DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo
Chương 78: 78: Mỹ Nhân Kế


Không khí yên tĩnh một lúc lâu.
Thích Trác Ngọc rũ mi mắt nhìn y: "Nghĩ kỹ chưa? ”
Phượng Tuyên: ".


Chờ đã, chờ đã.

Y cảm thấy như y cần suy nghĩ lại.
Sau vài giây im lặng thì thật sự đã thông suốt.

Ngay cả từ sư huynh y cũng bất chấp tất cả gọi ra rồi, điều đó chứng minh mình là quyết tâm muốn giúp Thích Trác Ngọc chữa trị nguyên thần.
Sau khi xem xong hình ảnh trong Thiên Lý Giang Sơn Đồ, Phượng Tuyên mới phát hiện nguyên thần Thích Trác Ngọc thật sự không được tốt lắm.
Đó là một vấn đề còn sót lại trong quá khứ, lúc trước y còn cho rằng là do đại ma đầu suốt ngày xé nguyên thần của mình đi đốt thần hồn đăng nên mới toán loạn nhanh, không ngờ trước kia hắn đã bị rồi, con người này chưa bao giờ đối xử tốt với bản thân mình.
Phượng Tuyên gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi, sư huynh."
Thích Trác Ngọc nói: "Sau khi thần giao sẽ bị khắc ấn ký đạo lữ lên người đối phương.

Nếu một bên chết, bên kia cũng sẽ sống không bằng chết.

Không chỉ đơn giản là chữa trị nguyên thần."
Phượng Tuyên thầm nghĩ đại ma đầu đúng là nói nhảm.

Tất nhiên y đã suy nghĩ rõ ràng về tất cả những điều này trước khi y đồng ý giúp hắn.
Thích Trác Ngọc dừng một chút, mở miệng: "Hơn nữa còn có một tác dụng phụ.


Phượng Tuyên: "? "Đám ma y kia ba hoa chích choè khen thần giao với y chứ chưa nói cho y biết còn có tác dụng phụ gì.
Giọng điệu Thích Trác Ngọc không giấu được ý cười: "Sư huynh sẽ bị cha ngươi."
Hắn chỉ chỉ bầu trời: "Dùng thiên dày hơn gấp mười lần trước ở Bích Lạc Xuyên bổ cho."
Thích Trác Ngọc vốn có ý đùa giỡn nhưng hắn không ngờ Phượng Tuyên vốn đã căng thẳng nghe thấy hắn nói vậy lại càng hoảng hốt hơn.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Phượng Tuyên còn nhớ rõ thiên lôi lần trước, nguyên thần của đại ma đầu vốn đã suy yếu nếu bị bổ thêm phát nữa thì không ổn rồi.
Phượng Tuyên hơi do dự: " Không thì trước đừng thần giao nữa?"
Thích Trác Ngọc:?
Sắc mặt Thích Trác Ngọc bỗng nhiên trầm xuống, hung dữ nói: "Không cho phép."
Phượng Tuyên còn chưa kịp phản ứng, Thích Trác Ngọc nói không cho phép xong thì véo má y hôn xuống.
Y sửng sốt một hồi, nghĩ thầm những bước thần giao mà ma y nói cho y biết đâu có bao gồm hôn môi?!
Chỉ là lúc Thích Trác Ngọc hôn xuống, Phượng Tuyên không còn có thể suy nghĩ nhiều hơn nữa.
Mấy ngày nay nhờ Thích Trác Ngọc điên cuồng thi đua, động một chút là lôi kéo Phượng Tuyên luyện tập, khiến Phượng Tuyên bây giờ cũng bị ép cho thuần thục, ít nhất sẽ không bị nghẹn chết khi hôn nữa.
Trên không trung vẫn có tiếng sấm rền vang lên ầm ầm.
Phượng Tuyên được hôn thoải mái, ánh mắt như tiểu hồ ly thích ý nheo lại, cứ như là một giây sau sẽ ngủ thiếp đi.
Thích Trác Ngọc lặng lẽ cười, trông cậy vào tiểu tổ tông này có thể nhớ được chuyện thần giao chi bằng trông cậy vào việc y dậy trước khi mặt trời mọc còn hơn.
Vì thế mà trong lúc hôn Thích Trác Ngọc nắm giữ toàn bộ quyền chủ động.

Cơ thể Phượng Tuyên có hơi nhũn ra, cơ hồ là tựa vào trên người hắn, thậm chí còn phát ra tiếng hừ hừ của heo lười, tay ôm cổ Thích Trác Ngọc cũng không thể bám vào.
Dần dần, y cảm giác ý thức của mình có hơi lơ lửng, lúc trước hôn chưa từng xảy ra chuyện này.

Trong lúc hoảng hốt, Phượng Tuyên như nghe thấy tiếng Thích Trác Ngọc hỏi ở bên tai: "Biết cách thần giao không?"
Phượng Tuyên mơ mơ màng màng gật đầu, trước đây y có xem qua một ít sách liên quan.

Nhưng đến bước này, đầu óc mê man rất nhộn nhạo, những thứ đã xem qua lại không nhớ rõ được, lúc Phượng Tuyên gật đầu thì hơi chần chờ.
Thích Trác Ngọc cười, dán vào môi y nói: "Sư huynh dạy ngươi."

Sau đó Phượng Tuyên cảm giác thần hải của mình như bị người ta mở ra.

Đó là một trải nghiệm đặc biệt hoàn toàn mới, hơn nữa vô cùng kỳ diệu.
Thần Hải được xưng là nơi bí ẩn nhất của người tu luyện, có thần hải của vài người có khi cả đời cũng không được đến thăm.
Nguyên thần của Thích Trác Ngọc cho tới bây giờ đều rất bá đạo cường hãn, thế nhưng lúc khai mở thần hải của y lại vô cùng dịu dàng kiên nhẫn.
Bên trong Thần Hải của Phượng Tuyên là một gốc thần mộc ngô đồng khổng lồ tản ra bạch quang nhàn nhạt, phía dưới cây ngô đồng là một vùng nước biển dịu dàng màu xanh biếc, một tầng rất nông trải trên mặt đất, nguyên thần phiêu ở giữa không trung, có thể cảm giác được làn gió xuân ấm áp dễ chịu.
Thần Hải của y có thể phản ánh tính cách của bản thân y.

Thần Mộc ở vị trí trung ương nhất chính là nơi nguyên thần của y ở, nguyên thần của mỗi người đều có hình dạng và cách thể hiện ra bên ngoài không giống nhau.
Phượng Tuyên thuộc về phượng hoàng thần tộc thượng cổ.

Nguyên thần của y là một con phượng hoàng nhỏ lông xù đang yên tĩnh thành một cục ngủ say trên cây.
Dường như cảm nhận nguyên thần rất quen thuộc của Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên không hề từ chối mà đã cho hắn vào thẳng.
Chủ yếu là vừa được đại ma đầu hôn vừa được hắn xoa gáy trấn an thật sự rất sảng khoái, nếu không phải nhớ mình còn đang thần giao thì một giây sau y thật sự muốn mặc kệ ngủ say luôn.
Tốt xấu gì cũng nhớ phải giúp Thích Trác Ngọc chữa trị hồn phách.

Phượng Tuyên vội vàng ngưng tụ nguyên thần của mình lại, tiểu Phượng Hoàng đang ngủ say kia bỗng nhiên mở mắt run rẩy, ngay sau đó huyễn hóa thành một vầng sáng mềm mại, vô thức bay qua tìm nguyên thần của Thích Trác Ngọc.
Y mới chỉ tới gần nguyên thần của Thích Trác Ngọc đã thấy lạnh, tựa như tuyết rơi mãi không thay đổi ở Ma vực.
Lúc này rồi mà Phượng Tuyên còn có tâm tình đánh giá hình dạng nguyên thần của Thích Trác Ngọc.
Nhưng nhìn không ra là cái gì, dù sao hắn là nhân tộc mà, hơn nữa còn chỉ phân một bộ phận nhỏ Nguyên Thần tiến vào thần hải của y.
Phượng Tuyên biết, bởi vì nguyên thần của Thích Trác Ngọc thật sự là quá mức cường đại, dùng tu vi của y căn bản là không thể nào thừa nhận hết tất cả của hắn.
Dù cho hắn đang ở trạng thái suy yếu, nhưng muốn toàn bộ đều tiến vào trong Thần Hải của y, bất kể là hắn cố ý hay là vô ý đều sẽ tạo thành thương tổn cho Thần Hải của Phượng Tuyên.
Chỉ là một điểm nhỏ như vậy cũng làm cho Thần Hải của Phượng Tuyên bắt đầu từ hình ảnh ấm áp như mùa xuân dần dần nổi lên tuyết nhỏ, sau đó là tuyết lớn.
Nhưng cảnh tuyết rơi trên biển vẫn rất đẹp.
Phượng Tuyên nghiên cứu nguyên thần của Thích Trác Ngọc, y không biết phải tu bổ như thế nào, vì thế y tận lực dùng nguyên thần dung nạp Thích Trác Ngọc cũng giống như dùng thần thức bao trùm Thiên Lý Giang Sơn Đồ.

Dù sao thì trông nguyên thần của đại ma đầu cũng không nhiều.
Không thì dán sát vào thử xem sao?
Sau đó thì y bối rối, Phượng Tuyên cảm thấy mình hẳn là đang đánh giá quá cao bản thân, đồng thời lại đánh giá thấp Nguyên Thần của Thích Trác Ngọc.
Nguyên Thần giao hòa, Phượng Tuyên cảm thấy có một luồng sáng trắng loé lên dữ dội trong đầu mình.
Đó là chia sẻ cảm thụ của bản thân với một người thân mật khác, thần hồn dây dưa với nhau còn đáng sợ hơn cả cơ thể dây dưa, hỉ nộ ái ố của đối phương, còn có vô số ký ức cả đời này hiện ra trước mắt giống như cưỡi ngựa xem hoa.

Đi kèm với việc giao hoà thần hồn còn có vui vẻ và thống khổ cơ hồ bao trùm hết thần hải của Phượng Tuyên.
Biểu hiện trực quan nhất là y muốn trốn thoát.
Nhiều quá!
Phượng Tuyên theo bản năng muốn đẩy Thích Trác Ngọc ra, chỉ là y còn chưa động đã bị Thích Trác Ngọc phát hiện ra ý đồ của y.
Không biết từ khi nào mà trên mặt thiếu niên đã bao trùm một tầng mồ hôi mỏng manh làm ướt một ít mái tóc dài mềm mại, tóc rối dính ở thái dương hoặc bên tóc mai.
Trong khoảnh khắc giao hoà thần hồn, cả người Phượng Tuyên đều giãy dụa, cảm thấy không ổn lắm, cứ như là muốn thoát khỏi sự vui vẻ khủng bố này.

Thích Trác Ngọc không để cho y giãy dụa, Phượng Tuyên chỉ lui ra sau một chút đã bị Thích Trác Ngọc ôm lấy cả người, sau đó xoay người đặt ở dưới thân.
Trong không khí có chút hơi nước ẩm ướt.
Phượng Tuyên không biết chuyện này kéo dài bao lâu.

Chờ nguyên thần của Thích Trác Ngọc hơi tách khỏi nguyên thần của y, y cảm thấy chính bản thân muốn nói cũng nói không nên lời.
Không chỉ là không thể nào nói chuyện, thậm chí có cảm giác mất luôn cả hồn.
Phượng Tuyên cảm thấy cả người mình đều không ổn.
Thích Trác Ngọc còn rất thành thạo nhéo nhéo mặt y, trào phúng: " Trình thấp vậy à?"
Phượng Tuyên:? Đây là câu đầu tiên ngươi nói sau khi thần giao với đạo lữ của mình hay sao?
Thích Trác Ngọc hoàn toàn không ý thức được phát biểu thẳng nam của mình đắc tội với người ta cỡ nào.
Phượng Tuyên đứng dậy từ trong lòng hắn, buồn bực tức giận một lát, sau đó tự giải thích cho mình: "Đây căn bản không phải là vấn đề trình của ta có thấp hay không mà là do nguyên thần của ngươi quá cường đại."
"Cái này không được rồi." Thích Trác Ngọc nói, "Vậy sau này song tu thì làm sao bây giờ? ”

Hả?
Còn có song tu?!
Nghĩ đến phương diện nào đó của Thích Trác Ngọc rất có thiên phú dị bẩm, Phượng Tuyên cảm giác hai mắt tối sầm.

Bây giờ hoà ly với đạo lữ của mình còn kịp không? Rất vội, online chờ.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y một lát, sau đó điên cuồng cười rộ lên.
Phượng Tuyên thấy hắn cười không hiểu ra làm sao, nghĩ thầm cái tên thẳng nam này đúng là quá đáng, cười nhạo một chút là được rồi, sao bây giờ còn cười lớn dữ vậy?!
Thích Trác Ngọc cười xong, hừ một tiếng không rõ ý mở miệng nói: "Tiểu Thất như vậy, về sau làm sao tiếp tục chơi với sư huynh đây?"
Phượng Tuyên: Đại ca, vừa rồi là ai chơi ai, trong lòng có hơi bức bách.jpg
Phượng Tuyên vốn không muốn để ý đến tên trẩu tre này, nhưng lại nhớ tới chuyện quan trọng, nguyên bản dựa theo kế hoạch của y thì trợ giúp Thích Trác Ngọc chữa trị nguyên thần của hắn, hẳn là y phải tiến vào trong thần hải của hắn.

Kết quả bởi vì lúc nãy mình không có đủ kinh nghiệm bị Thích Trác Ngọc chiếm lấy tiên cơ thành nguyên thần của mình được đối phương chữa trị.

Phượng Tuyên có hơi lo lắng: "Sư huynh, ta có thể xem nguyên thần của huynh một chút không? ”
Thích Trác Ngọc nói: "Sao thế?"
Phượng Tuyên: " Lúc nãy là huynh chữa trị nguyên thần cho ta."
Thích Trác Ngọc cười nói: "Ngươi yên tâm.

Nguyên thần của sư huynh rất tốt.

”Nói xong còn ám chỉ, giọng điệu cực kỳ không đứng đắn: "Tiểu Thất muốn chơi thế nào cũng được."
Phượng Tuyên: ".


Y không biết phải nói gì với cái tên này luôn!
-
Từ sau thần giao, Phượng Tuyên rõ ràng cảm giác liên hệ với Thích Trác Ngọc thân mật hơn hẳn.

Bởi vì lần trước rõ ràng là nguyên thần mình hỗ trợ chữa trị Thích Trác Ngọc, kết quả sau đó biến thành bị Thích Trác Ngọc chữa trị cho mình.
Sau khi Phượng Tuyên trở về liền cố gắng tu luyện một đoạn thời gian.

Sau đó dưỡng đủ tinh thần, chuẩn bị tìm đại ma đầu chữa trị lần thứ hai.
Lần này bất luận như thế nào cũng phải kiên trì, ít nhất phải trước tiên tiến vào thần hải của Thích Trác Ngọc mới được.
Kết quả là lần này cũng kết thúc trong thất bại.

Đừng nói là tiến vào thần hải của Thích Trác Ngọc, y bị Thích Trác Ngọc hôn một cái đã không chống đỡ nổi rồi.

Điều này khiến Phượng Tuyên hoài nghi nhân sinh làm chim của mình.
Cả hai đều là thần giao kết đạo lữ lần đầu tiên, vì sao kỹ thuật Thích Trác Ngọc lại tiến bộ nhanh hơn y, quả thực là trình độ một ngày ngàn dặm.
Chẳng lẽ đại ma đầu cũng có thiên phú khác với người thường ở phương diện này hay sao?!
Hơn nữa mỗi lần làm, cảm giác bị vét sạch đều là chính mình.
Mấy ngày nay Thích Trác Ngọc lại tới biển Hỗn Độn gây chuyện, cung Ứng Hứa trống rỗng, lúc Phượng Tuyên đi dạo lại gặp mấy ma y ma tộc kia.
Thành thật mà nói thì từ lúc mình biết còn chưa thần giao thành công, chưa chữa trị khỏi cho Nguyên Thần của Thích Trác Ngọc, lúc này nhìn thấy đám ma y cảm thấy có hơi chột dạ, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ lại rất nhiệt tình chào hỏi mình.

Thuận tiện hỏi nguyên thần của Ma Tôn ra sao rồi.
Phượng Tuyên ấp úng không biết trả lời như thế nào, các ma y hiểu rõ Thích Trác Ngọc, vừa nhìn đã biết là không có thành công.
Nhưng bọn họ lại lý giải sai lầm, cho rằng ma tôn bệ hạ nhà mình uy nghiêm bất khả xâm phạm, không cho Phượng Tuyên tiến vào trong thần hải của hắn.

Vì thế truyền thụ cho Phượng Tuyên một chiêu ngay tại chỗ.
Phượng Tuyên nghe xong tai đỏ lên, khuôn mặt khiếp sợ, toàn bộ con chim đều không tốt lắm: "Như vậy thật sự có thể sao? ”
Đám ma y gật gật đầu: "Sao không được, hoàn toàn có thể.

Tôn thượng sủng ái ngài như vậy, ngài chỉ cần dùng chiêu này là được rồi! Nam nhân có mềm tới đâu thì tới lúc đó cũng phải cứng!"
Nói xong, còn lấy một quyển sổ vẽ trong rương đưa cho Phượng Tuyên.

Để y không biết thì chiếu theo bên trong mà học, Phượng Tuyên mở ra chỉ nhìn thoáng qua đã đeo mặt nạ thống khổ.
Cho nên vì sao trong rương y tế của ma y các ngươi lại có loại tiểu xuân đồ này?!
Cái quái gì vậy?!
Phượng Tuyên cũng không để chuyện này trong lòng, một lần nữa nhận thấy không đúng là khi Thích Trác Ngọc làm xong chuyện ở biển Hỗn Độn trở về.
Khi đó vừa lúc là nửa đêm, Phượng Tuyên đã ngủ từ lâu, lúc đang say giấc thì bất thình lình bị một tần số dao động làm cho tỉnh, theo đó còn có người từ bên ngoài mang vào cảm giác lạnh lẽo của bóng đêm.
Có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận y, cả cung Ứng Hứa chỉ có một mình Thích Trác Ngọc.
Phượng Tuyên mơ mơ màng màng ngồi dậy, chưa kịp phản ứng.

Thích Trác Ngọc bỗng nhiên ôm y vào trong lòng, trán áp vào trán y, không nói hai lời đã muốn mở thần hải của y ra.
Chờ đã?
Hơn nửa đêm nói thần giao là thần giao, đột nhiên như vậy sao?! Hơn nữa y cảm thấy cơ thể đại ma đầu có gì đó không ổn, cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo chung quanh.
Rõ ràng không có ngửi thấy mùi máu tươi, nhưng trông cả người hắn cực kỳ u ám, ngay cả ý cười thỉnh thoảng lộ ra cũng không có.
Cả người giống như ác quỷ từ đáy biển sâu nhất biển Hỗn Độn bò ra, người không có nhiệt độ, hơi lạnh giống như là tản mát ra từ trong xương cốt hắn.
Phượng Tuyên cảm thấy không ổn lắm.
"Ngươi đã đi đâu vậy?"
"Xử lý một chút chuyện." Giọng Thích Trác Ngọc rất bình thản.
Phượng Tuyên trầm mặc vài giây, y biết điều này đại biểu cho việc Thích Trác Ngọc này không muốn nói cho y biết.
Y cũng biết đại ma đầu không nói cho y biết, chắc là vì chuyện này rất nguy hiểm.

Y không tùy hứng và không hiểu chuyện như vậy, cũng biết là hắn đối tốt với mình.
Nhất định phải hỏi rõ ràng sau này sẽ không sinh ra cãi nhau không cần thiết.
Thích Trác Ngọc cứ ôm y như vậy, Phượng Tuyên không muốn thần giao, hắn cũng không có ép buộc y.
Một lát sau, Phượng Tuyên bỗng nhiên động, chỉ là địa phương động có hơi không thích hợp, vẻ mặt Thích Trác Ngọc xuất hiện vài phần mê man nhìn tiểu tổ tông mình nuôi, lần đầu tiên sắc mặt thối thối rất phiền não kéo đai lưng của hắn.
Thích Trác Ngọc cầm cổ tay y: "Tiểu Thất?"
Phượng Tuyên thầm nghĩ móng heo thối cả ngày gạt ta gây chuyện, bây giờ ngươi tốt nhất không nên nói chuyện với ta, nếu không ta cắn chết ngươi.
Phượng Tuyên vốn muốn làm ra cảm giác của một thượng thần bá đạo, một mạch mạch cởi thắt lưng đại ma đầu.

Kết quả không biết quần áo ma vực làm từ chất liệu gì mà y cố xé rách cũng không có xé được.
Thậm chí còn mất mấy phút nghi ngờ nhân sinh mới nghe được giọng của Thích Trác Ngọc: " Ngươi muốn làm gì? ”
Phượng Tuyên không tức giận mở miệng: "Không nhìn ra à?" Y nhe răng trợn mắt, giả bộ hung dữ: "Bổn thượng thần chuẩn bị chơi ngươi! Tốt nhất là ngươi đừng có mà bị hù chết!"
Thích Trác Ngọc dừng một chút, ánh mắt tối tăm: "Ừm bị hù chết rồi.

" Dáng vẻ cho có lệ, "Còn thiếu chút nữa là chết thật, không thì Tiểu Thất tiếp tục được không? "Hắn còn cổ vũ Phượng Tuyên, trong giọng nói có vài phần hưng phấn nóng lòng muốn thử.
Phượng Tuyên: ".


So với mặt dày vô sỉ, y cảm thấy mình thật sự không có da mặt dày bằng Thích Trác Ngọc.
Vốn Thích Trác Ngọc cũng chỉ là muốn trêu chọc y mà thôi.

Bình thường đến lúc này thì Phượng Tuyên cơ bản cũng biết khó mà lui.
Nhưng đêm nay không biết là xảy ra chuyện gì, hình ảnh trong dự liệu không xuất hiện.

Phượng Tuyên do dự thật lâu mới vươn tay.
Cũng không phải y biết khó mà lui mà là càng thêm kiên định cởi bỏ đai lưng của hắn.
Thích Trác Ngọc:...?
Nhiệt độ phòng rõ ràng không cao.

Hơn nữa trên người Thích Trác Ngọc còn lạnh muốn chết, giống như một người chết vậy.

Nhưng Phượng Tuyên cảm thấy cổ mình đến hai má đều như bị thiêu đốt, nhiệt độ nóng đến đáng sợ.
Hai tay cũng càng lúc càng run rẩy, nhiều lần thiếu chút nữa không nắm được thắt lưng.
"Ngươi đừng hiểu lầm." Phượng Tuyên cúi đầu, tận lực không nhìn mặt Thích Trác Ngọc, âm thanh nói chuyện nho nhỏ lầm bầm: "Chỉ là." Y thì thầm giải thích: "Trước đây khi thần giao, dường như chỉ có một mình ta hạnh phúc.


Sư huynh chẳng có thay đổi gì, ta cảm thấy như vậy không công bằng.


Yết hầu Thích Trác Ngọc khẽ di chuyển từ trên xuống dưới không nói gì.

Chỉ là ánh mắt hồng như nhỏ máu nhìn chằm chằm Phượng Tuyên càng lúc càng tối tăm.
"Cùm cụp" một tiếng, tiếng khóa cuối cùng được cởi bỏ.
Trong bóng đêm, Phượng Tuyên ngẩng đầu.

Thích Trác Ngọc chỉ nhìn thấy hai mắt y lấm tấm nước,đáy mắt giống như hiện lên một tầng hơi nước mông lung.
"Gần đây ta đều len lén luyện tập, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái thì nói ra.." Tâm tình Phượng Tuyên thấp thỏm bổ sung một câu.
"Lén lút luyện tập?" Thích Trác Ngọc nhướng mày.
Lòng bàn tay Phượng Tuyên nóng lên, căng thẳng đổ mồ hôi, lại cảm giác rất nóng.
“......! Luyện tập trong đầu." Không thì sao, có hiện vật nào có thể cho y thực hành hay không.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng theo lời riêng của mình, kích thước kém hơn nhiều.
Thích Trác Ngọc cụp mi, giấu đi dục vọng kinh người trong mắt, cơ thể hơi dựa vào phía sau, tư thái tản mạn cực kỳ thả lỏng: "Sao? Lúc sư huynh ra cửa, trong đầu Tiểu Thất đều lén suy nghĩ những thứ này sao? ”
Phượng Tuyên: "? ”
Mặt y lập tức đỏ đến đáng sợ: "Ngươi có thể đừng xuyên tạc ý của ta hay không! ”
Thích Trác Ngọc khàn giọng, lông mày giật giật: "Đừng dùng sức"
Phượng Tuyên: "...!Ồ.

"Ai bảo hắn tức giận với y.
Trong phòng bỗng nhiên không có ai nói chuyện, rõ ràng người bị bắt nạt chính là Thích Trác Ngọc.

Nhưng Phượng Tuyên cảm giác sao mình lại là người mệt mỏi vậy chứ?!
Thậm chí còn ngày càng mệt mỏi.
Đã lâu như vậy trôi qua, tay y đã đau cả rồi mà sao đại ma đầu còn chưa có chấm dứt như trong sổ vẽ đã nói?
Phượng Tuyên có hơi mệt mỏi nói thầm: "Ngươi lâu quá rồi..."
Thích Trác Ngọc hừ một tiếng, nói: "Là do động tác của người quá chậm."
Cho dù là loại heo lười như Phượng Tuyên bị người ta nói chậm ở phương diện này cũng vẫn có một chút dục vọng muốn giành chiến thắng.
Y nhìn thoáng qua Thích Trác Ngọc, bỗng nhiên nằm sấp xuống dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương.
Khi mái tóc dài dừng trên đùi hắn, vẻ mặt Thích Trác Ngọc bỗng nhiên thay đổi.

Chỉ trong thời gian vài hơi thở, hắn đã định đưa tay túm Phượng Tuyên lên.
Phượng Tuyên dường như cũng đã nhận ra điều gì đó, y còn chưa kịp làm gì đã bị Thích Trác Ngọc kéo từ dưới thân lên.
Giọng Thích Trác Ngọc khàn khàn: "Đừng miễn cưỡng."
Phượng Tuyên: Cũng đừng tự tin như thế!
Nhưng nhớ tới những thứ mình vừa thấy.
Được rồi.
Sự tự tin của đại ma đầu đúng là có vốn liếng.jpg
Lúc Phượng Tuyên đứng dậy, bởi vì hít vào quá gấp mà không kìm được che miệng ho một trận, khóe miệng còn ho ra chút nước miếng.
Thích Trác Ngọc ôm y vào trong lòng, trấn an vỗ lưng y, như đang giúp y thở dễ hơn.
Phượng Tuyên ho một lát thì cảm giác tốt hơn nhiều, chỉ là khóe miệng còn hơi đau.
Lông mày Thích Trác Ngọc giật giật, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói bên tai y, "Học được mấy thứ xấu này ở đâu?"
Đây là lần đầu tiên Phượng Tuyên làm chuyện này, vẻ mặt nhanh chóng đỏ như nhỏ máu.
Một giây sau, Thích Trác Ngọc ấn eo y, đè xuống ôm chặt, vùi mặt vào vai và cổ y.

Cách gần như vậy, chóp mũi cơ hồ đều là mùi vị ngọt ngào của bạch đào như có như không trên người Phượng Tuyên.
Không biết qua bao lâu, Thích Trác Ngọc ngẩng đầu.
Phượng Tuyên còn duy trì một tia lý trí thanh tỉnh cuối cùng, thừa dịp Thích Trác Ngọc không kịp phản ứng, mạnh mẽ đánh vào thần hải của hắn.
Bất ngờ xông vào một mảnh băng thiên tuyết địa.
Yo.

Vào được rồi.
Được rồi, cách của ma y đúng là không lừa chim!.


Đọc truyện chữ Full