DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 79: 79: Nhưng Đôi Khi Bạn Sợ Cái Gì Cái Đó Sẽ Đến


Cung Minh Trạch vừa nói xong câu này, bầu không khí trong sân đột nhiên trở nên yên tĩnh một cách lạ thường.

Thẩm Thanh Đường vẫn cụp mắt xuống chuyên tâm rót trà, động tác uyển chuyển dường như không bị ảnh hưởng chút nào.

Ngược lại, Cung Phất Vũ mặt vô biểu tình nhìn Cung Minh Trạch một lúc, sau đó chế nhạo: “Chuyện của ta huynh bớt xía vào đi, người của ta huynh cũng đừng có quản.


Cung Minh Trạch khẽ cau mày: “Đệ cứ như vậy mãi, cũng không phải—“
“Đi đi đi!” Cung Phất Vũ thực sự mất kiên nhẫn, phất tay áo đứng dậy nói: “Huynh muốn giảng đạo lý thì đi gặp bọn Thôi Vĩnh Tư ấy, đừng có quấy rầy ta.


Cung Minh Trạch im lặng một lúc, cũng không nói gì.

Nhưng cuối cùng, anh ta dường như không thể chịu được Cung Phất Vũ làm mất mặt mình trước mặt người khác, vì vậy anh ta đứng dậy nói lời tạm biệt.

Nhưng trước khi rời đi, Cung Minh Trạch lạnh nhạt nhìn Thẩm Thanh Đường, nói: “Ngươi là đồ đệ phải quan tâm đến sư tôn của mình nhiều hơn.


Đôi mắt ẩn sau hàng mi dài của Thẩm Thanh Đường khẽ động, cậu còn chưa kịp trả lời thì phía sau vang lên một tiếng rầm lớn.

Cung Phất Vũ đã đá văng bàn cờ.

“Đi ra ngoài!”
Khuôn mặt xinh đẹp và tươi tắn của Cung Phất Vũ hiếm khi lộ ra vẻ tức giận nghiêm trọng.

Cung Minh Trạch không nói lời nào, lạnh lùng phất tay áo bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng Cung Minh Trạch rời đi, Cung Phất Vũ lạnh giọng nói: “Quả nhiên, sống lâu ở cái nơi ma quỷ như Thiên Hoàn thành, con người ta sẽ trở nên nhàm chán và vô vị như thế.


Ở khoảng cách này, lẽ ra Cung Minh Trạch đã nghe thấy lời của Cung Phất Vũ, nhưng lần này anh ta không dừng bước, cũng không quay đầu lại, cứ như vậy biến mất khỏi tầm mắt của hai người họ.

·
Khi bóng lưng của Cung Minh Trạch biến mất, Cung Phất Vũ đột nhiên thở ra một hơi, đặt tay lên trán, vẻ mặt buồn bực ban đầu của y trở nên chán nản.

Lúc này y mới chậm rãi ngồi xuống nói: “Đúng đó, sao lại có người càng lớn lại càng khiến người ta chán ghét như thế chứ?”
Cảm nhận được sự bất lực của Cung Phất Vũ, Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, không trực tiếp trả lời, suy nghĩ một hồi, cậu lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc túi vải nhỏ xinh xắn, nói: “Sư tôn, đây là Tụ Ngọc Tần Di bảo con mang đến cho người.


Cung Phất Vũ vốn còn đang mất hứng, nhưng vừa nghe thấy lời của Thẩm Thanh Đường, ánh mắt của y đã tia qua đây.

Một lúc lâu sau, y mặt vô biểu tình giật lấy chiếc túi vải từ tay Thẩm Thanh Đường, nói: “Biết chắc là con lại lén đi gặp tình lang mà.



Thẩm Thanh Đường âm thầm cười: “Cảm ơn sư tôn đã thông cảm.


Lấy được Tụ Ngọc rồi, tâm tình Cung Phất Vũ dường như tốt lên không ít, lúc này mới mở túi vải ra, chăm chú nhìn vào bên trong, sau đó lấy ra từng viên Tụ Ngọc bóng loáng.

Tụ Ngọc mà Tần Di mang về có kiểu dáng rất đẹp, chất lượng trơn bóng láng mịn, Cung Phất Vũ càng ngắm càng thấy tâm trạng dễ chịu hơn một chút, tạm thời đem Cung Minh Trạch quẳng ra sau đầu.

Thẩm Thanh Đường ở bên cạnh nhìn thái độ nghiêm túc của Cung Phất Vũ đối với Tụ Ngọc thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nghĩ đến điều gì đó, nhẹ nhàng nói: “Sư tôn, con vào phòng lấy ít đồ, lát nữa quay lại ngồi với người.


Cung Phất Vũ say mê ngắm Tụ Ngọc, thuận miệng nói: “Đi đi.


Thẩm Thanh Đường được cho phép, lập tức đứng dậy lặng lẽ rời đi — vừa rồi, vì tránh để Cung Minh Trạch soi mói, sợ Tần Di nhớ mình mà truyền tin cho mình nên cậu đã cố ý để ngọc bài truyền tin ở trong phòng.

Bây giờ bữa tiếp đãi đã kết thúc, Thẩm Thanh Đường đương nhiên muốn biết Tần Di có gửi tin nhắn gì cho mình không.

Giờ phút này, tâm trạng của Thẩm Thanh Đường rất đơn giản, chính là sự ngọt ngào và cảm giác mong chờ mà hai người yêu nhau không thể rời xa nhau trong khoảng thời gian yêu đương mặn nồng.

Quả nhiên, Thẩm Thanh Đường vừa trở về phòng liền nhìn thấy ngọc bài truyền tin treo bên giường đang sáng lên.

Cậu vô thức mỉm cười, đưa tay lấy ngọc bài xuống.

Nhưng sau khi Thẩm Thanh Đường đọc xong tin nhắn của Tần Di trong ngọc bài, cậu không khỏi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt có chút hoang mang.

Tần Di đã xảy ra chuyện gì sao? Sao lại phải dặn dò cậu như vậy?
Chẳng lẽ lúc làm nhiệm vụ chọc phải kẻ thù nào rồi?
Nghĩ đến đây, tim Thẩm Thanh Đường thắt lại, cậu lập tức gửi tin nhắn lại cho Tần Di.

Thẩm Thanh Đường: Lan Đình, chàng có gì cứ nói thẳng với em đi không sao đâu, chàng có phải đã đụng phải kẻ thù nào ở bên ngoài rồi không, bọn chúng muốn nhằm vào chàng sao?
Không lâu sau, tin nhắn của Tần Di truyền ​​đến.

Tần Di: Không tính là kẻ thù, lần sau gặp mặt ta sẽ nói rõ với em.

Cảm nhận được giọng điệu bình tĩnh của Tần Di, trái tim đang treo ngược của Thẩm Thanh Đường mới hơi thả lỏng một chút, sau đó lại nhớ tới một chuyện, vội vàng gửi tin nhắn cho Tần Di.

Thẩm Thanh Đường: Lan Đình, nếu có người muốn gây rắc rối cho chàng, chàng nên liên lạc với Lê trưởng lão càng sớm càng tốt, có ông ấy ở bên, người bình thường hẳn sẽ không dám động đến chàng.

Một lúc sau, tin nhắn của Tần Di lại đến.

Tần Di: Ta vừa mới liên lạc với sư tôn rồi, tối nay người sẽ đến.

Thẩm Thanh Đường: Vậy thì tốt rồi.

Nói xong mấy chữ này, Thẩm Thanh Đường cầm ngọc bài truyền tin, nhất thời không biết nói gì nữa.


Nhưng vào lúc này, Tần Di lại gửi đến một câu: Em còn lời gì muốn nói với ta không?
Thẩm Thanh Đường giật mình, bất giác nắm chặt ngọc bài truyền tin trong lòng bàn tay, mím môi, suy nghĩ một chút rồi im lặng mỉm cười, cũng không nói gì nhiều.

Cậu chỉ nói rằng: Chàng phải ăn uống đầy đủ, phải chăm chỉ tu luyện, còn phải…… nhớ em nữa.

Khi những lời này được truyền đi, Thẩm Thanh Đường cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.

Cậu thật sự không có nhiều lời muốn nói, nhưng cũng hi vọng Tần Di có thể cảm nhận được tâm ý của cậu.

Rất nhanh, Tần Di đã hồi đáp lại.

Thẩm Thanh Đường vốn cho rằng đó sẽ là một từ đơn giản như ‘được’ hoặc là ‘ừm’ chẳng hạn.

Nhưng thật bất ngờ, thế mà nhiều hơn hai từ kia một chút.

Tần Di: Ta cũng vậy.

Nhìn ba chữ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trên ngọc bài truyền tin, khóe miệng Thẩm Thanh Đường cong rồi lại cong, trong mắt hiện lên ý cười dịu dàng.

Tần Di thật sự càng ngày càng ân cần.

Có vẻ như đọc nhiều thoại bản không chỉ có điều xấu.

·
Mặc dù Tần Di đã nói trong tin nhắn rằng vấn đề này không quan trọng, nhưng Thẩm Thanh Đường không hiểu sao lại cảm thấy nó rất nghiêm trọng.

Vừa hay tối nay Lê Trường Phong sẽ đến thành Thủ Dương, Thẩm Thanh Đường nghĩ nghĩ, bước ra khỏi phòng, nhìn dáng vẻ Cung Phất Vũ yêu thích ôm khư khư những viên Tụ Ngọc kia, sau đó bình tĩnh cười cười, đi tới, điềm nhiên như không có chuyện gì đem chuyện này nói cho Cung Phất Vũ biết.

Cung Phất Vũ vừa nghe nói Lê Trường Phong trở về, lập tức siết chặt lấy Tụ Ngọc ở trong tay, nhưng sau đó lại thản nhiên nói: “Hắn trở về thì liên quan gì đến ta?”
Thẩm Thanh Đường đương nhiên sẽ không nói toạc ra, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên không liên quan đến sư tôn, chỉ là con có chuyện muốn nhờ sư tôn ạ.


Cung Phất Vũ: “Có chuyện gì?”
Thẩm Thanh Đường nhẹ giọng nói: “Mấy ngày trước Lan Đình ra ngoài làm nhiệm vụ, hình như đã chọc phải một vài kẻ thù, con chỉ muốn xin sư tôn nói một tiếng với Lê trưởng lão, để Lê trưởng lão dẫn Lan Đình vào Thủ Dương Tông ạ.


Cung Phất Vũ trợn to hai mắt, cực kỳ không vui: “Vậy sao con không trực tiếp đi tìm hắn đi?”
Thẩm Thanh Đường mỉm cười: “Lê trưởng lão không dễ nói chuyện như sư tôn, con hơi sợ ông ấy.


Tất nhiên, những lời này không hoàn toàn là sự thật, nhưng nửa thật nửa giả thì không phải ai cũng nhìn ra được.


Cung Phất Vũ tỉ mỉ quan sát Thẩm Thanh Đường một lúc, sau đó khịt mũi nói: “Con có rất nhiều mánh khóe – nhưng con nói cũng đúng.


“Đầu gỗ Lê Trường Phong đương nhiên không thấu tình đạt lý bằng ta.


Nói xong, Cung Phất Vũ còn có chút đắc ý.

Nhưng ngay sau đó, Cung Phất Vũ lại cau mày xoa cằm nói: “Nhưng mà chiều nay là trận thi đấu đầu tiên của trận pháp, ta phải làm trọng tài, buổi tối đi, bảo Tần Di tối nay đến Xuân Nguyệt Lâu tìm chúng ta.


Thẩm Thanh Đường: …
Xuân Nguyệt Lâu, rõ là cố tình muốn chọc Lê Trường Phong nổi điên đây mà.

Nhưng sau khi nghĩ lại, tính nết Cung Phất Vũ trước giờ vẫn luôn như vậy, Thẩm Thanh Đường cũng không thuyết phục y ngay mà chỉ cười nói: “Vâng ạ, tất cả đều nghe theo sư tôn.


“Ừ, lát nữa con cũng theo ta đến xem trận thi đấu của trận pháp đi, để con sớm làm quen với sân thi đấu.


“Vâng ạ.


· ·
Vốn dĩ Thẩm Thanh Đường cho rằng chỉ cần tùy tiện xem thi đấu trận pháp là có thể rời đi, nhưng không ngờ cậu lại có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Ngạn trong đội hình thi đấu.

Rõ ràng Thẩm Thanh Ngạn không có trong danh sách thi đấu lần này mà?
Hơn nữa, Thẩm Thanh Ngạn hình như chỉ mới Trúc Cơ, cảnh giới cũng không ổn định lắm, cậu và Tần Di đã song tu đến tầng thứ hai của Trúc Cơ rồi, còn bị Cung Phất Vũ quất roi huấn luyện mỗi ngày, vì sợ bị đối thủ cố ý chèn ép và bị thương nặng trong khi thi đấu.

Thẩm Thanh Ngạn vừa mới lên cảnh giới Trúc Cơ đã đến tham gia cuộc thi này, thực sự là…
Nhìn vào mắt Thẩm Thanh Đường, Cung Phất Vũ hiển nhiên chú ý tới một màn kỳ lạ này, lúc này mới cau mày nói: “Đồ đệ, con đợi ta đi hỏi thăm một chút.


Thẩm Thanh Đường vội vàng đáp: “Cám ơn sư tôn.


Cung Phất Vũ rời đi.

Không lâu sau, Cung Phất Vũ trở lại với vẻ mặt kỳ lạ, sau đó y liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, nói: “Vị huynh trưởng này của con có tính cách rất háo thắng phải không?”
Thẩm Thanh Đường ngơ ngác lắc đầu: “Đại ca không phải tính cách như thế.


Cung Phất Vũ trầm mặc một hồi, vươn ngón tay gõ gõ tay vịn ghế dựa, trầm giọng nói: “Viện trưởng Trận Pháp viện nói, trước cuộc thi đột nhiên có một đệ tử phát bệnh đột xuất, bất đắc dĩ phải gửi lệnh về học viện chọn một đệ tử đến thay thế.

Lúc đó đại ca của con vừa mới lên Trúc Cơ, cực lực chủ động xin tham gia cuộc thi này, thậm chí còn nói với viện trưởng rằng nếu xảy ra vấn đề gì, sống chết hắn tự chịu.


Thẩm Thanh Đường: …
Thẩm Thanh Đường không nghĩ ra lý do tại sao Thẩm Thanh Ngạn lại đột nhiên hăm hở như vậy.

Thẩm Thanh Ngạn cũng đâu có tính cách cực đoan như vậy đâu?
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường không khỏi liếc nhìn đội ngũ của Trận Pháp viện ở bên kia sân.


Thẩm Thanh Ngạn lúc này đang yên lặng đứng ở giữa đội hình, sườn mặt đối diện với cậu, cả người gầy đi trông thấy, hốc mắt trũng sâu.

Thẩm Thanh Đường không biết đã xảy ra chuyện gì mới khiến Thẩm Thanh Ngạn trở nên như vậy, cậu không khỏi có chút lo lắng.

Cung Phất Vũ ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, an ủi cậu: “Đừng lo lắng, trận đấu sắp bắt đầu rồi, lo lắng cũng vô ích, tốt hơn hết là hy vọng đại ca của con thi đấu thuận lợi đi.

Đợi trận đấu kết thúc, ta lại đi nói chuyện với Trận Pháp viện, hỏi xem đại ca của con có phải gặp khó khăn gì hay không.


Rất hiếm khi Cung Phất Vũ nghiêm túc một lần, hoàn toàn khác biệt với sự dịu dàng của trước đây.

Nghe những lời an ủi của Cung Phất Vũ, trong lòng Thẩm Thanh Đường có chút chua xót, sau đó thấp giọng nói: “Cảm ơn sư tôn.


Cung Phất Vũ thở dài, đưa tay vuốt tóc Thẩm Thanh Đường.

·
Trận đấu được bốc thăm ngẫu nhiên.

Mỗi vòng thi đấu được quyết định trực tiếp bằng bốc thăm, tất cả thứ tự bị xáo trộn, bốc trúng đối thủ nào sẽ phải thi đấu với đối thủ đó.

Nếu may mắn, bạn có thể bốc trúng đối thủ kém hơn mình rất nhiều, nếu không may, bạn có thể bị loại ngay vòng đầu tiên.

Trước đây có một số người đã hoài nghi về sự không công bằng của quy tắc này, nhưng cuối cùng quy tắc này vẫn không thay đổi.

Lúc này Thẩm Thanh Đường đang cầu nguyện, cầu cho Thẩm Thanh Ngạn bốc được một đối thủ tệ hơn.

Nhưng đôi khi, bạn sợ cái gì, cái đó sẽ đến.

Trước mắt bao nhiêu người, Thẩm Thanh Ngạn bốc trúng một đệ tử Trúc Cơ tầng tám của Pháp Tướng Tông.

Ngay khi kết quả rút thăm được đưa ra, tất cả đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông đều tỏ ra tiếc hận.

Pháp Tướng Tông vốn là Trận Pháp Đại Tông, vị đệ tử này tuy không phải là người đứng đầu Pháp Tướng Tông, nhưng lại rất dễ dàng nghiền nát trận pháp không phải là thế mạnh của Thanh Ngọc Kiếm Tông.

Chưa kể, Thẩm Thanh Ngạn mới chỉ là Trúc Cơ tầng một.

Mặc dù chỉ là thi đấu trận pháp, nhưng sức mạnh của trận pháp vẫn có chút liên quan đến tu vi của trận pháp sư.

Trong mắt mọi người, có thể nói Thẩm Thanh Ngạn nhất định bại dưới tay của đệ tử Pháp Tướng Tông.

Nhưng vẻ mặt của Thẩm Thanh Ngạn rất bình tĩnh.

Thẩm Thanh Đường ở trên khán đài, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Thanh Ngạn, cậu luôn cảm thấy Thẩm Thanh Ngạn có gì đó khác thường.

Nhưng cậu không biết những gì Thẩm Thanh Ngạn đã trải qua trong khoảng thời gian này, vì vậy cậu không có cách nào biết được chân tướng.

 
------oOo------


Đọc truyện chữ Full