DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nếu Là Thanh Mai Trúc Mã
Chương 17: Chương 17


28
Bảy ngày trôi qua, Kiều Sở Ân đi hỏi hết những bạn giao lưu cầm kỳ thi họa của Đào Vị Lăng về tung tích y nhưng không có chút manh mối nào.

Bọn họ ai nấy đều rất kỳ thị hắn, cho rằng hắn là kẻ thô lỗ, đến nhìn còn không muốn.

Kiều Sở Ân tâm tình không tốt, bị chọc giận một hồi liền nổi nóng đánh người, đánh đến gà bay chó sủa náo loạn cả lên, cuối cùng ngài minh chủ đành phải nhốt hắn tại phủ tránh gây họa thêm.
Ngài minh chủ đang chơi cờ với Giang đại phu thì Thiệu quản gia bàng hoàng chân thấp chân cao chạy vào báo: “Lão gia ơi, thiếu gia phá cửa trốn đi rồi.”
Ngài minh chủ không lạ lùng gì, chỉ lặng lẽ thở dài.
Giang đại phu thắc mắc: “Sở Ân lại bày trò gì sao?”
Ngài minh chủ đang muốn trả lời thì Thiệu quản gia giành nói: “Hẳn là thiếu gia lại chạy đi tìm Đào thiếu gia rồi.

Đào thiếu gia mất tích bấy lâu, thiếu gia lo sốt vó cả lên, sợ Đào thiếu gia gặp phải chuyện gì, ăn ngủ đều không yên.”
Giang đại phu ngạc nhiên: “Thế thì lạ thật.

Mấy hôm trước ta gặp Vị Lăng ở trong tửu quán ngoài thành kia mà, tuy sắc mặt hơi kém nhưng vẫn mạnh khoẻ vô sự.”
Ngài minh chủ mở to mắt, muốn lên tiếng thì bị Thiệu quản gia giành nói tiếp: “Lẽ nào Đào thiếu gia chỉ không muốn gặp thiếu gia nhà ta.

Đào thiếu gia đến tửu quán làm gì?”
Giang đại phu nói: “Mọi người không biết gì sao? Liễu Thinh Thinh cô nương ở Tú Phong Các giải nghệ, chiêu đãi một số bằng hữu thân thiết ở tửu quán Phi Dương.


Vị Lăng là một trong số đó.”
Ngài minh chủ khả nghi nhìn Giang đại phu.

Giang đại phu lúng túng giải thích: “Ta thì chỉ tình cờ đến đó khám bệnh cho một vị khách Ba Tư ở lầu trên nên mới gặp Vị Lăng.”
Ngài minh chủ mở miệng, nhưng chưa kịp nói câu nào thì Thiệu quản gia vội hô to: “Thế thì ta hiểu rồi.

Thiếu gia chúng ta thích Đào thiếu gia.

Đào thiếu gia lại thích Liễu Thinh Thinh cô nương nên mới trốn thiếu gia.”
Giang đại phu xôn xao: “Là vậy sao?”
Thiệu quản gia tin chắc vào suy đoán của mình, sáp gần Giang đại phu nói thêm: “Tính ra thiếu gia lại là tiểu tam trong mối tình giữa Đào thiếu gia và Liễu Thinh Thinh cô nương sao?”
Giang đại phu hào hứng: “Liễu Thinh Thinh này muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, Vị Lăng không yêu thích thì không phải nam nhân nữa rồi.

Huống hồ, ta thấy Liễu Thinh Thinh rất có ý với Vị Lăng.”
Thiệu quản gia gật gù cho là chí phải: “Nữ tử khắp kinh thành đều mến mộ Đào thiếu gia, đâu như thiếu gia chúng ta, cô nương nào gặp cũng phải chạy dài.”
Ngài minh chủ méo mặt, muốn lên tiếng lại thôi.

Thời niên thiếu ông cũng nổi tiếng ngọc thụ lâm phong khắp kinh thành, không ngờ lại sinh ra đứa con thất bại đến vậy.
Thiệu quản gia lại nói: “Thiếu gia không biết thương hoa tiếc ngọc gì đâu.

Liễu Thinh Thinh này dám làm tình địch với thiếu gia chỉ sợ không toàn mạng rồi.”
Giang đại phu nghiêm túc đánh giá: “Cái chính là Vị Lăng sẽ chọn ai đây?”
Ngài minh chủ chờ đợi một hồi không thấy ai giành nói nữa, định cất tiếng thì Thiệu quản gia chợt nhớ còn nồi canh dưới bếp đang nấu nên đi ngay, Giang đại phu cũng cáo từ.
Ngài minh chủ đấm ngực uất ức: “Ta đã lỡ hẹn bà mai dẫn Vị Lăng đi xem mắt vài cô nương nữa, giờ phải làm sao đây?”
29
Kiều Sở Ân đi đến rừng Mê Vụ.

Nếu như đám bằng hữu kia của Đào Vị Lăng không giúp ích được gì thì hắn trực tiếp đi tìm cô nương mà y đang thích là được.

Kiều Sở Ân tự nghĩ rất thông minh, nhưng lúc đứng nhìn tấm bảng gỗ chỉ đường liền muốn thoái lui.

Tấm bảng có hai mũi tên, một chỉ phải, một chỉ trái, vậy rốt cuộc là rừng Mê Vụ ở bên phải hay là ở bên trái?
Kiều Sở Ân hoang mang một hồi rồi nhắm đại bên phải mà đi.

Hắn nghĩ lạc đường thì có thể quay trở lại điểm ban đầu, không ngờ càng đi càng xa, càng đi càng xa, cuối cùng không biết làm sao quay lại.
“Đào Vị Lăng, ngươi chết ở đâu rồi hả? Chết ở đâu rồi???”
Hôm sau, Đào Vị Lăng ở tại Bạch Hà Cư đang viết chữ thì hắt xì liên tục.


Liễu Thinh Thinh ở cạnh mài mực ngạc nhiên hỏi: “Lang quân, sao vậy?”
Đào Vị Lăng lắc đầu: “Không sao, có lẽ bệnh vừa khỏi nên trong người còn yếu.”
“Nếu vậy lang quân nên nghỉ ngơi, bức tranh chữ này viết sau cũng được.”
Đào Vị Lăng cầm thẳng cây bút lại, nói: “Hai ngày nữa nàng theo ca ca về Lâm huyện, cách xa muôn trùng, ta đương nhiên phải cố sức hoàn thành sớm, coi như là món quà tiễn biệt tri âm.”
Liễu Thinh Thinh mỉm cười: “Nô gia xuất thân từ chốn phong trần, xưa nay đều không dám trông mong vào hạnh phúc.

May mắn thay lại được trời xanh chiếu cố, để nô gia có được người tri âm như lang quân, còn tìm được ca ca thất lạc bấy lâu.

Nô gia thật mãn nguyện rồi, không dám cầu mong gì hơn nữa.”
Khi bức tranh chữ hoàn thành, Liễu Thinh Thinh ngắm nghía cẩn thận mấy lượt rồi khen: “Chữ của lang quân quả thật thanh tao đẹp đẽ, lại không đánh mất khí thế của bậc trượng phu.

Đáng tiếc, lang quân lại không lập chí làm quan, nếu không có thể tạo phúc cho rất nhiều bá tánh.”
“Công danh phú quý đều không thể dài lâu.” Đào Vị Lăng buông một tiếng thở than, lại hắt xì, thầm nghĩ chắc là đang bị Kiều Sở Ân đem ra mắng chửi.
Bỗng nhiên, ở bên ngoài vang lên tiếng xào xạc, xào xạc rất lớn.

Đào Vị Lăng và Liễu Thinh Thinh bước ra xem, trông thấy một kẻ người không phải người, thú không phải thú xiêu vẹo bước tới.

Liễu Thinh Thinh hoảng sợ nép sau lưng Đào Vị Lăng.

Đào Vị Lăng cầm chắc cây quạt, chuẩn bị xuất thủ, nửa chừng chợt khựng lại.
“Sở Ân!”
Kiều Sở Ân vừa khóc vừa mắng: “Tên khốn kiếp nhà ngươi! Hại ta đi tìm ngươi đến thân tàn ma dại thế này.

Tốn khốn kiếp, chết tiệt, cặn bã….”
Đào Vị Lăng bước lại gần gỡ đám lá cây và dây rừng ra khỏi người Kiều Sở Ân, lại dùng tay áo lau sạch khuôn mặt lấm lem bụi đất của hắn, hỏi: “Rồi rồi, đều là lỗi của ta.


Sao lại đến nông nỗi này?”
“Ta bị lạc đường, vừa lạnh vừa đói, còn gặp một đàn khỉ đáng nguyền rủa lấy vỏ hạt chọi ta, hại ta té xuống núi, toàn thân rách rưới dơ bẩn.”
Liễu Thinh Thinh bấy giờ mới dám bước ra: “Lang quân, vị công tử này là…?”
Kiều Sở Ân nhìn thấy có nữ nhân bên cạnh Đào Vị Lăng, không cho y nói gì liền gặn hỏi: “Cô ta là Yên Trần sao?”
Đào Vị Lăng ngơ ngác lắc đầu: “Không, nàng ấy là Liễu Thinh Thinh.”
Kiều Sở Ân nổi điên đấm một cú vào ngực Đào Vị Lăng: “Tên khốn kiếp không có lương tâm.

Ta tìm ngươi khổ sở thế này, trong khi ngươi ở đây hết người này tới người khác.

Ta vốn không muốn giết ngươi nữa, nhưng giờ lại muốn giết ngươi rồi.”
Kiều Sở Ân dùng tay chưa đủ, dứt khoát rút nhuyễn tiên ra.

Đào Vị Lăng nhanh chân lùi xa một đoạn: “Sở Ân, có gì từ từ nói.”
“Không từ từ gì hết, hôm nay lão tử phải giết ngươi.” Kiều Sở Ân quát lên rầm rộ rồi rượt đuổi Đào Vị Lăng.
“Lang quân…” Liễu Thinh Thinh kinh hãi nhìn về phía Đào Vị Lăng.

Đào Vị Lăng vừa chạy vừa cố trấn an nàng: “Không…không sao, nàng về trước, về…”
Chưa kịp nói dứt lời thì nhuyễn tiên của Kiều Sở Ân đã vung tới gần, Đào Vị Lăng gấp gáp tránh né nhưng vẫn đứt mất một mảnh áo, đành phải vận khinh công trốn đi ngay..


Đọc truyện chữ Full