.

"
Lúc bị giam ở Trường Sinh điện, y buồn bã nói: "Ngươi luôn luôn nhốt ta ở đây, ta muốn đi ra ngoài một chút, Trường Sinh điện chỉ có thể nhìn thấy một mảnh bầu trời nhỏ hình vuông."
Một ngày trước khi hắn đại hôn, y nhìn hắn khổ sở nói: "Trong yêu tộc của chúng ta, thích một người chỉ có thể kết hôn với người này.

Ngươi cưới Thanh Linh tiên tử, ta sẽ không thể thích ngươi nữa.

"

Y nghe được mà nước mắt giàn giụa, nói một câu cuối cùng với hắn, giọng nói nghẹn ngào: "Ta muốn về ao tắm nắng."
"......!Ta muốn về nhà.

"
Phượng Tuyên tế ra Thần Hồn Đăng, trong đèn ngoại trừ hồn phách cá chép nhỏ vỡ vụn, còn có nguyên thần của Bất Đình Hồ Dư.
Năm đó A Lý nhảy xuống Bích Lạc Xuyên, lẽ ra là hồn phi phách tán hóa thành tro tàn, nhưng có nguyên thần Bất Đình Hồ Dư liều chết bảo hộ, mới lưu lại một chút tàn hồn như vậy.
Hiện giờ Thần Hồn Đăng lại cháy, tình kiếp Bất Đình Hồ Dư đã cạn kiệt.
Vào giờ khắc Phượng Tuyên tế ra Thần Hồn Đăng, bên trong ngọn đèn, thần cách Bất Đình Hồ Dư thức tỉnh, tử khí lập tức bay ngút trời, hóa thành một con hắc long khổng lồ thể trạng cường tráng, hô phong hoán vũ.
Cự long màu đen bọc lấy tàn hồn cá chép nhỏ, bay lên trời, thẳng lên cửu tiêu.
Phá vỡ tầng tầng lớp lớp mây đen, xé rách bầu trời tối tăm, áp đảo trên mây xanh, con ngươi màu vàng nhìn xuống Nam Hải Quy Khư.
Trên tầng mây là một mảng lớn hoàng hôn màu vàng lộng lẫy, mây trôi đầy trời hóa thành hào quang, xẹt qua trên người con rồng khổng lồ.
Tốc độ bay lên không của Bất Đình Hồ Dư dần dần chậm lại, trong lúc hoảng hốt, tựa như nghe thấy trên lưng rồng truyền đến giọng nói trong trẻo của thiếu niên.
"Rắn đen nhỏ, không ngờ cậu lại là một con rồng."
A Lý khoanh tay, đôi mắt xinh đẹp phản chiếu hoàng hôn lộng lẫy.
Y ngạc nhiên: "Thật đẹp.

"
Y hét lên: "Hóa ra đây là phong cảnh có thể nhìn thấy sau khi biến thành một rồng!"
"Bay cao một chút."
"Bay cao hơn một chút --"
Như diều gặp gió, thừa gió mà lên.
Bất Đình Hồ Dư dùng hết tất cả tu vi, chỉ hy vọng giờ khắc này có thể lâu hơn một chút, dừng lại lâu hơn một chút.
Băng qua hoàng hôn, qua sa mạc, qua Quy Khư, hắn hứa sẽ đưa y về nhà.
Chỉ tiếc thời gian trăm năm như thoi đưa, người và vật đã mất hết, ao nhỏ kia sớm đã chẳng còn.
Sau đó giọng hô to của thiếu niên đột nhiên dừng lại.

Trở nên rất nhẹ, rất yên tĩnh, cá chép nhỏ cười nói: "Cảm ơn cậu, Bất Đình Hồ Dư."
Trên lưng hắn chợt nhẹ, chỉ cảm thấy hai chiếc khuyên tai rơi xuống.

Mấy luồng hồn phách vỡ vụn của A Lý rốt cục triệt để tiêu tán giữa thiên địa.
Cho dù Vu Sơn phi vân, thế sự xoay vần.
(Vu Sơn phi vân: Mây ở Vu Sơn đã bay mất, Mây ở Vu Sơn là đẹp nhất, bay rồi thì cũng chẳng còn gì)
Nhưng trời đất rộng lớn.
Bốn biển là nhà của y.
-
Trong tầng mây vang vọng tiếng rồng r3n rỉ, ngay sau đó bầu trời Nam Hải Quy Khư rốt cục xuất hiện mây mưa trăm năm qua chưa từng thấy qua.
Sấm sét cuộn trào cùng với tiếng rồng ngâm thê lương, bầu trời như bị xé toạc một cái lỗ lớn, mơ hồ thậm chí có thể nhìn thấy Bích Lạc Xuyên ở thượng giới.
Phượng Tuyên nhớ tới tin đồn không đáng tin cậy ở Tam giới.
Nói Bích Lạc Xuyên là nhân gian mờ mịt, nhóm tiểu yêu cho rằng, nhảy xuống Bích Lạc Xuyên, đó chính là đường về nhà.
Không ngờ tin đồn này hôm nay lại thành sự thật, bầu trời Nam Hải xé rách một khe hở lớn, Bích Lạc Xuyên sóng biển mênh mông, trút xuống nhân gian.
Nương theo mưa lớn, hội tụ thành Nam Hải sóng to gió lớn, trời nước một màu.
Xem ra không phải tự nhiên có tiếng gió, mấy cái tin đồn đúng là không lừa ta.

Đương nhiên, tin đồn Đoan Vương Thế tử phi rất kiêu căng y không nhận.
Sau khi Hồ Dư trở về thần vị, Nam Hải Quy Khư bởi vì thần lực của hắn mà từ sa mạc lập tức biến thành đại dương mênh mông.
Những con sông, ao khô ngày xưa giờ nước biếc dồi dào, hiện lên sức sống xanh mơn mởn.
Phượng Tuyên nhìn Tĩnh Đốc còn lại một hơi tàn, quyết định lên tiếng khuyên hắn một câu, làm chút chuyện người tốt việc tốt.

Vãn hồi lại thiết lập thượng thần tràn ngập nguy cơ của mình.
"Ngươi còn không đi hả? Nếu không đi nước Bích Lạc Xuyên sẽ đổ hết vào nơi này, ngươi sẽ bị chết đuối đấy."
Nhưng cái dáng vẻ vô hồn này của hắn, cũng chẳng khác chết là mấy.
Tĩnh Đốc không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi trên tảng đá vụn của ốc đảo.
Phượng Tuyên nhớ rõ, trăm năm trước, cá chép nhỏ hình như là nhặt được hắn ở chỗ này.

Không có cá chép nhỏ.

Đáng lẽ hắn phải chết ở đây 100 năm trước.
Được rồi.
Phượng Tuyên khuyên cũng khuyên rồi, người không đi y cũng không có biện pháp.
Khi rời khỏi ốc đảo, Tĩnh Đốc nhắm mắt lại, giống như vẫn sống trong căn nhà gỗ ở hồ ngọc bích.
Cá chép nhỏ không biết chữ, hắn nắm tay y, dạy y từng từ từng chữ bài thơ nổi tiếng của nhân gian:
"Sống thác bao năm đằng đẵng biệt,
Hương hồn sao chẳng hiển chiêm bao -
Lên tận trời cao xuống đất sâu.
Bích Lạ, Hoàng Thuyền đi khắp chỗ,
Mênh mông nào thấy bóng ai đâu"
Giây tiếp theo.
Nước của Bích Lạc Xuyên trong nháy mắt tràn vào hồ ngọc bích khô héo..


Đọc truyện chữ Full