DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Uông Kỷ Cú
Chương 27


Editor & Beta: Mai_kari
Liên tiếp mấy đêm, Tương Thiếu Diễm đều ngủ trên giường Uông Triết, giường trong ký túc xá trường họ so với giường đơn thì rộng hơn nhiều, dù hai người ngủ cùng có chút chật, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chứa được, huống hồ Uông Triết hầu như cả đêm đều nghiêng người ôm hắn ngủ.
Từ sau đánh dấu tạm thời, mấy ngày qua hắn không cần phải lo lắng bị tin tức tố Alpha hoặc tâm tình bất ổn quấy rầy, nhưng thuốc ức chế chung quy vẫn sắp mất hiệu lực rồi.

Tính toán ngày, chính là khoảng học kỳ này kết thúc, thuốc ức chế sẽ triệt để mất đi tác dụng, lúc đó phải làm gì mới có thể khiến cho kỳ ph.át tình của hắn tới trễ một chút đây? Có thể kéo dài thêm ngày nào thì hay ngày đó vậy, ai biểu Alpha nhà hắn còn chưa có chuẩn bị xong.
Chuyện hắn bị đánh dấu không mấy ai nhận thấy được, thứ nhất là do tin tức tố của Uông Triết quá yếu, không tới gần thì khó mà phát hiện được, thứ hai, chẳng có ai dám lại gần hắn cả.
“Mùi vị của mày có chút bất thường a …”
Người đầu tiên phát hiện chính là Liễu Hàm, hắn hầu như phải tiến tới sát gần cổ của Tương Thiếu Diễm mới có thể xác nhận được mùi đó không phải là tin tức tố Omega, giây tiếp theo đã bị Tương Thiếu Diễm đưa tay đẩy ra.
“Ôi chao, Diễm bảo của chúng ta rốt cục đã là cây có chủ rồi nha, để tao đoán xem là tên Alpha không sợ chết nào nha … Có phải cái người thủy hỏa bất dung với mày kia không?”
Hắn nói khá lớn tiếng, khiến các bạn học chung quanh đều quay qua nhìn, Tương Thiếu Diễm “Bốp” một tiếng bịt miệng hắn lại, tiếng đó vang ra còn lớn hơn, khiến cho các bạn học kia đều sợ hãi quay đi, làm bộ không có chuyện gì phát sinh.
“Thủy hỏa bất dung cái rắm, mày có văn hóa hay không hả, tên của tụi tao rõ ràng đều có chữ vương (王), rất xứng đôi.”
* Tương Thiếu Diễm – Diễm: 琰 / Uông Triết – Uông: 汪 == Trong tên của cả hai đều có bộ Vương
Liễu Hàm: “???”
Thủy hỏa bất dung không phải do mày nói sao hả bạn hiền?
Liễu Hàm sắp bị ngạt chết cố gắng ô ô nửa ngày mới được thả ra, miệng vẫn còn cảm giác tê dại, hắn phiền muộn mà xoa xoa: “Mày không phải chẳng thèm quan tâm người ngoài nói gì hay sao, mắc gì hồi nãy cản tao?”
Tương Thiếu Diễm nhíu mày: “Tao không quan tâm, nhưng y dường như vẫn không tự tin làm Alpha của tao, trước hết đừng để người ngoài biết, tránh y thấy áp lực.”
Liễu Hàm khóe miệng co quắp: “Mày suy nghĩ quá nhiều rồi … Trước đây y còn tới hỏi tao làm sao làm Alpha của mày kìa.”
Tương Thiếu Diễm sửng sốt: “Y đã từng hỏi mày? Lúc nào? Mày trả lời sao?”
Liễu Hàm nhún vai: “Lâu lắm rồi, chắc lúc tụi tao mới quen ấy, tao thì ăn ngay nói thật thôi, nói mày chê tin tức tố của y quá yếu, nếu có thể thay đổi thì có thể sẽ có cơ hội.”

Tương Thiếu Diễm nghe xong gật gật đầu, nếu như Uông Triết trực tiếp tới hỏi hắn, hắn lúc đó phỏng chừng cũng sẽ trả lời tương tự như vậy.

Vấn đề tin tức tố cho đến giờ vẫn là chuyện mà hắn lo ngại nhất, nghĩ không ra phương pháp giải quyết, chỉ có thể đi được bước nào tính bước đấy vậy.
“Vậy chó ngốc đó nói sao?” Hắn rất hiếu kỳ thái độ của Uông Triết, muốn biết có phải Uông Triết cũng bởi vì chuyện này mà không tự tin làm Alpha của hắn hay không.
Liễu Hàm nhớ lại: “Dường như y lại chẳng để tâm cái vụ tin tức tố hay sao ấy, hỏi tao ‘nếu bỏ qua vấn đề tin tức tố, thì học trưởng liệu có thể một người có tính cách như em không?”
Tương Thiếu Diễm có chút bất ngờ, Uông Triết cư nhiên lại chú trọng tới vấn đề tính cách hơn? Dựa theo lẽ thường, tin tức tố Alpha mới có thứ quan trọng quyết định liệu mình có được hoan nghênh hay không, tuy rằng tính cách Uông Triết có chút yếu đuối, nhưng bằng bề ngoài cao to anh tuấn cùng tính cách ôn nhu săn sóc, dù cho tiêu chuẩn tin tức tố không phù hợp lắm, cũng nhất định rất được hoan nghênh.
“Vậy mày nói sao?” Tương Thiếu Diễm hỏi tiếp.
“Tao còn có thể nói gì, đã nói mày không có khả năng sẽ thích loại người có tính cách giống y, còn cổ vũ y nên theo học cái khí thế Alpha của Trâu Nhuệ, cái dạng mà mày thích ấy.”
“… Được a, thì ra mày mới đứa chân chính phá hoại đằng sau.” Tương Thiếu Diễm xiết chặt nắm tay.
Liễu Hàm oan uổng: “Tao nói đều là sự thật mà! Cũng không thể lừa gạt bạn nhỏ mà, tao sao mà biết được tụi mày sẽ thật sự ở bên nhau chứ!”
Tương Thiếu Diễm biết Liễu Hàm nói đúng, khi đó hắn xác thực vô cảm với loại người như Uông Triết, mặc kệ Uông Triết tỏ tình bao nhiêu lần, kết quả vẫn là vậy.

Nhưng hiện tại tình hình đã khác rồi, lẽ nào Uông Triết còn đang để ý chuyện trước đây bị từ chối? Chuyện đó để lại bóng ma trong lòng y?
Dựa theo cái tính cách cẩn thận hay lo lắng này của chó ngốc, có thể là thật a.
Tới tối, Tương Thiếu Diễm cả bụng đầy tâm trạng mà trở về phòng, kết quả vừa vào cửa liền ngửi thấy được mùi hương.
“Mùi gì vậy?”
Uông Triết thấy hắn, hoang mang rối loạn đứng lên, đưa qua một cái hộp: “Học trưởng, cái này là hôm nay em tới tiệm mua cho anh, không biết anh có thích không …”
Tương Thiếu Diễm vừa nhìn cái dòng chữ tiếng Anh trên vỏ hộp, chính là một bình nước hoa, nhãn hiệu này khá mắc nha, chỉ có trong cái tiệm thương hiệu đặc quyền tại ngay khu trung tâm thương mại mới có … Phỏng chừng là Uông Triết cố ý lúc vừa tan tiết học đi mua.

Tuy rằng không thích dùng nước hoa thậm chí cảm thấy có chút nồng, nhưng nghĩ lại tâm ý của đối phương bỏ vào trong đó, Tương Thiếu Diễm vẫn nhận.

“Cám ơn em, em thích gì, để anh tặng lại.” Hắn thuận miệng nói.
Uông Triết khoát khoát tay: “Em không cần, học trưởng anh mở ra thử đi, nếu không thích em sẽ đi mua mùi khác.”
“Em tặng đương nhiên anh thích.” Tương Thiếu Diễm cười cười, mang theo vài phần vô lại.

“Kỳ thực không cần tặng quà cho anh, cho dù nước hoa có thơm tới đâu cũng không tốt bằng mùi vị của em.”
Hắn trước đây không biết mấy cái câu nói tình cảm buồn nôn này, nhưng phản ứng của Uông Triết luôn luôn dễ xấu hổ hơn hắn, khiến cho hắn cũng chẳng còn cảm thấy thẹn thùng trước mấy câu đó.
“Học trưởng, anh lại chọc em rồi …” Uông Triết đỏ mặt.

“Lần sau nếu tin tức tố của anh bị tràn ra, có thể dùng nước hoa che giấu, hẳn là sẽ không có ai chú ý …”
Tương Thiếu Diễm đang tháo vỏ hộp ra chợt dừng lại: “Có ý gì?”
Uông Triết ấp úng nói: “Em sợ học trưởng ở bên ngoài đột nhiên … như vậy sẽ nguy hiểm.”
Tương Thiếu Diễm kỳ quái: “Sẽ không a, chỉ cần em trước khi đánh dấu kia biến mất lại đánh dấu lần nữa, thì sẽ không có vấn đề.” Huống hồ chi kỳ ph.át tình của hắn sắp tới rồi, nếu như thành công, thì có thể kéo dài hơn a, tin tức tố Alpha chỉ cần một tháng một lần thì hiệu quả còn tốt hơn cả thuốc ức chế đó.
Nét mặt Uông Triết dường như có chút do dư, miệng mở ra lại khép lại, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Buổi tối trước khi tắt đèn, Tương Thiếu Diễm vốn định ngủ trên giường của Uông Triết, nhưng nghĩ lại, cuối tuần này là thi cuối kỳ rồi, Uông Triết năm nhất, chương trình học nặng, hai ngày qua đều là phải học tới khuya.

Còn hắn thì thi cử đã giảm bớt nhiều, nên thường lên giường ngủ sớm.

Uông Triết chỉ cần vừa thấy hắn ngủ sẽ lập tức ngừng học, tắt đèn bàn cùng máy tính lên giường bồi hắn, cả đêm đều ôm hắn ngủ, cũng không biết có ngủ ngon hay không.
Vì vậy hắn cản lại Uông Triết chuẩn bị tắt đèn.

“Em không cần ngủ cùng anh nữa, đêm nay anh ngủ giường mình, ôn tập cho cẩn thận đi.”
Uông Triết liền nói.

“Em không sao đâu.”
“Nghe lời, anh thấy hai người ngủ cũng có chút chật.” Hắn biết nếu nói vậy Uông Triết sẽ không kiên trì nữa.
Quả nhiên, Uông Triết vừa nghe thấy Tương Thiếu Diễm ngủ không được thoải mái, lập tức gật đầu đồng ý.
Trải qua mấy ngày ngủ cùng một giường với nhau, hiện tại một mình ngủ có chút không quen, Tương Thiếu Diễm đắp chăn, nhưng sao cũng thấy không thoải mái bằng được chó ngốc ôm vào lòng, ấm áp thoải mái.
Hắn nằm trên giường cầm điện thoại lướt web, chưa tới 12h đã thấy buồn ngủ, liền mơ mơ màng màng cảm giác được đèn trong phòng tắt, Uông Triết đem đèn bàn điều chỉnh ánh sáng xuống mức thấp nhất, hắn cảm giác ngọn đèn yếu ớt trong mắt càng ngày càng nhỏ, đến tận khi hắn triệt để lâm vào trong mộng.
Chẳng biết đã ngủ được bao lâu, đợi Tương Thiếu Diễm nửa đêm giật mình tỉnh lại, thì mơ hồ nghe được trong căn phòng yên tĩnh có thanh âm không bình thường, là từ giường đối diện truyền tới.
Tiếng thở dố.c của Uông Triết bên kia có chút gấp, áp lực mà khó nhịn, trong không khí còn mơ hồ tản ra tin tức tố Alpha.
Tương Thiếu Diễm lập tức hiểu được y đang làm gì.
Nhưng hắn cũng không muốn quấy nhiễu Uông Triết, cũng muốn thử nhìn xem chó ngốc bình thường hay ra vẻ ngây thơ ngại ngùng sẽ tự xử lý cho mình thế nào.

Mặc dù có chút huyễn tưởng, nhưng Tương Thiếu Diễm cho rằng hiện tại đối phương đang nghĩ tới mình mà thủ d.âm, cho nên sẽ phải gọi tên của hắn chứ nhỉ?
Hắn đang tưởng tượng Uông Triết sẽ vừa gọi “học trưởng” vừa thở phì phò thủ dâ.m kia, lại có chút tâm động, vội vã đè lại ngực mình, để tránh tiếng tim đập quá mạnh sẽ lộ liễu.
Uông Triết nghe thấy động tĩnh thoáng cái khẩn trương mà ngừng thanh âm, đợi khi xác nhận Tương Thiếu Diễm không có tỉnh lại mới tiếp tục.
Trong phòng tắt đèn, một mảng tối tăm, căn bản thấy không rõ Uông Triết bên kia là bộ dạng gì, chỉ có thanh âm nhỏ vụn truyền đến.

Tương Thiếu Diễm dựng lên cái lỗ tai, muốn nghe thử Uông Triết ở trong những tình huống thế này có thể không kiềm chế được mà nói ra gì đó hay không.
Làm vậy hình như có chút bi.ến thái, thế nhưng mặc kệ nó đi, chó ngốc nửa đêm dùng hắn mà thủ d.âm cũng đã vượt quá phạm vi rồi đi —
“Thiếu Diễm …”
Tương Thiếu Diễm đang miên man suy nghĩ bỗng nhiên giật mình.
Uông Triết hình như chưa phát hiện.


Bản thân y đã sắp gần lên đỉ.nh, nên thở cần gấp hơn nữa, thanh âm áp lực mà không ngừng thì thào: “Thiếu Diễm … Thiếu Diễm..

A …”
Y rên lên một tiếng, rốt cục phóng thích ra, bình phục hồi lâu, mới nhẹ nhàng bước vào phòng vệ sinh.
Còn Tương Thiếu Diễm vẫn đang duy trì một tư thế, không dám nhúc nhích, tim vẫn đập mạnh liên hồi.
Tên của hắn có khá nhiều người gọi qua, trên cơ bản những ai thân cận với hắn đều sẽ gọi hắn là “Thiếu Diễm”, nhưng hai chữ nghe hoài vào tai tới mức thấy bình thường kia, hiện tại được Uông Triết gọi qua, cảm giác liền khác hẳn.
Hình như đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Uông Triết gọi tên hắn.
Bình thường đều gọi học trưởng, quan hệ trên dưới phân quá rõ ràng, tuổi tác cách biệt cũng vì vậy mà càng thể hiện rõ hơn.
Hắn vẫn biết Uông Triết nhỏ hơn mình, bản thân cũng lấy tư thái là mình lớn hơn mà đối xử với y, nhưng lúc này tên mình được giọng khàn khàn của y gọi qua, lại cảm giác như sự chênh lệch này đột nhiên biến mất tiêu.

Hắn tựa như được Uông Triết tràn ngập lực lượng ôm vào trong ngực, cảm nhận được sự ôn nhu của y có thể nhấn chìm hắn chết trong sủng ái và che chở.
Tương Thiếu Diễm lần đầu tiên cảm thấy Alpha của hắn là một người đàn ông trưởng thành.
Uông Triết ở trong phòng vệ sinh tẩy rửa xong đi ra, nhưng không có trở về giường của mình, mà là tới bên giường hắn.
Tương Thiếu Diễm lập tức nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, làm bộ ngủ.
Quần áo ma sát tạo ra âm hưởng nhỏ vụn, Uông Triết ngồi chồm hổm xuống, đến gần thế này mới có thể miễn cưỡng thấy rõ đường viền mặt của y.

Y đưa tay ra, ngón tay chạm lên trán của Tương Thiếu Diễm, mang theo sự ẩm ướt cùng lạnh lẽo do vừa rửa nước lạnh qua, y lập tức rụt trở lại, tự cầm lấy tay mình một hồi, dể ngón tay trở nên ấm áp, mới lại duỗi ra chạm lên những sợi tóc rủ trên trán Tương Thiếu Diễm, tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên trán của hắn, môi mềm mại mà ấm áp.
“Ngủ ngon, bảo bối của em …”
Đến tận khi Uông Triết trở về giường, ngủ say, truyền đến tiếng thở đều đều, thì Tương Thiếu Diễm vẫn chưa thể nào bình phục lại tim đập như muốn nổ tung trong lòng ngực.
Muốn chết, thật sự muốn chết.hết chương 27.


Đọc truyện chữ Full