DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 125: 125: Có Phải Đệ Nhất Cao Thủ Hay Không Chẳng Phải Đánh Một Trận Liền Biết Sao


Tần Di kiếp này đã không còn là Tần Di kiếp trước.

Lúc này, nội tâm của hắn càng bình tĩnh và tự tại hơn trước.

Gió lớn cuốn lên áo bào đen của hắn tung bay phấp phới, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ tựa như trong suốt của hắn.

Một canh giờ đối với hắn mà nói, đã đủ rồi.

Mà ngay lúc Tần Di sắp tới gần Thiên Hoàn Thánh tháp, bốn phía xung quanh Thánh tháp đột nhiên phát ra hào quang ngũ sắc, năm tu sĩ thân mặc hắc bào cứ thế mà xuất hiện trong hào quang ngũ sắc.

Kim mộc thủy hỏa thổ, năm loại năng lượng tuần hoàn luân chuyển, năm người này đều là cao thủ hàng đầu của hoàng thành Thiên Hoàn, chỉ đứng sau quốc sư.

Năm vị tu sĩ Đại Thừa cứ thế mà xuất hiện.

Tuy là Đại Thừa, nhưng khí chất của năm vị cao thủ hàng đầu này còn chưa đạt đến mức đỉnh cao của sự hợp nhất giữa người và thiên nhiên, họ chỉ là những cao thủ bình thường.

Lý do là vì những tu sĩ này đã được bí mật bồi dưỡng từ nhỏ, họ đã được truyền linh lực và sử dụng rất nhiều loại thuốc quý hiếm để đạt đến cảnh giới Đại Thừa.

Tác dụng phụ là tuổi thọ của họ không đến một trăm tuổi, còn không bằng tuổi thọ của những tu sĩ Luyện Khí bình thường, thực lực của họ cũng chỉ ngang ngửa với Luyện Hư mà thôi.

Nhưng dù vậy, vẫn có vô số tu sĩ sẵn sàng đưa con cái của họ tuyển chọn vào vị trí năm Đại hộ pháp này.

Mong muốn rằng dù năm Đại hộ pháp này còn sống hay đã chết, gia đình và bản thân họ cũng sẽ nhận được sự ưu đãi tốt nhất chỉ xếp sau quốc sư.

Ở tu chân giới, sức mạnh và quyền lực chính là vương đạo.

Về phần tại sao lại dùng cách như vậy để bồi dưỡng ra năm Đại hộ pháp này, là bởi vì chỉ có năm tu sĩ Đại Thừa mới có thể kích hoạt Tứ Tượng Ngũ Hành trận có lực phòng ngự và lực công kích cao nhất.

Đây là vũ khí bí mật để bảo vệ sự bất tử của hoàng thất Thiên Hoàn.

Lúc này, năm vị cao thủ Đại Thừa đứng ở năm góc Thiên Hoàn Thánh tháp, hắc bào tung bay trong gió, nhìn chằm chằm Tần Di, lạnh lùng nói: “Người đến là ai?”
Tần Di bay vút lên trời dừng lại trước mặt năm vị cao thủ Đại thừa, bình tĩnh nói: “Ta đến lấy Thiên Tâm Liên.


Năm vị cao thủ Đại Thừa sắc mặt khẽ biến: “Láo xược, Thiên Tâm Liên là vinh quang được đương kim Thánh Thượng tự tay ban cho Thiên Hoàn đệ nhất cao thủ, ngươi mới chỉ là Hóa Thần sao dám mơ ước?”
“Hơn nữa, muốn khiêu chiến với chúng ta, ngươi cũng không phù hợp quy tắc, ngươi thuộc tông môn nào? Bái thiếp ở đâu?” Tuy rằng bọn họ nhận được tin tức từ quốc sư, nói rằng có cao thủ khó giải quyết đến khiêu chiến bọn họ, bọn họ còn cố ý tới đây, nhưng lại không ngờ cao thủ trong miệng quốc sư lại là một Hóa Thần?
Điều này thực sự khiến bọn họ cảm thấy bị xúc phạm.

Tần Di nhìn ánh mắt khinh thường cùng cao ngạo của những vị cao thủ Đại Thừa kia, sắc mặt hắn không thay đổi, chỉ thản nhiên nói: “Có phải đệ nhất cao thủ hay không, chẳng phải đánh một trận liền biết sao?”
Năm vị cao thủ Đại Thừa đồng thời lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó coi: “Xấc láo!”
Tần Di hơi nhướng mày, hắn cũng không để ý nhiều, năm vị cao thủ Đại Thừa còn chưa ra tay, hắn đã trực tiếp xông lên.


Bây giờ hắn không muốn nói đạo lý gì cả – hắn chỉ nghĩ, chỉ cần hắn đoạt được Thiên Tâm Liên, cơ thể của Thẩm Thanh Đường sẽ hoàn toàn hồi phục.

Thẩm Thanh Đường là Mộc linh căn Thiên phẩm, lại thêm hắn đã hóa rồng rồi, đánh bại một quốc sư thôi cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, rốt cuộc là ai mạnh hơn ai, vẫn phải dựa vào nắm đấm để nói chuyện!
Lúc này, năm vị cao thủ Đại Thừa nhìn thấy Tần Di vậy mà thật sự dám xông lên, sắc mặt họ không khỏi biến đổi.

Xem ra những lời quốc sư nói đều là sự thật, thằng nhóc mới Hóa Thần này chính là một con chó điên! Chó điên quả thực có chút khó chơi.

Nhưng bọn họ vẫn quá tự tin, phớt lờ lời nhắc nhở của quốc sư phải khởi động Tứ Tượng Ngũ Hành trận, chỉ muốn tự mình ra tay gi/ết chết tên nhóc điên Tần Di này.

Cho dù bọn họ là Đại Thừa chỉ có năng lực của Luyện Hư, nhưng chẳng lẽ năm người liên thủ lại không thể bắt được một thằng nhãi Hóa Thần sao?
Có hơi đánh giá thấp bọn họ rồi đó?
Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là, một khi kích hoạt Tứ Tượng Ngũ Hành trận, sẽ tiêu hao mười năm tuổi thọ của bọn họ, mười năm đối với những tu sĩ Đại Thừa khác chẳng là gì, nhưng đối với bọn họ mà nói lại cực kỳ cực kỳ quý giá!
Nhưng rất nhanh, năm vị cao thủ Đại Thừa này đã biết mình sai rồi.

Bọn họ nên kích hoạt Tứ Tượng Ngũ Hành trận trước!
Tốc độ và lực công kích của Tần Di quá kinh khủng.

Tứ Tượng Ngũ Hành trận còn chưa kịp kích phát, Tần Di đã trực tiếp tung một chưởng, đốt lên một ngọn lửa cuồn cuộn chọc trời, một chưởng đánh bay cao thủ Đại Thừa Kim linh căn!
Ầm một tiếng, vị cao thủ Kim linh căn đã rơi xuống nước.

Sau đó, Tần Di lại cười lạnh một tiếng, bắn thẳng một quả cầu lửa vô cùng chói mắt vào trong hồ nước rộng lớn vạn dặm.

Sóng dữ cuộn trào, trong nháy mắt, ngọn lửa cao ngất trời bốc khói dày đặc trên mặt hồ, che khuất tầm nhìn của mọi người.

Bốn người còn lại nhìn thấy sức mạnh khủng khiếp của Tần Di đều kinh hãi ra mặt, chuẩn bị liên thủ với nhau, nhưng lại bị cuốn vào khói mù, nhìn không rõ phương hướng.

Bọn họ muốn dùng linh giác để liên lạc với nhau, nhưng đúng lúc này, trong không trung lại truyền đến một tiếng rít quỷ dị.

Là đòn tấn công vào thần hồn!
Là đòn tấn công thần hồn độc nhất vô nhị của Long tộc!
Mấy vị cao thủ thiếu thực chiến đã hoàn toàn mất phương hướng trong làn khói dày đặc và tiếng rồng ngâm.

Trong lúc bọn họ đang sứt đầu mẻ trán, trong lòng kinh hãi tột độ, thì đột nhiên, trước mắt bọn họ cùng lúc xuất hiện một đôi mắt hẹp dài màu đỏ vàng sáng chói như mặt trời ban trưa.

Năm người hoảng hốt! ! !
Ngay sau đó, một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên.

Vô số quả cầu lửa nổ tung trên mặt hồ rộng lớn, tiếng ầm ầm không ngừng không dứt, toàn bộ mặt nước đều bị ngọn lửa chói lóa đốt cháy thành một màu đỏ vàng trong suốt.


Cứ thế mà cơ thể của năm cao thủ lần lượt bị nổ bay lên!
Lúc này, có không ít tu sĩ bị hấp dẫn bởi tiếng động lạ phát ra ở bên cạnh hồ Thánh mà chạy đến, chứng kiến toàn bộ ​​cảnh tượng trước mắt.

Nhìn thấy năm cao thủ Đại Thừa tựa như những đứa trẻ tay trói gà không chặt bị nổ bay lên trời giống như pháo hoa.

Tất cả các tu sĩ nhìn thấy cảnh này đều sững sờ và không biết chuyện gì đang xảy ra.

Mà chuyện phát sinh ngay sau đó càng khiến những tu sĩ đến xem thêm lóa mắt.

Trước đây cũng có rất nhiều cao thủ đến khiêu chiến năm Đại hộ pháp nhưng đều bị đánh bại, thậm chí rất hiếm có ai đỡ được mười chiêu của năm Đại hộ pháp.

Chỉ duy nhất hôm nay!
Xem ra hắn còn lợi hại hơn quốc sư hồi đó.

Điều quan trọng nhất là hắn đến thách đấu mà không hề thông báo cho bất kỳ ai.

Mà cho dù thắng, hắn cũng không ra tay giết hại năm cao thủ Đại Thừa, cực kỳ có phong độ.

Một cao thủ như vậy thực sự quá mức thần kỳ.

Tất cả tu sĩ đều sốt ruột chờ đợi sự xuất hiện của vị cao thủ này.

Khoảnh khắc tiếp theo, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, một luồng sáng vàng từ trong hồ Thánh ầm ầm lao ra, phóng lên trời cao, hóa thành một thân hắc y thon dài nhanh nhẹn, ngự phong bay thẳng về phía Thiên Hoàn Thánh tháp.

Nhìn thấy hắc y nhân, một tu sĩ không khỏi kêu to: “Xin hỏi là vị cao thủ nào, có thể cho bọn ta nhìn thấy tướng mạo thật được không?”
Hắc y nhân đang bay về phía Thiên Hoàn Thánh tháp cũng không giảm tốc độ, chỉ lẳng lặng quay đầu lại nhìn một cái dưới ánh nắng mặt trời.

Chỉ một cái liếc mắt như vậy.

Nắng xuyên qua mái tóc dài tung bay và bộ hắc y phấp phới trong gió, nhuộm mọi thứ thành một màu vàng óng lộng lẫy.

Dường như toàn bộ cơ thể hắn đã hòa nhập vào hoàng hôn vô tận này.

Dáng vẻ trông như thế nào, dường như tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ, nhưng dường như chẳng nhìn thấy gì.

Chỉ nhớ được đó là một khuôn mặt hào hoa phong nhã, thần thái như thần tiên, chấn động lòng người, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Nhưng đôi mắt màu đỏ tươi như chứa cả đất trời và tinh tú ấy đã xoáy sâu vào linh hồn mỗi một tu sĩ đang ngóng trông theo từ phía xa.


Tựa như đôi mắt của một vị Thần cổ đại.

Nó bí ẩn và xa xăm, căn bản không phải thứ mà một người phàm có thể có được.

Các tu sĩ lại kinh hô một trận, lúc này năm vị tu sĩ Đại Thừa như tỉnh khỏi giấc mộng từ từ trèo ra khỏi hồ, thở hổn hển nói: “Có người muốn cướp Thiên Tâm Liên, mau bắt lấy tên thích khách đó!”
Các tu sĩ không ai đáp lại.

Bởi vì ngày thường họ đã chịu đủ áp bức từ năm tu sĩ Đại Thừa này và gia đình của họ, bây giờ họ lại thấy một cao thủ như vậy xuất hiện.

Đem năm vị “đại năng” tự cho mình là cao thủ trong cao thủ này đánh cho tơi bời hoa lá, làm sao bọn họ có thể không vui sướng được chứ?
Hơn nữa, đệ nhất cao thủ của Thiên Hoàn có thể sở hữu Thiên Tâm Liên, đây là quy tắc mà quốc sư và bệ hạ đã cùng nhau đặt ra.

Cho dù quốc sư không đồng ý, nhưng quốc sư còn chưa ra mặt, cũng không đến phiên năm vị “đại năng” này lên tiếng.

·
Lúc này, vô số tu sĩ tụ tập bên bờ Thánh sơn, hồi hộp nhìn chằm chằm động tĩnh ở Thánh tháp, muốn xem xem vị cao thủ này có bị chiêu hàng hay không.

Trong lòng bọn họ cũng muốn có một đại năng có thể đối đầu với quốc sư.

Mà lúc này, Tần Di đã tiến vào Thánh tháp.

Bốn mặt của Thánh tháp đều được chạm rỗng, ánh nắng dịu nhẹ cứ thế mà chiếu vào, từ bốn phía nhẹ nhàng đáp xuống chiếc cốc pha lê ở trung tâm.

Thiên Tâm Liên trong suốt sáng long lanh đang nằm trong cốc pha lê, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Chồi non trong ngực Tần Di khẽ nhúc nhích, lộ ra vẻ sôi nổi.

Tần Di khẽ cau mày – xem ra Thiên Tâm Liên này là thật rồi.

Tần Di đưa tay ra định lấy Thiên Tâm Liên, chợt ánh mắt hắn trầm xuống, sau đó hắn nhìn vào cánh cửa nhỏ phía sau Thiên Tâm Liên.

“Ai, ra đây.


Két một tiếng, cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một ông lão mặc hoàng phục tối cao trắng như tuyết của Thiên Hoàn đứng ở đó run rẩy cầm một cây quyền trượng vàng ròng.

Nhìn chằm chằm vương miện trên đỉnh đầu ông lão trong chốc lát, Tần Di chỉ cảm thấy trên người ông lão tỏa ra khí tức hủ bại, trầm mặc một lát, Tần Di nhàn nhạt nói: “Bệ hạ?”
Trên gương mặt nhăn nheo của Thiên Hoàn Đại đế chậm rãi hiện ra ý cười, lão ta khàn giọng run rẩy nói: “Quốc sư bảo trẫm đi nghênh đón Thiên Hoàn đệ nhất cao thủ.


Tần Di:…?
Tần Di trong lòng phát lạnh, có chút cảnh giác.

Nhưng quanh người Thiên Hoàn Đại đế cũng không có bất kỳ luồng khí tức kỳ lạ nào, ngay cả chồi non cũng không có phản ứng gì.

Có thể thấy được quốc sư không có đến.

Tần Di không biết trong đầu quốc sư đang suy tính gì, lúc này chỉ bình tĩnh nói: “Bệ hạ không cần khách sáo, Tần Di chỉ muốn lấy Thiên Tâm Liên.



Thiên Hoàn Đại đế cười quái dị: “Quốc sư cũng nói vậy.


Tần Di nhíu mày càng chặt.

“Quốc sư nói những năm gần đây thể lực và tu vi của hắn đã suy yếu, e rằng không còn sức chống đỡ vận mệnh quốc gia nữa, bảo ta chọn một hiền tài khác.


Chọn Tần Di sao?
Đừng nói lời này là do Thiên Hoàn Đại đế nói ra, cho dù là quốc sư tự mình nói ra, Tần Di cũng sẽ không tin.

“Quốc sư đâu rồi?”
Thiên Hoàn Đại đế sửng sốt: “Quốc sư bế quan rồi.


Đang nói, Thiên Hoàn Đại đế đột nhiên giơ tay cầm chiếc cốc pha lê đang chứa Thiên Tâm Liên lên.

Trong nháy mắt đó, Tần Di nhìn thấy trong mắt lão ta lóe lên một tia sáng xanh biếc.

Tần Di lạnh mặt, bước lên giật lấy chiếc cốc pha lê.

Nhưng chớp mắt đó, khóe miệng Thiên Hoàn Đại đế đột nhiên tràn ra một tia máu xanh lục, giây tiếp theo liền im lặng ngã xuống trước mặt Tần Di, tắt thở.

Tần Di: !
Mà đúng vào lúc này, năm luồng khí tức quen thuộc đã từ bên ngoài vọt tới!
Năm vị tu sĩ Đại Thừa tới rồi!
Tần Di lúc này mới ý thức được, mình đã trúng liên hoàn kế của quốc sư—— một khi Thiên Hoàn Đại đế băng hà, chết không đối chứng, bất kể tu vi của hắn cao đến đâu, nếu bị buộc tội giết hoàng đế, hắn cũng sẽ bị lưu đày, còn liên lụy đến tất cả mọi người của Thẩm gia!
Quốc sư quả là ác độc!
Tần Di không khỏi nắm chặt nắm đấm, ánh mắt tối sầm lại, thầm nghĩ nhất định sẽ cùng những người kia chiến đấu đến cùng.

Sau khi đoạt được Thiên Tâm Liên và giết quốc sư, hắn sẽ đưa Thẩm Thanh Đường và Thẩm gia cao chạy xa bay, không màng tới điều gì nữa.

Mắt thấy trong lòng bàn tay Tần Di đã bùng lên tam muội chân hỏa, sát khí nồng nặc, hắn lại không chú ý tới, chồi non trong ngực hắn chớp mắt cái đã nhảy ra ngoài…
·
Năm vị cao thủ Đại Thừa chạy tới Thánh tháp cùng một lúc, sắc mặt âm trầm, dự định cùng Tần Di quyết chiến một trận nữa.

Nhưng khi ánh mắt của bọn họ rơi xuống phía sau Tần Di, sắc mặt đều nhất tề thay đổi.

Sau đó, năm vị cao thủ Đại Thừa nghi ngờ nhìn nhau, nhưng rồi bọn họ đều cung kính cụp mắt xuống, chắp tay quỳ một gối nói: “Tham kiến ​​bệ hạ!”
Tần Di: ? !
Khi Tần Di không thể tin được quay đầu lại, liền nhìn thấy Thiên Hoàn Đại đế vừa mới thất khiếu chảy máu ngã xuống đất chẳng biết từ lúc nào đã lặng yên tỉnh dậy, lúc này còn chống quải trượng đứng ở sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười nhìn chằm chằm năm vị cao thủ Đại Thừa.

 
------oOo------


Đọc truyện chữ Full