"Ai nha! Thu lại mấy lời thô t.ục xuyên lục địa của anh chút đi! Sao có thể mặt không biểu cảm nói ra được chứ! " Lâm Nhĩ Gia đỏ bừng cả khuôn mặt, nói nhảm, "Anh nhớ đó, đợi anh quay về... Đợi anh quay về chúng ta *tiểu biệt thắng tân hôn một trận."
("tiểu biệt thắng tân hôn" để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.)
"Tốt. " Thiệu Giang Tự hài lòng gật đầu, "Đứa nào quỵt làm chó con."
"Chó con chưa bao giờ thất hứa."
"Vậy thất hứa sẽ không mua bánh mì ruốc dâu tây."
"Anh... quỷ ấu trĩ! " Lâm Nhĩ Gia nói không lại hắn, "Vừa lưu manh vừa ấu trĩ! Miệng thì bô bô như tàu xe lửa!"
Thiệu Giang Tự cười khẽ, "Anh lây bệnh từ em đấy, em phải chịu trách nhiệm với anh."
"A a được rồi được rồi, thật là, lưu manh ấu trĩ chạy xe lửa, bản thân em không sai. " Lâm Nhĩ Gia rụt rụt cổ, "Vậy em sẽ chịu trách nhiệm với anh, để em nghĩ thử xem.. em cho anh một cơ hội lát nữa ngủ xuyên quốc gia cùng em."
"Được, anh dỗ em ngủ. " Thiệu Giang Tự gật đầu, "Bây giờ quả thật nên ngủ rồi, để di động bên gối đi, ôm đồ ngủ của anh, nằm xuống đi."
Lâm Nhĩ Gia ngọt ngào hưng phấn, "Anh muốn dỗ em thế nào?"
"Các bạn nhỏ trước khi ngủ có phải nên nghe kể chuyện không. " Thiệu Giang Tự ấm giọng nói.
Hắn ở bên kia video gõ gõ bàn phím, tra được một websites thích hợp, "Đọc truyển thiếu nhi Andersen cho em. Lúc chúng ta lần đầu gặp nhau, em cũng ôm cuốn truyện thiếu nhi Andersen."
Ôm truyện thiếu nhi Andersen khóc nhè.
Hắn không nói tiếp câu sau.
"He he, Ok. " Lâm Nhĩ Gia nhu thuận mở đèn ngủ quả cam trên đầu giường, đặt điện thoại bên gối, chĩa ống kính về phía mình, trong ngực ôm đồ ngủ Thiệu Giang Tự an tâm nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng nói, "Ngủ ngon Thiệu Giang Tự."
Tầm mắt Thiệu Giang Tự vượt hơn vạn dặm, dịu dàng phác hoạ dung mạo đẹp mắt của người thương, "Ngủ ngon mơ đẹp nhé cục cưng."
Lâm Nhĩ Gia ôm chặt đồ ngủ trong ngực, cảm thấy tối nay mình giống như quả cam nhỏ ngâm mật ong, một mạch ngọt đến nơi đáy lòng, chút ý niệm chua xót cuối cùng trên đầu quả tim đều được Thiệu Giang Tự cẩn thận vỗ về.
Xem ra, định nghĩa của y về Thiệu Giang Tự trên hội lễ kí tặng một chút cũng không sai nha.
Thiệu Giang Tự của y, từ trước đến nay lạnh lẽo đơn độc, hoàn toàn không có chút bản tính lãng mạn nào, nhưng vì để yêu thương bạn nhỏ của hắn, cho nên cuối cùng cũng vô sự tự thông.
Mấy ngày nay thành Berlin có mưa, hình như từ khi Thiệu Giang Tự bắt đầu xuống máy bay, trời vẫn luôn là màu xám.
Hôm nay hắn đã kết thúc giao thiệp làm ăn và khảo sát thực địa, lúc hoàng hôn đã trở về phòng khách sạn, ngồi trên sô pha trước cửa sổ sát đất vô cùng buồn chán.
Trên đường đầy rẫy cảnh tượng những cây dù vội vã, xe điện chầm chậm tiến tới, cửa hàng tiện lợi phía xa xa có vài bóng người núp dưới mái hiên tránh mưa. Toàn bộ thành phố thoạt nhìn vừa thơ mộng lại u ám.
Kiên trì thêm chút nữa, quả cam nhỏ của hắn trước khi đi ngủ sẽ gọi video cho hắn. Hắn đi công tác ở đây cũng đã năm ngày rồi, dự tính còn phải tiếp tục ngây ngốc một tuần, thật muốn chết, sau khi kết hôn hắn còn chưa từng gánh vác qua loại khổ hạnh này.
Có điều cũng may mắn, hiện tại hắn và Lâm Nhĩ Gia đã sớm đã vững vàng vượt qua hoàn toàn dấu hiệu sau thời kỳ thích ứng, hắn không cần lo lắng Omega nhà mình tách khỏi hắn quá lâu sẽ xảy ra vấn đề.
Mấy ngày nay, quả cam nhỏ mỗi tối cứ ôm đồ của hắn ngủ, không biết có phát hiện trong tủ quần áo của mình mất đi một chiếc *áo gile len—— bị người nào đó mặt không đổi sắc mà trộm đi Berlin.
Mấy ngày nay, quả cam nhỏ mỗi tối cứ ôm đồ của hắn ngủ, không biết có phát hiện trong tủ quần áo của mình mất đi một chiếc *áo gile len—— bị người nào đó mặt không đổi sắc mà trộm đi Berlin
Hình như vẫn chưa phát hiện, nếu không nhất định sẽ vừa xấu hổ vừa đắc ý giằng co với hắn. Nghĩ tới đây, gương mặt băng lãnh không chút biến sắc của Thiệu Giang Tự rốt cuộc trồi lên chút ý cười.
Lúc này chuông cửa bỗng vang lên, ngay giây sau bên ngoài cửa phòng truyền tới một câu tiếng Đức sứt mẻ, hỏi "Thưa ngài, trong phòng có rác không ạ". Thật sự quá dở, giống như mới học vài câu liền tìm người thực hành.
Giống như... giọng nói của Lâm Nhĩ Gia.
Thiệu Giang Tự vọt dậy, bước nhanh về phía cửa, khó thể tin mở cửa ra, hoài nghi mình nhớ nhung quá độ nên nghe nhầm.
Sau đó cả người giật mình tại chỗ.
"Surprise! Em tới rồi...!"
Ngoài cửa, Lâm Nhĩ Gia chỉ mặc áo khoác jacket mỏng ngồi lên trên chiếc vali nhỏ, vừa phong trần mệt mỏi vừa vui mừng không dứt, đang cười ngọt ngào với người mở cửa.
Hệt như từ trong giấc mơ đi ra vậy.
Hệt như đêm nọ của mấy tháng trước bất thình lình say khước xuất hiện trước cửa biệt thự vậy.
"Anh lo lắng hả. " Lâm Nhĩ Gia dang hai cánh tay hướng về hắn, nói, "Không muốn ôm em sao."
Thiệu Giang Tự vươn tay kéo y, đem người nhẹ nhàng kéo vào trong ngực, cuối cùng cũng có cảm giác chân thực, hắn thấp giọng nói: "Anh còn đang chờ em gọi video cho anh."
Lâm Nhĩ Gia ôm hắn, vỗ vỗ lưng hắn, "Em tới lấy cục đá nhỏ đánh từ trên tường Berlin xuống thôi."
Lời vừa nói dứt đã bị Alpha nhà mình hôn xuống đỉnh tai, không tự chủ run rẩy chốc lát, "Được rồi, cũng là đến đón anh về tổ chức hôn lễ."
Giờ này khắc này, trợ lý Triệu Sâm Hỉ của tổng tài ba tốt đang ở dưới lầu, lúc này cuối cùng cũng kết thúc một ngày bận rộn.
Hai ngày trước từ khi Tiểu Lâm tiên sinh chủ động liên hệ với gã, nói đã hoàn thành công việc trong tay, muốn bí mật giấu Thiệu Giang Tự truy phu vạn dặm, trợ lý Triệu lúc đó đang tăng ca, triển khai sắp xếp chiến lược.
Gã thật đúng là một khắc cũng không dám nhàn rỗi, sợ trên đường vận chuyển sơ suất làm lạc tổng tài phu nhân, vui mừng biến thành kinh sợ. Vậy gã cũng không cần sống nữa, Thiệu tổng nhà gã thế nào cũng cùng gã đồng quy vu tận.
Lần này cũng coi như bình an đem Tiểu Lâm tiên sinh đưa đến trước cửa cho Thiệu tổng, cũng không nói bóng nói gió trước, Triệu Sâm Hỉ đối với năng lực làm việc của bản thân vô cùng hài lòng, giai đoạn tiếp theo chuẩn bị không ngừng cố gắng.
Gã lo lắng hốt hoảng hai ngày trời, ăn không ngon, ngủ không yên, nhưng mà đến giúp em trai tổng tài tốt của gã, đáng giá!
Tiểu Triệu lầu dưới tự mình cảm động hằng ngày, hai người lầu trên cũng hằng ngày dịu dàng tình tứ.
Thiệu Giang Tự trực tiếp đem quả cam nhỏ cả người đầy khí lạnh đi tắm nước nóng, sợ thân thể y bởi vì thời tiết đổ mưa mà trở lạnh, kết quả mới vừa cởi áo khoác của y xuống, liền nhìn thấy người này bên trong mặc áo thun đen in chữ "I ❤️ Berlin ", đúng là vừa quê mùa vừa đáng yêu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Tỉnh Rượu Cùng Chủ Nợ Kết Hôn
Chương 48
Chương 48