DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Người Đơn Giản Nhất Khi Yêu
Chương 19: 19: Mộng


Ánh nắng gay gắt mang theo khí lạnh khẽ khàng vuốt ve gương mặt say ngủ của Phi Vũ, đánh thức anh tỉnh dậy.

Cau mày khó khăn mở mắt, điều đầu tiên anh nhìn thấy là gương mặt tươi cười của Lạc An.

Trong ánh nắng, gương mặt anh tuấn thanh tú của cậu dường như toả ra quang mang, hàm răng trắng sáng càng khiến nụ cười thêm phần chói mắt.
Anh mang máng nghe thấy tiếng cậu gọi, vừa nói vừa kéo tay lôi anh dậy:
"Nhanh nào nhanh nào! Rùa già, cậu mà còn lề mề nữa thì sẽ bỏ lỡ mất."
Phi Vũ nghe mà ngơ ngơ ngác ngác.

Bỏ lỡ? Bỏ lỡ điều gì?
Lạc An kéo tay anh chạy trên thảm cỏ xanh bao la mang theo hương thơm ngai ngái.

Chạy qua thảm cỏ dường như là mênh mông ấy, hai người tiếp tục chạy trên con đường rợp bóng phượng, cùng nhìn ngắm những bông hoa phượng đỏ rực rỡ khiến người ta khó lòng rời mắt.

Hai người nắm tay nhau chạy mãi chạy mãi, chạy xuyên qua một rừng cây đang rụng lá, chạy xuyên qua một hồ nước đã kết băng rối cuối cùng là trở về phòng ký túc của Phi Vũ.

Anh quan sát gương mặt tươi cười thản nhiên của Lạc An để chắc chắn rằng cậu không quá mức kiệt sức sau khi vận động mạnh, sau đó khẽ cười.

Sức bền của cậu có vẻ đã tốt hơn rồi.
Phi Vũ đảo mắt, ngạc nhiên khi thấy một Phi Vũ khác đang ngồi trên giường anh, toàn thân anh ta cuộn trong chăn.

Trong lòng anh ta là một Lạc An khác.

Hai người bọn họ đang vui vẻ trò chuyện, một câu chuyện không đầu không đuôi.


Phi Vũ nhìn Lạc An bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, lúc này cậu đột nhiên buông tay anh ra, mỉm cười rồi quay lưng chạy đi, nơi cậu hướng đến là một nơi cánh hoa đào rơi ngợp trời.

Trong lòng anh vang lên trăm ngàn tiếng hô gọi cậu quay trở lại, thế nhưng câu nói không hiểu sao lại bị nghẹn ứ trong họng, anh chỉ có thể trân trân đứng nhìn bóng lưng cậu dần dần khuất dạng.

Anh quay lại nhìn Phi Vũ và Lạc An đang ngồi trên giường, hình bóng của họ đã biến mất từ lúc nào.
Đột nhiên một giọt nước từ đâu đó rơi xuống môi Phi Vũ, mùi vị mặn chát, mặn đến đắng ngắt đầu lưỡi.

Nơi giọt nước tiếp xúc trở nên đau đớn vô cùng.
"Đại Vũ, dậy đi! Tỉnh lại, tỉnh lại, mau tỉnh lại!"
Phi Vũ khó khăn mở mắt, hàng lông mày nhíu chặt, trước mặt anh là gương mặt lo lắng của Hoàng Vũ.

Anh chống tay ngồi dậy, khẽ nhếch môi yếu ớt cười.
"Sao em lại ở đây?"
Hoàng Vũ không trả lời câu hỏi mà nghiêm túc nhìn anh:
"Anh vừa mơ cái gì vậy? Về Đại An à?"
Phi Vũ có chút ngạc nhiên gật đầu.
"Sao em biết? Anh có nói mơ à?"
Hoàng Vũ lắc lắc đầu, chằm chằm nhìn Phi Vũ một lúc lâu thật lâu, lâu đến mức khiến anh cảm thấy mất tự nhiên.
"Đại Vũ, anh có biết Lạc An nói anh sẽ bỏ lỡ điều gì không?"
Phi Vũ chậm rãi lắc đầu.

Hoàng Vũ ngồi dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

Làn gió nhè nhẹ mang theo mùi cỏ thơm lướt qua từng sợi tóc của cậu.


Phi Vũ có chút ngây ngốc nhìn Hoàng Vũ, anh chưa từng thấy cậu em trai nhỏ vô tư của mình mang vẻ mặt ảm đạm u sầu như thế này bao giờ.
Thấy Hoàng Vũ chăm chú nhìn xuống dưới, Phi Vũ liền đứng dậy đến bên cửa sổ.

Phía dưới là Phi Vũ và Lạc An đang nắm tay nhau chạy xuyên qua thảm cỏ xanh, thế nhưng vừa chớp mắt một cái, Phi Vũ lại đứng một mình bi thương nhìn bóng lưng dần xa của Lạc An.

Khoảng cách giữa hai người cứ kéo dài mãi dài mãi, cách xa nửa vòng Trái Đất.
"Đại Vũ, anh nhìn xem.

Hai người nắm tay nhau chạy qua hết bốn mùa xuân hạ thu đông, sau đó thì sao? Người này chạy đi, người kia cũng chẳng đuổi theo.

Đại Vũ, nếu còn tiếp tục lề mề nữa, anh sẽ bỏ lỡ mất đấy!"
Một giọt nước lại rơi xuống môi Phi Vũ, mùi vị vẫn mặn chát như cũ.

Tầm mắt của anh bị che đi bởi tầng nước mỏng, Hoàng Vũ đang ảm đạm cười, Phi Vũ đang đứng bất động, Lạc An đang không ngừng chạy chạy và chạy.

Tất cả mọi thứ đều bị nhoè đi, nhạt màu dần rồi biến mất hoàn toàn.
"Phi Vũ, dậy đi! Tỉnh lại, tỉnh lại, mau tỉnh lại!"
Phi Vũ vừa mở mắt liền thấy gương mặt phóng đại của Minh Anh, anh đảo mắt nhìn xung quanh sau đó không một chút lưu tình dùng lực tát thật mạnh vào mặt cậu.

Minh Anh đau đến mức đầu váng mắt hoa, cậu tức giận thẳng tay tát lại Phi Vũ một cái, mắng:
"Con mẹ nó, cậu bị điên à? Tổ tông nhà cậu nhập hết vào con cháu rồi à? Gia phả nhà cậu tan nát rồi à? Đờ mờ, cậu mới ngủ dậy mà làm cái con mẹ gì đấy? Tôi thấy cậu mơ ác mộng mới gọi cậu dậy, đm, lần sau đếch có nữa đâu nhé.

Fuck, sao cậu không chết mẹ nó ở trong mộng luôn đi."

Thấy Minh Anh còn đang muốn tiếp tục chửi, Phi Vũ mệt mỏi nói:
"Cậu im đi được rồi đấy."
Không phải mơ, tốt quá rồi! Nếu mà để Minh Anh nói mấy cái triết lý nhân sinh gì đó cho anh nghe, Phi Vũ thà đập đầu xuống gối tự tử còn hơn.
Minh Anh sau khi mắng chửi liên hoàn thì cảm thấy tức giận trong lòng đã giảm đi một nửa nhưng cái má ăn đau thì ngày càng nóng rát.

Cậu hậm hực trừng mắt nhìn Phi Vũ.
"Vừa nãy Hoàng Vũ gọi cho cậu rất nhiều, thế mà đm, cậu ngủ đếch biết trời đất gì cả."
"Thằng bé có bảo gì không?"
"Không, chỉ dặn tôi khi nào cậu dậy thì bảo cậu gọi lại."
Phi Vũ đưa mắt nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm.

Nghĩ rằng Hoàng Vũ đã ngủ, anh quyết định không gọi lại nữa mà trùm chăn ngủ tiếp.

Minh Anh đang chơi game thấy thế liền nhắc nhở:
"Tiểu tổ tông à, Hoàng Vũ nói kể cả đã muộn thì cậu vẫn phải gọi lại đấy."
Phi Vũ cau mày, việc gì mà quan trọng như vậy?
Dường như Hoàng Vũ đang túc trực bên điện thoại đợi Phi Vũ nên ngay từ hồi chuông đầu tiên đã có người nghe máy.
"Đại Vũ, em có chuyện muốn nói với anh."
"Việc gì quan trọng đến mức không thể để ngày mai nói? Mai em còn phải đi học đấy."
"Nhưng mà, Đại Vũ, ngày mai, ngày mai em sẽ không đi học."
Phi Vũ cau mày:
"Mai không phải chủ nhật, ốm hay sao mà lại nghỉ học?"
Hoàng Vũ ngập ngừng một chút:
"Đại Vũ, ngày mai là 15/11 âm.

Em gọi điện là muốn bảo anh về nhà."
Phi Vũ im lặng trong chốc lát, sau đó đột nhiên bật cười như điên như dại.

Nghe tiếng anh cười mà Hoàng Vũ vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.

"Tiểu Vũ, ông ta bảo em gọi cho anh đúng không? Em nói với ông ta, tại sao anh lại phải đến đấy? Thế nào? Ông ta thấy có lỗi với mẹ anh rồi phải không? Muốn làm giỗ cho mẹ anh rồi?"
"Đại Vũ, anh bình tĩnh được không? Đại Vũ, bố muốn anh về nhà..."
Nghe âm thanh nghèn nghẹn có phần run rẩy của Hoàng Vũ, Phi Vũ không đành lòng, giọng điệu giễu cợt trở nên nhẹ nhàng hơn, anh nói:
"Được, mai anh sẽ đến nhà em."
Không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ Hoàng Vũ nữa, anh nhanh chóng tắt máy.

Nhìn Phi Vũ khó chịu vứt điện thoại lên bàn, Minh Anh có chút kinh ngạc, cậu không ngờ Phi Vũ lại có thể nói chuyện với Hoàng Vũ bằng giọng điệu vừa giễu cợt vừa châm biếm như thế.

Bình thường không phải Phi Vũ thương Hoàng Vũ lắm sao?! Thậm chí còn không nỡ nặng lời khi Hoàng Vũ biến phòng ký túc thành chuồng heo.
Không gian trong chốc lát rơi vào im lặng, một người không muốn nói, một người không biết phải nói gì.

Minh Anh quyết định không tò mò chuyện gia đình nhà người ta nữa mà tiếp tục cúi đầu chơi game.

Mắt dán trên màn hình laptop nhưng trong lòng lại rối rắm không ngừng lo cho tâm trạng của Hoàng Vũ.
Tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc vang lên trong đêm khiến Phi Vũ càng thêm buồn bực.
"Rùa già, cậu làm sao đấy? Có chuyện gì xảy ra phải không?"
Nghe giọng nói gấp gáp lo lắng của Lạc An, tâm trạng nặng nề của Phi Vũ trong phút chốc tiêu thất không còn một mảnh.
"Không, không có gì.

Tại sao lại gọi muộn như vậy?"
"Tiểu Vũ nói tâm trạng cậu hiện tại không tốt, bảo tớ gọi điện nói chuyện với cậu."
Phi Vũ khẽ cười, nhớ lại âm thanh nghèn nghẹn sợ sệt của Hoàng Vũ anh liền cảm thấy hối hận.

Lại nghĩ đến Lạc An ở bên kia thành phố, anh nói:
"An, ngày mai đến nhà Tiểu Vũ cùng tớ."
Không cần biết lý do, không cần rõ mục đích, không một chút do dự, Lạc An gật đầu, đáp:
"Được!".


Đọc truyện chữ Full