DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Uông Kỷ Cú
Chương 46


Editor & Beta: Mai_kari
Ngoại trừ mấy môn chung có thể chọn cùng lớp, còn lại chương trình học của hai người họ sắp xếp không trùng nhau, Tương Thiếu Diễm tiết học ít, nên thời gian trống nhiều, lúc này liền vỗ đùi quyết định mỗi ngày sẽ chờ Uông Triết cùng nhau ăn tối.
Chiều hôm nay, tiết cuối của Uông Triết chính là tiết thể dục, Tương Thiếu Diễm cũng không có việc gì làm, nên liền tới thao trường, muốn luyện bóng rổ một chút, sẵn tiện nhìn xem chó ngốc nhà mình làm gì.
Mới vừa tới thương trường, thì chợt nghe bên trong thao trường truyền tới tiếng vỗ tay vang dội, Tương Thiếu Diễm dừng bước chân, nhìn qua vòng ngoài lưới sắt nhìn vào trong, chỉ thấy dưới một khu sân bóng rổ có không ít người đang đứng, hai thân người ở bên trong vòng người đó đang không ngừng chạy bóng, một người trong hai người đó chẳng phải chó ngốc nhà hắn hay sao.
Còn người còn lại … lại là Trâu Nhuệ.
Tương Thiếu Diễm nheo mắt, đứng ở xa nhìn.

Tiếng hoan hô cùng vỗ tay vừa rồi hiển nhiên là dành cho Trâu Nhuệ.

Trên mặt của y chảy đầy mồ hôi, lộ ra chút mệt mỏi, nhưng vẫn cười đắc ý như cũ, tựa như đang khoe khoang cơ thể với những người chung quanh.
Còn Uông Triết, nét mặt tuy cũng có chút mệt mỏi, nhưng gương mặt lai của y ở dưới ánh sáng mặt trời lại càng phá lệ phân minh, mái tóc vì chạy mà rối loạn mất trật tử, càng tăng thêm vài phần mị lực, khiến người ta có thể nhìn thấy được gương mặt tuấn mỹ của y.

Tương Thiếu Diễm hừ một tiếng, chỉ cần hai năm nữa, vị trí hotboy đứng đầu trong trường cỡ nào cũng sẽ thuộc về chó ngốc nhà hắn.
Hắn bất động thanh sắc bước vào thao trường, chậm rãi đẩy đoàn người kia tiến vào trong.
“Còn chưa phục? Còn muốn đấu?” Trâu Nhuệ cười nhạo nói.

“Đã thua thành bộ dạng này rồi mà còn dám đấu tiếp với tao?”
Uông Triết trầm mặc không nói chuyện, có một ít bạn học cùng lớp với y không kiềm chế được, không phục mà nói với Trâu Nhuệ: “Y vốn đâu có biết chơi bóng rổ, anh lại thi đấu bóng rổ với y chẳng khác nào cố ý ăn hiếp y?”
Trâu Nhuệ cười nhạt: “Vậy nó có thể không cần tôi đấu mà, tôi đâu có ép buộc y phải đấu với tôi?”
Tương Thiếu Diễm liếc nhìn bảng điểm, 53:7, quả thực là bị ngược tới te tua rồi.
Lúc này, chẳng biết là ai đã phát hiện ra hắn, kêu lớn “Diễm ca”, khiến cho đám người lập tức rối rắm, chỉ trong chốc lát, tất cả ánh mắt mọi người đều quay sang nhìn hắn.
Cảm giác như có một luồng tụ đèn sáng chợt rọi tới chỗ của mình vậy.
Tương Thiếu Diễm thấy bản thân không thể nào trốn được, liền thản nhiên bước thẳng ra giữa sân khấu, bên tai chính là tiếng mọi người đang xì xào bàn tán hắn, hắn cũng không thèm quan tâm, giơ tay kéo lỗ tai của Uông Triết.
“Đấu tới mức này, có thấy mất mặt hay không? Hồi nghỉ đông anh dạy thế nào em quên hết rồi hả?”

Uông Triết nhìn thấy hắn, vốn thân hình cao ngất đã tiu hỉu xuống, liền ấp úng nói: “Học trưởng, em cố hết sức rồi …”
Tương Thiếu Diễm tất nhiên biết, Trâu Nhuệ chính là đội trưởng đội bóng rổ trường, năm ngoài đội trường hắn còn giành được quán quân giải thành phố, thực lực ở trong đám sinh viên đại học chính là hạng nhất hạng hai, Tương Thiếu Diễm cùng y đấu chưa chắc lấy được nhiều điểm, huống chi là một Uông Triết chưa từng mấy lần chạm tới trái bóng, có thể lấy được 7 điểm cũng có thể coi là tiến bộ thần tốc rồi.
Trâu Nhuệ vẻ mặt khinh miệt nói: “Nỗ lực bao nhiêu cũng vô dụng thôi, đây chính là thiên phú, không có bản lĩnh thì chỉ có thể chịu đòn thôi.”
“Nói đúng.” Tương Thiếu Diễm thình lình nói.
Trâu Nhuệ nhíu mày: “Tương Thiếu Diễm, có phải cậu ở cùng một tên ngu si lâu quá nên cũng làm cho đầu óc choáng váng luôn rồi không? Bộ cậu không hiểu là tôi đang cười nhạo y hay sao?”
“Ai? Thì ra là cậu đang cười nhạo y sao? Tôi còn tưởng cậu đang nói chính mình đó.” Tương Thiếu Diễm vô tội nói.

“Chẳng phải trước kỳ nghỉ đông cậu đã bị y đánh cho mặt mũi bầm dập phải nhập viện sao? Hai chữ ”chịu đòn” không phải để hình dung cậu thì còn hình dung ai?”
Uông Triết nghe vậy nhịn không cười liền cười khúc khích, bật cười xong liền cố nín lại, trong lúc nhất thời, tiếng cười nhẹ đang kiềm nén của mọi người chung quanh liền vang lên không dứt, hiển nhiên có rất nhiều người đã nghe thấy chuyện này.
Trâu Nhuệ thẹn quá hóa giận: “Mấy người đủ chưa?”
Chung quanh an tĩnh một chút, Tương Thiếu Diễm lại tiếp tục đâm vào nỗi đau của y: “Sao thế? Không có mặt mũi thừa nhận? Tôi lần đầu biết có người đánh nhau không lại nên dùng trận đấu bóng rổ để trả thù đó, xem ra cậu cũng biết hiểu lấy bản thân mình lắm nha, biết nếu đánh nhau thì nhất định sẽ thua, đúng không?”
“Trâu đội trưởng cũng là quá nhát gan nhu nhược rồi, bị đánh cho nằm úp sấp, ngay cả dũng khí để đánh trả lại cũng bị mất, Uông Triết bị cậu đánh bại nhiều lần như vậy, nhưng lần nào cũng dũng cảm đồng ý lời khiêu khích của cậu đấy thôi.”

“Rốt cục thì ai là phế vật, ai là kẻ nhát gan, tôi tin mọi người đều thấy rất rõ ràng.” Tương Thiếu Diễm nhún nhún vai.
Các sinh viên cùng lớp với Uông Triết đang đứng vây xem ai cũng trở nên kính nể hắn, thậm chí còn vỗ tay: “Diễm ca không hổ là Diễm ca, ngạo khí …”
Trâu Nhuệ tức giận tới xanh mặt: “Tương Thiếu Diễm, tôi vốn muốn để lại cho cậu chút mặt mũi, nhưng nếu cậu đã không cần mặt mũi không biết xấu hổ thì tôi chiều vậy, cũng đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, cái loại Omega không ai muốn như vậy, cũng chỉ xứng đôi với cái loại Alpha chẳng ai muốn như nó thôi!”
Uông Triết sắc mặt trầm xuống: “Anh nói cái gì?”
Tương Thiếu Diễm vội vã cản y lại, học kỳ trước đánh nhau rốt cục cũng qua ải cũng đã quá may mắn rồi, nếu học kỳ này ở trước mặt nhiều sinh viên mà đánh Trâu Nhuệ gãy tay cụt chân, thì sợ rằng dù cho bác y là hiệu trưởng cũng khó mà xử lý.
Lúc này, trong đám người đang vây xem chợt truyền tới một thanh âm yếu ớt: “Tôi, tôi thấy Uông Triết rất tuấn tú mà! Đâu phải là không có ai muốn đâu.”
Tương Thiếu Diễm: “???”
Người kia vừa dẫn đầu, lại có người nói: “Tôi cũng … cũng cảm thấy y đặc biệt đẹp, đặc biệt ôn nhu …”
“Đúng vậy, y chẳng giống mấy tên Alpha tự đại khác, với Omega rất tôn trọng.”
“Tôi tới giờ này mới thấy một Alpha giống y vậy đó, khiến cho tôi có thể tin tưởng vào tình yêu …”
Tương Thiếu Diễm vén tay áo mình lên: “Vậy để cho tao đập nát cái tình yêu đó của mày.”
Lúc này tới phiên Uông Triết cản hắn: “Học trưởng, đừng xung động.”
Có thể không xung động sao? Cư nhiên lại có nhiều Omega nhỏ nhớ thương Alpha nhà hắn như vậy? Tương Thiếu Diễm vốn chẳng thèm quan tâm tới mấy lời lẽ vũ nhục của Trâu Nhuệ, nhưng lại không ngờ câu vũ nhục đó lại nổ ra nhiều uy hiếp tiềm ẩn tới vậy, lúc này thiệt muốn chạy vào đoàn người đó mà bắt người.
Có thể do nét mặt của hắn quá mức hung ác, nên đoàn người chợt trở nên yên tĩnh lại.

Trâu Nhuệ lại tiếp tục nhân dịp lửa cháy đổ thêm dầu: “Tôi còn chưa nói hết, nhớ không lầm cậu vừa qua kỳ ph.át tình đúng không? Chẳng có nổi một chút tin tức tố như y có thể thỏa mãn cậu sao? Tương Thiếu Diễm, cậu cũng đừng có đói quá ăn bậy như vậy, cũng may là không phải tôi làm cậu, nếu không sợ tôi cũng chịu không nổi.”
Một chuyện cá nhân lại bị trào phúng thẳng ra ở nơi công khai thế này quả thực là quá bỉ ổi rồi, một ít sinh viên đi ngang qua nghe thấy cũng lộ ra nét mặt khinh bỉ.
Tương Thiếu Diễm không giận mà chỉ cười, giơ tay lên quàng quanh cổ Uông Triết: “Đúng vậy, tôi theo cậu là cậu chịu không nổi, tôi theo cậu ấy chính là tôi chịu không nổi, tôi đương nhiên muốn ở cùng một Alpha vừa dai dẳng vừa có kích thước như y rồi.”
Bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh.
Sau đó quần chúng quây xem lập tức bùng nổ tiếng cười, tâm phục khẩu phục nói: “Sau này có chọc ai cũng không thể chọc Diễm ca, thực sự là quá đáng sợ rồi …”
Uông Triết lúc này đã đỏ bừng mặt, nhỏ giọng cầu xin hắn: “Học trưởng … đừng nói nữa mà …”
“Khen em mà … có gì mà ngại.” Tương Thiếu Diễm xoa xoa mái tóc rối nùi của y, sau đó lớn tiếng nói.

“Các người chắc cũng biết tôi là hạng người gì, Alpha có thể khiến cho tôi ngoan ngoãn một mực thần phục, nếu không có thực lực thì không thể thuần phục tôi, nhưng phải loại trừ cái loại Alpha chỉ thích dùng tin tức tố ép tôi vào khuôn khổ —“
Hắn liếc nhìn Trâu Nhuệ: “Không cần tôi nói các cậu cũng biết loại người đó cặn bã thế nào.”
Mắt thấy tất cả mọi người đều đang quay đầu đưa ánh mắt chán ghét nhìn mình, Trâu Nhuệ tức giận tới mức chuyển đỏ sang xanh không ngừng, chỉ vào Tương Thiếu Diễm tức giận nói: “Cậu chờ đó! Tôi không bỏ qua cho cậu đâu!” Dứt lời hung hăng đá mạnh quả bóng rổ trên mặt đất, nghênh ngang bước đi.
Tương Thiếu Diễm cười nhạo: “Ngay cả mấy câu hâm dọa cũng nói y chang Diêu Ý, hai người họ quả thực là trời sinh một cặp!”hết chương 46.


Đọc truyện chữ Full