DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Xuyên Thành Nhà Giàu Số Một, Tôi Thà Gãy Không Cong
Chương 4: 4: Di Truyền Rác Rưởi


Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Bệnh viện.
Nhiếp Miểu tìm y tá trực ban mượn máy tính, dùng năng lực của bản thân để định hướng chính xác đồn đãi vớ vẩn trên mạng.
Để một vòng người trên mạng biết Chu Ký Tình là niên thiếu nhẫn nhục phụ trọng, nhưng tâm hướng dương quang, đợi đến khi tay nắm thực quyền, đó chính là tân quan thượng nhậm tam bả hỏa, thiêu những con hắc trùng âm u đó.
* Nhẫn nhục phụ trọng: người biết chịu nhẫn nhục, chịu đựng mới có thể đảm đương được việc lớn, mới gánh vác, đảm đương được công việc hệ trọng.
** Tân quan thượng nhậm tam bả hỏa: quan mới lên chức, làm ra vài ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục.
Tốn công mấy tiếng, lùm xùm che trời lấp đất ban đầu, tất cả đều biến thành sự kỳ vọng với người thừa kế mới của Chu gia Chu Ký Tình, các cư dân mạng có tâm lý mộ cường với cường giả đứng đầu bày tỏ sự khát khao cùng khâm phục với Chu Ký Tình.
* Tâm lý mộ cường: luôn sùng bái kẻ mạnh và người ưu tú.
Chờ mong sau lưng hắn sẽ có thủ đoạn thiết huyết kiểu nào, đứng ở vị trí nhà giàu số một, tiến hành cải cách mặt tối của xã hội đao to búa lớn.
* Thủ đoạn thiết huyết: dùng phương thức chiến tranh hoặc uy hiếp tiến công vân vân đạt được mục tiêu.
Nhà tư bản xem diễn đã phản ứng, thời điểm kết thúc, Nhiếp Miểu liền bóc bê bối của bọn họ, hơn nữa tag Weibo của Chu Ký Tình, để hắn làm chuyện chính nghĩa.
β xem đến muốn thập phần ngu người, hỏi: "Ký chủ, vì sao cậu lại muốn giúp Chu Ký Tình giải quyết khủng hoảng? Không phải nói, muốn nhanh nhanh, trở về Nhiếp gia trước sao?"
Nhiếp Miểu nhéo nhéo ngón tay có chút mỏi nhừ, cười nhạo một tiếng: "Mày thì biết cái gì? Dù trở lại Nhiếp gia, cũng phải có lý do để tiếp cận Chu Ký Tình, có cơ hội bày tỏ lòng cảm kích của tao với ổng."
β cảm thấy CPU của mình không quá đủ dùng: "Cái, cái gì?"
Nhiếp Miểu không thể trả lời nó, bởi vì một người con gái mang giày cao gót, nùng trang diễm mạt xông vào, nhìn Nhiếp Miểu, đôi mắt bỗng đỏ lên một chút.
* Nùng trang diễm mạt: mô tả phụ nữ trang điểm vô cùng mỹ lệ.
"Em trai ——"

Khi người phụ nữ nùng trang diễm mạt bắt lấy tay Nhiếp Miểu, ghé vào bên giường khóc, β ở trong đầu Nhiếp Miểu hỏi: "Đại tiểu thư Nhiếp gia?! Ký chủ cậu liên hệ hồi nào vậy?"
Nhiếp Miểu mỉm cười, giấu nhẹm cả công lẫn trạng: "Mới đây."
Từ trước đến nay y đều có kế hoạch B, không dùng được cũng không sao cả, lúc dùng được kiểu như bây giờ, cơ hội dù cực nhỏ nhưng đều không thể để lỡ.
"Chị, chị đừng khóc, không phải chúng ta gặp nhau rồi sao?" Nhiếp Miểu đặc biệt tốt tính với vị Nhiếp nữ sĩ này, đưa một tờ khăn giấy ướt cho chị, "Lần này em nghe chị, em về nhà với chị, trước kia là em quá cố chấp."
Nhiếp nữ sĩ nghẹn ngào hai tiếng, gật đầu thật mạnh nói: "Được! Hai chị em chúng ta, chơi chết con ly miêu thối đó!"
* Ly miêu trong Ly miêu hoán Thái tử.
*
Tương Giang lão viện.
Cảm xúc của Chu Túc phi thường kích động, ông cầm cây chổi lông gà, quất thật mạnh trên người Chu Ôn Luân, chất vấn Chu Ký Tình: "Mày lặp lại lần nữa! Mày sai ở chỗ nào?!"
Chu Ôn Luân đau nước mắt nước mũi tứ tung, hô to: "Con chỗ nào cũng sai rồi, chỗ nào cũng sai rồi ——"
"Câm! Tao hỏi mày sao?!" Chu Túc quay đầu mắng Chu Ôn Luân, lại cho Chu Ôn Luân ăn một cây gậy gộc nữa, giữa tiếng kêu to oa oa của Chu Ôn Luân, nhìn chằm chằm Chu Ký Tình, "Mày còn không nói?!"
Chu Ký Tình mặt mày xanh mét, hắn không rõ nếu Chu Túc chất vấn hắn, vì cái gì lại đánh quất Chu Ôn Luân.
Khi Chu Túc lại chuẩn bị đánh Chu Ôn Luân, Chu Ký Tình giơ tay bắt lấy chổi lông gà, lưng thẳng tắp, giống vãn bối ngoan cố quyết giữ mình, bất khuất, muốn cho trưởng bối thấy bất công.
"Nếu ông cho rằng con có sai, vì sao lại đánh người khác?"
Chu Túc cười khẩy: "Bởi vì cái dạng như mày nói cho tao, dẫu có đánh chết mày, mày cũng sẽ không thấy sai."
Chu Ký Tình xác thật không cho rằng mình có cái gì sai, khi thấy Chu Túc vì để mình nhận sai mà liên lụy người khác, hắn càng cảm thấy Chu Túc không thể nói lý.
"Bọn họ tội ác chất chồng, cưỡng bức người vô tội, con đem bọn họ đưa ra công lý, có cái gì không đúng?"
α nghe vậy vội vàng khuyên: "Ký chủ, tổ tông ơi, cậu làm sao lại cãi nhau với ông ấy, cậu đến nhờ ổng làm việc đó, cậu nên cúi đầu mới đúng!"
Chu Ký Tình cực kỳ cứng đầu, quyết không thỏa hiệp: "Tôi không."
Chu Túc dùng sức muốn rút chổi lông gà Chu Ký Tình túm ra, lại quất đánh Chu Ôn Luân một chút, phát tiết lửa giận của chính mình.

Nhưng Chu Ký Tình nắm cực chặt, căn bản rút không ra.
Ông phủi tay từ bỏ chổi lông gà, nhíu mày quát Chu Ký Tình: "Mày hỏi có cái gì không đúng? Không đúng chỗ mày ngu! Không đúng chỗ mày tỏ vẻ anh hùng! Mày ——"
"Chu Lão Chu Lão!" Phạm Nam cầm máy tính bảng, đưa cho Chu Túc xem, "Không có bê bối! Hiện tại mọi người đều đang khích lệ Tiểu Chu tiên sinh!"
Phạm Nam giải cứu ba thế hệ Chu gia khỏi gian nguy.
Loại thời điểm này, Chu Ôn Luân phản ứng nhanh nhất, đoạt lấy máy tính bảng, lật một lần, nhìn thấy trên đó bê bối của K, người thừa kế mới của Chu gia, cũng là Chu Ký Tình con của gã, ba hoa chích chòe thổi phồng, người chính trực có một không hai...
"Không phải, con trai, mày có thể giải quyết chuyện này vậy mày trở về làm gì?" Chu Ôn Luân cảm thấy trên người mình đau đến co quắp, "Chẳng phải tao ăn đáng oan cho mày sao?!"
Chu Túc đẩy thằng con khờ hóa của mình ra, cướp lấy máy tính bảng, cau mày lật xem tin tức.
Nhìn hướng dư luận hoàn toàn khác xa lúc trước, ông hồ nghi nhìn về phía Chu Ký Tình: "Mày cố ý?"
Chu Ký Tình cũng có chút ngốc.
Lực lượng dư luận anh hùng bàn phím có được, Chu Ký Tình hiểu rất rõ, rốt cuộc thế giới của hắn cũng là như thế.
Hắn cũng không quá hiểu vì sao ở hơn một giờ trước còn được gọi là sự kiện bê bối, hiện tại lại biến thành...!Hắn thực thi công lý? Trừ gian giúp yếu?
"Con..." Chu Ký Tình muốn phủ nhận, nhưng Chu Túc cười khẩy một tiếng, đem máy tính bảng thảy vào ngực Chu Ký Tình, ngắt ngang lời Chu Ký Tình muốn nói, "Kiểu thể hiện năng lực này của mày, tao không biết mày rốt cuộc muốn làm gì...!Nhưng Chu Ký Tình, mày là người thừa kế Chu thị, mày phải nhớ kỹ, tại kỳ vị mưu kỳ chức."
* Tại kỳ vị mưu kỳ chức: một mình bạn làm gì, phải tìm mọi cách để hoàn thành tốt công việc đó.
Khi nói lời này, Chu Túc đứng đắn đến không giống như người già tìm tình yêu xế bóng, yêu đương với cô nàng trẻ tuổi đà thanh đà khí.
Chu Túc rất chi là không vui lên lầu.
Chờ sau khi trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, Chu Ôn Luân nhanh chóng thu lại vẻ xui xẻo vừa đau vừa thảm trên mặt, một cái tát vỗ vào sau lưng Chu Ký Tình.
Chu Ký Tình vốn đang nói chuyện với α trong đầu đột nhiên bị tập kích, vỗ đến lảo đảo một cái.
Hắn không thích kiểu tập kích bất ngờ này, mặc dù đối phương không cho rằng đây là tập kích.
Chu Ký Tình chau mày xoay người, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy Chu Ôn Luân không còn bộ dạng ngu ngốc trước mặt Chu Túc nữa, gã trở nên trịch thượng, bày ra uy nghiêm trưởng bối.

"Mày còn đang làm cái gì để được ổng chấp thuận? Nhiều năm như vậy, làm sao còn không chịu thừa nhận sự thật mình chỉ là thứ rác rưởi? Ở trong mắt ổng, mày chỉ kế thừa đầu óc rác rưởi của tao."
Chu Ký Tình cảm thấy bộ dạng này của Chu Ôn Luận còn khiến hắn khó chịu hơn so với dáng vẻ uất ức vô dụng trước đó, nhưng hắn trước sau nhớ rõ vừa rồi người này ăn đánh thay hắn, kìm nén không vui, nghiêm túc nói: "Xin ba không cần nói mình như vậy, mỗi người đều có giá trị tồn tại của riêng mình, ba không phải rác rưởi."
Chu Ôn Luân sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn Chu Ký Tình dần dần chuyển thành khó có thể tin.
"Mày điên rồi?"
Điều duy nhất Chu Ký Tình biết về Chu Ôn Luân chính là gã bị Chu Túc đánh thay cho mình, điểm này khiến hắn cảm thấy hối lỗi sâu sắc, cũng không phải cảm thấy phẫn nộ trước hành vi của Chu Túc.
Tâm lý áy náy khiến Chu Ký Tình bức bách chính mình không để ý lời nói có tính vũ nhục của Chu Ôn Luân, nhưng hắn còn chưa kịp nói cho Chu Ôn Luân biết mình không điên, liền nghe thấy α hô to: "Ký chủ, lui về phía sau!"
Bốp ——
Khả năng phản ứng của Chu Ký Tình thật sự không được tốt lắm, α nhắc nhở hắn, hắn cũng không thể nào nhanh chóng lui về phía sau, hắn bị Chu Ôn Luân cho ăn một cái tát.
Chu Ký Tình bị tát ngay bên má phải, hắn ngơ ra.
Còn Chu Ôn Luân không hề bối rối, gã từ trên cao nhìn xuống Chu Ký Tình, hành sử quyền uy cha dạy dỗ con.
"Nhớ kỹ, tao là rác rưởi, mày là con trai tao, kế thừa đầu óc của tao, cũng là thứ rác rưởi, lần sau lại làm ra vẻ với ông đây, ở trước mặt người trên lầu kia, chứng minh mày không phải rác rưởi gì đó, đừng trách tao không màng tình cảm cha con."
Chu Ký Tình chậm rãi ngẩng đầu, không thể hiểu được nhìn Chu Ôn Luân, đây là...!Cha?
Chu Ôn Luân hoàn toàn không biết gì về tất cả nghi hoặc của Chu Ký Tình, gã đột nhiên duỗi tay, một phen kéo lấy cả khuôn mặt Chu Ký Tình, ác liệt giống như du côn lưu manh cầm mã tấu, tay trái Thanh Long tay phải Bạch Hổ.
"Nếu để tao không có tiền tiêu, tao liền giết mày."
Chu Ký Tình bị gã nắm mặt, vẫn không nhúc nhích.
Nhưng biểu cảm nghiêm nghị như tuyết trắng rào rạt giữa trời đông giá rét tháng chạp.
"α, cậu xác định đây là cha của thân thể này sao?"
α cảm thấy Chu Ký Tình không đúng lắm, nhưng vẫn thành thật trả lời như cũ: "Về phương diện sinh lý mà nói, là ông ta."
Chu Ký Tình nói: "Không phải, ông ta không phải."
Cha, không phải như thế này.
Vừa dứt lời, Chu Ký Tình bắt lấy cổ tay Chu Ôn Luân, lấy thuật bắt học được khi còn nhỏ, vặn ngược cánh tay gã, áp loại đàn ông bị tửu sắc đào rỗng như Chu Ôn Luân quỳ gối trên mặt đất.
Chu Ôn Luân đau đến mồ hôi lạnh trên mặt chảy ròng ròng, nhưng vẫn có sức lực rống to kêu to như cũ: "Mày làm gì?! Mày làm gì, tao là ba của mày! Có biết cái gì gọi là phụ vi tử cương không! Buông tay, tao cảnh cáo mày, buông tay!"
Chu Ký Tình nói: "Triều đại phong kiến đã bị đè bẹp dưới bánh răng lịch sử, xin ba nhìn nhận thực tế."

*
"Ý cậu là, những bê bối bị áp xuống đó, tất cả đều là nhờ người tôi cứu ở K, một mình làm tất để báo đáp tôi." Chu Ký Tình nằm trong căn phòng quản gia tư nhân Phạm Nam sắp xếp người thu thập xong, hắn nhìn chằm chằm trần nhà, tầm mắt lại không tập trung.
α có chút chột dạ, nhưng vẫn nói dựa theo tin nhắn do β gửi tới: "Đúng vậy, cậu ta tên Nhiếp Miểu, để cảm tạ ký chủ đã cứu cậu ta, cậu ta ở bệnh viện mượn máy tính của người khác, dẫn dắt dư luận cho cậu."
Chu Ký Tình không hoàn toàn lý giải được: "Một mình cậu ta? Cứ nhẹ nhàng giải quyết như vậy? Nếu đơn giản như vậy, vì sao người của đoàn phụ tá muốn từ chức?"
α nghĩ, mọi người cảm thấy tiền đồ của ông không có sáng.
Nhưng điều bật ra lại là: "Thông tin trên tư liệu nói, cậu ta là một người rất có năng lực, nhưng có tài không gặp thời.

Đại khái cậu ta lợi hại hơn phụ tá đoàn của cậu."
Chu Ký Tình đối với loại chuyện như này, có thể nói là dốt đặc cán mai.
Lý do α tìm, hắn thậm chí tin không nghĩ nhiều.
"Tôi biết rồi, hiện tại khủng hoảng được giải trừ sao?"
α dừng một chút, trầm mặc một lát mới nói: "Kiến nghị cậu bắt đầu học tập trở thành một doanh nhân, năng lực công tác của cậu kém đến khiến người giận sôi, tuy nói khủng hoảng tạm thời giải trừ, nhưng nếu cậu không trở thành một doanh nhân thành đạt, đề cao năng lực công tác, chỉ sợ khủng hoảng tiếp theo sẽ đến rất nhanh.

Xin cậu nhớ kỹ, mất đi vị trí nhà giàu số một, cậu sẽ đối mặt với cái chết."
Chu Ký Tình nghe theo kiến nghị chính thức của α, một loại bất lực cùng tuyệt vọng vây quanh hắn.
Hồi lâu, hắn nói: "Từng nghe qua một câu chưa?"
α hỏi: "Cái gì?"
"Tiềm năng của con người là vô hạn, một khi nảy sinh ác độc, cái gì cũng có thể làm, nhưng đề toán học là ngoại lệ, trên thực tế, đối với tôi mà nói, trở thành một doanh nhân thành đạt cũng là ngoại lệ." Chu Ký Tình thừa nhận sự thật này, cực kỳ thản nhiên.
α: "..."
"Nhưng Ký chủ không muốn chết đâu nhỉ? Vậy thì tôi kiến nghị cậu bái sư học nghệ, vị Nhiếp Miểu Nhiếp tiên sinh kia, sẽ là một người thầy phi thường thích hợp với cậu."
======
Tác giả có lời muốn nói: Ngài mai hai người chính thức gặp nhau!.


Đọc truyện chữ Full