DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Dinh Dưỡng
Chương 25: Hôn trước một cái

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Kogi

Từ trước đến giờ Dung Miên chưa từng gặp một vị khách nào như Chung Tập.

Anh không sờ đuôi, mặt hay đầu của cậu, cũng không cần cậu ở bên cạnh, dù đã trở thành khách VIP của cậu anh cũng chỉ chạm nhẹ má cậu một cái. Dung Miên ngẩn ngơ nhìn theo bóng Chung Tập lên lầu, còn cậu thì ngồi trên sofa ngây người, hồi lâu sau mới giơ tay lên sờ má mình.

Sau đó cậu lại chậm chạp đưa tay ra đằng sau sờ thử thì phát hiện không biết từ lúc nào đuôi mình lại mọc ra rồi. Cậu chạy vào phòng vệ sinh loay hoay một lúc nhưng vô ích, cuối cùng đành phải bỏ cuộc, nhét đuôi lại vào trong quần.

Lần nào cũng vậy, chỉ khi ở cạnh Chung Tập mới xảy ra tình trạng này, Dung Miên không biết tại sao nhưng cậu đã dần quen với hiện tượng này rồi.

Hôm sau, nghe cậu kể xong Khổng Tam Đậu cũng rơi vào trầm tư.

“Tại sao lại không muốn sờ cậu nhỉ? Có phải Chung Tập xấu hổ không, mình tưởng anh ta là kiểu người rất thích chơi với động vật nhỏ mà?”

Khổng Tam Đậu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hay là…Chung Tập không phải loại khách hàng thích tiếp xúc thân mật với động vật nhỏ mà có lẽ anh ta chỉ muốn có một con mèo ở bên cạnh vậy thôi?”

Dung Miên cúi đầu hồi tưởng lại.

“Nhưng mình cảm thấy sau khi hôn mình hình như anh ấy rất vui.” Cậu nói.

Thế là Khổng Tam Đậu lại tiếp tục rơi vào trầm tư.

Trong suy nghĩ của hai bạn động vật nhỏ, hôn và sờ bản chất không có gì khác nhau, đều là cách mà khách hàng thường dùng để bày tỏ sự yêu thích mà thôi.

Nhưng khi làm việc ở quán cà phê mèo, Dung Miên rất ít khi bị người khác hôn, có lẽ bởi vì cậu là mèo lông dài, khách hàng thiên về vuốt ve hơn là hôn hít, dù sao cũng chẳng ai muốn hôn vào một miệng đầy lông. Tất nhiên cũng có một bộ phận nhỏ khách hàng tương đối đam mê sẽ tìm cách hôn má Dung Miên, lúc đó cậu sẽ giãy thoát khỏi vòng ôm của bọn họ, không để miệng họ chạm vào mình.

Bộ phim đầu tiên Dung Miên đóng là phim thanh xuân học đường, chủ yếu kể về cuộc sống của một nhóm học sinh cấp ba, tất nhiên cũng có đan xen yếu tố tình cảm mập mờ vừa ngọt ngào vừa chua xót, chỉ là không có bất cứ cảnh hôn nào trong đó cả.

Vì vậy có thể nói Chung Tập là người đầu tiên thành công hôn Dung Miên.

Dung Miên cảm thấy mình bắt đầu trở nên hơi kỳ lạ.

Chẳng hạn như xưa giờ mèo vẫn luôn ghét mùi cam quýt, nhưng mỗi khi Chung Tập lại gần, Dung Miên lại cảm thấy hương cam trên người anh rất dễ ngửi.

Hay là mèo thường rất ghét bị người khác đột ngột đụng chạm, nhưng bây giờ cậu lại hy vọng Chung Tập sẽ vuốt ve mình như những khách hàng khác, cũng không hề ghét nụ hôn của anh.

Cùng với việc không hiểu suy nghĩ của Chung Tập, Dung Miên cũng bắt đầu không hiểu rõ chính mình.

Cậu nói với Khổng Tam Đậu: “Mình muốn gọi điện cho chú Vân.”

“Oh, tối qua chú Vân bảo hình như tài khoản ngân hàng của chú gặp trục trặc gì đó.” Khổng Tam Đậu cố nhớ lại rồi nói tiếp, “Chú nói hôm nay đến ngân hàng kiểm tra xem thế nào, chắc giờ đang bận rồi, cậu gọi sau đi.”

Tuy nhiên cuộc điện thoại này vẫn không kịp gọi đi.

Tối hôm đó sau khi kết thúc công việc, Dung Miên bị Chung Tập cưỡng chế tha đến phòng khám nha khoa nhổ răng khôn.

Có kinh nghiệm từ lần xử lý nhiễm trùng sưng tấy trước đó, Dung Miên về cơ bản đã chuẩn bị tâm lý. Chung Tập cũng kéo ghế ngồi bên cạnh cậu giống như lần trước, anh dùng thân hình cao to của mình chắn ngang tầm mắt cậu, sau đó bắt đầu kể chuyện mình về vùng nông thôn quay phim bị gà trống dọa.

Bác sĩ nhổ răng rất nhanh, nhổ xong Dung Miên chỉ đầu hơi váng vất một chút. Cậu bưng cốc nước nhìn chằm chằm chiếc răng khôn trong khay đờ người ra, thế nhưng Chung Tập không để cậu nhìn quá lâu đã đưa cậu quay về xe.

Ở trên xe, Dung Miên bụm má im lặng một lúc thì quay sang nói với Chung Tập: “Miệng tê quá.”

Chung Tập đáp: “Bình thường.”

Dung Miên hơi nhăn mặt, chậm rãi nói tiếp: “Môi cũng hơi nóng.”

Lần này Chung Tập mới ngẩng lên nhìn môi cậu thật kĩ nhưng cuối cùng cũng chẳng phát hiện ra vấn đề gì cả, bèn nói: “Thuốc tê chưa hết hiệu lực, cũng bình thường.”

Dung Miên im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Tối nay rán xúc xích cho tôi ăn được không?”

Chung Tập: “Không được, bác sĩ dặn hôm nay không được nhai đồ ăn.”

Dung Miên lại hỏi: “Cháo cá thì sao?”

Chung Tập: “Được.”

Dung Miên: “Tôi muốn ăn cả kem đậu phộng nữa.”

Chung Tập: “Được.”

Dung Miên chớp chớp mắt, cậu nhìn góc nghiêng của Chung Tập hồi lâu không biết đang nghĩ gì, lại hỏi: “Tối nay tôi ngủ cùng anh được không?”

Chung Tập: “…?”

Anh hít sâu một hơi, cố gắng để giọng mình nghe tương đối hòa hoãn.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không cần cậu ngủ cùng tôi.” Chung Tập nói một cách bất lực, “Tôi có nhịp độ của mình, cậu hiểu chứ?”

Dung Miên chớp chớp mắt.

Cậu nhìn anh đầy khó hiểu, lát sau cậu cụp mắt lí nhí nói: “Tôi biết, nhưng hôm đó anh chỉ hôn má tôi liệu có đủ không? Anh không cần phục vụ gì khác sao…”

“Không cần, không muốn, cũng không khiến, tôi đây thích bắt đầu từ hôn thôi.” Chung Tập cứng rắn nói, “Mà tôi là khách của cậu cơ mà, cậu có ý kiến gì?”

Dung Miên khựng lại, chậm chạp “ò” một tiếng.

“Không phải.” Cậu khẽ nói, “Chỉ là anh không giống những khách hàng trước đây của tôi, bọn họ rất ít khi giống như anh… Nếu anh thích vậy thì tôi nghe theo anh cũng được.”

Biểu cảm của Chung Tập lập tức đông cứng lại.

Ý cậu là những khách hàng trước đây đều đi thẳng vào vấn đề, thực ra cậu…rất ít khi hôn những vị khách đó ư?

Tim Chung Tập lại quặn thắt, anh hít sâu một hơi ngoảnh mặt đi chỗ khác, một lát sau mới buông một câu nhẹ bẫng: “…Tôi sẽ không giống như bọn họ.”

***

Các cảnh quay của Sử Trừng sắp hoàn tất, mấy ngày nay nụ cười trên mặt cậu ta chưa bao giờ tắt, ngay cả bước chân cũng như bay lên.

Dạo này cậu ta thân với Dung Miên hơn, diễn xuất cũng không tệ như muốn chọc mù mắt người xem giống hồi mới vào đoàn nữa. Sử Trừng thường ôm kịch bản đến tìm Dung Miên xin giúp đỡ, còn cậu ta thì tán gẫu với Dung Miên về thương hiệu giày thể thao đang mốt mà mình thích hoặc là về bạn gái ngoài giới của mình.

“Cô ấy nhìn thì có vẻ tương đối hướng nội, là kiểu con gái trầm tính ấy.” Sử Trừng đắc ý nói, “Nhưng thực ra những lúc riêng tư thích hôn tôi lắm, bám tôi cực kì, ui không biết đâu…”

Dung Miên nghe xong như có điều suy nghĩ.

“Thì ra mọi người…đều thích bắt đầu từ hôn môi à.” Cậu lẩm bẩm.

Sử Trừng ngạc nhiên, nghe Dung Miên nói vậy thì tưởng cậu cũng có bạn gái rồi, thế là lập tức hào hứng sáp lại hóng hớt: “Ái chà, không ngờ đấy, tính cách người ấy nhà cậu thế nào?”

“Là một người rất tốt, rất dịu dàng.” Dung Miên khẽ nói, “Nhưng hình như thích thơm má hơn là làm những chuyện khác.”

Sử Trừng nghe vậy cũng cảm thấy rầu thay.

“Hiểu rồi, có phải hai người vừa xác định quan hệ không?”

Cậu ta chợt trưng vẻ mặt “tôi lại chẳng rõ quá” nói: “Đây là chuyện bình thường, nếu tính cách người ta hướng nội dễ xấu hổ thì chắc chắn ban đầu sẽ tương đối bảo thủ giữ kẽ. Ài, chúng ta chủ động hơn là được.”

Dung Miên nhìn Sử Trừng chăm chú.

“Nhưng hôn môi ấy mà, tất nhiên vẫn phải là môi chạm môi mới có ý nghĩa chứ.” Sử Trừng nhích lại nói đầy bí hiểm, “Để tôi truyền cho cậu mấy chiêu, bình thường toàn kiểu miệng nói không muốn nhưng chỉ cần chúng ta tạo được bầu không khí, kỹ thuật lại thượng thừa nữa thì ôi thôi mấy ai chống cự được đâu…”

***

Chung Tập đang cắn hạt dưa cùng Thẩm Nghiên.

Anh bốc một nắm hạt dưa ngồi trên xe lăn, vừa cắn vừa ngâm nga đọc kịch bản trong tay.

Thẩm Nghiên thấy tâm trạng anh có vẻ tốt liền hỏi: “Hai hôm nay lại quay về làm nhà ăn di động rồi đấy hửm, cậu với bạn nhỏ kia…làm hòa rồi?”

“Chuyện không có như chị nghĩ đâu.” Chung Tập lười biếng nhét vỏ hạt dưa vào giấy ăn, vo viên, ném vào thùng rác bên cạnh, “Bọn em giao hẹn rồi, sẽ từng bước từng bước tiến tới.”

“Cậu nhóc này quả thực cũng hơi bám người.” Chung Tập nói, “Nhưng trước mặt quyền chủ động vẫn nằm trong tay em.”

Thẩm Nghiên định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Cậu đang cầm kịch bản yêu đương kiểu con nít đấy à?” Lát sau cô nhịn cười hỏi, “Chị em mình quen nhau bao nhiêu năm rồi, chị thực sự không ngờ cậu lại là…”

Chung Tập vờ như không nghe thấy, lại trải một tờ giấy ăn mới ra tiếp tục cắn vốc hạt dưa trong lòng bàn tay.

Thẩm Nghiên đang định chọc anh thêm mấy câu thì trông thấy Dung Miên đứng ở cửa phòng nghỉ từ bao giờ. Cậu đang nắm chặt một bó hoa cúc dại, dè dặt ló đầu vào dò xét, hết nhìn Chung Tập cậu lại nhìn sang Thẩm Nghiên, cuối cùng ánh mắt lại quay trở lại nhìn Chung Tập, dáng vẻ rõ ràng là rụt rè không dám nói.

Chung Tập biết Dung Miên đang nghĩ gì.

Anh bỏ hạt dưa xuống, nói: “Vào đi, chị Nghiên Nghiên của cậu không phải người ngoài, cũng không ăn thịt trẻ con đâu.”

Thẩm Nghiên cười híp mắt vẫy vẫy tay với cậu, Dung Miên thở phào một hơi, bước nhẹ chân vào phòng.

“Tôi và Sử Trừng nhìn thấy khóm hoa rất đẹp này mọc cạnh bờ tường.” Dung Miên nói, “Hai, ba ngày nữa hoa sẽ héo nên tôi hái xuống, nhưng một bông bị Sử Trừng lấy mất rồi.”

Sáu bông hoa cúc dại giờ chỉ còn lại năm bông, Dung Miên vốn định tặng hết cho Chung Tập, nhưng vì Thẩm Nghiên là con gái nên sau vài giây suy nghĩ, cậu vẫn chia ba bông cho Thẩm Nghiên, còn hai bông cho Chung Tập, đồng thời không quên nghiêm túc hứa hẹn: “Lần sau tôi sẽ hái cho anh nhiều hơn.”

Nhất thời Thẩm Nghiên vui đến nỗi cười toét miệng, lấy ngay điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.

Chung Tập nhìn chằm chằm hai bông hoa trắng nhỏ trong tay một hồi, cuối cùng chỉ nói: “…Nhớ rửa tay.”

Dung Miên đáp: “Ừm, tôi xong việc rồi.”

Chung Tập: “Tôi còn cảnh quay đêm nữa, chìa khóa nhà để ở chỗ Từ Hựu Hựu. Cậu về một mình trước đi.”

Dung Miên gật đầu.

“Tối nay tôi có thể tự rán mấy cây xúc xích ăn không?” Cậu tha thiết hỏi, “Tôi sẽ không ăn nhiều, ăn xong sẽ rửa bát đũa sạch sẽ.”

Nhổ răng khôn đã là chuyện của ba ngày trước rồi, ba hôm nay Chung Tập quanh đi quẩn lại chỉ nấu cho cậu cháo cá, cháo gà, cháo nấm. Mỗi lần Chung Tập mở tủ lạnh lấy nguyên liệu, Dung Miên đều đứng bên cạnh nhìn chằm chằm túi xúc xích ngô kia. Mặc dù cậu không nói gì nhưng anh biết chắc cậu đã thèm muốn điên rồi.

Thế là Chung Tập gật đầu dặn dò: “Ăn ít thôi, nhớ cắt thành khúc rồi hãy ăn, ăn chậm nhai kĩ.”

Dung Miên sung sướng đáp “vâng” thật to.

Thẩm Nghiên ở bên cạnh che miệng xem cuộc đối thoại của hai người họ, ý cười trong mắt như sắp tràn ra ngoài.

Chung Tập cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên, chủ yếu là do hàm ý trong ánh mắt Thẩm Nghiên rõ ràng quá, anh có cảm giác tai mình cũng bắt đầu nóng lên rồi. Thế là anh cố tình hắng giọng để lấp liếm nhưng hóa ra làm thế còn lộ hơn.

“Kem đậu phộng ở tầng thứ hai trong tủ lạnh, cậu tự lấy ra mà ăn, nhưng cũng đừng ăn nhiều quá, nhớ uống thuốc trước khi đi ngủ nữa.” Chung Tập dặn dò.

Dung Miên lại ngoan ngoãn gật gật đầu.

Cậu vẫn tiếp tục nhìn Chung Tập mà không có ý rời đi.

Chung Tập: “…Còn chuyện gì à?”

Dung Miên cụp mắt chần chừ, lát sau mới khẽ “ừm” một tiếng.

“Vì hôm nay tôi quay phim cũng mệt rồi, hơi buồn ngủ nữa.” Dung Miên nói, “Vậy nên tôi muốn đi ngủ sớm.”

Chung Tập hơi ngẩn người rồi đáp: “Ừ, cậu ngủ trước đi.”

Dung Miên mím môi: “Lúc anh về nhà có lẽ tôi đã ngủ rồi, như vậy anh sẽ không nhìn thấy tôi nữa.”

Nhất thời Chung Tập không hiểu rốt cuộc Dung Miên muốn nói gì, anh lại “ừ” một tiếng rồi ngập ngừng hỏi: “…Thế thì sao?”

Dung Miên ngước lên nhìn Chung Tập bằng đôi mắt sáng long lanh.

Chung Tập nghe thấy cậu nghiêm túc hỏi mình: “Vậy nên bây giờ tôi có thể hôn anh trước không?”

Lời tác giả:

Chỉ cần 500 tệ và một ít xúc xích ta đã có ngay một nhân viên kính nghiệp rồi.

Kogi: Anh có nhịp độ của anh, ok? Em cứ từ từ rồi khoai khác nhừ:))

(*) Xúc xích ngô: đơn giản là trong xúc xích có ngô ngọt:v

Đọc truyện chữ Full