DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Dinh Dưỡng
Chương 45: Thế này thế kia

Dịch: Kogi

Chung Tập thực sự cảm thấy họ bắt đầu làm ẩu rồi.

Suy nghĩ của động vật rất thẳng thắn và đơn giản, chính là hai người yêu nhu có thể làm tất cả mọi việc cùng nhau.

Mặc dù Dung Miên có thể ngày ngày treo hai chữ “giao phối” trên miệng mà mặt không đổi sắc, nhưng rất rõ ràng, cậu hoàn toàn không biết phải tiến hành chuyện tình cảm trong tối này như thế nào hết.

Hai người về đến nhà, sau khi vào phòng ngủ, Dung Miên nghĩ ngợi một lát rồi quyết định ngửa mặt lên hôn Chung Tập. Hơi thở của hai người dần trở nên dồn dập, Dung Miên áp mặt lên ngực Chung Tập cọ cọ, sau đó lại ngẩng lên hôn mũi và khóe miệng anh.

Dung Miên ngây thơ, cậu chỉ có thể dùng cách thức vụng về của động vật để bày tỏ tình yêu của mình: Cơ bản chỉ là cọ người mình thích, sau đó hôn người ta, hôn xong thì cọ tiếp, cọ xong lại hôn.

Hơi thở của Dung Miên vừa nóng vừa ướt át, cậu giạng chân ngồi lên người Chung Tập, nhu thuận mà chủ động vòng tay ôm cổ Chung Tập, cậu chăm chú nhìn Chung Tập bằng đôi mắt sáng lấp lánh khiến nhịp tim anh bắt đầu nhanh hơn.

Nhưng sau một hồi hết hôn rồi lại cọ, hình như Dung Miên cũng nhận ra mình không biết làm tiếp thế nào, cậu dừng lại nghiêng đầu nhìn Chung Tập ngây người.

Chung Tập vui vẻ: “Sao không tiếp tục nữa?”

Dung Miên bất mãn nhìn anh, sau đó lí nhí nói: “Hình như em không biết làm lắm.”

“Anh không được cười.” Cậu nói với Chung Tập.

Chung Tập sắp phát điên vì sự đáng yêu của cậu rồi. Tất nhiên anh vẫn biết phải bảo vệ lòng tự trọng của thanh niên mèo đực này, vì vậy phải hắng giọng một tiếng mới giấu được nụ cười.

“Là thế này, thực ra chuyện này phiền lắm.” Chung Tập bắt đầu giải thích bằng giọng điệu nghiêm trọng, “Chúng ta cần chuẩn bị trước, không thể cứ bảo làm là làm ngay được, nếu không…”

Nhưng nửa đoạn sau anh còn chưa nói hết Dung Miên đã lộ ra vẻ mặt như được khai sáng, hào hứng cắt lời: “…Em nhớ ra rồi.”

Chung Tập sững người.

Không chờ anh phản ứng lại, Dung Miên đã cúi xuống vươn tay tự nhiên sờ một vị trí nào đó ở thân dưới Chung Tập.

Cậu ngước mắt, kiêu ngạo nói với anh: “Thế này đúng không?”

Hàng nóng bị người khác bất ngờ tóm lấy khiến Chung Tập hoảng muốn rớt tim. Vậy mà Dung Miên còn tò mò nhìn chỗ đó chằm chằm, sau đó dè dặt bóp nhẹ một cái.

Đầu tiên cậu lộ ra vẻ mặt khó hiểu, sau đó khẽ “a” lên một tiếng, ngây thơ nhìn Chung Tập nói: “Chung Tập, hình như đuôi của anh hơi…”

Chung Tập: “…Buông ra.”

Dung Miên tỏ ra mất hứng. Cậu cảm thấy Chung Tập hơi ích kỷ, rõ ràng trước đây anh từng chạm vào chỗ đó của cậu, vậy mà lại không muốn cho cậu chạm vào mình, đây không phải chuyện mà bạn đời nên làm với nhau.

Nhưng Dung Miên vẫn quyết định tôn trọng lựa chọn của Chung Tập. Cậu thất vọng thả tay ra, nhìn chằm chằm anh một lát rồi chậm rãi xoay người úp mặt vào chăn.

Sau đó Dung Miên nghe thấy Chung Tập ở đằng sau thở dài một tiếng, nói: “Còn biết dỗi anh nữa cơ đấy.”

Dung Miên im lặng.

Mấy giây sau, Dung Miên cảm thấy ánh sáng trên đỉnh đầu biến mất, tiếp đó cậu ngửi thấy mùi cam quen thuộc trên người Chung Tập, cuối cùng một nụ hôn dịu dàng hạ xuống gò má cậu. Nụ hôn này đến một cách bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn là tình cảm bao dung, nồng nhiệt và tha thiết.

Tiết tấu hôn của Chung Tập càng ngày càng nhanh, Dung Miên bắt đầu thở dốc, cậu chỉ có thể đáp lại anh một cách vội vàng, ấp úng kêu anh chậm lại một chút.

Sau đó cậu mơ hồ bị Chung Tập dẫn vào phòng tắm. Hai người cởi hết quần áo, Dung Miên ngồi trên bồn rửa tay, cậu không biết mình phải làm gì, cứ ngơ ngác nhìn Chung Tập bận rộn hồi lâu. Đến khi Chung Tập đưa một ngón tay đã được bôi trơn vào cơ thể mình cậu mới cảm thấy có gì đó không ổn, cậu bất giác gọi tên Chung Tập.

“Bôi trơn trước đã.” Chung Tập nói, “Nếu không sẽ đau.”

Dung Miên tròn mắt. Cậu đã mơ hồ có dự cảm tiếp theo cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì.

Tai Dung Miên hơi đỏ, cậu kẹp chân quanh eo Chung Tập, tì má vào vai anh, ban đầu cũng cố gắng chịu đựng nhưng vẫn cảm thấy khó chịu và có phần lo lắng. Cậu ngước mắt lên thì thầm vào tai anh năn nỉ: “Có thể làm luôn được không?”

Chung Tập cũng trả lời rất nhanh: “Không thể.”

Dung Miên thất vọng “ò” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Cậu rất tin tưởng Chung Tập, vì vậy lại một lần nữa gác cằm lên vai anh, dùng má mình cọ cọ cổ anh như đang lấy lòng.

“Vậy anh nhanh lên nha.”

Hai người yên lặng ôm nhau như vậy vài phút, Dung Miên có thể cảm nhận được ngón tay của Chung Tập đang chậm rãi mà kiên nhẫn rút ra cắm vào mở rộng, cậu dần cảm thấy đỡ khó chịu hơn lúc đầu, nhưng cảm giác có dị vật trong cơ thể vẫn khiến cậu không sao tĩnh tâm được. Dung Miên lại bứt rứt cử động, Chung Tập liền nói: “Hôn anh.”

Dung Miên ngẩn người một chút rồi ngoan ngoãn làm theo.

Cậu rất thích mũi và mắt của Chung Tập, mắt anh rất sâu, mũi thì vừa cao vừa thẳng. Thế là cậu hôn một cái lên mắt anh, một cái lên mũi, cuối cùng không nhịn được hôn thêm một cái lên miệng anh.

Nhưng rồi ngay sau đó cậu lập tức mở to mắt.

Vật cứng rắn nóng bỏng thuộc về Chung Tập cứ thế đột ngột đi vào cơ thể Dung Miên, đó là cảm giác trướng bụng khó tả như bị thứ gì đó hoàn toàn lấp đầy.

Trong nháy mắt, não bộ Dung Miên trống rỗng, khóe mắt cậu cay cay.

Chung Tập nhìn thiếu niên dưới thân mình sốc mất một giây, sau đó hốc mắt đỏ lên, nước mắt cũng rơi tí tách.

Dung Miên không muốn khóc, nhưng cậu bẩm sinh đã mang thể chất nhạy cảm sợ đau, cũng giống như hồi trước nhổ răng tiêm thuốc tê, vì vậy nước mắt là thứ cậu không thể kiểm soát được.

Chung Tập cảm thấy lòng mình cũng đau thắt lại.

Thế nhưng Dung Miên lại nức nở nói với Chung Tập: “…Anh đừng cử động.”

“Cũng đừng ra ngoài.” Cậu nói.

Nước mắt vẫn không khống chế được rơi xuống, Dung Miên quay mặt đi, cậu không muốn để Chung Tập nhìn thấy. Nhưng ngay sau đó, cậu cảm nhận được có vật gì đó dịu dàng che phủ đôi mắt mình, là Chung Tập đang an ủi cậu, anh nói: “Em thả lỏng người một chút.”

Không một động vật nhỏ nào có thể từ chối khoảng cách thân mật và những nụ hôn như vậy. Dung Miên khóc rấm rức, hai mắt đẫm lệ nói: “…Anh có thể cho nó nhỏ hơn một chút không?”

Chung Tập: “…”

Chuyện đó anh thực sự không làm được.

Mặc dù trạng thái kẹt một nửa như bây giờ quả thực rất khó chịu, nhưng Chung Tập vẫn kiên nhẫn nhích vào từng chút một, anh dùng răng nhay dái tai Dung Miên rồi lau nước mắt trên má cậu.

Anh nói: “Tuần này chúng ta có thể đi siêu thị nhập khẩu mà em rất thích kia đó, em muốn mua gì ăn?”

Mèo con vô tâm vô tư quả nhiên bị phân tán sự chú ý.

“…Em muốn mua khoanh cá hồi với sườn heo, mua cả một thứ tên là kẹo dẻo cao lương nữa, Tam Đậu nói rất ngon.” Dung Miên suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói, “Lần trước và lần trước nữa đều là anh mua cho em, vì vậy lần này nhất định phải để em trả tiền, em có thể mua pudding sữa bò cực ngon cho anh…”

Nhân lúc cậu không tập trung, Chung Tập lại tiến vào một chút nữa, Dung Miên cũng cảm nhận được điều đó nên càng nói giọng càng nhỏ dần. Cả cây còn chưa cắm vào hết mà Dung Miên đã vòng tay ôm chặt cổ Chung Tập, cậu cúi đầu giấu mặt vào ngực anh, thở hổn hển không nói ra lời.

Chung Tập hôn lên tóc và mắt cậu nhưng không cử động tiếp nữa, Dung Miên biết chắc hẳn anh cũng không dễ chịu gì.

“Không sao.” Cậu ngẩng lên, dùng chóp mũi cọ cọ cằm Chung Tập nói, “Anh cứ vào đi.”

“Hôn em nhiều vào là được.”

Cái đó của Chung Tập rất lớn, muốn vào hết không phải chuyện dễ dàng. Đối với chuyện tình dục, từ trước đến nay Dung Miên vẫn luôn phóng khoáng và thẳng thắn, khi nào đau cậu sẽ kêu, khi nào thích sẽ cọ cánh tay Chung Tập. Mỗi khi cậu cảm thấy thoải mái, ánh mắt cậu sẽ mất tiêu cự, trong cổ họng phát ra tiếng rên rất êm tai. Mỗi khi động tác của Chung Tập nhanh quá khiến cậu hơi khó chịu, cậu sẽ bấu cánh tay anh gọi tên anh đứt quãng, sau đó cậu sẽ nhận được một nụ hôn từ anh.

Về sau cậu cũng không phân biệt được rốt cuộc là khó chịu hay thoải mái, cậu chỉ biết Chung Tập cử động rất nhanh, mỗi lần đi vào lại sâu hơn một chút. Cảm giác đau đớn biến thành cảm giác căng trướng tê dại, đột nhiên Dung Miên cảm thấy chỗ xương cụt ngưa ngứa, thì ra đuôi của cậu lại đúng giờ đến báo danh rồi.

Dung Miên lắc đầu không nói nên lời, Chung Tập thì chỉ nhìn rồi nói: “Đuôi đẹp lắm.”

Tai Dung Miên thoắt cái đỏ lên: “Đừng nói nữa…”

Chung Tập: “Màu lông rất đẹp, mắt rất đẹp, người chỗ nào cũng đẹp hết.”

Câu này nghe thì rất bùi tai, nhưng mỗi lần nói đến chữ “đẹp” là hạ thân anh lại thúc vào một cái. Dung Miên mất khống chế vẫy vẫy đuôi, vô tình chạm phải bắp tay Chung Tập. Anh bèn nhẹ nhàng vuốt lông trên chiếc đuôi lông xù để an ủi tâm trạng của chủ nhân nó, sau đó nó cũng thuận thế móc vào cổ tay anh.

Khoảnh khắc cái đó của Chung Tập chọc vào điểm nào đó sâu bên trong Dung Miên, anh cảm thấy thiếu niên dưới thân mình đột nhiên co cứng người, mắt mở to.

Da đầu truyền đến cảm giác tê tê như điện giật, những ngón tay đang bấu sau lưng Chung Tập của Dung Miên cuộn lại, cậu thực sự không nhịn được nữa mà cắn bả vai anh, ngay sau đó cậu cảm thấy bụng mình nóng lên rồi tiết ra khi còn chưa kịp hiểu chuyện gì.

Còn Chung Tập thì sau khi cảm nhận được răng nanh cậu cắn lên vai mình thì tiếp đến là hạ thân bị nơi ấm nóng nào đó siết lại một cái. Hơi thở của anh lập tức rối loạn và cũng lập tức bắn ra bên trong Dung Miên.

Cả hai người đều thở hổn hển không nói ra lời.

“Mình đang giao phối với Chung Tập” – Dung Miên mơ màng nghĩ.

Cậu không ngờ giao phối thì ra lại như thế này, cảm tưởng như linh hồn giao hòa vậy, cậu rất thích cách giao lưu tình cảm này.

Chỉ là…hình như hơi kích thích quá.

Hai người cứ như vậy ôm nhau thở dốc chốc lát, Chung Tập sợ cậu cảm lạnh nên đỡ eo giúp cậu ngồi dậy từ trên bồn rửa tay. Cơ thể Dung Miên mềm đến lạ, cậu vắt trên người Chung Tập, chiếc đuôi sau lưng cũng nhẹ nhàng lắc lư qua lại. Cậu cúi xuống nhìn thứ chảy ra từ trong cơ thể mình, sau đó đứng dậy dùng ngón tay thử chạm vào, nhìn thấy đầu ngón tay dính chất lỏng sền sệt kia thì thẹn thùng nói với Chung Tập: “Bên trong nóng quá.”

“Lại còn chảy ra nữa.” Cậu bổ sung.

Mèo là động vật thích sạch sẽ nhất. Kể cả trên người chỉ dính một chút xíu nước thôi chúng cũng khó chịu lắm rồi, kiểu gì cũng sẽ bật trạng thái điên cuồng liếm lông, liếm đến khi trên người chỉ còn mùi của chính mình mới thôi. Nhưng vì đây là Chung Tập nên Dung Miên chỉ cảm thấy thỏa mãn, cậu rất thích, dường như hai người đã đóng dấu mùi của mình trong cơ thể đối phương vậy.

Dung Miên tưởng thế là kết thúc rồi, cậu nghiêng đầu nhìn Chung Tập một hồi rồi lại cúi xuống vẫy đuôi, phát hiện ra vẫn không thể thu nó lại được.

“Cả đuôi cũng bẩn nữa.” Thế là Dung Miên cầm đuôi mình lên, không vui nói với Chung Tập: “Không biết thứ dính vào là của anh hay của em… Lát nữa anh phải rửa sạch cho em đó.”

Vì vừa mới làm tình xong nên mặt thiếu niên rất đỏ, trong mắt còn có hơi nước nên nét kiều diễm càng thêm nổi bật, cậu tiếp tục oán trách Chung Tập về việc đuôi mình khó rửa đến mức nào, đòi lát nữa tắm xong anh phải chải đuôi cho mình.

“Ngoài ra tối nay anh phải ôm em xem chương trình giám định bảo vật.” Dung Miên suy nghĩ một chút rồi lại đưa ra yêu cầu mới, “Sau đó em muốn vừa xem vừa ăn…”

Dung Miên im bặt.

Như là cảm nhận được điều gì, cậu tròn mắt nhìn xuống hạ thân của mình, rồi lại ngẩng đầu, khó tin nhìn Chung Tập.

“Anh nghĩ là chương trình hôm nay chúng ta không kịp xem rồi.” Chung Tập cúi xuống hôn lên chóp mũi Dung Miên, kiên nhẫn nói với cậu: “Ngày mai xem chiếu lại đi, anh xem cùng em.”

Đọc truyện chữ Full