DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Dinh Dưỡng
Chương 9: Quan hệ

Dịch: Kogi

“Chắc là khoảng hai năm trước, làm nhân viên phục vụ ở quán cà phê mèo bị người ta quay lén rồi đăng lên app chia sẻ video nào đó, nổi lên nhờ nhan sắc.” Từ Hựu Hựu nói, “Một thời từng khá hot trên Weibo, nhưng sau đó không có tin tức gì nữa.”

“Sau đó thì…” Cô bổ sung thêm, “Phát triển một cách bình thường thôi, debut, nhờ độ hot trước đó nên được đóng một bộ phim chiếu mạng nhỏ, phản hồi khán giả cũng không tệ, thế là chuyển sang làm diễn viên luôn.”

Chung Tập “Ừm” một tiếng.

“Công ty nào thế?” Anh hỏi.

“À…” Từ Hựu Hựu đọc ra một cái tên, vẻ mặt trở nên hơi khó xử, “Không phải em nói quá chứ công ty này bé thật, ông chủ tên là Vân Mẫn, tài nguyên của công ty rất nghèo nàn, nghệ sĩ ký hợp đồng đa số là người mẫu nước ngoài, hầu như đều chẳng có tiếng tăm gì, một năm ba trăm ngày trống lịch, có cảm giác bản thân ông chủ cũng không có ý chí cầu tiến ấy…”

Chung Tập trông như có điều suy nghĩ.

Anh cũng không lấy làm bất ngờ vì Dung Miên xuất thân từ công ty người mẫu, tỷ lệ cơ thể của đứa bé kia đúng là rất đẹp, eo nhỏ chân dài, mặt ưa nhìn, được ký hợp đồng cũng là chuyện bình thường.

Từ Hựu Hựu không hiểu tại sao phim quay hơn một tuần rồi tự nhiên hôm nay Chung Tập lại hỏi chuyện này. Tuy vậy cô cũng không nghĩ nhiều, mãi đến chiều Chung Tập quay xong rồi, Từ Hựu Hựu chuẩn bị đưa anh lên xe thì Chung Tập lại ra hiệu nói: “Chờ một lát nữa.”

Từ Hựu Hựu nghệt mặt a một tiếng.

Chung Tập không nhúc nhích cũng không nói chuyện, chỉ đứng đó nhìn về phía trường quay.

Dung Miên ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ để Khổng Tam Đậu dùng khăn ướt lau vết thương vẽ trên cùi chỏ của cậu. Lúc xoay người cô len lén liếc mắt nhìn ra phía sau.

Sau đó Khổng Tam Đậu hoảng sợ tột độ.

“… Hình như Chung Tập đang chờ cậu thật.” Cô bắt đầu nói lắp, “Sao, sao hai người lại thân nhau thế? Tình bạn của hai người tiến triển nhanh thật đấy, rõ ràng hôm trước còn đối xử thờ ơ với cậu mà. Cậu chắc chắn anh ta biết nguyên hình của cậu là…”

“Lúc trước tớ đang ăn đồ hộp thì bị anh ta nhìn thấy.” Dung Miên thành thật nói, “Anh ta nói có mấy người bạn cũng giống như tớ, nhãn hiệu đồ hộp yêu thích cũng giống hệt.”

Những câu thế này thực sự rất có sức thuyết phục đối với động vật, Khổng Tam Đậu ồ ồ hai tiếng, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Anh ta đúng là tốt bụng thật.”

Dung Miên chỉ nhìn Khổng Tam Đậu mà không nói gì.

Cậu phát hiện ra đánh giá của tất cả mọi người về Chung Tập đều rất tích cực, chẳng hạn như “Rất tốt bụng”, “Đối xử với đàn em rất tốt”, “Có vấn đề gì cứ đi hỏi anh ấy”.

Dung Miên không biết có phải vì vấn đề của mình hay không, ít nhất thì trong thời gian ở bên cậu dường như Chung Tập ở một trạng thái hoàn toàn khác.

Hầu hết thời gian anh ta sẽ nói những điều khó hiểu với cậu, cảm xúc thường là tức giận. Nhưng trong một số ít thời gian Chung Tập lại cho cậu thịt bò khô ngũ vị hương rất ngon, nghiêm túc diễn giải kịch bản cho cậu, thậm chí bây giờ còn định cho cậu cơm ăn hàng ngày, làm bạn với cậu.

Dung Miên cảm thấy Chung Tập là một con người rất phức tạp.

Cậu có chút bối rối. Nhưng nghĩ đến chuyện sau này mình không cần ăn cơm Khổng Tam Đậu nấu nữa Dung Miên vẫn rất là vui, cậu có cảm giác tương lai của mình cũng trở nên tươi sáng hẳn.

Còn Khổng Tam Đậu cũng thật lòng vui mừng cho Dung Miên.

Rất ít những chú mèo làm thuê như Dung Miên có thể kết bạn với con người. Nếu tìm được một con người làm bạn tâm giao thì cuộc sống sau này cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Nhất là khi tính cách Dung Miên còn thuộc dạng ngây ngô phản ứng chậm. Ví dụ như hồi ở quán cà phê mèo, cậu thường một mình ăn hết phần hạt của hai người, và sau khi từ tốn ăn hết sạch mới nhận ra mình đã làm gì.

Sau đó cậu lại từ tốn xin lỗi chú mèo đang gào khóc vì bị giành ăn, nhìn thì có vẻ rất áy náy nhưng lần sau sẽ lại thế nữa.

Các giống mèo trong quán như mèo Anh lông ngắn, mèo Mỹ lông ngắn đều ngoan ngoãn nghe lời từ nhỏ, thuộc dạng dễ thuần hóa. Chúng có thể nhanh chóng thích nghi tốt với xã hội loài người, bình thường có thể tiếp khách cho quán. Khi nào quán không mở cửa thì làm việc ở công ty của chú Vân với tư cách người mẫu.

Nhưng Dung Miên thì khác, cậu được chú Vân nhặt về, là mèo con lang thang, tính cách bẩm sinh đã mang theo một chút nổi loạn. Cậu là một chú mèo đen mắt to tròn với bộ lông đẹp tuyệt và không thích nói chuyện, cũng không thích làm nũng. Tuy cậu rất được khách hàng yêu thích nhưng cậu luôn trốn ở chỗ cao, về cơ bản chỉ xuất hiện lúc ăn cơm mà thôi.

Sau đó chú Vân bảo cậu dùng nguyên hình để tiếp khách, khi cậu đã hiểu một chút về cách đối nhân xử thế rồi cũng chỉ thỉnh thoảng để cậu hóa hình phụ bưng bê.

Còn Khổng Tam Đậu là chú chó duy nhất của quán, một chú Shiba thật thà chất phác. Cô không biết đi catwalk, chỉ biết phá nhà, vì vậy khi quán đóng cửa, mọi người đều ra ngoài làm việc hết, Khổng Tam Đậu chỉ có thể ở quán xem phim một mình. Thế là cô bắt đầu thân với Dung Miên cũng ở lại trông quán. Một mèo một chó ngày ngày xúm lại xem phim cung đấu.

Có lẽ Dung Miên có số nổi tiếng sẵn, video cậu bê nước bị khách hàng lén quay lại hot rần rần trên mạng, hơn nữa bản thân cậu cũng thích đóng phim, thế là chú Vân giúp cậu debut.

Nhưng thỉnh thoảng Khổng Tam Đậu cũng thấy kỳ lạ, tại sao Dung Miên bình thường lúc nào trông cũng thơ thẩn ngây ngô khi đóng phim lại như biến thành một con mèo khác vậy, thần thái biểu cảm sinh động hơn rất nhiều.

Một phần tư thời lượng bộ phim này Dung Miên cần phải bị thương, vì vậy lớp hóa trang cứ tẩy đi rồi vẽ lại suốt. Khăn ướt bình thường khó có thể lau sạch màu nước, Khổng Tam Đậu đang suy nghĩ miên man nên ra tay hơi mạnh.

Dung Miên cảm thấy chỗ bị cô lau bắt đầu đau rát, còn hơi nóng lên nữa. Cậu nhìn cùi chỏ của mình, khe khẽ gọi tên Khổng Tam Đậu.

Sau đó Dung Miên cảm thấy ai đó vỗ vai mình một cái.

Cậu ngẩng đầu, là Chung Tập, anh đang nhìn cậu bằng nửa con mắt, vẻ mặt vô cảm nói: “Đừng lau nữa, khăn ướt không lau được đâu, lên xe tôi dùng nước tẩy trang mới có tác dụng.”

Dung Miên chớp mắt, Khổng Tam Đậu sững người giây lát rồi vui vẻ vẫy vẫy tay với cậu.

Dung Miên phát hiện ra xe đoàn làm phim sắp xếp cho Chung Tập lớn hơn xe của mình rất nhiều.

Từ Hựu Hựu thuần thục lấy một chiếc hộp nhỏ ra, bên trong có vài sản phẩm dưỡng da và thuốc bổ. Chung Tập tùy tiện ngồi xuống bắt đầu xem điện thoại, không có ý định gọi Dung Miên vào. Cậu đứng tại chỗ suy nghĩ chốc lát, cuối cùng quyết định ngồi đối diện Chung Tập.

Từ Hựu Hựu đưa nước tẩy trang và bông tẩy trang cho Dung Miên, Dung Miên nhận lấy, lễ phép nói cảm ơn.

Nhưng Chung Tập đối diện vẫn không ừ hử gì, tay anh lướt trên màn hình điện thoại, mặt không cảm xúc. Người giỏi quan sát sắc mặt người khác như Hựu Hựu biết ý lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Thực ra Chung Tập đang giả vờ. Ban nãy anh cũng đang chờ Dung Miên chủ động đến tìm mình, nhưng Dung Miên và em gái trợ lý của cậu quá ngốc nghếch, anh nghĩ cứ lau tiếp thì cánh tay mảnh khảnh kia cũng bị lột luôn một lớp da mất.

Anh lén liếc mắt nhìn phía đối diện, trông thấy Dung Miên đang chật vật xoay cùi chỏ ra đằng trước để lau lớp hóa trang trên đó từng tí một.

Cằm Dung Miên rất nhọn, hàng mi dài đổ cái bóng nhỏ hình quạt trên làn da trắng nõn. Cậu cầm bông tẩy trang đã thấm nước, cố gắng với tới chỗ màu nước vẽ vết thương.

Chung Tập nhìn mà huyết áp tăng vọt.

Đầu tiên Dung Miên cẩn thận quẹt một cái, sau đó giơ bông tẩy trang lên nhìn, thấy chỉ mới lau được chút xíu nhưng đúng là hiệu quả hơn khăn ướt thật. Cậu đang định quẹt tiếp lần nữa thì cổ tay bị người ta tóm lấy.

Chung Tập tỏ vẻ mất kiên nhẫn nhưng miệng thì lại nói: “Cậu ngồi sang đây đi.”

Dung Miên ngồi xuống cạnh Chung Tập, giơ thẳng khuỷu tay trước mặt Chung Tập để anh dùng ngón tay ấn giữ miếng bông tẩy trang trên vết thương một lúc.

Không biết là tại thành phần trong nước tẩy trang có vấn đề hay do nhiệt độ cơ thể Chung Tập cao hơn mà Dung Miên cảm thây nơi bị anh chạm vào hình như hơi nóng lên.

Hiệu quả của nước tẩy trang rất tốt, mười giây sau Chung Tập nhấc bông lên, phần lớn màu nước đã bị bông tẩy trang hút hết.

Dung Miên nhìn Chung Tập nói: “Nhanh ghê.”

Chung Tập gấp bông tẩy trang lại rồi tiện tay ném đi, anh không tiếp lời cậu, chỉ hỏi: “Ngày mai cậu có cảnh gì?”

Dung Miên đưa kịch bản của mình cho anh.

Chung Tập “Ừm” một tiếng rồi nói: “Cậu về chỗ đi.”

Một câu phải nói là rất thừa thãi. Nhưng Dung Miên nghe xong cũng không nói gì, chỉ chậm chạp đứng dậy quay lại ngồi đối diện Chung Tập.

Chung Tập cảm thấy hết sức hài lòng với khả năng kiểm soát khoảng cách của mình. Anh hy vọng đứa nhóc này hiểu rằng mình đang cố tình xa lánh cậu, đừng có bất cứ ý đồ quá trớn nào nữa.

Nhưng sự thật là lúc này Dung Miên chỉ cảm thấy buồn chán.

Người đàn ông đối diện xem kịch bản, đã thế hoàn toàn không định trao đổi gì với mình, Dung Miên đặt hai tay lên đầu gối ngồi nghiêm chỉnh nhưng lại không biết mình phải làm gì.

Trong thế giới của Dung Miên, trừ chức năng gọi điện và nhắn tin ra, điện thoại di động chỉ là một cục sắt nhỏ lạnh như băng, là lựa chọn cuối cùng mỗi khi cậu buồn chán.

Thế là Dung Miên có một kế hoạch rất rõ ràng: Cậu quyết định trước tiên sẽ quan sát không gian trong xe năm phút, nếu không phát hiện ra côn trùng hay muỗi thì sẽ mở điện thoại lên, chơi trò chơi có tên là Nail Salon Khổng Tam Đậu tải về cho mình một lúc.

Trong xe rất yên tĩnh, có lẽ là vì mới đầu xuân nên Dung Miên quan sát năm phút mà không tìm thấy con côn tròng nào cả, cậu cảm thấy hơi thất vọng, đang định lấy điện thoại ra thì chợt chú ý đến một chiếc nắp bút trên bàn.

Chung Tập đọc kịch bản một lúc thì phát hiện người đối diện đột nhiên yên lặng một cách kỳ lạ. Anh ngẩng lên nhìn, thấy Dung Miên đang săm soi chiếc nắp bút trên mặt bàn.

Nắp bút này là của Chung Tập, nó thuộc loại bút ký tên mực đen ngòi 0.5mm, chỉ là không biết giờ bút ở chỗ nào, chắc anh làm rơi đâu đó trong lúc ghi chú kịch bản.

Chung Tập tiếp tục quan sát. Sau một hồi nhìn chiếc nắp bút kia không chớp mắt, Dung Miên bỗng làm như lơ đang vươn tay ra gạt đổ nó. Nắp bút màu đen lăn vài vòng rồi chầm chậm dừng lại ở ngay sát mép bàn.

Chung Tập: “…”

Dung Miên mím môi.

Sau đó Chung Tập thấy cậu hơi nghiêng người, mở to mắt nhìn tiếp một lúc nữa, rồi lại vươn tay hích nhẹ chiếc nắp bút một cái.

Nắp bút lại lăn, lần này nó rơi thẳng xuống đất và lún vào tấm thảm lông lót sàn xe.

Nếu lần đầu tiên là vô tình thì lần này là cố ý đến mức không thể nào rõ ràng hơn.

Dung Miên ngó thêm một lúc rồi giả vờ nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì, lại ngoan ngoan ngồi ngay ngắn đờ người ra.

Chung Tập thu ánh mắt lại.

Chiêu trò trẻ con. Anh thầm cười nhạt, vì muốn thu hút mình mà cố tình tạo tình huống tìm cơ hội nói chuyện, tưởng mình không nhìn ra ý đồ của cậu ta ư?

Cùng lúc đó, Dung Miên cảm thấy chơi thật là vui. Cậu hào hứng tìm kiếm nạn nhân tiếp theo và rất nhanh đã chốt được một mục tiêu mới – Lần này là một chiếc hộp carton rỗng cỡ vừa đặt ở ngay bên cạnh.

Loại hộp bìa cứng hơi thô ráp này rất thích hợp để mài móng.

Chung Tập vừa lật một trang kịch bản thì lại nghe thấy đối diện có tiếng động. Anh lắc đầu, quả nhiên đứa nhóc này chưa đạt được mục đích thì sẽ không dừng lại mà. Thế là anh hít một hơi sâu, lại một lần nữa ngẩng mặt lên nhìn.

Dung Miên cúi đầu, dùng ngón tay miết mép hộp giấy, móng tay liên tục cào vào phần cạnh xù xì làm phát ra tiếng sột soạt khiến người ta tê hết cả da đầu.

Cậu mím môi, vẻ mặt hết sức tập trung, cào rất hăng say, trông còn có vẻ khá là hưởng thụ.

“Đủ rồi.” Chung Tập nói.

Dung Miên ôm hộp giấy ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh.

“Để tôi nói rõ ràng với cậu luôn, tôi hy vọng cậu sẽ bớt ảo tưởng, đừng làm những chuyện vô nghĩa thu hút sự chú ý nữa.” Chung Tập không chút khách sáo nói, “Quan hệ của chúng ta mãi mãi chỉ dừng lại ở việc tôi giúp cậu diễn giải kịch bản thôi cậu hiểu không, đừng chờ đợi gì cả.”

Sau đó Chung Tập thấy Dung Miên ngẩn người, lông mày lập tức nhíu lại. Vẻ mặt của cậu từ bình thường biến thành không vui bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Tôi không hiểu.” Dung Miên trông có vẻ thất vọng, giọng nói cũng cao hơn, cậu nhìn Chung Tập nói, “Lúc trước anh không nói quan hệ của chúng ta chỉ dừng lại ở những việc này.”

Chung Tập sững sờ.

Nhưng vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Dung Miên, trông cậu rất buồn, ánh sáng trong mắt cũng trở nên ảm đạm như thể cậu không thể tin rằng Chung Tập lại lật lọng như vậy.

Giờ thì ngay cả Chung Tập cũng ngờ ngợ, liệu có phải đúng là trước đó mình đã hứa nhăng hứa cuội gì hay không. Thế là anh ngập ngừng hỏi: “…Tôi đã nói gì vậy?”

Dung Miên ngẩng mặt lên tha thiết nói: “Hôm nay tôi không có bắt chuyện với Lưu Viên Phong, buổi trưa cũng cố tình ăn ít đi, vậy khi nào chúng ta bắt đầu ăn cơm đây?”

Đọc truyện chữ Full